Trùng Sinh Chi Nha Nội

Tổ chức hội Thường ủy, Liễu Tuấn tới trước vẫn là lần đầu tiên. Nghe vừa rồi thư ký báo cáo, trong điện thoại Chu Lương Thần nói rằng đã xảy ra sự cố khẩn cấp. Thấy tình hình này, hẳn là sự thật rồi.

Lòng Trần Chính Long liền thấp thỏm, không biết trong tỉnh lại xảy ra sự cố nào.

"Chào bí thư!"

Trong đầu Trần Chính Long tuy tính toán, ngoài thì vẫn mỉm cười chào hỏi với Liễu Tuấn.

Lễ không thể bỏ.

"Bí thư Chính Long."

Liễu Tuấn hơi gật đầu, xem như là đáp lễ, trên mặt vẫn không có nét tươi cười.

Trần Chính Long càng giật mình, nụ cười trên mặt cũng thu lại. Hắn đi tới ngồi xuống vị trí bên phải Liễu Tuấn, không nói tiếng nào, cũng châm một điếu thuốc.

Rất nhanh, bí thư Kỷ ủy tỉnh Yêu Hải Anh, trưởng phòng tổ chức Tỉnh ủy La Lương Hoa, thư ký trưởng Tỉnh ủy kiêm chủ nhiệm văn phòng Vương Bỉnh Hòa, ba vị Thường ủy này đang làm ở văn phòng Tỉnh ủy nên dắt tay nhau mà đến. Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Liễu Tuấn và Trần Chính Long, trên mặt ba người không hề có vẻ mỉm cười nhàn rỗi, mỗi người lần lượt chào hỏi với Liễu Tuấn và Trần Chính Long rồi ngồi ngay xuống vị trí của mình.

Theo nhân viên từ từ đến, bầu không khí phòng họp càng thêm ngưng trọng.

Tất cả mọi người biết, khẳng định đã xảy ra đại sự.

Chỉ là ai cũng không biết, tới cùng là chuyện gì!

Càng như vậy, mọi người càng lo sợ bất an.

Khoảng chừng 10 phút sau, toàn thể thành viên của ban Tỉnh ủy và ban Chính phủ tỉnh đều đến đông đủ. Nếu chỉ nhìn từ góc độ này, hầu như mỗi người đều là vừa nhận được điện thoại thì lập tức đến ngay đây. Việc này cũng chứng minh một mặt, uy vọng của Liễu Tuấn đã được gầy dựng. Điều chỉnh cán bộ còn chưa tiến hành, phòng Tổ chức vẫn đang tìm hiểu tra xét, đang chuẩn bị danh sách nhóm cán bộ đầu tiên được điều chỉnh. Đúng như Liễu Tuấn dự liệu, thanh kiếm Damocles một khi treo lên cao, toàn bộ cán bộ trung tầng bao gồm cả "kẻ đứng sau" của họ đều trở nên khẩn trương, ít nhất trên mặt mũi, ai cũng không dám có lệ với Liễu Tuấn.


Bên Chính phủ tỉnh, người thứ nhất chạy tới không phải là tỉnh trưởng Ngụy Ninh Sinh, mà là phó tỉnh trưởng Thường vụ Lưu Thiên Minh.

Gần đây thái độ của Lưu Thiên Minh đối với Liễu Tuấn đã trở nên vô cùng cung kính, trên hội Thường ủy, mọi việc Liễu Tuấn đề xuất, Lưu Thiên Minh đều biểu thị tán thành, nhìn qua, đã hoàn toàn đứng vào hàng của Liễu Tuấn. Mức độ đáng tin thậm chí còn so với cả Yêu Hải Anh.

Đối với biến hóa này của Lưu Thiên Minh, mọi người đều không dễ nắm rõ.

Phân tích tình huống của Lưu Thiên Minh, hình như hắn không cần phải "theo gót" đến vậy. Hắn và Ngụy Ninh Sinh vật tay nhau, muốn dựa vào Liễu Tuấn, việc này cũng có thể lý giải. Nếu so sánh thì thực lực của hắn có vẻ yếu hơn, đã bị Ngụy Ninh Sinh vây vào hạ phong, vì bảo đảm quyền lực của mình không bị Ngụy Ninh Sinh chèn ép, áp dụng sách lược như vậy là rất bình thường. Nhưng biểu hiện khác người như vậy có vẻ như hơi quá rồi.

Năm nay Lưu Thiên Minh 58 tuổi, lập tức sẽ đến hạn mức tuổi tác cán bộ nhậm chức cấp Phó bộ, muốn tiến thêm một bước trở thành Chính bộ thực quyền thì khả năng rất nhỏ. Dù cho Liễu Tuấn nhớ tình bạn cũ, cũng sẽ không cân nhắc đẩy hắn lên. Chức vụ cấp Chính bộ thực quyền, tại bất kể đại phái hệ nào cũng đều là vị trí quan trọng, đương nhiên phải phát huy được hiệu quả lớn nhất. Nếu như là một cấp Chính bộ suông, dưỡng lão mà thôi, không đáng để Lưu Thiên Minh ra sức như vậy thì phải?

Gần đây Quốc tư ủy tỉnh đang cùng tập đoàn Tứ Hải đàm phán vấn đề phân chia quyền tài sản, Lưu Thiên Minh cũng không kiên trì muốn hoàn toàn quốc hữu hoá tập đoàn Tứ Hải, mà là chủ động liên hệ với Ngụy Ninh Sinh, áp dụng biện pháp xử trí chiết trung.

Lẽ nào có huyền cơ ở bên trong?

Trước khi Lưu Thiên Minh đảm nhiệm phó tỉnh trưởng Thường vụ, đã từng tại TP.Bách Đảo đảm nhiệm qua bí thư Thành ủy, theo lý Trương Vạn Trung sẽ không làm quá căng mối quan hệ với hắn. Nịnh bợ còn chưa kịp nữa mà!

Cho nên trước đây Lưu Thiên Minh cường ngạnh yêu cầu quốc hữu hoá toàn bộ tập đoàn quốc tế Tứ Hải, vẫn khiến người khác không hiểu tí nào.

Hiện tại xem ra, quả nhiên nội tình không đơn giản.

Chỉ là chuyện không liên quan đến mình, cũng không có người tận lực đi tìm hiểu bí mật của nó.

Khi một vị phó tỉnh trưởng cuối cùng vừa mới ngồi xuống, Liễu Tuấn liền chỉnh tư thế ngồi cho ngay ngắn, dụi tắt điếu thuốc lá trong tay vào gạt tàn, ánh mắt chậm rãi nhìn quét một lần các thành viên tham dự hội nghị, trầm giọng nói: "Các đồng chí, ngày hôm nay mời mọi người qua đây, chính là đã xảy ra một đại sự. . ."

Mọi người kìm lòng không đậu ưỡn thẳng người, hết sức chăm chú nhìn Liễu Tuấn.


". . . Tôi vừa mới nhận được điện thoại, chính là vừa rồi, buổi chiều 3strong4p, địa khu Du Bắc tỉnh Du Trung đã xảy ra động đất trên cấp 7.8. . ."

"A. . ."

Trong phòng hội nghị nhất thời vang lên tiếng la khẽ giật mình.

Mỗi người đang ngồi, mặc dù không phải là chuyên gia địa chấn, nhưng đều là cán bộ cao cấp có kinh nghiệm sóng gió, động đất cấp 7.8, điều này thoáng làm cho mọi người liên tưởng tới trận động đất tại một thành phố Đông Bắc, cũng là cấp 7.8 .

Trận động đất đó, đã khiến hơn 200 ngàn người bị chết.

Hiện tại, không ngờ tại tỉnh Du Trung có nhân khẩu nhiều nhất toàn quốc đã xảy ra trận đống đất có cường độ cùng cấp với trận động đất kia, sao không khiến người khác khiếp sợ?

"Bí thư, Cục Địa chấn quốc gia không phải đã đưa ra dự báo động đất rồi sao?"

Tỉnh trưởng Ngụy Ninh Sinh không để ý lễ phép liền chen vào hỏi, trên mặt lộ ra vẻ rất lo lắng. Có thể thấy, Ngụy Ninh Sinh lo lắng không phải là giả vờ. Thân là cán bộ chủ chính địa phương, đối với bất cứ một trận thiên tai đặc biệt nào xảy ra cũng khiến Ngụy Ninh Sinh lo lắng.

Một cán bộ lãnh đạo có thâm niên được Đảng giáo dục nhiều năm như hắn, tính giai cấp là rất mạnh.

"Đúng là đã đưa ra lời dự báo động đất! Cũng may có dự báo động đất này. Khi xảy ra động đất, tỉnh Du Trung đang tại huyện Phủ Khương và huyện Xương An tiến hành diễn tập thực chiến phòng động đất, tỉnh trưởng tỉnh Du Trung đồng chí Sài Thiệu Cơ đã đích thân tại huyện Phủ Khương đảm nhiệm tổng chỉ huy diễn tập. Nói cách khác, khi động đất xảy ra, phần lớn nhân viên đều đã rút lui khỏi các công trình kiến trúc, đứng ở khu vực tương đối an toàn. . ."

Liễu Tuấn gật đầu nói.

"Phù. . ."


Lại là một loạt tiếng thở dài, mọi người đều thở phào một hơi.

Ngụy Ninh Sinh vui mừng nói: "Thật tốt quá, diễn tập này thật sự quá đúng lúc. Các đồng chí của Cục Địa chấn và đồng chí Sài Thiệu Cơ đã lập công lớn rồi!"

Liễu Tuấn nói: "Đúng vậy, công đức vô lượng a. . . Đương nhiên, dù sao cũng là diễn tập, không có dự báo trước khi động đất thập phần chính xác, cho nên tôi phỏng chừng, khi xảy ra động đất, hẳn là còn có số ít quần chúng đang ở trong công trình kiến trúc chưa kịp rút khỏi. Hơn nữa, hiện tại cũng còn chưa rõ phạm vi diễn tập phòng động đất của bên đồng chí Sài Thiệu Cơ lớn bao nhiêu. Địa chấn với cấp mạnh như vậy, phạm vi bị nạn sẽ rất lớn, phạm vi diễn tập hẳn không thể rộng khắp được. Ngoại trừ huyện Phủ Khương và huyện Xương An, tình huống bị nạn của địa khu khác cũng sẽ rất nghiêm trọng. Mặc dù thương vong nhân viên đã giảm thấp trên diện rộng, nhưng tổn thất tài sản khẳng định không nhỏ, hơn nữa địa khu thuộc tâm động đất có trên trăm vạn nhân khẩu, lương thực, dược phẩm, lều bạt, y phục cùng với các thiết bị cứu tế khác, còn có nhân viên cứu tế, phỏng chừng đều đang rất thiếu thốn. Cho nên hiện tại mời mọi người qua đây, chúng ta cần thương lượng một chút, xem nên trợ giúp cho vùng thiên tại thế nào."

"Phải nhanh!"

Lát sau, Liễu Tuấn lại bỏ thêm một câu.

"Đúng, chỉ thị này của Liễu bí thư hết sức anh minh. Cứu tế như cứu hoả, không thể chậm được. Liễu bí thư, chỗ tôi có mấy ý kiến sơ bộ, nói ra để cho Liễu bí thư và các đồng chí tham khảo. . ."

Liễu Tuấn vừa dứt lời, Ngụy Ninh Sinh lập tức nói tiếp.

"Mời tỉnh trưởng nói!"

"Thứ nhất, chúng ta lập tức thành lập một ban chỉ huy cứu tế trợ giúp tỉnh Du Trung chống động đất, xin mời Liễu bí thư tự mình chủ trì, các lãnh đạo chủ chốt của ban Tỉnh ủy và ban Chính phủ tỉnh sẽ tham gia.

Thứ hai, lập tức đạt được liên hệ, cùng vùng thiên tai, xem họ đang thiếu nhất là vật chất và thiết bị gì, chúng ta sẽ chuẩn bị mấy thứ này.

Thứ ba, do Chính phủ tỉnh phụ trách, lập tức tổ chức một đợt hàng các vật chất cần dùng gấp như thực phẩm, dược phẩm, lều bạt, chuẩn bị phát đi trợ giúp vùng thiên tai.

Thứ tư, các nhân viên trợ giúp vùng thiên tai sẽ do quân khu tỉnh và Sở công an tỉnh rút ra các quan binh bộ đội, quan binh vũ cảnh và cảnh sát đắc lực để cấu thành. Chúng ta phải đưa đội ngũ có khả năng cao nhất chạy tới vùng thiên tai, để phong phú thêm lực lượng cứu viện của họ. Trong đội ngũ cứu viện này còn phải có đội y tế. Việc này tôi sẽ chỉ định Sở Vệ sinh tỉnh đi phụ trách.

Thứ năm, xét thấy chúng ta cách vùng thiên tai cự ly khá xa, chúng ta nên lập tức thông tri toàn bộ sân bay trong tỉnh làm tốt chuẩn bị không vận vật chất và nhân viên. Nói chung chính là một câu nói, phải bằng tốc độ nhanh nhất vận chuyển nhân viên nhân viên và vật chất đến vùng thiên tai.

Thứ sáu, mời đồng chí Nghiêm Á Bình phụ trách, lập tức phái ra ký giả, đi đến vùng thiên tai thu thập tin tức về tình huống bị thiên tai. Còn phải tổ chức các hoạt động quyên tiền, ủng hộ. Việc này mỗi cơ quan Đảng uỷ phải thiết thực phụ trách, phát động cán bộ đảng viên, quyên tiền quyên vật chất cho vùng thiên tai. Tạm thời tôi chỉ nói mấy cái nhìn này thôi, mời Liễu bí thư và các đồng chí bổ sung."

Ngụy Ninh Sinh nói liền một hơi, đã đưa ra ngay phương án ứng đối trọn vẹn.

Khóe miệng Liễu Tuấn không khỏi hiện lên nụ cười.


Ngụy Ninh Sinh giữ cương vị lãnh đạo đã lâu, bất kể kinh nghiệm hay là năng lực đều là rất tốt. Nếu nói tỉ mỉ, tư tưởng hơi bảo thủ, cũng không thể nói chính là chuyện xấu.

Nhìn từ biểu hiện hiện tại của hắn, đó là biểu hiện phẩm chất của một cán bộ đảng viên ưu tú.

"Tôi cho rằng ý kiến của tỉnh trưởng rất hay. Tôi thấy ban chỉ huy cứu trợ này sẽ mời tỉnh trưởng tự mình chủ trì. Bên Tỉnh ủy, sẽ toàn lực ủng hộ công tác này vô điều kiện. Ý kiến khác tôi đồng ý hoàn toàn dựa theo ý của tỉnh trưởng để tiến hành. Các đồng chí còn có yêu cầu gì bổ sung thì cứ việc nói."

Liễu Tuấn chậm rãi nói.

Nếu như thiên tai trực tiếp xảy ra tại tỉnh D, Liễu Tuấn sẽ bụng làm dạ chịu, nhất định phải đảm đương trách nhiệm chỉ huy trưởng cứu trợ. Hiện tại là trợ giúp tỉnh Du Trung, phần lớn công tác đều là Chính phủ bên kia chủ đạo, giao do Ngụy Ninh Sinh chủ trì thì rất hợp lý.

Trần Chính Long lắc đầu.

Trên cơ bản, phương án của Ngụy Ninh Sinh đã tương đối hoàn thiện, then chốt chính là chứng thực.

"Tôi hoàn toàn tán thành ý kiến của Ngụy tỉnh trưởng, phải nhanh chóng chứng thực."

Yêu Hải Anh vẫn nhanh mồm nhanh miệng, lập tức nói ngay.

"Tôi cũng hoàn toàn tán thành ý kiến của Ngụy tỉnh trưởng."

Phó tỉnh trưởng Thường vụ Lưu Thiên Minh minh xác tỏ thái độ.

Kế tiếp, các thành viên của ban Chính phủ tỉnh Tỉnh ủy đều biểu thị tán thành phương án của Ngụy Ninh Sinh.

"Nếu ý kiến đã thống nhất, vậy cứ quyết định như thế. Tỉnh trưởng, vất vả cho anh rồi!"

Liễu Tuấn ôn hòa nói với Ngụy Ninh Sinh.

Ngụy Ninh Sinh ưỡn thẳng người: "Một phương gặp nạn tám phương trợ giúp mà. Xin bí thư yên tâm, chúng tôi nhất định toàn lực ứng phó!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận