Trùng Sinh Chi Nha Nội

- Liễu bí thư, nói rất hay.

Trong phòng bao của khách sạn Thu Thủy, Quách Kỳ Lương nói với chút cảm khái.

Thực sự tám chữ cuối cùng đầy hào khí Liễu Tuấn nói ra làm mọi người chấn kinh.

Tiền đồ quốc gia, ở trận chiến này.

Liễu Tuấn đem nguy cơ cực lớn trong mắt người thường, thành cơ hội ngàn năm khó gặp, đó là phong cách của Liễu Tuấn, tiến thẳng về phía trước, vĩnh viễn không lui bước.

Liễu Tuấn chỉ cười không đáp.

Liễu Tuấn cuối cùng thêm vào câu nói này là trước tiên bị phương án của mình kích động, lòng đầy tráng trí. Còn không có trong nguyên văn ban đầu.

Tan họp, Quách Kỳ Lương lập tức gọi điện cho Liễu Tuấn gặp mặt nói chuyện.

Đương nhiên địa điểm là do Liễu Tuấn đề xuất ra, đây là lần đầu tiên hai người đối diện đàm thoại riêng, Liễu Tuấn cho rằng có thể tạo ra không khí nói chuyện tốt đẹp một chút thì hơn.

Quách Kỳ Lương không phản đối, nói chuyện ở đâu cũng thế, quan trọng là nội dung cuộc nói chuyện.

Sau phát biểu của Liễu Tuấn là Hà Duyên An, bà biểu thị hoàn toàn tán đồng ý kiến của thủ tướng và Liễu Tuấn. Bà cho rằng, đây đúng là một cơ hội tốt hiếm có, cần phải nắm chắc. Còn lấy ví dụ thế chiến thứ hai, nước Mỹ quật khởi thành cường quốc số một thế giới.

Đương nhiên, cho dù nước Mỹ và liên minh Châu Âu có phát sinh khủng hoảng tài chính cực lớn giống như lời Liễu Tuấn dự kiến, sức phá hoại của nói kém xa đại chiến thế giới thứ hai, nhưng tóm lại là một cơ hội, nếu như lợi dịch tốt sẽ có thu hoạch lớn.

Bất ngờ là Cù Hạo Cẩm cũng đồng ý với ý kiến của Liễu Tuấn.

Có điều nghĩ lại cũng thấy bình thường, ở vấn đề nguyên tắc như thế này, Cù Hạo Cẩm chưa bao giờ hàm hồ. Cái gọi là phe phái, đặt ở trước tiền đồ lợi ích quốc gia dân tộc, đều không đáng nói tới.

Cù Hạo Cẩm là người được công nhận có khí phách hào sảng , có chỗ giống như Nghiêm Ngọc Thành.

Là phó thủ tướng phân quản công tác kinh tế, Quách Kỳ Lương rất nhạy bén nắm lấy điều này, báo cáo của Liễu Tấn Tài trên cuộc họp mấy vị phó thủ tướng đều biết, nhưng báo cáo của Liễu Tuấn thì mọi người không biết. Trừ phần hiện trạng kinh tế của tỉnh D có tài liệu trước, còn phần sau hoàn toàn là Liễu Tuấn tùy hứng phát huy, đột xuất thêm vào. Tất nhiên đột xuất này chỉ là nói về thời cơ trình bày, Liễu Tuấn ắt đã có chuẩn bị đầy đủ.

Quách Kỳ Lương cho rằng cần phải trao đổi kỹ càng hơn với Liễu Tuấn, để hoàn thiện kế hoạch tác chiến.

Liễu Tuấn đã trình bày rõ ràng, đây không phải là vấn đề kinh tế bình thường, mà là cuộc đấu tranh giữa quốc gia với quốc gia. Nước Mỹ khi nhắm vào các quốc gia khác, bao gồm cả nước đồng minh của mình, xưa nay luôn hợp tác chặt chẽ quốc gia chính phủ và dân gian, dốc toàn bộ lực lượng. Như vậy trong cuộc "chiến tranh" sắp tới, chúng ta cũng phải tạo thành một chỉnh thể, phải động viên toàn bộ lực lượng, toàn tuyến xông lên giành lấy chiến quả cao nhất.

Tỉnh D trong cuộc chiến này nhất định phải phát huy tác dụng chủ lực.

Trên bàn bày mấy món ăn thanh đạm và salad hoa quả, hai vị ủy viên cục chính trị uống trà xanh, thi thoảng đưa đũa gắp thức ăn.

Phục vụ viên đều tránh ra thật xa, không được gọi không dám tùy tiện tới gần.

Có thể tới phòng bao ở tầng cao nhất phục vụ, đều là người qua huấn luyện nghiêm khắc nhất.

- Liễu bí thư, tôi hoàn toàn tán thành tư tưởng của thủ tướng và bí thư. Hay là chúng ta cùng tham khảo một chút, hoàn thiện thêm phương án này đánh một trận thật đẹp?

Quách Kỳ Lương không khách khí nhiều, đi thẳng vào chủ đề.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Đúng thế, tôi cũng có suy nghĩ này, đây là một hành động chỉnh thể, nếu như mạnh ai nấy làm, không có sự chỉ huy và điếu phối thống nhất thì đừng nói là giành phần thắng, chỉ e tới lúc đó còn bị liên lụy. Cho nên tôi thấy lấy phương án này là cương lĩnh, thiết lập ban chỉ huy thống nhất, toàn diện chỉ huy hành động này.

Quách Kỳ Lương không gật đầu ngay, suy nghĩ kỹ càng rồi nói:
- Ừm, có lý, ban chỉ huy này khẳng định do Liễu thủ tướng đứng đầu, ngoài ra cần có đội tham mưu chuyên môn phụ trách công tác này.

Hành động lớn như thế chắc chắn phải do Quốc vụ viện chủ trì, Liễu Tấn Tài đứng đầu là điên nhiên, đội tham mưu mà Quách Kỳ Lương đề nghị bao hàm ý "van phòng lãnh đạo chuyên trách". Nếu đã coi là một cuộc chiến tranh, thì phải có trung tâm chỉ huy và tổng bộ tham mưu.

- Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Quách thủ tướng, nhân viên tạo thành ban lãnh đạo đạo này chỉ cốt tinh không cốt đa. Phải một lòng vì cuộc chiến này.
Liễu Tuấn thong thả nói:
- Còn về kế hoạch cụ thể, tôi cho rằng có mấy phương diện này là tối quan trọng...

Quách Kỳ Lương nói:
- Nguyện nghe kỹ hơn.

- Thứ nhất là phải an định nội bộ. Đây là điều quan trọng nhất, nội bộ không yên, không có sức chiến đấu nào với bên ngoài. Dù chúng ta tham gia WTO chưa lâu, nhưng chúng ta cải cách mở cửa đã hai mấy năm, đã hoàn thành một nửa hòa nhập với thế giới. Một khi khủng hoảng kinh tế bùng nổ, không liên quan gì tới chúng ta là không thể. Nhất là trong nghành nghề tài chính, sẽ bị liên lụy nhiều nhất. Tôi nghĩ tình huống thực sự nghành tài chính trong nước thế nào, Quách thủ tướng hiểu rõ hơn tôi.

Quách Kỳ Lương nắm giữ lĩnh vực tài chính được Liễu Tấn Tài gửi gắm hi vọng lớn. Quách Kỳ Lương sau khi nhậm chức, lập tức bắt đầu thanh tra tình hình hệ thống tài chính, trải qua chỉnh đốn của Khâu Tình Xuyên, hệ thống tài chính, nhất là hệ thống ngân hàng có chuyện biến khá tốt so với trước kia.

Nói tới cùng thì ủy ban ngân giám là cơ quan giám sát không phải là quản lý. Ngân hàng TW mới là cơ cấu chính quản nghành nghề ngân hàng trong cả nước. Khâu Tình Xuyên có quyết liệt cũng chỉ tóm điểm hình, lấy mấy con khỉ phá phách thái quá ra chặt đầu thị chúng. Áp chế cho vay sai quy định và nợ xấu bành trướng. Nhưng tình hình ngân hàng trực tiếp tham gia vào hoạt động kinh doanh, vẫn còn hết sức rõ ràng.

- Là như thế này, hiện giờ ngân hàng của chúng ta tham gia vào hoạt động kinh doanh trở thành một hiện tượng phổ biến, nhất là tham dự vào đầu tư tài chính nước ngoài và địa ốc trong nước thì gần như tất cả ngân hàng đều có liên quan.

Quách Kỳ Lương gật đầu, mày nhíu lại, đầy lo lắng.

Liễu Tuấn thở dài:
- Chuyện này cũng có nguyên nhân lịch sử và chính sách. Ví như dự trữ ngoại hối của chúng ta, tồn tại dưới hình thức trái phiếu của Mỹ với tỉ lệ quá cao. Vấn đề này không giải quyết, chúng ta căn bản không thể ứng phó với nguy cơ tài chính, đừng nói tới việc kiềm chế các nước Âu Mỹ. Cho nên nội bộ đoàn kết, bước đầu tiên là rút vốn đầu tư.

Quách Kỳ Lương hỏi:
- Hiện giờ bắt đầu rút vốn đầu tư có kịp không?

- Thời gian đã rất eo hẹp, nhưng không thể không làm. Trước khi khủng hoảng bùng phát toàn diện, có thể rút được bao nhiêu vốn hay bây snhiêu. Rút càng nhiều, tốt thất càng ít, khả năng khống chế lại càng lớn.

Liễu Tuấn khẳng định.

Quách Kỳ Lương không tán đồng ngay mà trầm ngâm một lúc mới nói:
- Nếu như chúng ta rút vốn quá lớn, tốc độ quá nhanh, sẽ khiến cho bọn họ cảnh giác, hơn nữa khả năng tạo thành khủng hoảng, khiến khủng hoảng bùng phát nhanh hơn.

- Đúng là có khả năng này, nhưng không phải vấn đề quan trọng. Chỉ cần sách lược thỏa đáng, chấp hành nghiêm túc, giải đoạn đầu bọn họ khó phát giác được. Đợi bọn họ phát hiện ra cho dù dẫn tới khủng hoảng, thì cũng không tổn hại nhiều với chúng ta. Có chuẩn bị trước, quyền chủ động sẽ nằm trong tay chúng ta. Khủng hoảng bùng phát càng nhanh, mức độ càng mãnh liệt, thì thời gian ứng phó của bọn họ càng thấp, lựa chọn càng ít, có lẽ càng có lợi hơn cho chúng ta.

- Có lý.

Quách Kỳ Lương gật đầu.

Liễu Tuấn nói tiếp:
- Bước thứ hai là tăng tốc điều chỉnh chính sách sản nghiệp trong nước, tăng cường tốc độ chuyển hình kinh tế. Cố gắng giảm bớt sự dựa dẫm của kinh tế quốc dân vào các quốc gia Âu Mỹ. Một số vật tư chiến lược như, dầu mỏ, khí đốt, sắt thep, vàng .v..v..v.. Chúng ta phải tăng cường tích trữ, đồng thời tăng cường năng lực tự cung cấp. Tôi chuẩn bị lập tức tiến hành công tác chuyển hình kinh tế ở tỉnh D, làm tốt công tác ứng phó.

Quách Kỳ Lương cau mày:
- Liễu bí thư, điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp là một công tác trường kỳ, thời gian cấp bách, rất khó điều chỉnh hết toàn bộ, nhất là mấy tỉnh thành duyên hải như tỉnh D, Minh Châu, Đông Hải. Các xí nghiệp xuất khẩu quá nhiều, đây không chỉ là vấn đề kinh tế còn liên quan tới vấn đề ổn định đoàn kết xã hội, cần phải thận trọng.

- Vâng, Quách thủ tướng nhắc nhở vô cùng chính xác, nhưng vẫn là câu nói đó, làm vẫn tốt hơn không làm. Có thể điều chỉnh được phận nào tốt phần đó, hiện giờ điều chỉnh tất nhiên là gặp khó khăn nhưng cũng giúp một số xí nghiệp hạ quyết tâm. Có áp lực mới có động lực mà, còn về ổn định đoàn kết xã hội vốn là chức tránh cơ bản của đảng và chính phủ , ngay điều này cũng không làm được thì đáng phạt rồi.
Liễu Tuấn mỉm cười nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui