Chuyện đến thành phố Đại Ninh thuận lợi, " Nhà thư pháp" nhìn thấy tôi là người hào phóng, tuổi còn nhỏ lại biết nhiều chuyện, thành tâm kết giao với tôi, không những đồng ý chuyện giải nhất trong cuộc thi, mà còn chủ động giúp tôi lôi kéo mối quan hệ với phó chủ nhiệm khoa mĩ thuật trường đại học Ninh Thanh.
Mọi người cùng nhau ăn cơm, phó chủ nhiệm Phạm cũng là người hiểu biết, nhận 1000 nhân dân tệ tiền hối lộ, liền đáp ứng, chỉ cần Phi Phi giành được giải nhất trong cuộc thi vẽ sắp tới, những chuyện còn lại giao cho hắn sắp xếp.
Việc đã hoàn thành, nha nội tôi rất vui mừng, nghĩ đến lời hứa của tôi đối với Nghiêm Ngọc Thành, trong lòng cũng không có lí do gì phải lo lắng nữa.
Đã đến thành phố Đại Ninh rồi, nhất định phải sắp xếp thời gian đến trường đại học Ninh Thanh thăm chị ba, tính cách chị ba rất hoà đồng, cuộc sống nhất định không có gì khó khăn.
Chuyện của Chu tiên sinh bến đó cũng sắp xếp ổn thoả rồi.
Việc đi cửa sau làm những động tác mờ ám cũng được hoàn thành, tôi cũng không muốn nhắc lại nhiều. Chỉ nói nhận sự uỷ thác của bác Năm đến tài trợ cho cuộc thi mỹ thuật, " Nghĩa cử" cao đẹp của Phổ Văn mọi người rất cảm kích.
Sau đó tôi có mang một ít đặc sản quê nhà đến thăm phó bí thư Bạch.
Việc này, cũng có một phần công lao của nhà báo Bạch. Nhiều lúc, không có người quen giới thiệu, không bao giờ thành công được.
Như bạn đã biết, nói lợi dụng nhà báo Bạch cũng là sự thật, mượn cơ hội để tiếp cận phó bí thư Bạch cũng là sự thật.
Trong nháy mắt nha nội tôi đã trở thành sinh viên đai học, trưởng thành rồi, đã đến lúc thiết lập quan hệ cho bản thân rồi. Chức vụ của Bạch Kiến Minh tương đối cao, đương nhiên trở thành đối tượng của tôi.
Cảm nhận của phó bí thư Bạch đối với tôi rất tốt.
Đến nhà Bạch gia thăm hỏi, theo thường lệ là phải gọi điện hẹn trước.
Thường ngày phó bí thư Bạch chẳng bào giờ nghe điện thoại, người nghe điện thoại chính là Bạch phu nhân hoặc Bạch Dương.
" Alô, xin hỏi ai ở đầu dây bên kia đấy?"
Tâm trạng của chị Bạch Dương hình như không được tốt.
" Chị Bạch Dương, là em..."
Tôi cuời ha ha.
" Tiểu Tuấn, có chuyện gì không?"
" Uh?"
Bỗng nhiên tôi phát hiện ra sự việc có chút kì lạ, trong kí ức của tôi, từ trước đến giờ chị Bạch Dương không bao giờ hỏi như vậy, bình thường, nghe thấy tôi đến chơi, lập tức cười.
" Chị Bạch Dương, có chuyện gì xảy ra vậy?"
" Oh, không có gì...Em đang ở đâu vậy?"
Hình như chị Bạch Dương có điều gì khó nói.
" Em đang ở nhà chú Chu...Chị Bạch Dương, có phải...Anh Bành Phi lại gây chuyện với chị không?"
Tôi định không hỏi câu hỏi này, nhưng suy nghĩ một lúc, lại hỏi. Với thân phận và hoàn cảnh của Bạch Dương, không có chuyện gì khiến chị không vui cả.
..........
Đầu đây bên kia điên thoại, im lặng một lúc.
" Em đến tìm chị nhé...Em muốn nói chuyện cùng chị..."
" Hay...Nếu không, chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé...."
Tôi đề nghị.
Tôi đề phòng lúc chị Bạch Dương muốn tâm sự với tôi, có mặt hai bác lại không tiện.
" Cũng được, chị sẽ đến, em đứng bên ngoài nhà chú Chu đợi chị...."
Tôi chào tiên sinh, nói đi là đi luôn, tiên sinh liếc nhìn tôi, rồi gật đầu.
Tôi đi ra khỏi khu biệt thự, trong bóng đêm, ánh trăng giống như những giọt thuỷ ngân từ từ rọi xuống, mang theo sự lạnh lẽo của ban đếm, bóng hoa bị che lấp, chỉ có ánh sáng chập chờn của đèn đường và ánh trăng.
Trong phút chốc, chị Bạch Dương mặc bộ quần áo thể thao màu trắng bước tới.Chị Bạch Dương đến khu biệt thự của Chu tiên sinh, liếc nhìn tôi, không nói một lời.
Tôi mỉm cười, mở cánh cửa sắt bước ra.
" Anh ấy về chưa?"
" Chưa, tối nay anh ấy ở lại toà soạn."
"Vì chuyện của em mà hai người cãi nhau hả?"
Tôi không giấu diếm, mở cửa, mắt hướng về phía ngọn núi hỏi.
Chị Bạch Dương mỉm cười: " Vì hoa của em."
Tôi hì một tiếng, lắc đầu, không còn gì để nói nữa.
Anh Bành này, quả nhiên là mắc bệnh ghen tuông rồi. Lấy được chi Bạch
Dương, gia đình có điều kiện, nói chung mặt nào cũng hơn anh, áp lục cũng là đúng.
Chúng tôi bước đi chầm chậm trên con đường mòn khu tập thể tỉnh uỷ, không ai nói với ai câu gì.
" Chị Bạch Dương, chị....Lúc đầu sao chị lại quyết định lấy anh Bành?"
Đến đoạn đường ngoằn, tôi mở miệng hỏi.
Chị Bạch Dương thấy câu hỏi của tôi trực tiếp quá, sửng sốt, không biết từ chối thế nào.
" Bỏ đi, không nhắc chuyện này nữa..."
Chị Bạch Dương không muốn trả lời, tôi cũng không miễn cưỡng.
Thực ra trong lòng tôi, đáp án cuối cùng của chị Bạch Dương vẫn là lấy anh Bành Phi làm chồng, cũng có rất nhiều người đoán ra được một ít. Chị Bạch Dương tính cách tương đối thoáng, hiền lành, những người có tính cách kiểu này, bình thương không biết cách từ chối người khác, đặc biệt đối phó với những người "Tử triền lạn đả " như anh Bành Phi, càng không có nhiều cách.
Hơn nữa chị Bạch Dương lại là tiểu thư, muốn tìm một người môn đăng hộ đối, nhưng tính cách của hai người không ai chịu nhường ai, sợ ngày nào cũng có chuyện xảy ra. Lúc đầu luôn nghĩ gả cho Bành Phi, gia đình không có điều kiện, Bành Phi sẽ chủ động nhường chị, không ngờ kết quả không như mong muốn.
Bành Phi, lòng dạ hẹp hòi, tư tưởng cổ hủ, thấy chị Bạch Dương xinh đẹp con nhà gia giáo, chắc cũng nhắm mắt lấy cho xong.
" Tiểu Tuấn, ban đầu, sao em lại giúp anh ấy?"
Đi được mấy phút, chị Bạch Dương hỏi.
Tôi lấy làm ngạc nhiên.
Thế nào, chuyện này có gì sai sao?
" Thực ra, chỉ trách bản thân em."
Không suy nghĩ tôi liền trả lời, chị Bạch Dương thở dài, gió đêm làm cho cơ thể mềm mại run run, hai tay ôm chặt hai bả vai.
Tôi nhẹ nhàng cởi áo khoác ngoài ra, khoác lên người chị.
Chị Bạch Dương không cự tuyệt, hai tay kéo chiếc áo khoác lên, tự nhiên mỉm cười, nói: " Vì sao chị phải nói những điều này cho em, em vẫn còn nhỏ lại không hiểu chuyện...."
Tôi cười: " Vì em không hiểu chuyện, nên chị mới nói cho em...Chị nói cho người khác biết, cũng không được tốt..."
Chị Bạch Dương dừng bước, ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi nói đều là sự thật, Bạch Dương là người con gái kiêu ngạo, hôn nhân lại không được như ý muốn, bây giờ làm thế nào cũng không thể quay lại thời con gái như trước kia?
Tôi cầm tay chị, mỉm cười, tiếp tục đi lên phía trước.
Chị Bạch Dương cũng không phản ứng gì, hai người sóng vai bước đi cùng nhau.
" Nếu trong làm việc trong huyện không được thoải mái, vậy thì chuyển nơi công tác khác đi."
Tôi đề nghị.
" Đúng vậy, chị cũng nghĩ như em."
Chị Bạch Dương mỉm cười.
" Chị muốn đi làm công tác đoàn của tỉnh uỷ."
Xem ra chị Bạch Dương cũng không có dự định làm ở toà soạn cùng Bành Phi, quan hệ hai người không tốt, ngày nào cũng phải gặp mặt nhau, rất dễ gây ra mâu thuẫn. Giống như chuyện hôm nay, nếu chị Bạch Dương không làm ở toà soạn, Bành Phi sao biết được có người con trai tặng hoa cho chị.
Chẳng lẽ hiểu lầm này không giải quyết được hay sao?
" Công tác đoàn của tỉnh uỷ, cũng được, ít nhất ở đó cơ hội thăng tiến cũng dễ dàng...."
Tôi gật đầu tán thành.
Không ngờ chị Bạch Dương buông tay ra, nhìn tôi, nói: " Sao con trai các em, từ sáng đến tối chỉ muốn thăng chức, thăng chức là gì? "
Dưới ánh trăng đêm, chị Bạch Dương xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng, quả thực rất
hấp dẫn.
Đương nhiên, tính háo sắc của nha nội tôi tàm thời không phát tác, hơn nữa đây lại là khu tập thể thường uỷ tỉnh uỷ, nếu bị mọi người phát hiện ra, không biết có để cho người ta sống hay không? Tôi lập tức cười, nói: " Chị nhầm rồi, không phải người con trai nào ngày nào cũng nghĩ đến vấn đề thăng quan tiến chức đâu..."
" Em có dám nói em không? Tuổi còn nhỏ, ngày nào cũng nghĩ đến chuyện quan trường."
Bạch Dương cao giọng nói.
" Em đương nhiên không rồi"
" Ngoài thăng quan ra, em còn muốn phát tài."
Bạch Dương cười khúc khích, véo má tôi. Dựa vào sức mạnh của tôi, đương nhiên không để chị véo tôi rồi. Chị Bạch Dương cười: " Có phải con trai là thiên hạ đâu, đúng là không biết điều."
Tôi cười: " Thiên hạ không có những người phụ nữ ham hư vinh phú quý, cũng không có người con trai không biết điều? Chị tưởng chúng ta không muốn sống những ngày hạnh phúc hay sao?"
Chị Bạch Dương không ngờ tôi lại có thể nói những từ như vậy, ngẫm nghĩ lại,
liền thở dài.
" Nói cũng đúng."
Chị Bạch Dương đột nhiên hỏi:" Tiểu Tuấn, em cũng người lớn quá, sao nhìn em không giống một đứa trẻ 16-17 tuổi...."
Tức chết đi mà.
" Đồng chí Bạch Dương, sang năm em lên đại học rồi, trở thành người trưởng thành rồi, chị đừng coi em là trẻ con?"
Chị Bạch Dương cười: " Tiểu quỷ."
Tôi không chờ chị nói xong, giơ tay lên. nói: " Được rồi, em đầu hàng, chị đừng mở miệng là gọi em là tiểu quỷ nữa."
Chị Bạch Dương cười ha ha.
Tôi thở phào, nói: " Đây mới giống chị Bạch Dương mà em quen biết chứ..."
" Cảm ơn em, tiểu Tuấn...."
Bạch Dương đưa tay xoa đầu tôi, cười.
Tâm trạng của chị Bạch Dương chuyển biến rất nhiều.
" Chị Bạch Dương, chuyện chị chuyển đến công tác đoàn của tỉnh làm việc, chị nói với bác Bạch chưa?"
"Ừ...Cha chị luôn luôn ủng hộ chị."
Có thể bí thư Bạch cũng nhận thấy quan hệ giũa hai cha con đang tồn tại một vấn đề chưa được giải quyết.
" Vậy đến công tác đoàn của tỉnh làm ở bộ phận nào?"
" Bộ phận trường học."
Tôi cười": Vào trường học cũng tốt, đây cũng là bộ phận quan trọng nhất trong công tác đoàn, bí thư công tác đoàn của tỉnh hình như cũng xuất thân từ đây."
Công tác đoàn của tỉnh uỷ là nơi thành thuỷ nha môn, không có nhiều bộ phận, trong trường học, làm công việc giáo dục tư tưởng chính trị cho học sinh, cũng được cho là bộ phận có quyền hành.
Năm 86, công tác giáo dục tư tưởng cho học sinh rất được coi trọng. Hơn nữa, công tác đoàn của tỉnh cũng chỉ có một bộ phận này thôi. Quyền uy, thường khiến cho con người ta phải sợ hãi.
Công việc công tác đoàn không thể nói là không có ích. Những người làm công tác đoàn vinh dự nhất là khi được nhận danh hiệu, giấy khen, huân chương gì đó. Trong quan trường muốn thăng quan tiến chức, thì lí lịch là một thứ rất quan trọng. Thử nghĩ xem một cán bộ bị cho là không trong sạnh, muốn mọi người đề bạt, tin tưởng cũng không dễ dàng.
" Tuy có chút khoa trương, nhưng muốn làm cán bộ chính phủ thì phải thông quan công tác đoàn. Công tác đoàn trong trường học cũng rất quan trọng, chị rất muốn nhân cơ hội này để giao lưu với các em học sinh."
Chị Bạch Dương nói đều là sự thật, tuy nói chỉ có nha môn mới có tranh đấu, nhưng cấp độ tranh đấu cũng tuỳ thuộc vào từng khu vực, từng bộ phận.
Thanh thuỷ nha môn trong công tác đoàn, tranh đấu ở cấp độ nhẹ hơn một chút. Tranh giành đoạt vị trong công tác đoàn không mạnh bằng ở đơn vị. Trên thực tế, đối với người mới vào đoàn, chỗ dựa tốt nhất chính là " Miếu đại". Bình thường, phó phòng lên chức trưởng phòng, đã đánh nhau vỡ đầu rồi, hao tổn công sức cuối cùng chửng thu đươc kết quả gì.
" Chị Bạch Dương, bây giờ chị đang đảm nhận chức vụ gì vậy? Trưởng phòng?"
Tôi thuận miệng hỏi.
" Lại bị chức quan mê hoặc rồi hả? Chị chỉ muốn thay đổi hoàn cảnh, trưởng phòng, phó phòng gi đó, chị không thèm quan tâm...."
" Hì hì, chị không quan tâm nhưng người khác quan tâm ạ."
Bạch Dương thất vọng thở dài.
Cũng có lí đó.
Con gái của phó bí thư tỉnh uỷ, đến bất kì một đơn vị nào trong tỉnh, nói người khác không quan tâm đến mình, về cơ bản là điều không thể xảy ra, không biết có bao nhiêu con mắt đàng nhìn vào chị. Lần này Bạch Dương đến, nhất định trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Một câu nói đã khiến cho chị Bạch Dương không vui, nha nội tôi chỉ muốn an ủi chị mấy câu.
Tôi đúng là, không nhìn thấy người con gái xinh đẹp đau thương mà rơi lệ, sau này chịu nhiều thiệt thòi sao. Nhưng tính cách là như vậy đó, muốn thay đổi miễn cưỡng mãi cũng không được. Nghĩ lại bây giờ mà an ủi chị mấy câu, lại " Làm ơn mắc oán", sau này không còn làm bằng hữu gì nữa thì mệt.
" Chị Bạch Dương, em thấy chị phải chuẩn bị tinh thần trước đi, trong chế độ thể chế, trong có thứ gì tự dưng đến mà không phải mất công sức đi giành giật, chị không đến cướp, thì người khác cũng đi cướp, không bao giờ tránh được cuộc cạnh tranh giữa chị và người ta."
Tôi nói phương châm phòng ngự cho chị.
Chị Bạch Dương nhăn mặt nói: " Cạnh tranh thì cạch tranh, ai sợ ai chứ?"
Tôi cười hi hì, giơ ngón cái lên.
" Chị yên tâm đi, nếu có ai dám giở trò với chị, nói với em một tiếng, em lập tức sư lí người đó."
Chị Bạch Dương mỉm cười.
" Tiểu quỷ, biết ngay là em đang nịnh cho chị vui mà..."
" Cái này, chẳng lẽ chị không biết con gái thích nghe ninh hay sao? Đặc biệt là những người con gái xinh đẹp, dáng yêu như chị, muốn có người toàn tâm toàn ý che trở bảo vệ..."
che chở bảo vệ...."
Miệng tôi không ngừng ba hoa chích choè.
Khuôn mặt lạnh lùng của chị Bạch Dương làm tôi ớn lạnh, cười nói: " Em đó, đi
đâu cũng nịnh con gái nhà người ta, sau này bạn gái của em sẽ nghĩ như thế nào..."
Tôi cười, làm động tác " Không quan tâm", đĩnh đạc nói: " Chuyện này em càng không phải lo lắng...."
" Vớ vẩn, em đừng bao giờ coi thường con gái, nói cho em biết, đến lúc đó em sẽ biết thế nào là sự lợi hại."
Những lời này rất có lí.