Trùng Sinh Chi Nha Nội

“Cứ ăn trước đã, mọi người đều đói cả rồi”

Mọi người có chút ngạc nhiên, vị này càng ngày càng trẫn tĩnh lạ thường.

Vì là bàn chuyện chính cho nên mọi người chỉ uống chút rượu mao đài rồi thôi.

“Nghe Tôn Hữu Đạo nói, là nhận một bảng biểu tiền, ngoài ra có chút rượu, thuốc lá, không có tiền thực…”

Thấy tôi sau khi ăn xong mấy bát đặt đũa xuống. Uông Văn Khang liền mở lời.

Anh ta ăn không nhiều chỉ một bát là no, cứ thế ngồi đợi.

Tôi”hêng” một tiếng, nói “ Bảng tiền đất lao động ,đáng mấy đồng, anh ta còn muốn cái gì nữa?”

Mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên. Không trách người không có kiến thức, thời gian này, cán bộ của nội địa biết sản phẩm đồng hồ Rolex không nhiều, con bổn nha nội đây cũng chỉ cảm thấy rất “Ngưỡng mộ” chứ chưa từng nghĩ sẽ có.

“Trong trí nhớ của tôi, đồng hồ Rolex là rất hiếm có và giá thành của nó cũng rất đắt, nhưng giá thật của nó thì chưa từng nhìn thấy, không thể nói hàm hồ, chỉ có thể đại khái thôi.

“Đồng hồ mấy trăm van. Ai tặng anh ta? Tại sao lại tặng:”

Lương Quốc Cường lập tức hỏi.

Không hổ danh là bí thư ủy ban chính trị pháp luật, câu này rất đúng chuyên môn.

Cái gọi là “Nhận hối lội”, chỉ cần có mục đích và lý do. Đặc biệt là thương nhân, không có lợi ích gì thì tuyệt nhiên không bỏ ra số tiền lớn như vậy.

“Nghe nói là tại hội nghị giao dịch, có một thương nhân Hồng Kông đinh đến đầu tư vào thành phố chúng ta tặng. người đó họ Phí, là tổng giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn vĩnh hưng của Hồng Kông”

Lương Quốc Cường nhìn Uông Văn Khang, có ý bảo anh ta nói rõ ràng hơn.

“Tôn Hữu Đạo cũng không rõ tại sao ông chủ phí đó lại tặng quà, mọi người cùng ngồi ăn
cơm, nói đến chuyện đầu tư vào thành phố Bảo Châu, thì ông chủ phí đó nói là muốn thay đổi công tý bách hóa khu Tú Thành, nhờ Tôn Hữu Đạo giúp đỡ, ngay lúc đó tặng cho Tôn Hữu Đạo chiếc đồng hồ, cũng không ngờ chuyện lại nghiêm trọng như vậy”

Câu nói này cũng có lý.

“Hi hi, đây là kết nối, cũng không cần tặng quà to như vậy chư?mấy trăm bạc?”

Trần lập hữu nói. Cả nhà gật đâu

Tôi hỏi: “Không phải nói còn có vấn đề tác phong sao?”

Uông Văn Khang nói: “Cái này trong báo cáo cũng nhắc tới, nói Tôn Hữu Đạo có hành vi gian lận trong tiền vỗn đầu tư tại thành phố nam phương”

Lương Quốc Cường “hêng” một tiếng, có chút không vui.


“Việc này, bản thân Tôn Hữu Đạo nói thế nào?”

Tôi vội hỏi.

“Anh ta nói không có, là bị oan, chỉ là cái cớ, một người phụ nữ chỉ massa cho anh ta, không có chuyện khác”

“Hi hi, người cung câp thông tin này, quá rõ tình hình của Tôn Hữu Đạo…”

Giang Hữu Tín vỗn im lặng bỗng nhiên lên tiếng.

Tôi lập tức tỉnh ngộ nói: “Nói như vậy, người cung cấp tin và Tôn Hữu Đạo là cộng sự với Tôn Hữu Đạo tại thành phố nam phương?”

“80% là như vậy”

Trình Tân Kiến nói.

“Tên Tôn Hữu Đạo hầu này cũng không cẩn thận, người không đáng tin mà cũng đưa đi cùng…”

Lương Quốc Cường không vui nói: “Nếu như bản thân anh ta không làm việc mờ ám, sao phải sợ người ta tố cáo?”

Lương Quốc Cường tuy sớm đã đảm nhiệm tại khu Tú Thành, không ở lại huyện Hướng Dương nữa, nhưng vẫn có quyền uy tại đây, ông ta vừa lên tiếng thì Trình Tân Kiến cũng không nói thêm nữa. tôi nhìn sư phụ, biết thầy ấy là người chính thống, cho dù đã vật lộn tại chốn quan trường mấy năm, nhưng vẫn không bị tha hóa.

“Tôi thấy việc này có chút kì quặc, Tôn Hữu Đạo rất có khả năng bị người ta hại”

Tiêu Chí Hùng đột nhiên nói.

Mọi người ngạc nhiên nhìn anh ta, Tiêu Chí Hùng nhấc tách trà trước mặt lên uống, trầm tĩnh nói: “Trong vấn đề này có vài điểm cần phải chú ý, thứ nhất là việc thay đổi công ty bách hóa. Trong thành phố và khu vực có ý này, nhưng vẫn chỉ là giai đoạn trù bị, chưa có văn kiện chính thức, sao ông chủ Phí biết, thông tinh cũng thật nhanh nhạy. Thứ hai là câu Hữu Tín vừa nói, người cung cấp tin này quá hiểu tình hình của Tôn Hữu Đạo, chính là cộng sự cùng đi công tác, cũng thật để bụng…thứ ba, chỉ có gặp mặt 1 lần, ăn cơm 1 lần, 8 chứ cũng không nói ra hết, tại sao lại tặng quà đắt giá như vậy? chẳng nhẽ tất cả thương nhân Hồng Kông đều tiêu tiên hoang phí như vậy?”

Tiêu Chí Hùng quả nhiên là được Nghiêm Ngọc Thành trọng dụng, phân tích có đầu có đuôi.

“Nói như vậy, việc này thật sự có chút kì lạ”

Tôi nói.

Lương Quốc Cường nói: “Coi nhưi là có ý hại Tôn Hữu Đạo nhưng anh ta cũng không nên nhận”

Viêc này cũng có lý, Tôn Hữu Đạo nhận đồng hồ này, cho dù có bao nhiêu lý do cũng vẫn kết tội tham nhũng.

Trần lập hữu nói: “Cho dù như thế nào, Tôn Hữu Đạo hữu đạo quá bất cẩn nếu không đã không bị đam từ sau như vậy”

Trong tất cả những người ở đây thì Trần Lập Hữu là lớn tuổi nhất, hơn nữa là huyện trưởng của ủy ban thường vụ huyện Hướng Dương, lời nói đương nhiên là có giá trị, câu nói này khi nói ra lập tức nhận được sự tán đồng của Lương Quốc Cường.

Tôn Hữu Đạo chẳng qua dính vào chuyện này, nhưng lại bị người ta đâm từ sau lưng nên mới dẫn tới hậu quả khác kéo theo.


Tất cả những trạm đội trong quan trường, thu nhỏ phạm vi, tuy không bằng nguyên tắc cạnh tranh, nhưng với những người trong cái vòng này, khẳng định là không thể giương mắt nhìn Tôn Hữu Đạo bị người ta hãm hại được! nếu như đối diện với việc này mà không phản ứng kịp thời,thì cái vòng nay không thế tiếp tục tồn tại tiếp được.

Hơn nữa nhắc tới kết quả cuối cùng của Tôn Hữu Đạo, người hãm hại sau lưng, nhấy định không thể dễ dàng để anh ta đi.

“Việc này, lại vất vả cho cục trưởng Uông Văn Khang tiếp tục tìm hiểu rồi, sư phụ thấy sao?”

Trầm ngâm suy nghĩ một lat tôi nói.

Lương Quốc Cường gật đầu.

Đợi cho mấy người Trần Lập Hữu đi xa, tôi tự mình lái xe về.

Tô Kiến tTrung thì ở lại thành Nam Phương đảm nhiệm nhiệm vụ “Vệ sỹ” cho Lương Xảo, đại cương thì bận rộn nên không thể trở thành tài xế riêng của tôi được, cho nên đành mượn chiếc xe của anh ta để đi lại.

Ngày mai phải đưa Nghiêm Phi và chị ba về trường, hôm nay nên ngủ sớm một chút.

Còn về bên đại học Hoa Nam, tôi sớm đã xin thầy Khưu rồi, nói ở nhà có việc cho nên sẽ về trường muộn mấy ngày, việc của tôn cần phải giải quyết triệt để.

Chiếc xe vừa chạy cách khách sạn Tú Thành không xa thì tôi liền cho xe rẽ về phía cửa hàng bánh mì Xảo Xảo.

Từ khi giao toàn quyền hành cho Lương Thiếu Lan, chị ta liền chuyển đến thành phố Bảo Châu, còn cửa hàng tại huyện Hướng Dương thì lại giao cho Lương Tú Cúc, chỉ hàng tháng đến để thu tiền thôi.

Việc kinh doanh tại thành phố Bảo Châu tốt hơn tại huyện Hướng Dương một chút. Cũng biết chị ta dạo này sống thế nào. Tôi và Xảo Nhi đã có quan hệ như vợ chồng, théo lý thì cũng nên quan tâm tớ chị ta một chút. Đã về 3 ngày rồi, bây giờ mới đi thăm chị ta, thật sự hơi ngại một chút.’

Thành phố Bảo Châu của ngày hôm nay, buổi tối vẫn còn náo nhiệt, không như trước đây cứ đêm đến thì tất cả các cửa hàng, cửa hiệu đều tắt đèn tối om, người đi lại rất ít, không khí vô cùng tĩnh mịch. Còn bây giờ trên suốt con đường, vẫn còn đèn sáng của các nhà buôn, vẫn đang kinh doanh, trên đường thi thoảng cũng găp vài người qua lại. xe chạy đến trước cứa hàng vẫn còn đang sáng đèn.

“á, ông chủ Liễu…”

Lương diệu hương thật tinh mắt thoáng đã nhận ra tôi rồi. Nha đầu này vẫn ngốc ngếch như vậy, cười một cái là lại lộ ra ngay núm đồng tiền.

Tôi cười nói: “Diệu Hương, chị Thiếu Lan có đây không?”

“có…bà chủ, bà chủ…ông chủ liễu đến này….”

Diệu hương gọi to lên trên gác.

Ha ha, lại là bà chủ.

“Ai cơ?”

Lương Thiếu Lan hỏi vọng xuống, vừa nhìn thấy tôi thì có chút ngạc nhiên lẫn vui vẻ.


“Á, tiểu Tuấn, em về đấy à? Xảo Nhi đâu?”

“Xảo Nhi ở lại thành phố Nam Phương, trong nhà có chuyện nên em trở về, mấy ngày nữa sẽ về bên đó.

“Thế à? Lên đây ngồi đi.”

“Vâng”

“Tiểu Tuấn, em uống rượu à?”

“Vừa lên tới gác trên, Lương Thiếu Lan đã ngửi thấy mùi rượu tỏa ra từ người tôi, cho nên hỏi ngay.

“Vâng, vừa uống với mấy người bạn, chỉ uống chút ít thôi”

“Uống rượu không tốt cho sức khỏe, uống in ít thôi…”

Lương Thiếu Lan căn dặn, rồi đi pha trà cho tôi. Ly hôn đã khá lâu, nhưng chẳng thấy có chút tiều tụy nào, mà lại càng phơi phới, đi lại cơ thể uyển chuyển, tạo cảm giác hết sức nhẹ nhàng, mềm mại.

Tôi ngẩng đầu nhìn lại những không gian nhỏ quen thuộc, một cảm giác ấm áp tràn về trong lòng tôi. Ngay sau đó Lương Thiếu Lan bưng trà lên, cười nói: “Chị bây giờ đang sống tại phòng của Xảo Nhi”

“Thế còn Mao Mao?”

Mao Mao là con của Lương Thiếu Lan, sau khi hai vợ chồng chia tay thì chị ta nuôi con.

“Để ở nhà cho mẹ chị nuôi, cho không khí vui một chút “

Điều này cũng đúng, trong nhà cũng chỉ có người cha tàn tật nằm liệt giường, người mẹ già cao tuổi và vợ chồng lương quốc thành, căn nhà mới lại lớn như vậy, chỉ có 4 người lớn ở, hằng ngày cũng chẳng có tiếng trẻ con, kể ra cũng buồn.

“Làm ăn vẫn tốt chứ?”

“Vẫn tốt”

Lương Thiếu Lan nhìn tôi.

Tôi cười nói: “Sao vậy?”

“Ừ…không sao, Xảo Nhi vẫn khỏe chứ?”

“Vẫn khỏe, hai người không phải thường xuyên gọi điện cho nhau hay sao….đúng rồi, chị thiếu lan, em cần gọi điện thông báo cho Xảo Nhi vì công việc có chút thay đổi nên không thể về ngay được”

Nói rồi tôi liền đi xuống gác.

Lương Thiếu Lan cười “Trongphòng chị cũng có máy đấy, Xảo Nhi thi thoảng tối mới gọi điện đến, chạy lên chạy xuống không tiện”

Cách này quả thật không tồi.

Tôi mỉm cười mở cửa đi vào, chiếc ga trải giường đã được thay mới. không phải Lương Thiếu Lan chê đồ của em gái nên vứt đi, có lẽ sở thích của hai chị em không giống nhau. Xỏa Nhi thích những màu nhẹ nhàng, chiếc giường hiện nay thì xanh xanh đỏ đỏ, xem ra chị Thiếu Lan thích những màu nóng.

Chuông điện thoại vừa kêu hai tiếng, thì nghe thấy tiếng của Xảo Nhi. Giống như đang ngồi trực bên điện thoại vậy.

“Xảo Nhi….”


Vừa nghe thấy tiếng tôi, Xảo Nhi đã nghẹn ngào. Tôi vội vàng hỏi: “Xảo Nhi, sao vậy? xảy ra chuyện gì à?”

“Không….không sao…em chỉ là nhớ anh quá thôi….anh...anh bao giờ thì về?”

Xảo Nhi thút thít nói.

Tôi thấy nhẹ cả người, cười nói: “Nha đầu ngốc, mới đi có mấy ngày?”

“Ba ngày rồi….một ngày đã dài lắm rồi…”

“Được rồi, đừng khóc nữa, mấy ngày nữa anh sẽ về”
Tôi an ủi.

“Lại còn mấy ngày nữa?”
Xảo Nhi không vui nói.

“ừm, Tôn em nhớ không, chủ nhiệm Tôn của công xã tiêu thụ tại huyện Hướng Dương đó. Anh ta xảy ra chuyện, anh phải giải quyết xong mới đi được”

“Ừ anh ta xảy ra chuyện gì?”

“Bị người ta hãm hại, không khéo có thể ngồi nhà đá”

Tôi nói như thật.

“Thế…anh cố gắng giúp người ta, người này đối xử rất tốt với chúng ta”

Xảo Nhi quả nhiên lương thiện, vừa nghe thấy tôn hữu đạo xảy ra chuyện, lập tức gác “Nỗi khổ của mình” sang một bên.

“Không phải anh đang giúp người ta sao? Được rồi Xảo Nhi, ngoan ngoãn ở nhà nhé, anh sẽ nhanh chóng trở về”

“Ừ….”
Xảo nhị nhẹ nhàng đồng ý một câu.

“Anh đang gọi điện ở nhà chị thiếu lan, có cần nói chuyện với chị ý không?”

“Á…có..có”

Tôi ngẩng đầu,lại chỉ thấy Lương Thiếu Lan nhìn tôi đầy ngạc nhiên, có lẽ những câu nói “Ruột thịt” đã đánh động đến chị ta. Ha ha.

“Xảo Nhi, vẫn tốt chứ”

Lương Thiếu Lan nhận điện thoại, tôi đi ra ngoài, từ từ thưởng thức trà, trong đầu đang suy nghĩ cái án của tôn. Tiêu Chí Hùng phân tích rất có lý, nhưng tôi thấy vẫn thiếu xót một điều gì đó, rốt cuộc là điểm gì?

“Xảo Nhi, chị buôn bán không thể quá rộng rãi, cần quản chặt một chút, kiểm soát từng đồng tiền một. em quá thoáng đó, đây chính là lỗ hổng, mỗi chỗ hụt một ít, cuối cùng em còn lại cái gì?”

Trong điện thoại, Lương Thiếu Lan giảng giả kinh nghiệm kinh doanh cho Xảo Nhi. Như Lương Thiếu Lan bây giờ một mình là “Tổng giám đốc” hai cửa hàng bánh. Cũng có thể xem như là người phụ nữ tự lập cao. Đúng rồi, làm kinh doanh, thì là người kinh doanh!

Thế thì ông chủ phí, tại sao lại tặng cho tôn chiếc đồng hồ đáng giá như vậy? nếu như là đồng nghiệp của anh ta “Hãm hại” anh ta, thế thì có quan hệ gì với ông chủ phí? Vì lật đổ tôn mà bỏ ra số tiền lớn như vâyh sao?”

Mấy trăm bạc là một số tiền lớn, người đó lấy đâu ra số tiền lớn như vậy? những tài sản hối lộ thì không thu vào kho bạc nhà nước! không trả lại cho đương sự, không chắc còn truy cứu tội nhận hối lộ của anh ta! Cái này không có lý!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận