Trùng Sinh Chi Nha Nội

Văn phòng tỉnh trưởng.

Ngụy Ninh Sinh chắp tay sau lưng, đi lại trong phòng, mày nhíu chặt, tựa hồ có tâm sự gì khó quyết. Đàm Kỳ Công có chút ngạc nhiên. Thời gian gần đây, hắn ít khi thấy vẻ mặt này của Ngụy Ninh Sinh.

Đàm Kỳ Công nhận lời mời mà tới.

- Tỉnh trưởng.
Đàm Kỳ Công đi vào cung kính chào.

Ngụy Ninh Sinh mỉm cười:
- Kỳ công tới rồi à? Mau qua đây ngồi.

Đàm Kỳ Công xem như tâm phúc của Ngụy Ninh Sinh, trong các phó tỉnh trưởng, khá có năng lực.

Thường ngày hắn thường tới văn phòng của Ngụy Ninh Sinh, ông ta nhiều hơn hắn mười mấy tuổi, không cần giữ lễ với hắn.

Hôm qua vừa công bố lệnh bổ nhiệm của Đàm Kỳ Công.

- Vâng, cám ơn tỉnh trưởng.

Đàm Kỳ Công đi tới nhưng không ngồi ngay, đợi cho Ngụy Ninh ngồi xuống vẫy tay hắn mời ngồi, thuận tay bắt đầu pha trà.

Mỗi lần hắn tới văn phòng Ngụy Ninh Sinh đều như thế, thành thói quen tự nhiên rồi.

Ngụy Ninh Sinh nói:
- Kỳ công này, Liễu bí thư đã trao đổi với đồng chí Thiên Minh rồi, mảng Quốc tư ủy sẽ do cậu phân quản.

Đàm Kỳ Công gật mình nhìn Ngụy Ninh Sinh.

Ngụy Ninh Sinh khẽ gật đầu.

Quốc tư ủy là một ban ngành vô cùng quan trọng, trước đây luôn do Lưu Thiên Minh phân quản, hiện giờ đột nhiên chia ra cho hắn, hơn nữa do đích thân Liễu Tuấn trao đổi với Lưu Thiên Minh, chẳng trách làm hắn kinh ngạc.

Nhìn từ bên ngoài quan hệ giữa Liễu Tuấn với Lưu Thiên Minh thân thiết hơn với Ngụy Ninh Sinh, có thể nói Lưu Thiên Minh là phó tỉnh trưởng đầu tiên ngả theo liễu Tuấn. Hiện giờ Liễu Tuấn lại lấy một công tác quan trọng trong tay hắn giao cho Đàm Kỳ Công, đúng là làm cho người ta khó hiểu.

Ngụy Ninh Sinh nói:
- Đồng chí Thiên Minh sắp sinh nhật 60 rồi.

Đàm Kỳ Công vỡ lẽ.

Bất tri bất giác, Lưu Thiên Minh đã tới gần giới hạn cấp phó bộ, gần đây TW quản rất chặt tuổi nhậm chức của cán bộ cao cấp, cơ bản tuổi tới mức trần là phải chuẩn bị lui về rồi.

Nghĩ tới đây Đàm Kỳ Công có chút kích động.

Nói như thế là hắn có khả năng thế chân Lưu Thiên Minh rồi?

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới điều này.

Mọi người đều cho rằng, Lưu Thiên Minh lùi về tuyến hai, người có khả năng thay thế nhất chính là Triệu Tiên Giác. So ra thì Triệu Tiên Giác thân cận với Ngụy Ninh Sinh hơn. Triệu Tiên Giác cho dù không phải cán bộ bản địa, nhưng nhậm chức ở Nam Phương, chưa bao giờ bị coi là người ngoài. Ngụy Ninh Sinh cũng có ý để hắn nối nghiệp mình.

Đàm Kỳ Công nghĩ gì ông ta biết rất rõ, chỉ cười nói nói ra.

Thực ra mức độ thẳng thắn giữa ông ta và Liễu Tuấn người ngoài không sai ngờ tới được. Với ông ta, Liễu Tuấn có thể nói là dốc hết ruột gan, Liễu Tuấn sớm đã thương lượng việc Đàm Kỳ Công vào thường ủy với ông ta. Y đã làm thế, Ngụy Ninh Sinh càng phải toàn tâm toàn ý hiệp trợ làm tốt công tác tình D.

- Kỳ công, để cậu tiếp nhận mảng Quốc tử ủy là do tôi kiến nghị với Liễu bí thư.
Ngụy Ninh Sinh thong thả nói.

- Vâng, cám ơn tỉnh trưởng tín nhiệm.

Ngụy Ninh Sinh xua tay:
- Kỳ Công đừng cho rằng đây là tôi kiếm quyền cho cậu. Kỳ thực hiện giờ công tác quốc tư ủy không dễ làm, làm sao quán triệt chỉ thị của Quốc vụ viện và tỉnh ủy, chẳng đứng tài chính chảy tới quốc gia Âu Mỹ là nhiệm vụ chủ yếu của cậu sau này ... Kỳ Công, đây là công tác đắc tối với người khác. Cậu phải chuẩn bị tâm lý.

Ngụy Ninh Sinh trở nên nghiêm túc, ông ta biết phân lượng công tác này trong lòng Liễu Tuấn nặng thế nào, Lưu Thiên Minh tuổi đã tới hạn, sẽ không làm việc đắc tọi với người. Đó là chuyện thường tình, có thể hiểu được. Ngụy Ninh Sinh nhìn ra điểm nay nên mới chủ động đề nghị với Liễu Tuấn, chia công tác này cho Đàm Kỳ Công quản lý.

Đàm Kỳ Công năm nay 48 tuổi, là người trẻ nhất trong thường ủy, có không gian thăng tiến rất lớn, có động lực tiến bộ. Thêm vào hắn vừa mới gia nhập thường ủy, nhất định phải có biểu hiện.

- Vâng thưa tỉnh trưởng, tôi hiểu.

Vẻ mặt Đàm Kỳ Công cũng trở nên nghiêm túc.

Thân là phó tỉnh trưởng, sao hắn không hiểu tầm quan trọng của Quốc tư ủy?

- Mời tỉnh trưởng.
Đàm Kỳ Công đã pha trà xong, chén đầu tiên đưa tới trước mặt Ngụy Ninh Sinh.

- Cám ơn.
Ngụy Ninh Sinh cầm chén trà , người ngả ra sau, đôi mày lại lần nữa nhíu chăt.

Đàm Kỳ Công có chút khẩn trương, không biết rốt cuộc là chuyện gì làm khó Ngụy Ninh Sinh.

Nhưng có thể khẳng định chỉ e có liên quan tới hắn, nếu không Ngụy Ninh Sinh đã chẳng thể hiện ra.

- Kỳ Công, tình hình Cty Tam Nha và Liêu Hữu Thanh cậu biết được bao nhiêu?

Ngụy Ninh Sinh chậm rãi hỏi.

Đàm Kỳ Công cả kinh, ông ta không hỏi hắn có biết không là là biết được bao nhiêu, đó là có nguyên nhân. Quan hệ giữa Đàm Kỳ Công và Liêu Hữu Thanh không tệ, hắn có nghe tin Cty Tam Nha đang bị kỷ ủy và tổng bộ điều tra kinh tế đang bí mật điều tra.

- Tỉnh trưởng, tôi có nghe nói tới một chút, nhưng tình hình cụ thể thì không rõ lắm.

Đàm Kỳ Công không do dự đáp, ngữ khí rất thành khẩn. Hắn có giao tình với Liêu Hữu Thanh, nhưng sao có thể so với Ngụy Ninh Sinh.

Ngụy Ninh Sinh thở dài:
- Chuyện này Liễu bí thư kỳ thực rất khó xử.

Đàm Kỳ Công càng kinh hãi.

Quan viên tỉnh D không ít người biết Liêu Hữu Thanh là cháu ruột Liễu Khanh Khai, đó là nguyên nhân chủ yếu khiến Liêu Hữu Thanh được hoan nghênh ở tỉnh D.

Ai chả biết Liêu Khánh Khai là "Bá Nhạc" của hai vị Nghiêm Liễu.

Cán bộ chức vụ thấp hơn Đàm Kỳ Công kính sợ với Nghiêm Liễu thế nào khỏi nói cũng biết.

Làm hắn cả kinh không phải vì Liễu Tuấn khó xử, mà từ ngữ khí của Ngụy Ninh Sinh phân tích, Liễu Tuấn đã hạ quyết động xử lý Liêu Hữu Thanh.

Không xử lý thì sao Liễu bí thư phải khó xử.

Xem ra để đảm bảo sách lược "quốc chiến" được thực thi thuận lợi, Liễu Tuấn hạ quyết tâm trừ bỏ mọi trở ngại rồi.

Đàm Kỳ Công ý thức được tầm quan trọng của công tác này, cấp bậc của mình không tưởng tượng nổi, đã thành công tác Liễu Tuấn coi trọng nhất.

- Nghe nói trong thời gian đại hội TW, Liễu bí thư đích thân đi bái phỏng Liêu lão, Liêu lão bệnh nặng một hồi, hiện giờ ở trong bệnh viện, lão nhân gia trên 80, sức khỏe vốn không tốt, sự đả kích này quá lớn.

Ngụy Ninh Sinh bùi ngùi nói.

Ông ta nghe được chuyện này từ khi ở thủ đô.

Cũng nghe được Liễu Tuấn phản ánh với Liêu lão tình hình của Liêu Hữu Thanh, còn cụ thể nói gì thì ông ta không biết. Có điều Liêu Khanh Khai phải vào viện đủ thấy đả kích này lớn thế nào.

Ngụy Ninh Sinh có thể hiểu được sự khó xử của Liễu Tuấn, đó là nguyên nhân y chần chừ không hạ lệnh nghiêm tra Liêu Hữu Thanh.

Liêu Khánh Khai với Nghiêm Liễu hệ có thể nói ơn nặng như núi.

Có điều cũng vì thế Ngụy Ninh Sinh càng thêm khâm phục Liễu Tuấn, vị bí thư trẻ tuổi này thực sự coi trọng lợi ích quốc gia.

Đàm Kỳ Công không dám tiếp lời, chuyện này liên quan tới Liễu Tuấn và Liêu Khánh Khai, cán bộ thuộc cấp bậc như hắn không thể tùy tiện xen vào, ứng phó bất cẩn một chút tôi là tai họa ngay.

Ngụy Ninh Sinh nhìn Đàm Kỳ Công, tựa hồ có chút không hài lòng vì sự "đần độn" của hắn.

- Kỳ Công, chuyện này cậu phải suy nghĩ thật kỹ.

Ngụy Ninh Sinh nhắc một câu.

Đàm Kỳ Công lưng bắt đầu lấm tầm mồ hôi lạnh, nghe cái ý này thì chuyện rơi lên đầu hắn. Nhưng hắn không biết phải xử trí ra sao.

- Xin tỉnh trưởng chỉ điểm.

Đàm Kỳ Công cũng chỉ chần chừ phút chốc, lập tức có thái độ chính xác. Nếu Ngụy Ninh Sinh cho gọi hắn tới đây, ắt trong lòng ông ta có kế hoạch cơ bản rồi.

Ngụy Ninh Sinh khẽ thở dài:
- Liêu Hữu Thanh câu kết với những phần tử phạm pháp trong ngoài nước, tổn hại luật pháp quốc gia, không thể tha thứ. Liễu bí thư đã hạ quyết tâm. Có điều chủ động khai báo hay là bị tra ra có khác biệt rất lớn. Kỳ Công, cậu nên tìm Liêu Hữu Thanh nói chuyện, để hắn tranh thủ chủ động.

Đàm Kỳ Công vỡ lẽ.

Kỳ thực không phải hắn không biết xử lý chuyện này ra sao, mà không biết rốt cuộc Liễu Tuấn có suy nghĩ gì. Trước khi làm rõ điểm mấu chốt này, lỗ mãng xen vào không phải là sáng suốt.

Một khi biết suy nghĩ của Liễu Tuấn, hắn tự biết phải xử lý ra sao.

Thẳng thắn xin khoan hồng với người khác mà nói có lẽ chỉ là một câu tuyên truyền, đối với Liêu Hữu Thanh, tuyệt đối không phải là lừa dối. Chỉ cần hắn chịu chủ động khai báo vấn đề, việc xử phạt cuối cùng khác biệt như trời với đất.

- Vâng thưa tỉnh trưởng, tôi lập tức tìm Liêu Hữu Thanh nói chuyện.

Đàm Kỳ Công không do dự đáp.

- Ừ thế thì tốt, cậu có thể coi đây là cuộc chiến đầu tiên sau khi tiếp nhận Quốc tử ủy. Nhất định phải làm tốt, cậu còn trẻ, không phải suy nghĩ nhiều.

Ngụy Ninh Sinh gật đầu, cổ vũ, ánh mắt nhìn Đàm Kỳ Công cho thấy kỳ vọng rõ ràng.

Đàm Kỳ Công rất cảm động.

Ngụy Ninh Sinh đang nhắc hắn, hắn đang tuổi sung mãn, nếu được Liễu Tuấn tán thưởng, có thể nói tiền đồ vô hạn. Nghiêm Liễu hệ đang thời đỉnh thịnh, không phải ai cũng có thể leo lên được con thuyền lớn đó, mình phải nắm chắc cơ hội.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui