Trùng Sinh Chi Nha Nội

Trước tết nguyên đán năm 2008, Liễu Tuấn trở về thủ đô.

Lần này y trở về thủ đô là để tham dự cuộc họp cục chính trị tổ chức vào ngày mốt, cuộc họp này chủ yếu nghiên cứu công tác kiến thiết kinh tế vào năm sau, Liễu Tấn Tài sẽ báo cáo công tác của quốc vụ viện trên cuộc họp.

Là bí thư tỉnh ủy tỉn giàu nhất, ở trên cuộc họp mang tính chất chuyên môn này Liễu Tuấn cũng có phát biểu chính thức, trình bày ý kiến của mình.

Có điều trước khi cuộc họp diễn ra, Liễu Tuấn trước tiên tới văn phòng của lão gia tử. Nghiêm Khắc mà nói, đây là cuộc triệu kiến vô cùng chính thức, thủ tướng triệu kiến bí thư tỉnh ủy tỉnh D, tham khảo thế cục kinh tế.

Triệu kiến tiến hành vào buổi tối.

Thời gian tối hôm đó, Liễu Tấn Tài lưu lại toàn bộ cho Liễu Tuấn, bày ra thế "dốc bầu tâm sự". Nghe nói trước kia khi ông triệu kiện Cù Hạo Cẩm cũng có đãi ngộ như thế. Thủ tướng nói chuyện với người phụ trách các tỉnh tổng lượng kinh tế xếp phía trên đều có thời gian khá dài, có rất nhiều vấn đề cần trao đổi.

Vốn cuộc đàm thoại này cũng có thể tiến hành ở nhà, nhưng Liễu Tấn Tài kiên trì đàm thoại ở văn phòng.

Ở nhà là cha con, ra trận là quân thần.

Vương Đạo Điền đã làm chủ nhiệm văn phòng quốc vụ viện, người phụ trách văn phòng thủ tướng mới là nhân viên công tác cũ ở đây, có quan hệ không tệ với Liễu Tuấn.

- Công việc vẫn thuận lợi chứ?

Cha con nói chuyện, tất nhiên là khá tùy ý, không ngồi đối diện ở bàn làm việc mà ngồi sóng vai ở ghế sô pha, Liễu Tấn Tài quay đầu sang nhìn con trai, vẻ mặt rất quan tâm.

Liễu Tuấn làm bí thư tỉnh ủy tỉnh D, khiến trong nước thậm chí cả quốc tế oanh động, mọi người mật thiết giám sát từng lời nói hành động của người lãnh đạo TW trẻ nhất quốc gia cộng hòa này. Nhất là đại lão trong hệ phái càng quan tâm xem Liễu Tuấn có thể đứng vững chân ở tỉnh D hay không.

Về cơ bản, nhiệm kỳ của Liễu Tuấn ở tỉnh D sẽ quyết định cuối cùng y có thể leo lên vị trí nào. Nếu như y có thể quản lý tốt được tỉnh D, đưa nó tiến bộ hơn, như thế y hoàn toàn vượt qua đượt kỳ khảo sát, bất kể nhân vật chính trị nào, bao gồm cả các nguyên lão đều không có ai có thể coi y như tiểu bối nữa, mà trong lòng cấp cho y địa vị chính trị tương đương với chức vị của y. Nếu như ngược lại, Liễu Tuấn lạc bước ở tỉnh D, bị phản kháng quyết liệt, như vậy chưa nói là tiền đồ u ám, ít nhất cũng không lạc quan. Điều này chứng minh dù sao y còn quá trẻ, năng lực ứng phó với cục diện phực tạp và toàn diện cần phải được đề cao, còn cần phải rèn luyện thêm.

Cho nên khi Liễu Tuấn mới tới nhậm chức, một số người bạn thân thiết lần lượt gọi điện tới, nhắc y phải ổn định, thực tế, không vội lập thành tích. Tất nhiên vì thân phận địa vị của Liễu Tuấn, những lời này đều nói rất khéo léo, nhưng ý tứ rõ ràng chỉ có một chữ : Ổn.

Không cần có công, chỉ mong không có tội.

Chỉ cần Liễu Tuấn ổn định được thế trận, duy trì đoàn kết ổn định của tình D, chính là thắng lợi lớn nhất. Năm năm sau trở thành thành viên chính thức cục chính trị là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Trên 40 thành ủy viên cục chính trị, chỉ luận riêng tuổi tác thì người khác đều chỉ có thể hít khói.

Mọi người đều hiểu tính cách của Liễu Tuấn, biết với y mà nói, chữ "ổn" này là khó làm được nhất. Y luôn luôn muốn tiến tới.

Liễu Tấn Tài thì không nói chuyện đó với Liễu Tuấn, cho dù Liễu Tuấn thường ngày gọi điện hỏi thăm, cha con cũng chỉ nói chuyện trong nhà, thường không nói tới công việc.

Có lẽ Liễu Tấn Tài không muốn làm rối loạn bố cục của con trai.

Liễu Tuấn mỉm cười đáp:
- Cũng được, về cơ bản đã làm quen với các đồng chí trong ban, cán bộ trọng yếu ở thành phố cũng đều gặp mặt tìm hiểu.

Đó là điều nhất định phải làm với bí thư tỉnh ủy mới nhậm chức, một tháng qua Liễu Tuấn gần như ngày nào cũng gặp mặt nói chuyện, trao đổi ý kién với các đồng chí.

Liễu Tấn Tài nói:
- Một số đồng chí cũ cũng cần phải đi bái phỏng, thỉnh giáo nhiều hơn.

- Vâng, con đi rồi.

Số lượng các đồng chí cũ của tỉnh D không ít, nhất là mới đầu cải cách mở cửa, thành lập đặc khu kinh tế. Toàn quốc điều động rất nhiều cán bộ tới mấy thành phố mở đó, hai mươi mấy năm trôi qua, các đồng chí cũ đó đều đã nghỉ hưu, ở lại tỉnh D dưỡng lão. Bọn họ đều có tỉnh cảm sâu sắc với tỉnh D, những cấp dưới năm xưa đề bạt lên ngày nay đều là trụ cột của tỉnh, đi bái phỏng bọn họ là lễ tiết cần có, cũng là nhu cầu chính trị.

Liễu Tấn Tài khẽ gật đầu, biết ở mặt lễ tiết thì không cần phải dặn dò Liễu Tuấn, kinh lão tôn hiền là gia giáo truyền thống của nhà họ Liễu, không vì địa vị thay đổi mà thay đổi theo.

- Ngày mốt họp, con chuẩn bị thế nào rồi?
Liễu Tấn Tài quan tâm hỏi.

Đây không phải là cuộc họp cục chính trị đầu tiên Liễu Tuấn khi vào cục chính trị, nhưng là lần đầu tiên y trình bày ý kiến của mình một cách chức thức trên cuộc họp, tầm quan trọng của nó ra sao khỏi nghĩ cũng biết.

Liễu Tuấn nghiêm túc hơn một chút:
- Con cũng chuẩn bị một chút... Có điều con muốn trao đổi với ba trước.

- Ừ, con nói đi.

Liễu Tấn Tài cũng nghiêm túc, ông biết tính con trai, y thận trọng như thế, tức là kiến nghị đưa ra trên cuộc họp nhất định rất quan trọng, không phải là phát biểu bình thường theo quy củ.

Liễu Tấm trầm ngâm nói:
- Ba, mục đích chúng ta gia nhập WTO là để tới gần kinh tế thế giới, tham gia vào tiến trình toàn cầu hóa. Phương hướng chung là không sai. Muốn giành chiến thắng trong một cuộc chơi, thì phải thừa nhận quy tắc của cuộc chơi, được đại đa số bạn bè cùng tiếp nhận mới có khả năng. Nhưng trong đó có một vấn đề, là quy tắc cuộc chơi do ai quyết định. Hiển nhiên quy tắc này không phải do chúng ta quyết định. Nói cách khác quyền chủ động không nằm trong tay chúng ta, một khi chúng ta thích ứng được với quy tắc này hơn nữa dần dần hình thành được ưu thế, bọn họ sẽ thay đổi quy tắc, đưa ra chương trình mới. Như thế chúng ta vĩnh viễn ở vào địa vị bị động, vĩnh viễn phải thích ứng với quy tắc bọn họ định ra.

Liễu Tấn tài đặt điếu thuốc lá lên miệng, nói nhỏ:
- Đại thế khó chống, biết phải làm sao?

Liễu Tuấn gật đầu.

Y có thể hiểu được sự lo lắng và khó xử của cha, việc định ra quy tắc cuộc chơi, vốn không phải là dễ sửa đổi. Muốn giành được quyền định ra quy tắc hoặc ít nhất là được tham gia, trước tiên là bản thân phải đủ cường đại. Đương nhiên đây không đơn thuần chỉ là vấn đề kinh tế, mà là một vấn đề chính trị tổng hợp, các quốc gia phát triển Âu Mỹ vì lợi ích bản thân và cái gọi là giá trị quan niệm, khẳng định sẽ nắm chặt lấy quyền lực này, tuyệt đối không tùy tiện buông ra.

Điều này có thể nhìn ra được từ chuyện bọn họ luôn truyền truyền luận điệu sự uy hiếp của nước A.

Bất kể trong nước ở mặt kinh tế hay quân sự, chỉ cần thu được chút thành tích, là đủ loại tiếng chất vấn vang lên không ngớt. Tiếp theo đó là chuyện kiềm chế, đề phòng, tóm lại là không cho anh một hoàn cảnh ổn định để phát triển, càng sẽ không trơ mắt nhìn một nước khác quật khởi thay thế mình.

Nhưng không may quan niệm này lại là xu thế chính của các quốc gia phát triển.

Cho nên Liễu Tấn Tài nói: Đại thế khó chống.

Liễu Tuấn nói:
- Đại thế là đại thế, khó thì khó, nhưng không phải là không có cơ hội.

Liễu Tấn Tài nhìn con trai đợi nghe tiếp.

- Ba, con nghĩ, bong bóc địa ốc của nước Mỹ là cơ hội cho chúng ta. Chúng ta gia nhập WTO chưa lâu, chưa hòa nhập sâu vào kinh tế thế giới. Nếu như lúc này bùng phát khủng hoảng tài chính, đó là một đả kích nặng nề với các quốc gia Âu Mỹ, chúng ta không bị ảnh hưởng quá lớn, đó chính là cơ hội của chúng ta, cần đồng tâm hợp lực từ trên xuống dưới, thương lượng nắm bắt cơ hội này ra sao, mới có được thu hoạch.
Liễu Tuấn chậm rãi trình bày quan điểm.

- Con cũng cho rằng như vậy sao?

Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên hỏi lại:
- Còn có ai cũng cho rằng như vậy ạ?

- Ba.

Hai cha con nghĩ tới một điều, xem ra anh hùng chí lớn gặp nhau.

- Đồng chí Quách Kỳ Lương cũng nói với ba về vấn đề này, cậu ta tổ chức một số chuyên gia, tham khảo tỉ mỉ về tính khả năng và tính nguy hiểm của khủng hoảng tài chính hiện nay ở Âu Mỹ. Đại bộ phận các chuyên gia có ý kiến giống nhau, cho rằng trong vòng hai năm sau, khả năng xảy ra khủng hoảng toàn diện là rất lớn...

Liễu Tuấn cắt ngang lời cha:
- Ba, không phải là hai năm sau, mà là năm nay.

Liễu Tấn Tài ngạc nhiên:
- Năm nay? Con khẳng định chứ?

- Đúng con khẳng định.

Tuy nói là triệu kiến chính thức, dù sao cũng là giữa cha với con, Liễu Tuấn nói chuyện không phải kiêng kỵ gì.

Liễu Tấn Tài nhìn con trai dò hỏi, không phải ông hoài nghi phán đoán của Liễu Tuấn, mà muốn biết lý do sâu xa hơn.

Liễu Tuấn suy nghĩ rồi nói:
- Nguy cơ tín dụng đã có dấu hiệu biểu lộ ra ngoài, chính phủ Mỹ không đủ coi trọng chuyện này, vì với bọn họ mà nói, đây là chuyện bình thường. Với cơ chế thị trường của bọn họ, các mỗi một thời gian uy cơ tài chính thậm chí chuyển biến thành khủng hoảng kinh tế đã thành vòng tròn ác tính, bọn họ không thoát ra được, cũng không tránh được. Chính vì bọn họ đều đã trơ lỳ, cho nên con đoán chắc khủng hoảng sẽ bùng phát vào năm nay. Thời gian cho bọn họ chuẩn bị còn rất ít .. Con đã thông báo cho Tiểu Thanh và Xảo Nhi từ giờ bắt đầu rút khỏi thị trường quốc tế, chuẩn bị tích trữ tài chính. Nhưng riêng bằng sức lực của dân gian là không đủ. Cho nên con muốn nắm lấy cơ hội này. Một khi bỏ lỡ sẽ phải đợi nhiều nắm. Có lẽ tới khi đó chúng ta thành đối tượng người khác tính kế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui