Trùng Sinh Chi Nha Nội

"Liễu tỉnh trưởng, mỗi lần cậu đến nhà tôi đều phải đề cao cảnh giác a, rất sợ một khi không cẩn thận sẽ bị cậu chụp mũ."

Tiền Kiến Quân thích chí ngồi trong phòng khách, nhìn Liễu tỉnh trưởng đêm khuya đến nhà, nửa thật nửa giả mà nói, lông mi dày đặc khẽ giương lên.

Có vẻ như mỗi lần Liễu tỉnh trưởng đến đây đều là tính kế Tiền Kiến Quân. Tuy Liễu Tuấn da mặt thật dầy mà cũng hơi đỏ lên, ngượng ngùng cười nói: "Bác Tiền, cháu đâu có đến mức xấu như vậy chứ?"

Tiền Kiến Quân thản nhiên nói: "Nhìn thời gian cậu đến nhà thì sẽ biết."

"Ông đấy, cứ thích nói đùa với bọn vãn bối, mà có khi nào mà ông ngủ trước 11h đâu? Người ta đã trễ thế này còn nhớ thương đến thăm ông."

Dì Đàm vợ Tiền Kiến Quân thì cười sẵng giọng, lại luôn miệng mời Liễu Tuấn nhập tọa, tự mình pha cho y một ly trà.

Dì Đàm cũng rất quý mến Liễu Tuấn.

Vợ chồng Tiền Kiến Quân ân ái, đối với lời nói của vợ xưa nay không "bác bỏ" bao giờ, chỉ mỉm cười mà thôi.

"Tới vì việc của Thiệu Dật Bình phải không?"

Liễu Tuấn vừa ngồi xuống, Tiền Kiến Quân liền nói ngay, ánh mắt hình như có thể xem thấu nội tâm của Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Cũng đúng, mà cũng không phải. Chủ yếu vẫn là qua đây nghe bác Tiền dạy bảo, lâu lâu mà không được ngồi trước mặt bác là trong lòng lại bứt rứt không yên."

Tiền Kiến Quân cười ha ha, nói: "Liễu Tuấn a Liễu Tuấn, bây giờ cậu cũng học được cách nịnh nọt rồi đấy, điều này không giống như là phong cách cậu nhiều năm qua như vậy đâu, tôi nghe được có lời đánh giá về cậu, đều là cậu ương ngạnh như thế nào thôi."

Liễu Tuấn cười nói: "Ương ngạnh cũng là tùy người thôi bác. Đối với bác Tiền cháu cũng không dám ương ngạnh."

"Ừ, Liễu Tuấn, rất nhiều người đều nói vậy, tính cách này của cậu không tốt đâu, tự cho là đúng, nghe không vào ý kiến bất đồng. Bản thân cậu thì thấy thế nào?"

Trên mặt Tiền Kiến Quân vẫn mang theo tiếu ý, tuy nhiên ánh mắt lại từ từ trở nên nghiêm túc.

Từ lâu Liễu Tuấn đã không phải là cậu học sinh như lúc trước, hiện nay Tiền Kiến Quân nói chuyện cùng y, mặc dù có chứa tính chất trêu chọc nhất định nhưng liên quan đến vấn đề nguyên tắc, Tiền Kiến Quân đâu có thể tiếp tục nói giỡn với y nữa?

Liễu Tuấn không vội vã trả lời vấn đề này của Tiền Kiến Quân, suy nghĩ một lát mới cẩn thận nói: "Bác Tiền, kiêm thính tắc minh*, đạo lý này cháu vẫn còn hiểu, nhưng cũng phải xem là ý kiến gì. Nếu như ý kiến gì cháu cũng đều phải nghe, vậy thì công việc sẽ rất khó làm. Chế độ tập trung dân chủ là vừa có dân chủ cũng có tập trung, đây thì phải nhìn mình nắm giữ cái độ này thế nào. Cháu cho rằng là chính xác thì cháu sẽ kiên trì."
(*)đồng thời nghe nhiều ý kiến mới có thể nhận thức chính xác về sự vật

Tiền Kiến Quân không biến sắc, lập tức hỏi: "Làm sao để cậu xác định ý kiến của mình là chính xác?"

"Không có điều tra thì sẽ không có quyền lên tiếng. Lúc nào đầu tiên cũng phải lắng nghe tiếng lòng của quần chúng thì mới biết tới cùng họ đang suy nghĩ cái gì, tới cùng cần cái gì. Chúng ta chế định một chính sách, nhu cầu của quần chúng không phải là tiêu chuẩn tốt nhất hay sao?"

Liễu Tuấn cũng không chần chờ, trực tiếp đáp.

Tiền Kiến Quân vừa cười, nói: "Ừ, điểm này cậu đã chịu ảnh hưởng rất sâu của cha cậu."

Tiền Kiến Quân đã từng là cộng tác với Liễu Tấn Tài, hợp tác cực kỳ vui vẻ, ông vẫn tương đối tán thành tác phong công tác của Liễu Tấn Tài.

"Tuấn này, khí trời nóng, ăn miếng dưa hấu đi. Cán bộ các cháu công tác tại địa phương đều là rất vất vả, cái này bác rất rõ."

Thừa dịp họ đang ngừng lại, dì Đàm nhiệt tình đưa một miếng dưa hấu cho Liễu Tuấn, nói giọng hiền từ.

"Vâng, cảm ơn dì Đàm. . . vẫn là dì Đàm lý giải cán bộ địa phương chúng cháu."

Liễu Tuấn đưa hai tay tiếp nhận dưa hấu, mỉm cười nói.

Tiền Kiến Quân nhất thời trừng mắt, cả giận nói: "Nói cái gì? Chỉ dì Đàm hiểu cán bộ địa phương các cậu, còn tất cả chúng tôi đều là chủ nghĩa quan liêu?"

Dì Đàm cũng đưa một miếng dưa hấu cho lão già, cười nói: "Ông cũng ăn đi, tuổi càng lớn thì càng nóng tính."

Tuổi tác của Tiền Kiến Quân chỉ hơi lớn hơn Nghiêm Ngọc Thành một chút, nhìn qua vẫn còn rất trẻ, chí ít so với Liễu Tấn Tài nhìn qua phải trẻ hơn 2t. Điều này chủ yếu vẫn là một vấn đề tâm tính. Tâm tính của Tiền Kiến Quân vẫn khá bình thản. Liễu Tấn Tài vì đại cục kinh tế toàn quốc mà nhọc lòng, cường độ công tác lại lớn, đương nhiên nhìn qua cũng rất mệt mỏi.

Liễu Tuấn cắn một miếng dưa hấu, nuốt xuống, vừa cười vừa nói: "Bác Tiền, muốn nói chủ nghĩa quan liêu thì bác thật là có một chút. Chỉ nói về chuyện của Thiệu Dật Bình bác cũng không đứng ra quản. Bài văn của anh ta dù quan điểm có cấp tiến hay không, nếu [Hào Giác] đã đăng thì chứng minh là một lý luận nghiên cứu thuần túy, cần phải áp dụng thủ đoạn sắc bén như vậy không? Đảng viên dâng biểu văn tại tạp chí Đảng, trình bày ý kiến của mình chính là quyền lợi mà [điều lệ Đảng] quy định, có những đồng chí có phải là quá nhạy cảm rồi không? Cần biết dùng cường quyền là không có cách nào bóp chết chân lý."

Tiền Kiến Quân liền nghiêm túc lên: "Liễu Tuấn, cậu không cần phải nhìn vấn đề quá nghiêm trọng như vậy. Chuyện này cũng chưa hẳn chính là chủ ý của các đồng chí lãnh đạo chủ chốt của Minh Châu, có lẽ là cán bộ phía dưới phỏng đoán tâm tư của lãnh đạo nên mới làm vậy. Chính cậu đã nói qua rồi còn gì, không có điều tra sẽ không có ngôn quyền. Chuyện này, cậu điều tra qua chưa?"

Liễu Tuấn thản nhiên cười: "Bác Tiền, cháu không cần phải điều tra làm gì, cháu cũng không có thời gian rảnh. Coi như là cán bộ phía dưới phỏng đoán tâm tư của lãnh đạo thì ít nhất cũng nói rõ tâm tư của một số đồng chí lãnh đạo nào đó chính là có chuyện như vậy. Chính nhân tiên chính kỷ*. Nếu không thì, bắt một Thiệu Dật Bình cũng sẽ còn có rất nhiều người khác đứng ra."
(*)muốn người khác làm công bằng chính trực thì nhất định bản thân phải làm trước được.

Tiền Kiến Quân bắt đầu trầm mặc.

Liễu Tuấn cũng không nói nhiều, yên lặng ăn dưa.

***

Liễu Tuấn cũng không ở kinh sư lâu, kết thúc hội nghị liền trở về tỉnh. Lập tức đến TP.Mã Đầu khảo sát công tác.

Khảo sát lần này lại khôi phục phong cách nhất quán trước đây của Liễu Tuấn, khinh xa giản tòng. Một chiếc xe cảnh sát mở đường, một chiếc Minibus đi sau cùng, ở giữa chính là xe số 2 Tỉnh ủy.

Trước kia Liễu Tuấn khảo sát công tác địa phương, trên cơ bản đều là "bố trí" này, có lúc thậm chí ngay cả xe cảnh sát mở đường cũng không có, chỉ một xe Audi và một Minibus, thậm chí ngay cả Minibus cũng không có, chỉ đơn độc một xe Audi.

Mấy tháng gần đây, Liễu tỉnh trưởng hơi khoa trương, tiếp tục khảo sát công tác, xe cộ và nhân viên đi theo cũng tăng lên, bộ phận nhân viên đi thêm đa số là ký giả của bên truyền thông tin tức. Trong khoảng thời gian này, số lần Liễu tỉnh trưởng xuất hiện trước ống kính cũng tương đối cao.

Ở trên xe, Kha Khải Phàm rất tùy ý báo cáo cho Liễu Tuấn: "Tỉnh trưởng, công viên chủ đề của TP.Ngô Tây đã dừng lại, hai nhóm thương gia đến đây bàn bạc cũng đã thay đổi ý đồ đầu tư, đang khảo sát các hạng mục khác."

Trước đó, TP.Ngô Tây lớn tiếng tuyên dương công viên chủ đề cùng kiến thiết Ma Thiên Luân, ngang nhiên hướng về toàn xã hội gọi thầu, làm ra động tĩnh khá lớn. Hiện tại đột nhiên thu binh lặng lẽ, điều này khiến bên ngoài nghị luận sôi nổi, không biết xảy ra tình huống gì. Một số cán bộ có tin tức tương đối linh thông đương nhiên rõ, trong thời gian hội nghị công tác tài chính và kinh tế toàn tỉnh, Liễu Tuấn đặc biệt triệu kiến thị trưởng Ngô Tây là Tùy Thiện Nghĩa, phỏng chừng nói chuyện chính là vấn đề này.

Bị Liễu Tuấn "ngay mặt cảnh cáo", Tùy Thiện Nghĩa đương nhiên phải dè dặt hơn.

Nhưng số người biết được nguyên nhân chân chính hạng mục này phải đình chỉ cũng rất ít. Một số ít cán bộ mơ hồ đoán được một chút đầu mối. Sau khi Liễu Tuấn triệu kiến Tùy Thiện Nghĩa, Tùy Thiện Nghĩa ngay trong đêm đến thăm phó tỉnh trưởng Thường vụ Uông Quốc Chiêu. Uông Quốc Chiêu cùng Tùy Thiện Nghĩa nói chuyện gì, không được biết, nhưng hẳn là có liên quan trực tiếp đến hạng mục công viên chủ đề bị đình chỉ gọi thầu.

Về phần Uông Quốc Chiêu vì sao bảo Tùy Thiện Nghĩa dừng lại, mà không phải giống như trước đó tiếp tục đối nghịch với Liễu Tuấn, mọi người thực sự không rõ lắm. Trong lòng Uông Quốc Chiêu tới cùng suy nghĩ cái gì, dù cho người thân cận nhất với hắn cũng chưa hẳn có thể đoán được một hai phần.

Lòng dạ người này quá sâu.

Nhưng nếu như hắn bảo Tùy Thiện Nghĩa dừng lại, dự đoán nhất định cũng có lý do.

Lãnh đạo chủ chốt các địa thị khác của Tỉnh A liền trở nên cẩn thận. Uông Quốc Chiêu không cho chi chính của mình mạo hiểm thì khẳng định có nguyên nhân. Tùy Thiện Nghĩa không mạo hiểm nổi phiêu lưu này, vậy những người khác có thể được sao? Có thể làm đến quan chủ quản địa thị nhất cấp, ai mà không thành tinh chứ?

Biết đâu chỉ có Đường Bỉnh Trung bí thư Thành ủy TP.Mã Đầu là một ngoại lệ.

Đường Bỉnh Trung thì mặc kệ nhiều như vậy, dưới tình huống Chính phủ tỉnh chưa từng phê chuẩn, không chỉ xây lên hai khu khai phát cấp Chính xử, còn công bố luôn danh sách bổ nhiệm cán bộ. Đồng thời ngay tại trong khoảng thời gian này, ban nhân viên của hai khu này tất cả đều phân phối đúng chỗ, bắt đầu chính thức hoạt động.

Liễu Tuấn có lẽ chính là nghe được tin tức này mới quyết định tự mình khảo sát TP.Mã Đầu.

Đây là lần thứ hai Liễu Tuấn đến TP.Mã Đầu khảo sát sau khi đảm nhiệm tỉnh trưởng. Lần đầu tiên khảo sát tại hơn một năm trước, chủ yếu là khảo sát tập đoàn sắt thép Mã Đầu. TP.Mã Đầu là thành phố về thép và than nổi tiếng của tỉnh A. Khu xưởng và khu sinh hoạt của tập đoàn sắt thép Mã Đầu chiếm phân nửa phạm vi thành phố, rất nhiều khi ở trong mắt người bên ngoài TP.Mã Đầu cùng Mã Cương là cùng một từ ngữ.

Khi bắt đầu nhậm chức, Liễu Tuấn tiến hành khảo sát tập đoàn sắt thép lớn nhất của bản tỉnh chính là điều đương nhiên, đây cũng là thái độ phải làm.

Nhưng lần này, TP.Mã Đầu cùng văn phòng Chính phủ tỉnh khi xác định hành trình an bài Liễu tỉnh trưởng. Kha Khải Phàm minh bạch báo cho bên TP.Mã Đầu biết, Liễu tỉnh trưởng chủ yếu là khảo sát hai khu mới được thành lập, mời lãnh đạo chủ chốt của TP.Mã Đầu cùng cán bộ phụ trách chính của hai khu này làm tốt báo cáo chuẩn bị. Liễu tỉnh trưởng muốn tường tận lý giải tình huống chuẩn bị cùng kế hoạch phát triển của khai khu này.

Đường Bỉnh Trung cảm thấy uể oải.

Liễu Tuấn thật đúng là hoàn toàn không để vào mắt cái gọi là quy tắc của quan trường. Nếu đổi lại một tỉnh trưởng khác, mặc dù hai khu này trong tỉnh không có phê, nhưng phía dưới nếu đã xây lên, hơn phân nửa cũng là mắt nhắm mắt mở cho qua. Tối đa cũng chỉ gọi lên Đường Bỉnh Trung và thị trưởng TP.Mã Đầu để hỏi một chút tình huống rồi phê bình một trận là xong việc, chứ đâu có như Liễu Tuấn, trực tiếp đánh tới cửa luôn.

Thế nhưng uể oải thì uể oải, Liễu tỉnh trưởng cũng sẽ nhất định đánh tới cửa, bên TP.Mã Đầu cũng chỉ có thể "tiếp chiêu", gấp rút an bài nội dung báo cáo.

Đoàn xe của Liễu tỉnh trưởng dần dần hiện ra ở trạm thu phí không xa trên đường quốc lộ. Kha Khải Phàm ngẩng đầu nhìn về phía trước, sắc mặt liền âm trầm. Bởi vì tại cửa trạm thu phí vẫn chưa thấy đội ngũ hoan nghênh "đồ sộ", chỉ có hai chiếc xe cảnh sát đứng ở ven đường.

Xem ra TP.Mã Đầu là muốn kiên quyết chứng thực văn kiện yêu cầu của Chính phủ tỉnh Tỉnh ủy, không làm chủ nghĩa hình thức đến hoan nghênh, đi vui vẻ đưa tiễn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui