Tháng 1, thành phố Bảo Châu chính thức được lên cấp, phó bí thư ủy ban tỉnh bạch kiến minh, tỉnh trưởng Mã, bí thư ủy ban tỉnh Lạc và ủy thác của tỉnh trưởng Liêu đích thân đến tham dự lễ thành lập của thành phố, và phát biểu những câu chúc mừng với việc trọng đại của thành phố.
Ngay sau đó là hội nghị đại biểu đảng lần thứ nhất của thành phố, bầu 10 người đảm đương các chức vụ của ủy van thường vụ ủy ban thành phố baoo gồm : Chu Bồi Minh, Nghiêm Ngọc Thành, Lưu Văn Cử, Khang Duệ, Liễu Tấn Tài, kết quả bầu cử là: thư kí ủy ban là Chu Bồi Minh, phó bí thư lần lượt là Nghiêm Ngọc Thành, Lưu Văn Cử, Khang Duệ, Liễu Tấn Tài.
Việc phân công công tác trong cuộc họp lần này cũng giống như là kết quả lần trước, chỉ có một thay đổi nho nhỏ đó là cha làm phó bí thư, phạm vi quản lí không thay đổi, nói chung việc thay đổi này cũng không có gì vẫn giữ được sự cân bằng của nó.
Nghiêm Ngọc Thành vì để tăng thêm sức nặng trong lời nói đã lập thêm phòng ban chính quyền, đề nghị thêm một ủy ban thường vụ ủy ban thành phố trong việc quản lý của phó thị trưởng, đồng thời để bảo đảm nhân số trong ủy ban thưởng ủy, Nghiêm Ngọc Thành đề nghi tăng thêm một bí thư ủy ban huyện có uy và năng lực tham gia vào hội nghị ủy ban thường vụ thành phố.
Chu Bồi Minh làm sao chịu ngồi yên?
Theo những năng lực của Nghiêm Ngọc Thành bên chính quyền thành phố, tăng thêm cái chức phó thị trưởng thành phố này, làm sao tránh khỏi là sẽ thuộc bên tuyến của Nghiêm Liễu, còn về việc tăng thêm một cán bộ có năng lực và có uy vào hội nghị thường vụ thì không cần phải suy nghĩ làm gì mà cũng có thể biết chắc người đó là ai.
Ngoài bí thư ủy ban khu Tú Thành Tô Chí Tân, những người bí thư huyện của 7 huyện kia ra, còn luận về năng lực và thành tích chính trị và kinh nghiệm vẫn còn có ai có thể vượt qua được Đường Hải Thiên chứ?
Cũng may Nghiêm Ngọc Thành trong chốc lát thì nghĩ ra tăng thêm hai người của mình vào trong hội nghị ủy ban thường vụ? nghĩ để cho Tô Chí Tân làm chức ủy viên ủy ban khu, Châu Bồi Minh với tư cách là bí thư ủy ban khu, sẽ phải nhượng bộ bao nhiêu phần?
Dù sao cũng chính là sư tử cất tiếng gầm vang thôi!
Tuy có tin đồn là sức khỏe của Chu Bồi Minh không được tốt, có thể vì bệnh tật mà phải lùi về tuyến hai, nhưng chỉ cần ông ta còn đương vị một ngày thì ngày đấy không thể nhẫn nhịn việc người lãnh đạo sau mình lại gây áp lực cho chính một lãnh đạo đứng đầu thế này.
Kết quả cuối cùng về số người tham dự hội nghi có thay đổi hay không cũng cần phải xét nhiều yếu tố, Chu Bồi Minh dù dao cũng cần nhượng bộ một chút, thứ nhất cha tôi là do ủy ban thường vụ ủy nhiệm là phó, còn nghiêm ngọc thành cũng là phó chuyên viên ủy ban thường vụ kiêm phó bí thư ủy ban khu vực.
Hội nghị đại biểu nhân dân thành phố lần thứ nhất, Nghiêm Ngọc Thành được chọn làm thị trưởng chính phủ nhân dân thành phố Bảo Châu nhiệm kì này, Liễu Tấn Tài làm phó thị trưởng ủy ban thường vụ, ….Bảo Tiến, Lôi Vệ Quốc, Giang Khải Ca 5 người được chọn làm phó thị trưởng.
Sau khi cuộc bầu cử thành công. Liền mở hội nghị ủy ban thường vụ ủy ban thành phố, phó thị trưởng mã ..đã đọc báo cáo về việc lập văn kiện về “Thí điểm cải cách doanh nghiệp quốc doanh thành phố Bảo Châu”
Ủy ban thường vụ thành phố lập tức quyết định thành lập “Tổ lãnh đạo cải cách thí điểm ” do thị trưởng Nghiêm Ngọc Thành đảm nhiệm lãnh đạo tổ trưởng tổ công tác thí điểm. Phó thị trưởng ủy ban thường vụ Liễu Tấn Tài đảm nhiệm phó tổ trưởng thường vụ. Phó thị trưởng chủ quản công nghiệp Lôi Vệ Quốc làm phó tổ trưởng. Trụ sở làm việc của tổ công tác đã được tiến hành xây dựng phụ trách các công việc thường ngày, và được phân cấp là cấp chính khoa. Thành viên của tổ do lãnh đạo quyết định, và được hội nghị ủy ban thường vụ thành phố phê chuẩn.
Hội nghị thường vụ kết thúc, sau bữa ăn trưa. Tiễn hai lãnh đạo trên tỉnh là phó bí thư Bạch và phó thị trưởng Mã xong. Thị trưởng Nghiêm liền giao toàn quyền công việc lại cho cha, còn mình thì quay về văn phòng làm việc uống trà.
Chủ ý này là vì bài viết này là của mình, cho nên coi như đây là công việc không thể chối bỏ được. Ngay lúc đó đã kéo Lôi Vệ Quốc vào làm thành viên tại tổ thí điểm này. Lôi Vệ Quốc cho dù tư cách có lớn hơn cha, tuổi đời cũng lớn hơn. Nhưng rất khiêm nhường, luôn có tôn chỉ “ Vạn lời nói vạn thời khác không bằng phút chốc”. Tất cả mọi chuyện đều nghe theo cha, tuyệt đối không nói thêm bất cứ câu nào.
Ai ai cũng biết cái trọng điểm của việc cải cách này, người tinh thông như Lôi Vệ Quốc, đương nhiên hiểu rõ làm thế nào tốt nhất cho vị trí hiện nay của mình.
Cha cũng không khách khí, đề ra chức vụ chủ nhiệm văn phòng này sẽ do phó huyện trưởng huyện Hướng Dương Lý Dũng đảm nhiệm, phó chủ nhiệm thường vụ sẽ điều cục trưởng cục doanh nghiệp huyện Hướng Dương Giang Hữu Tín đảm nhiệm.
Lôi không cảm thấy ngạc nhiên. Mỉm cười gật đầu. nhưng danh sách này khi được báo lên cho Nghiêm thì bác ta lại hơi cau mày.
“Tấn Tài à, lãnh đạo chủ yếu của văn phòng đều là điều từ huyện Hướng Dương đến, hơn nữa cấp bậc đều tăng thêm 1 bước nữa, có phù hợp không?”
cha lạnh nhạt nói: “cCó gì không phù hợp?”
“Có thể sẽ bị người ta nói là mình làm việc thiên vị, đều là làm cho huyện Hướng Dương đó?hơn nữa, nếu đưa Lý Dũng và Giang Hữu Tín lên hết thành phố thế này, liệu Hải Thiên có ý kiến gì không? Dù sao hai vị đó, đều là lãnh đạo của huyện Hướng Dương nữa…”
Trong văn phòng thị trưởng, chỉ có Nghiêm Ngọc Thành và cha. Bác ta nói năng cũng không có gì phải giấu giếm cả.
Cha bèn đưa tay vào trong túi áo, nhưng lại quên mang thuốc lá. Nghiêm Ngọc Thành liền đưa cho cha một điếu cười nói: “Đây là quà của tiểu Tuấn đem biếu đó..”
Nếu là như những ngày thường, cha nhất định sẽ cười và nhận lấy, hiện nay tình hình trái lại, châm điếu thuốc xong, từ từ cảm nhận sau hai lần hút, bình thản nói: “Thí điểm lần này, chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại, chỉ là một điều kiêng kị nhỏ, thì không đến quản anh ta nữa?”
Nghiêm Ngọc Thành nghĩ thấy cũng đúng, thí điểm làm nếu như thành công, có thể sẽ ảnh hưởng sâu rộng tới phương châm đại chính trị của cả quốc gia, lúc đó, ai còn để ý đến Lý Dũng, hay Giang Hữu Tín những thành viên này có phải là “Người của huyện Hướng Dương” hay không? Một khi thất bại, Nghiêm Ngọc Thành và cha hai người đứng đầu về chính trị này có sẽ sẽ mất hết uy tín, càng không có thêm cái gì gọi là “ Còn có ai thân cận” bên trong đó cùng tham gia.’
Do đó then chốt của việc này, là phải làm thế nào để thành công, những việc khác đều là thứ yếu.
Còn về bên Đường Hải Thiên, tình hình huyện Hướng Dương hiện nay căn bản cũng đã tốt, thực lực cũng vững mạnh, sản lượng của công nông nghiệp thì cũng đã tương đương với khu Tú Thành. Hình thức to lớn và tổt như vậy, đương nhiên không phải chỉ do một hai cám bộ có thể làm được những chuyện thế này, cũng không thể vì chuyện điều đi hai cán bộ mà có thể ảnh hưởng gì đến toàn huyện được.
Cha đang vì nguyên nhân xem xét về tầng này mới phải đang tìm cách giải quyết.
Nói trắng ra, văn phòng làm việc này không cho phép ai không có chỗ dựa vào đây”
“Được, thế thì làm đi”
Nghiêm Ngọc Thành gật đầu.
“Thế bên bí thư Chu thì sao?”
Cha hỏi.
“Tôi đi nói, dù sao tôi cũng là tổ trưởng tổ công tác đó, ông ta không thể không đồng ý”
Nghiêm Ngọc Thành nói rất kiên quyết.
Cái này “ Văn phòng thí điểm” không phải đơn vị có cấp bậc bình thường, tạm thời không thể làm việc gì cũng bình đẳng được, điểm này,Chu Bồi Minh cũng hiểu rõ chuyện. một khi việc này thất bại thì cũng khó tránh phải chịu trách nhiệm.
Nghiêm Ngọc Thành đã là tổ trưởng của tổ lãnh đạo tổ thí điểm này, thì cũng sẽ không làm khó cho bác ta, chỉ cần làm việc sao cho không quá đáng thì Chu Bồi Minh sẽ không can thiệp vào.
“Dạ, cha, là con đây”
Theo lệ, tôi cứ hai ngày thì gọi điện về nhà, bình thường đều là khoảng sau 9 giờ đêm, cũng phải là thời gian này thì khả năng cha ở nhà mới cao. Đã đầu đông rồi, khí hậu của thành phố Nam Phương cũng hơi thấp, ở trong nhà phải mặc hai chiếc áo. Lúc này tôi cũng đã tắm giặt xong, mặc chiếc áo lụa mềm mại nằm trên chiếc sofa gọi điện về.
Ngày tháng thật nhàn nhã.
Cùng với người phụ nữ xinh đẹp, Xảo Nhi vừa xem tivi, vừa gọt hoa quả, thấy tôi gọi điện thoại, liền vội vàng chạy đi cho nhỏ tiếng tivi.
Khi đó cũng chưa có tivi điều kiển từ xa, muốn điều chỉnh kênh, hay âm lượng thì lại phải chạy ra chạy vào để điều chỉnh, rất phiền phức.
“Ở trường vẫn tốt chứ?”
Nghe giọng của cha có chút mệt mỏi.
“Dạ, vẫn tốt. cha Bảo Châu đã chính thức được lên thành phố chưa? Thí điểm doanh nghiệp quốc doanh thế nào rồi, đã có phúc đáp chưa.”
Một lần gọi điện thoại tôi đều hỏi những câu thế này.
“Hôm qua tỉnh trưởng Mã trên tỉnh đã chính thức công bố rồi, đồng ý tiến hành thí điểm tại Bảo Châu, bác nghiêm của con là tổ trưởng tổ lãnh đạo, cha là phó tổ trưởng thường vụ…”
Tôi vừa nghe xong đã vội ngồi hẳn dậy: “Như thế ạ. Cụ thể cơ cấu làm việc đã thành lập rồi sao?”
“Thành lập rồi, Lý Dũng là chủ nhiệm văn phòng, phó chủ nhiệm thường vụ là Hữu Tín, văn kiện nhậm chức đã được gửi xuống trong hôm nay rồi!”
“Nhanh như vậy?”
Tôi có chút kinh ngạc.
“ Việc đặc biệt làm việc cũng đặc biệt mà”
“Thế.. thế hai ngày nữa con sẽ về…”
Cha hơi do dự, hỏi: “Học tập không được chểnh mảng?”
“Không đâu, cha yên tâm đi”
“Thế thì được, can về chúng ta cùng thảo luận”
Những chuyện quan trọng như thế này, trong lòng cha cũng có chút lo lắng, hơn nữa chủ ý này vốn là do tôi “ Xướng” ra, nhưng lại đổ hết lên đầu cha, đứa con này không thể ngồi yên mà không tham gia được.
Đặt điện thoại xuống, tôi ngồi thần ra. Xảo Nhi chạy lại, lắc lắc vai tôi, hỏi nhỏ: “Lại phải về sao?”
“Ừ, khu vực Bảo Châu đuợc lên thành thành phố, hiện nay công việc thí điểm doanh nghiệp nhà nước, cha anh là người phụ trách, anh phải về để giúp cha một tay” tôi vốn không muốn nói những chuyện này trước mặt Xảo Nhi, nhưng đến bây giờ thì cũng đã nói cho cô ấy một chút rồi.
“Ừm…”
Xảo Nhi nhẹ nhàng đồng ý, có chút không vui.
Tôi cũng không nói nhiều, việc này phải từ từ, không thể vội vàng được, hơn nữa hai chúng tôi vẫn còn rất trẻ,
Cùng ở, không cần phải nói tới Xảo Nhi, màn ngay cả tôi, cũng không có muốn nói quá nhiều đến vấn đề này. Lúc này liền đưa một tay, cở móc áo bên trong của Xảo Nhi, kéo ra ngoài.
“Ư…”
Xảo Nhi thở mạnh, khuôn mặt hơi đỏ lên.
“Mỗi lần đều cở từ cổ áo thế này thì quần áo hỏng hết mất…”
Xảo Nhi vẫn là “Người tiết kiệm” nó đã thành một thói quen tốt rồi.
“Thế thì mua 1 trăm cái trong nhà là được, mỗi ngày thay một cái..”
Tôi cười mỉm, tay chỉ cần dùng sức một chút.
“Không được…đau….hôm qua anh cắn chỗ đó đau..
“Vậy sao? Anh xem nào!”
Tôi cười hư hỏng.
Xảo Nhi hơi run người “Anh thật hư, mỗi lần đều như vậy…. đến cuối cùng đều như thế…em không tin anh…”
“Lần này anh bảo đảm chỉ xem, đợi khi ngủ thêm lần nữa, được không?”
Tôi giả vờ với thái độ rất thành khẩn.
“Không…”
Xảo Nhi mỉm cười, cắn vào vai tôi.
“Được đó, em cắn anh, là chó hả”
“Là rồng, rồng còn lợi hại hơn chó….á…. không được…đừng đùa..”
Tôi đã tuột chiếc váy ngủ của cô ấy, Xảo Nhi hơi ngừng lại một chút, rồi từ từ mềm ra, rất nhanh thì áo ngủ của hai người đã rơi hết trên sàn phòng khách, nụ cười nhẹ nhàng của cô ấy cũng đã có chút thay đổi.
Hai ngày sau, tôi trở về thành phố Bảo Châu.
Với việc tôi thường xuyên chốn học thế này, thầy Khưu đều cho qua, dù sao cũng không lo lắng sinh viên khác kiện cáo gì, vào đại học rồi, có muốn phấn đấu hay không đều là tính tự giác của mỗi cá nhân, chỉ cần khi kiểm tra không nợ quá nhiều môn, thì vẫn có thể lấy được bằng tốt nghiệp. Hơn nữa, chỉ cần không phải quá sơ xuất thương xuyên tham khảo ý kiến của thầy phụ đạo, thì những nhận xét trong học bạ cũng không quá xấu.