Đầu Liễu Tuấn ngất ngất.
Không chỉ nguyên nhân là uống rượu.
Đêm nay Liễu bí thư Liễu bí thư quả thực uống quá mấy ly.
Không uống không được!
Hà Thắng Lợi, Trình Tân Kiến, Tiêu Kiếm, Cam Khả Tuệ cả đám tiến đến cùng, vài người thay phiên bưng ly kính rượu, Liễu Tuấn nếu như không uống, vị miễn quá không nể tình.
Từ khi Liễu Tuấn được tuyển bí thư Tỉnh ủy, điện thoại của Trình Tân Kiến và Hà Thắng Lợi một cái tiếp một cái không ngừng gọi qua, hỏi y lúc nào hồi kinh. Nếu như cứ rề rà không chịu trở về, mấy người họ sẽ chạy tới Ngọc Lan đi.
Việc này không làm ầm ĩ, xác định không được.
Chân chính liệt thổ phân cương. Bí thư Tỉnh ủy chưa đến 40 tuổi, phóng nhãn toàn quốc cũng tìm không ra người thứ hai. Hơn nữa, Liễu Tuấn còn mở ra một tiền lệ, đó chính là hai vị lão gia tử đều còn đang tại nhiệm, người này đã tăng tăng tăng lên đến vị trí bí thư Tỉnh ủy.
Hình như cũng không có người chỉ trích điều này, hình như tất cả đều thuận lý thành chương như vậy. Năng lực biểu hiện ra của Liễu Tuấn cùng danh vọng của y lúc này tại Đảng nội, dù cho các lão bí thư Tỉnh ủy cả đời làm quan cũng chưa hẳn theo kịp y.
Lưu Phi Bằng chưa đi thì chưa sao. Lưu Phi Bằng vừa đi, Liễu Tuấn tiếp tục ở lại tỉnh A, nếu như Trung ương phái xuống một vị bí thư Tỉnh ủy khác thì sẽ là tình hình gì.
Đại lão cao tầng không thể đưa một tỉnh để cho hai vị cán bộ cấp Chính bộ chơi đùa như vậy.
Điều phối cán bộ phải từ triển khai từ góc độ có lợi với công tác, đây là điều tất nhiên.
"Biết rõ mình không thể uống rượu thì uống ít vài ly đi. . ." Hà Mộng Doanh thấy Liễu Tuấn nằm ở trên ghế sofa, miệng thì thở phù phù, không khỏi vừa tức giận lại vừa lo lắng, tự tay cho một ly trà tranh rồi bưng qua, lại bất mãn nói thầm: "Mấy người Thắng Lợi cũng thật là, không biết nặng nhẹ chút nào. Sớm biết như vậy em nên qua đây, xem ai còn dám ép anh uống đến vậy!"
Liễu Tuấn chỉ thở phì phì, không để ý tới lời lải nhải của chị.
Cảm giác cay rượu, Liễu bí thư cũng đã từng có, cực kỳ khó chịu, cho nên y thường sẽ không uống. Nhưng ngày hôm nay, các bạn cũ tụ họp, ít khi vui như vậy, Liễu bí thư cũng đành liều uống một phen, kết quả thì có thể nghĩ rồi.
"Uống một ngụm trà cho tỉnh rượu đi nào."
Hà Mộng Doanh thấy bộ dạng này, biết y kiên quyết sẽ không tự mình đứng dậy uống nên mới đi qua, nâng cổ Liễu Tuấn dậy tựa ở trên ngực mình, đặt ly tới miệng giúp y uống trà.
"Chậm thôi, trà mới pha còn nóng, cẩn thận bỏng. . ."
Hà đại tỷ hiếm khi nào mà tỉ mỉ chu đáo như vậy, giống như đang chiếu cố một đứa trẻ.
Liễu Tuấn dựa vào tay nàng uống hai ngụm trà nóng, thoải mái thở một hơi, cảm giác phiền muộn trong lòng đã hơi giảm bớt.
Hà Mộng Doanh buông xuống ly trà, ôm đầu Liễu Tuấn đặt lên trền bắp đùi mềm mại của mình, nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương cho y, giọng oán giận nói: "Anh cũng thật là, đã là bí thư Tỉnh ủy mà không ra thể thống gì. Bọn Thắng Lợi có là bạn thì cũng phải có quy củ chứ. Còn ầm ĩ giống như thời gian trước làm huyện trưởng sao, để truyền ra ngoài thì sẽ không hay ho gì? Không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào anh đâu?"
Tuổi tác của Liễu Tuấn thủy chung sẽ trở thành một nhân tố then chốt khắp nơi nghi vấn về y. Cùng là cán bộ cấp Chính bộ, đệ nhất bí thư Trung ương hơn 30 tuổi cùng bí thư Tỉnh ủy hơn 30 tuổi vẫn là khác nhau rất lớn. Người trước tất cả mọi người có thể tiếp thu, nếu là người sau sẽ không tránh khỏi nghi ngờ trùng trùng. Không chỉ nói người khác, coi như là trong cảm nhận của Hà Mộng Doanh, Liễu Tuấn làm bí thư Tỉnh ủy cũng thấy sự khác biệt.
Chức vụ này chân chính trên đỉnh kim tự tháp quyền lực, người không uy nghiêm thận trọng sẽ không thể làm được.
Liễu Tuấn cười ha ha: "Em nói đi, làm quan vì cái gì?"
"Dân giàu nước mạnh! Đây không phải là lý niệm tòng chính nhất quán của anh sao?"
Hà Mộng Doanh bĩu môi nói.
"Không sai, là dân giàu nước mạnh. Tuy nhiên, quan làm có lớn thì cũng phải có bạn bè. Không phải là loại bạn bè trên chính trị đâu, là bạn bè trong cuộc sống, bạn bè chân chính đấy."
Liễu Tuấn phất phất tay, nói.
"Hừ hừ, Liễu bí thư, không phải là em nói anh. Anh có thể giàu nhất thiên hạ, cũng có thể uy phong bốn biển, điều này đối với anh thì cũng không trắc trở. Nhưng nói đến bạn bè, bạn bè chân chính thì khó lắm. Sau này sẽ càng khó. Làm chính trị, là rất cô độc. Nhất là nếu muốn trên chính trị có thành tựu, thì càng phải chuẩn bị tốt sẽ chịu được tịch mịch."
Liễu Tuấn lắc đầu: "Không đúng. Anh càng muốn đánh vỡ lệ cũ này. Chính trị gia cũng là người. Hoặc là nói, chính trị gia đầu tiên là người, sau đó mới là chính trị gia. Đầu đuôi không thể đảo ngược, bằng không thì thực sự quá không có ý nghĩa."
Khóe miệng Hà Mộng Doanh nở nụ cười, lo lắng nói: "Hiện tại anh cảm thấy không có ý nghĩa hả? Được, vẫn còn kịp. Hiện tại anh giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang thì còn có thể hưởng thụ nhân sinh. Chí ít còn có vài chục năm phong quang mà."
"Ha ha, không còn kịp rồi. Đó là đường một chiều, đi vào thì dễ, đi ra thì rất khó đấy!"
Liễu Tuấn có chút cảm khái nói.
"Thật ra thì, em nói thật đấy. . . Hiện tại em rất muốn anh rời khỏi, làm một đại gia, có thể vui vẻ mà sống, không cần phải kiêng kỵ cái này, kiêng kỵ cái kia nữa. . ."
Hà Mộng Doanh nói rồi, trên mặt lộ vẻ chờ mong.
Đột nhiên Liễu Tuấn ngồi thẳng dậy, nhìn nàng, ánh mắt có chút cổ quái.
Hà Mộng Doanh rất khó hiểu hỏi: "Gì thế? Trên mặt em có hoa hả?"
"Cũng gần như thế, một đóa hoa rất lớn! Em mang Nam Phương đến nhà Bạch Dương chơi? Nam Phương còn chơi nguyên cả buổi sáng hả?"
Liễu Tuấn kỳ quái mà hỏi.
"Miệng của Bạch Dương cũng nhanh thật, lại giành em nói trước."
Liễu bí thư cảm thấy đau đầu. Mấy nữ nhân này không ngờ bắt đầu đã móc nối với nhau.
Thế giới đã thay đổi rồi sao? Ngay cả Liễu bí thư cũng nhìn không hiểu!
Hà đại tỷ đến thăm Bạch Dương, tuy làm cho Liễu bí thư đầu óc choáng váng. Nhưng đề nghị của Hà Mộng Doanh đối với Bạch Dương càng làm Liễu bí thư cảm thấy quá điên cuồng.
Bạch Dương nói, Hà Mộng Doanh cổ động chị đi cạnh tranh vị trí tỉnh trưởng tỉnh A.
"Được, nếu Bạch Dương đã nói cho anh, vậy anh nói đi, ủng hộ hay là phản đối kiến nghị đó?"
Hà Mộng Doanh nhìn Liễu Tuấn, rất chăm chú mà hỏi, vẻ mặt khá nghiêm túc.
Liễu bí thư liền nắm tay thành quyền, nhẹ nhàng đấm lên đầu mình đã rất đau đớn, hình như muốn đấm cái ý nghĩ hoang đường của Hà Mộng Doanh ra ngoài, một lúc lâu mới hỏi: "Vậy em nói thử xem, vì sao em lại có kiến nghị này?"
Hà Mộng Doanh hai hàng lông mày khẽ nhíu lại: "Anh say thật rồi hả? Chỉ số thông minh lại giảm sút đến như vậy?"
Liễu bí thư liền mở to hai mắt, có chút phẫn nộ.
Đây là nói cái gì?
Hà Mộng Doanh không để ý tới vẻ phẫn nộ của Liễu Tuấn, nói tiếp: "Được thôi, chúng ta tới phân tích thế cục một chút. Anh nói đi, vì sao Trung ương cho anh đảm nhiệm bí thư Tỉnh ủy tỉnh A? Em thì lại nghe nói, đó là chủ tịch Lý Trị Quốc tự mình đề nghị trên hội nghị cự đầu đã thuyết phục những đồng chí khác mới có thể xác định được. Vậy anh có từng nghĩ tới, vì sao tổng bí thư lại muốn làm như thế không?"
Liễu Tuấn nâng chung trà lên uống trà, không để ý tới chị.
Thật sự Hà đại tỷ chuẩn bị khảo nghiệm trí tuệ chính trị của Liễu bí thư hay sao?
"Em phân tích một chút, tình huống các anh hiện có ở ban thành viên Tỉnh ủy, hắc hắc, Liễu bí thư, anh thật sự rất có tư cách làm thổ hoàng đế. Mười hai ban thành viên, cộng thêm bản thân anh, còn có một phiếu của quân khu, trong tay anh có 8 phiếu. Anh nói thử xem, tại các nơi toàn quốc, có mấy tỉnh thị là loại bố trí này?"
Hà Mộng Doanh rất bình tĩnh mà phân tích.
Cùng loại tình huống cấu thành ban Tỉnh ủy tỉnh A, tại toàn quốc không chỉ nói có một không hai, mà còn là một điều rất hiếm thấy. Tỉnh tồn tại loại tình hình này, hầu như đều là pháo đài kiên cố nhất của một tập đoàn đại chính trị nào đó, "Hậu hoa viên" mà tục ngữ nói, làm đại bản doanh để bồi dưỡng cán bộ hậu bị.
"Rất hiển nhiên, chủ tịch Lý Trị Quốc và hai vị lão gia tử nhà anh đều hy vọng anh sẽ tổ chức tỉnh A thành đại bản doanh. Tuy nhiên vấn đề cũng sẽ tới. Các anh nên nghĩ, còn phải hỏi người khác có đáp ứng hay không đã. Bất kể như thế nào, tỉnh trưởng này không thể lại cho một người của họ Liễu qua đó nữa? Đây cũng là quy tắc cơ bản để bố trí cán bộ."
Người đứng đầu chế hành lẫn nhau, quả thực là quy tắc cơ bản.
Nội bộ quyền lực là cần phải chế hành, đây là nhận thức chung của toàn bộ đại tập đoàn.
"Kế tiếp, nếu như không có tình huống bất ngờ gì xảy ra, trong một hai năm sau, Lưu Quang Hưng, Dương Nguyên Ích đều sẽ phải di chuyển. Đến lúc đó cũng sẽ phái thêm hai người không hợp với anh qua đó, ưu thế của anh còn tồn tại nữa không? Đừng nói với em về uy vọng cá nhân. Trên chính trị nói về cái này là ấu trĩ. Cái gọi là uy vọng cá nhân, tối đa cũng chỉ có được một tác dụng phụ. Năm đó chủ tịch uy vọng biết nhường nào, cũng không phải đã làm ra một đại cách mạng? Thủ trưởng Nam tuần cũng vậy. Uy vọng và thực lực, cuối cùng có được tác dụng quyết định chỉ có thể là thực lực. Nếu thật như vậy, anh làm thế nào? Đấu hay là không đấu? Khó cả đôi đường chứ gì!"
Hà đại tỷ phân tích rõ ràng đâu ra đấy.
Nếu thật sự xuất hiện tình hình này, Liễu Tuấn không thể không đấu, bằng không đừng nói "Hậu hoa viên", rất khả năng y sẽ biến thành Lưu Phi Bằng đệ nhị. Nhưng càng đấu quyết liệt, không khỏi sẽ để lại ấn tượng "đồng chí vô pháp đoàn kết" cho cao tầng.
"Đây là nhiệm kỳ bí thư Tỉnh ủy đầu tiên của anh, lưu lại ấn tượng không tốt, sau này sẽ rất không có lợi khi anh tiến thêm một bước. Cho nên, em cảm thấy nhiệm kỳ này cực kỳ quan trọng. 5 năm bình yên trôi qua, chính là một vùng thiên địa mới."
Cho đến lúc này, uy vọng của Liễu Tuấn tại Đảng nội không thể nghi ngờ sẽ bay lên một độ cao mới, thực lực của Nghiêm Liễu cũng sẽ càng thêm hưng thịnh. Liễu Tuấn bất kể tuổi tác, hay là tư lịch đều đủ, sẽ không cần phải "khảo sát" nữa.
Hà Mộng Doanh dừng một chút, nói tiếp: "Cho nên 5 năm này, nhất định anh phải thận trọng. Nếu như Bạch Dương thật sự có thể hợp tác với anh, vậy nghĩ đi. Em nghĩ, cho dù anh hiếu chiến, tính tình có tệ, chung quy cũng có thể đoàn kết với chị Bạch Dương của anh mà? Việc này cũng rất có lợi đối với chị ấy, vững vàng làm một tỉnh trưởng, theo trình tự còn có thể làm bí thư Tỉnh ủy, trên thời gian vẫn rất vừa khớp, chị ấy lại là nữ cán bộ, tất cả điều kiện đều có đủ. Như vậy chẳng lẽ không phải là tổ hợp tốt nhất rồi còn gì?"
Liễu Tuấn đang bưng lên ly trà, chợt dừng lại bên mép