Trùng Sinh Chi Nha Nội

Rời khỏi tỉnh A, Liễu Tuấn không tới thẳng tỉnh D mà về thủ đô một chuyến.

Giao ban công tác giữa y và Khâu Tình Xuyên đã hoàn thành, nhưng giao ban với Cù Hạo Cẩm chưa tiến hành. Cù Hạo Cẩm đã tới thủ đô làm việc, về công về tư, Liễu Tuấn đều phải tới bái phỏng ông ta.

Hoạt động công vụ của ủy viên cục chính trị có an bài hành trình nghiêm ngặt, phương án cảnh vệ chu đáo.

Có điều Liễu Tuấn không ngờ Vũ Chính Hào đích thân đón y ở sân bay thủ đô.

Vũ Hoàng Hà chính thức rời khỏi quân ngũ, Vu Chính Hào thành phó cục trưởng thường vụ cục cảnh vệ công an, quân hàm thiếu tướng. Cục cảnh vệ tiếp nhận sự lãnh đạo kép của bộ công an lẫn văn phòng TW. Công tác cảnh vệ thường ủy cục chính trị do cục cảnh vệ TW phụ trách. Còn các ủy viên thì do cục cảnh vệ công an phụ trách.

Liễu Tuấn là ủy viên dự khuyết cục chính trị nên công tác cảnh vệ của y do cục cảnh vệ công an phụ trách.

Liễu Tuấn vừa xuống máy bay, Vũ Chính Hào liền đi tới dùng quân lễ tiêu chuẩn kính chào:
- Chào thủ trưởng.

- Vũ cục vất vả rồi.

- Phục vụ cho thủ trưởng là chức trách của chúng tôi.

Vũ Chính Hào đáp rất tiêu chuẩn, thật ra hắn và Liễu Tuấn khá quen thuộc, thường gặp nhau ở CLB Trường Thành, do Hà Thắng Lợi làm chủ, mọi người cùng uống rượu chuyện trò. Có điều công là công tư là tư.

- Mời thủ trưởng.

Vũ Chính Hiên đưa tay ra mời.

Liễu Tuấn và vợ con cùng lên chiếc xe Audi chống đạn do chính Vũ Chính Hiên lái, trước sau đều có sẽ cảnh sát bảo vệ.

Đi lên xe, Vũ Chính Hiên thay đổi vẻ mặt, hỏi:
- Liễu bí thư buổi tối có an bài gì không?

Liễu Tuấn cười hỏi lại:
- Vũ cục có an bài gì?

- Ha ha, nửa công nửa tư, về công tôi muốn xin chỉ thị Liễu bí thư sau khi tới tỉnh D công tác cảnh vệ an bài ra sao. Về tư, Chấn Binh cũng tới rồi, còn có mấy người muốn tụ hội với Liễu bí thư.

Chấn Binh là Ngả Chấn Binh tư lệnh viên bộ đội biên phòng, chiến hữu thân thiết của Vũ Chính Hào, có quan hệ rất sâu với nhà họ Vũ. Thời Hà lão gia tử bị bệnh nặng, lật đổ nhà họ Trần, xử lý Trần Vệ Tinh, Ngả Chấn Binh trực tiếp tham gia.

Hiện giờ Liễu Tuấn thăng chức, đám Trình Tân Kiến không tụ họp một chút làm sao chịu để yên.

Liễu Tuấn cười:
- Đều là bạn bè cũ cả, được, cứ quyết như thế, buổi tối tôi sẽ đến.

- Vâng.

Chiếc Audi tiến vào đại nội, có Vũ Chính Hào nên không hề bị kiếm tra gì.

Liễu Tuấn không tới chỗ Cù Hạo Cẩm ngay mà về nhà trước, thấy con dâu và cháu trai về, Nguyên Bích Tú mừng khôn xiết, bất kể ba bảy hai một liền ôm lấy Liễu Dương.

Dàn xếp mọi thứ xong xuôi, Liễu Tuấn gọi điện tới văn phòng Cù Hạo Cẩm.

Thư ký trực ban khách khí trả lời:
- Cù bí thư mời Liễu bí thư qua ngay bây giờ.

Liễu Tuấn đứng dậy nói với mẹ:
- Mẹ nói chuyện với Phi Phi và Dương Dương nhé, con qua bên đồng chí Cù Hạo Cẩm nói chuyện công việc.

- Ừ con đi đi, nhớ gọi ba con cùng về nhà ăn cơm.

Cháu trai về rồi, Nguyễn Bích Tú chẳng quan tâm tới con trai nữa, cười phất tay, không nhìn qua Liễu bí thư một cái.

Liễu bí thư không khỏi buồn bực lắc đầu, chắp tay sau lưng ra ngoài, Hồ Hạo Nhiên cũng theo sát.

Cù Hạo Cẩm thay thế Tiễn Kiến Quân, chủ quản công tác kiến thiết tinh thần văn minh toàn quốc, nơi công tác là nơi làm việc cũ của Tiễn Kiến Quân. Những lãnh đạo như ông và Nghiêm Ngọc Thành đều chuyển ra công viên Long Sơn ở, an hưởng tuổi già.

Liễu Tuấn tới thăm, Diêu Quảng Trí người phụ trách văn phòng Cù Hạo Cẩm đích thân đứng đợi ở cửa, thấy Liễu Tuấn liền bước nhanh xuống bậc thềm tươi cười bắt tay.

- Chào Liễu bí thư, Cù bí thư đang đợi, xin mời theo tôi.

Vào văn phòng, Cù Hạo Cẩm đã từ sau bàn làm việc đi ra, đang bước đi quanh phòng, thấy Liễu Tuân liền dừng bước, mỉm cười nói:
- Đồng chí Liễu Tuấn tới rồi.

- Chào Cù bí thư.

Từ khi Cù Hạo Cẩm điều tới tỉnh D, năm năm qua đây là lần đầu tiên Liễu Tuấn chính thức hội diện ông ta. Đương nhiên cũng có gặp qua ở các cuộc họp TW, nhưng không tiến hành trò chuyện, chỉ gật đầu chào nhau, tối đa hàn huyên một hai câu.

Cho dù biết Liễu Tuấn không đơn giản, nhưng sau năm năm, Liễu Tuấn thành người kế nhiệm của mình. Trong lòng Cù Hạo Cẩm vẫn cảm khái không thôi.

- Đồng chí Liễu Tuấn đi đường vất vả rồi, mời ngồi.

Tính cách Cù Hạo Cẩm vẫn mạnh mẽ như trước, không giỏi khách sáo, song Liễu Tuấn nay đã khác rồi, Cù Hạo Cẩm không thể đối đãi như trước được.

Liễu Tuấn vẫn giữ gìn lễ tiết, đợi Cù Hạo Cẩm ngồi xuống rồi mới ngồi. Diêu Quảng Trí đưa trà nước lên, thấy Cù Hạo Cẩm không sai bảo gì nữa liền khẽ lui ra.

- Hút thuốc đi.
Cù Hạo Cẩm đẩy bao thuốc lá tới trước mặt Liễu Tuấn.

- Cám ơn Cù bí thư.

Cù Hạo Cẩm không vội nói chuyện mà nhìn Liễu Tuấn, ánh mắt không hề che giấu, giống như lần đầu tiên triệu kiện đồng chí Liễu Tuấn ở văn phòng bí thư tỉnh ủy tỉnh A vậy.

- Cù bí thư, so với năm năm trước, tóc của bí thư bạc đi không ít.

Liễu Tuấn đột nhiên lên tiếng nói, giọng rất tùy ý, cứ như bàn bè trò chuyện vậy, nói ra Liễu Tuấn nói như thế là rất vô lễ, chẳng phải khéo léo bảo ông ta "già rồi" hay sao?

Cù Hạo Cẩm ngẩn ra, rồi cười khẽ:
- Cậu công tác ở tỉnh D năm năm, có lẽ cũng sẽ có tóc bạc.

Nụ cười trên mặt Liễu Tuấn dần thu lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Cù Hạo Cẩm đã nói rõ ràng với y, chuyện ở tỉnh D không dễ làm, với năng lực của ông ta cũng phải bạc đầu.

- Liễu Tuấn, cậu có biết vì sao tôi tiến cử cậu tới tỉnh D nhậm chức không?
Cù Hạo Cẩm vẫn bình tĩnh.

- Xin Cù bí thư chỉ giáo.

Cù Hạo Cẩm khoát tay nói:
- Hôm nay tôi mời cậu tới đây là muốn thẳng thắng trao đổi, hi vọng tỉnh D dưới sự lãnh đạo của cậu, có thể phát triển tốt hơn.

Liễu Tuẫn mỉm cười không nói.

Tính cách của Cù Hạo Cẩm có rất nhiều chỗ giống nhau, tác phong công tác mạnh mẽ dứt khoát, nói chuyện rất ít khi vòng vo, hai người gần như vừa gặp mặt là đi vào chính đề.

- Liễu Tuấn, có người nói, vấn đề ở tỉnh D không phải là phát triển kinh tế ra sao, mà là kiết thiết đội ngũ cán bộ như thế nào, cậu thấy sao?

Cù Hạo Cẩm chậm rãi nói, mắt nhìn thẳng vào Liễu Tuấn.

Thực tế bản thân Cù Hạo Cẩm cũng cho rằng như vậy, rất nhiều hành động của ông ta ở tỉnh D nghiệm chứng cho lời này. Từ Tiễn Kiến Quân, hai vị bị thư tỉnh ủy tỉnh D đều trở thành lãnh đạo đảng và quốc gia, từ đó có thể nhìn ra, đó là sự khẳng định của TW với công tác của bọn họ. Bất kể Tiễn Kiến Quân hay Cù Hạo Cẩm đều nổi tiếng người tài. Nhưng phong cách chấp chính của hai người hoàn toàn khác nhau. Tiễn Kiến Quân đặt biệt giỏi điều hòa các loại mâu thuẫn, trong năm năm ở tỉnh D, đã đoàn kết tốt các đồng chí trong ban, tỉnh D phát triển rất nhanh, tổng lượng kinh tế vững vàng đứng đầu cả nước. Cù Hạo Cẩm thì khác, ông ta vừa tới nơi, đã hết sức quan tâm tới việc kiến thiết đội ngũ cản bộ, kiến thiết kinh tế cơ bản giao hết cho tỉnh trưởng làm chủ đạo, ông ta chỉ nắm phương hướng chung.

Vì thế mấy năm qua kinh tế tỉnh D có phát triển chậm lại, nhưng không ảnh hưởng tới đại cục, vẫn chiếm ngôi đầu bảng.

Qua năm năm nỗ lực của Cù Hạo Cẩm, việc kiến thiết đội ngũ cán bộ ở tỉnh D đã thu được thành tích nhất định. Nhưng thần phần đội ngũ cán bộ tỉnh D quá phức tạp, hiệu quả tạm thời chưa được rõ ràng. Cù Hạo Cẩm tiến cử Liễu Tuấn với TW có lẽ là suy nghĩ vì chuyện này, hi vọng Liễu Tuấn có thể kiến thiết đội ngũ cán bộ vững chắc hơn. Ông ta luôn tán thưởng đường lối chấp chính "quản lý nghiêm tác phong" của Liễu Tuấn.

- Cù bí thư nói từ phương hướng chung, đây không phải là vấn đề của mỗi tỉnh A, nhìn khắp toàn quốc, kiến thiết đội ngũ cán bộ luôn là việc quan trọng hàng đầu. Tôi luôn cho rằng chỉ có đề bạt cán bộ tài đức kiêm toàn tới cương vị phát triển, các công tác mới có được sự tiến bộ lớn. Đương nhiên mấy năm sau ở tỉnh D, kinh tê sẽ gặp phải áp lực lớn, phải đối diện với sự chuyển hình kinh tế, đó là một trong số trọng điểm công tác sau này.
Liễu Tuấn trầm giọng nói.

Cù Hạo Cẩm vẫn cười:
- Ừm, xem ra đường lối của chúng ta cơ bản là nhất trí.

- Cù bí thư , tôi cho rằng việc kiến thiết đội ngũ cán bộ ở tình D có sự khác biệt với các tỉnh khác.

- Ồ, nguyện nghe kỹ hơn.

Hai mắt Cù Hạo Cẩm lóe sáng, tựa hồ thấy rất hứng thú.

- Đó là cơ sở quần chúng. Cán bộ cao cấp, TW và tỉnh ủy tất nhiên có chân nhắc an bài thỏa đáng. Nhưng cán bộ cơ sở tới từ quần chúng. Muốn giải quyết vấn đề tố chất cán bộ cơ sở tỉnh D, trước tiên phải tăng cường giáo dục với quần chúng, nhất là giáo dục tín ngưỡng. Rõ ràng, trong một đoàn thể thiếu tín ngưỡng, khó mà đề bạt được các cán bộ có tác phong vững vàng.
Liễu Tuấn nghiêm túc nói.

Cù Hạo Cẩm khẽ thở phào, gật đầu nói:
- Nói hay lắm, Liễu Tuấn, cậu nhìn vấn đề còn sâu sắc hơn tôi. Xem ra tôi tiến cử cậu với TW là chính xác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui