Nguyễn Thành Ngũ lần này trở về khách sạn, tất cả người thấy hắn đều tự động né sang một bên tránh đường, không những nhân viên khách sạn mà khách cũng như thế.
Nhưng người tránh đường cũng rất kinh nhgạc giám đốc Nguyễn chỉ là người tháp tùng.
Một vị khách đi trước giám đốc Nguyễn.
Sơ mi đen, áo khoác đen, quần đen, giày đen. Vị khách này làm người ta nhìn qua mà rùng mình, như con mãnh thú thời cổ đại.
Đừng nói người khác, Nguyễn Thành Ngũ lần đầu nhìn thấy Hắc Tử cũng chẳng tin hắn là tổng giáp đốc tập đoàn Thu Thủy.
Thực ra Hắc Tử tới Giang Biên nhiều lần thị sát rồi, mối quan hệ bên Giang Biên cũng không giới hạn ở sự giới thiệu của Nguyễn Thành Ngũ.
Nguyễn Thành Ngũ biết, giám đốc Nhan là khách của nhiều nhân vật lớn địa vị hơn cả anh trai mình.
Ở thành phố tham ô hoành hành như Giang Biên, ông chủ lớn lắm tiền nhiều của như giám đốc Nhan rất được hoan nghênh.
- Tổng giám đốc, mời.
Nguyễn Thành Ngũ đích thân dẫn đường, một đám người xúm quanh Hắc Tử tới phòng tổng thống.
Hắc Tử ngồi xuống ghế sô pha liền phất tay, trừ Nguyễn Thành Ngũ, những người khác đều lùi ra.
Hắc Tử nhìn Nguyễn Thành Ngũ, không hề có ý bảo hắn ngồi.
Nguyễ Thành Ngũ nói:
- Tổng giám đốc, người đã hẹn rồi, ngài muốn gặp lúc nào.
- Sau bữa cơm, 8h mời người đó tới gặp tôi.
- Vâng.
Nguyễn Thành Ngũ không dám nhiều lời, vội vàng đi lệnh chuẩn bị bữa tối thịnh soạn cho Hắc Tử.
Trời tối, ánh đèn hiện lên.
Khách sạn Thu Thủy cao 28 tầng nguy cơ đứng ở một góc thành phố, trên gian phòng tổng thống, Hắc Tử vẫn toàn thân áo đen đứng ở cửa sổ, nhìn khắp thành phố. Có kẻ ở nước này đầu óc thiếu tỉnh táo đã chọc giận Tuấn thiếu gia.
Đoán chừng bọn họ còn chưa được lĩnh giáo thủ đoạn sấm sét của Tuấn thiếu gia.
Vuốt râu hùm sẽ phải trả giá đắt.
Tiếng súng nổ lên ngoài khơi Nam Hải, bốn chiếc thuyền buôn lậu bị bắt, rất nhiều nhân vật quan trọng của quốc gia này cuống cuồng tìm đường giải quyết.
Bí mật ở trong bốn con thuyền buôn lậu đó đủ nhiều quan lớn ở Giang Biên thân bại danh liệt. Tuấn thiếu gia không ra tay thì thôi, một khi ra tay là bóp cổ đối phương, làm cho chúng không đánh trả được, thậm chí không chống đỡ nổi.
Tiếng chuông cửa dễ nghe vang lên.
- Tổn giám đốc, Nguyễn bộ trưởng đã tới.
Giọng của Nguyễn Thành Ngũ vang lên ở loa.
- Mời vào.
Hắc Tử trầm giọng nói.
Cánh cửa gỗ lớn chầm chậm mở ra. Nguyễn Thành Ngũ cũng một nam nhân đi vào, ông ta trông có vài phần giống Nguyễn Ngũ Thành, nhưng không đẹp trai bằng, lại có thêm vài phần uy nghiêm, tuổi trên năm mươi. Là Nguyễn Triêu Đỗ phó bộ trưởng bộ công an An Lãng, anh trai Nguyễn Thành Ngũ.
Trong nước An Lang, ông ta là quan lớn có quyền thế, có thực lực trong tập đoàn chính trị của mình.
Hắc Tử chậm rãi xoay người lại.
- Chào giám đốc Nhan.
Nguyễn Triều Đỗ cũng nói tiếng quan thoại lưu loát, căn cứ vào lý lịch chính phủ, Nguyễn Triều Ngũ cũng từng du học đại học ở thủ đô nước cộng hòa. Lúc này ông ta không hề ra vẻ quan lớn, ngốn tử khách khí, vươn hai tay ra, mặt tươi cười.
Hắc Tử đứng im, đợi ông ta tới trước mặt mới đưa tay ra bắt.
- Ha ha, giám đốc Nhan, chuyện xảy ra ở vùng biển Nam Hải mấy hôm trước là một sự hiểu lầm.
Nguyễn Triều Đỗ cười ha hả nói.
Hắc Tử vẫn không lên tiếng, liếc nhìn Nguyễn Thành Ngũ ở bên cạnh, hắn vội khom người nói:
- Tổmg giám đốc, anh, cả hai cứ nói chuyện, em ra ngoài xem xét.
Hắc Tử khẽ gật đầu, Nguyễn Thành Ngũ nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Hắn vừa đi, nụ cười trên mặt Nguyễn Triêu Đỗ liền thu lại, nói:
- Giám đốc Nhan, có thể nhìn ra anh là nhân vật sát phạt quyết đoán, nói một lời có thể quyết định. Quý vị có yêu cầu gì, xin cứ nói thẳng.
Hắc Tử lãnh đạm hỏi:
- Nguyễn bộ trưởng có toàn quyền quyết định sao?
Nguyễn Triễu Đỗ hơi bến sắc:
- Điều này phải xem quý vị có điều kiện gì. Mời giám đốc nói trước đi, chúng ta hiệp thương thân thiện.
- Hiệp thương thân thiện.
Hắc Tử cười nhạt:
- Nguyễn bộ trưởng, nói thế này nhé bên phía các vị có kẻ đầu óc không tỉnh táo. Hành vi của các vị làm lãnh đạo nước tôi rất tức giận.
Sắc mặt Nguyễn Triều Đỗ lại biến đổi.
Ông ta là nhân vật lớn cực kỳ quyền thế ở An Lãng, đi tới đâu cũng được "hoa tươi rải khắp, vỗ tay vang rền", nhưng ở trước mặt Hắc Tử, tâm thái ưu việt không còn chút nào. Giọng điệu của Hắc Tử nói là giáo huấn cũng chẳng quá lời.
Vấn đề ông ta và nhân vật quan trọng ở đằng sau bị bóp cổ, không chơi cứng được.
Con đường buôn lậu kia không những là nguồn lợi trọng yếu của họ cũng là thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu, một khi nó rơi xuống, bọn họ rất có khả năng tan xương nát thịt.
Nguyễn Trêu Đỗ sao lại chẳng biết chính trị trong An Lãng đấu đá quyết liệt thế nào.
Không biết có bao nhiêu con mắt trong tối ngoài sáng đang nhìn chằm chằm, chỉ cần có cơ hội là nhảy ra xé tan xác bọn họ. Mà hiện giờ "lựu đạn" nằm trong tay lãnh đạo trẻ nhất nước láng giềng. Nếu chọc giận y, y có thể ném quả lựu đạn ra bất kỳ lúc nào.
Nguyễn Triêu Đỗ tin, Liễu Tuấn đưa ra bất kỳ điệu kiện gì với những chính địch của ông ta, thì họ sẽ cũng đồng ý không do dự.
Nghĩ tới điều này, Nguyễn Triêu Đỗ lại lần nữa nở nụ cười, khách khí nói:
- Đúng vậy đó giám đốc Nhan, đây là chuyện hiểu lầm thôi. Tôi rất ngưỡng mộ quý quốc. Giám đốc Nhan có lẽ chưa biết, tôi và Thành Ngũ đều là học ở thủ đô quý quốc, sinh hoạt bên đó nhiều năm. Có thể nói đó là quê hương thứ hai của tôi, trong lòng đầy yêu mến với quý quốc, cũng đầy kính phục đồng chí lãnh đạo quý quốc.
Hắc Tử cười:
- Nguyễn bộ trưởng, tôi rất vui về thái độ của ông. Muốn giải quyết vấn đề, thái độ là rất quan trọng.
- Đúng đúng, giám đốc Nhan nói rất chính xác, tôi hoàn toàn đồng ý. Xin giám đốc Nhan yên tâm, tôi và các đồng chí rất có thành ý giải quyết vấn đề. Chỉ cần chúng tôi có thể làm được, nhất định toàn lực ứng phó.
Đối phương đã nắm toàn quyền chủ động, kỹ xảo đàm phán hoàn toàn không có tác dụng gì. Nhất là trước mặt Hắc Tử càng không có tác dụng.
Ai cũng nhìn ra được, loại người như Hắc Tử tuyết đối không bị người ta dọa nạt. Phương án chuẩn bị sẵn của ông ta không dùng được, đối diện với loại người này tốt nhất là làm theo ý đối phương.
Hắc Tử nhìn thẳng vào ông ta.
Nguyễn Triêu Đỗ gặt đầu, biểu thị mình rất có thành ý.
- Được, vậy xin Nguyễn bộ trưởng nói với người kia, nước tôi có câu thành ngữ chơi lửa bỏng tay.
Hắc Tử trầm giọng nói.
Nguyễn Triêu Đỗ thầm hít một hơi, câu này chắc chắn là từ lãnh đạo trẻ kia, giám đốc Nhan chỉ chuyển lời mà thôi.
Câu này là lời cảnh cáo rõ ràng.
Căn cứu vào phân tích của ông ta và các đồng liêu, nếu không có gì bất ngờ thành viên cục chính trị trẻ tuổi nước láng giềng kia ắt sẽ leo lên đỉnh cảo. Một nước láng giềng cứng rắn khó tránh được đang dựng lên trước mặt bọn họ.
Thuyền cá bọn họ bắt giữ, chính ở dưới quyền quản lý của kẻ mạnh đó.
Lúc này chọc giận y là không sáng suốt.
- Xin giám đốc Nhan yên tâm, chúng tôi nhất định thuyết phục các đồng chí khác, sớm giải quyết sự hiểu lầm này.
Hắc Tử gật đầu:
- Tôi cũng hi vọng các vị có thể giải quyết nhanh chóng, kéo dài quá lâu, đối với chúng ta đều không có lợi gì.