Trùng Sinh Chi Nha Nội

Nói chung khi đó những sinh viên tốt nghiệp thì trăm phần trăm được phân phân công công việc, sinh viên hầu như đã có quan hệ tốt với thầy giáo. Không giống như sau này, sau khi tốt nghiệp sinh viên lại đều đổ xô về thành phố, làm cho rất nhiều sinh viên còn tốt hơn thầy giáo!

Cái lo lắng của thầy ấy là bài học tôi không thể theo được. thầy ta có nói lại với tôi, đợi đến đại học năm hai, thì sẽ tiến cử tôi vào đảng, ra nhập vào làm đảm nhiệm bí thư chi bộ hội sinh viên như vậy đã là năm được “Một nửa chức quan”, nếu như thành tích của tôi không tốt, thì sẽ không thể tiến cử được.

Chẳng nhẽ chi đoàn không thể là một “Bãi rác” thu nhận những sinh viên chậm tiến sao?

Tôi đương nhiên là cảm kích ý tốt của cho, chỉ là việc hiện nay của thành phố Bảo Châu, quá cấp thiết.

“Cha, danh sách thí điểm nhà máy đã có chưa?”

Vừa về nhà chưa kịp ăn uống tôi liền vội vàng hỏi.

Cha cười: “Làm gì mà vội vàng thế? Ăn cơm trước đã”

Mẹ tôi thấy con trai vừa vui lại vừa đau lòng, nói: “Trẻ con, sao lại đức hạnh giống cha thế, vừa gặp mặt đã bàn chuyện công việc rồi sao?”

“Được, ăn cơm, con cũng đang đói lắm rồi”

Tôi cũng thu lại nụ cười, cũng đúng, mình quá vội vàng. Việc tốt không thể vội vàng, việc thí điểm cải cách này, then chốt là phải có kinh nghiêm để tiến hành thành công, thời gian cũng không được vội vàng.

“Anh Giang Hữu Tín và Lý Dũng đợi chút nưa sẽ đến, cùng nói chuyện với bác Nghiêm”

“Á….làm sao không đợi họ đến ăn cơm cùng?”

Cha chưa kịp trả lời, mẹ lại thấy không vui “Hêng” lên một tiếng: “Cũng không biết bây giờ là mấy giờ, con cho rằng ai cũng giống cha con làm việc đến quên ăn sao?”

Lúc này đã hơn chín giờ rồi.

Tôi vỗ đầu nói: “Đúng rồi, mẹ, làm việc quên ăn câu này dùng rất hợp lý”

“Thôi, không phải khen mẹ con nữa?” mẹ cười nói.

Đang ăn cơm, Lý Dũng và Giang Hữu Tín cùng đến. Với chuyện cha “Nửa đêm dùng bữa”, Giang Hữu Tín là thấy rất bình thường, Lý Dũng lại có chút ngạc nhiên, khua tay nói: đã làm phiền bí thư liễu rồi.

Cha hiện nay đã là phó bí thư ủy ban thành phố kiêm phó thị trưởng thường vụ.gọi là bí thư Liễu cũng rất thỏa đáng. Huống hồ khi còn ở huyện Hướng Dương, Lý Dũng đã gọi cha như vậy rồi.

“Không phiền gì đâu, đồng chí Lý Dũng, mời ngồi”


Cha vội đặt bát xuống, chào Lý Dũng.

Lý Dũng vội nói: “Bí thư đang dùng cơm, chúng ta cũng không cần chào hỏi khách khí như vậy đâu?”

Mẹ vội vàng mời hai người vào nhà, pha trà bưng hoa quả mời khách.

Lý Dũng và quan hệ Nghiêm Liễu kì thực không coi là mật thiết, anh ta vốn là người của tuyến trên của Lưu Hưng Vân chủ nhiệm thứ nhất của ủy van cách mạng huyện Hướng Dương, bị Vương Bản Thanh áp chế, lâu quá thì không thể chịu đựng được. Đến đây thì đã đành rời đi. Nghiêm Liễu lên chức, vốn chủ nhiệm khu Thạch Mã Từ Quốc Xương dính vào chuyện “ Sự kiên văn chương”, anh ta mới có thể được lên chức, cha sau khi được đảm nhiệm chức bí thư huyện huyện hướn dương, trọng dụng anh ta, làm phó huyện trưởng ủy ban thường vụ về phân quản công nghiệp.

Do đó anh ta đối với cha rất là tôn trọng ơn ca, nhưng cũng không thể tùy tiện xưng hô, đặc biệt là sau khi cha được điều nhiệm chức vụ tại thành phố Bảo Châu, quan hệ không thể coi là mật thiết, mỗi năm cứ đến tểt đều có lễ chào hỏi. Căn bản, thuộc quan hệ cán ộ cấp trên và lãnh đạo cấp trên.

Lần này cha lại cất nhắc anh ta vào làm chủ nhiệm của phòng thí điểm này, có lẽ đã thấy cái tài hoa của anh ta.

Nhưng trong lòng cha nghĩ như thế là một chuyện, bản thân Lý Dũng lại là chuyện khác.

Cha ăn xong hao ba bát cơm xong, thấy tôi đang ăn rất ngon miệng, cũng không thúc giục, nhấc tách trà uống, nói chuyện phiếm với Lý Dũng và Giang Hữu Tín. Đợi đến khi tôi đặt bát xuống thì mói đứng dậy, nói: “Đi thôi, đến chỗ của thị trưởng nghiêm”
Nghiêm Ngọc Thành vẫn giữ cái dáng vẻ thản nhiên đó, dường như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy. thấy chúng tôi bước vào thì vui vẻ cười.

“Tiểu tử, biết ngay cháu sẽ không chịu nổi mà trở về mà”

“Sớm biết bác Nghiêm đang nghỉ ngơi như thế này, cháu cũng không cần vội vàng về như thế”

“Thế cháu bây giờ có thể về nhà đi ngủ rồi đó. Thiếu một người thì chợ vẫn đông”

“Hi Hi, con người này thật cứng nhắc, bảo thủ.

Được. đành nhường cho vị đại thị trưởng này vậy, chúng ta nhường một bước, không chấp nữa. nói thật, Lý Dũng có chút không hiểum sơm đã không nghĩ tới chuyện phải đợi tôi về mói tiến hành gặp mặt thế này.

“Ngồi đi’

Hất hất tay Nghiêm Ngọc Thành ra hiệu cho mọi người.

Nhiều người nếu và trong phòng sách của bác thì hơi chật, hơn nữa cũng chẳng phải là chuyện bí mật gì, cũng chẳng phải bàn bạc âm mưu gì.

“Văn kiện của tỉnh và thành phố với chuyện cải cách, mọi người đã xem chưa?”

Nghiêm Ngọc Thành ngồi tại vị trí trung tâm, hỏi.


Lý Dũng và Giang Hữu Tínđều gật đầu. Trước mặt Nghiêm Ngọc Thành cần thận trọng, dù sao cũng đã nói chuyện trước với cha tôi rồi.

“Bác nghiêm, cháu vừa về, vẫn chưa xem, văn kiện có ở chỗ bác không?”

Tôi nói rồi đưa tay về phía bác ta.

Kì thực thì văn kiện đó đang đặt ngay trước mặt bác ta, nhưng không được sự đồng ý thì tôi cũng không dám xem trộm, có chút không hợp nguyên tắc.

Nghiêm Ngọc Thành cũng thoải mái, đưa cho tôi xem.

“Nói đi. Có cách gì rồi”

Lý Dũng và Giang Hữu Tínnhìn cha, nghiêm thị trưởng hỏi, đương nhiên cần phải xem ý kiên của phó thị trưởng trước, sau đó với nói đên ý kiến của họ, cái này cũng không thể làm sai được. nếu như vội vàng thể hiện mà quên mất nguyên tắc thì cũng không tiện.

Trên chốn quan trường điều quan trọng nhất vẫn là những nguyên tắc này.

Cha khua tay nói: “Ở nhà thì có ý kiến gì thì cứ nói, không cần kiêng kị gì, đồng chí Lý Dũng, cậu cứ nói trước đi”

Thấy cha mở đường, Lý Dũng cũng không khách khí thêm, nói: “CÁi này, tôi nghĩ cần đi điều tra làm rõ tình hình trước, xem xét xem tình hình vốn hiện tại của các doanh nghiệp quốc doanh, hơn nữa trong văn kiện cũng không nói rõ cần tiến hành cải cách bao nhiêu doanh nghiệp, mỗi huyện trong toàn thành phố chon lấy một vài doanh nghiệp, tập trung vào các doanh nghiệp tại tú thành, hoặc là hạn chế trong một vài doanh nghiệp. mỗi ngành nghề chọn lấy một…những cái này cũng cần làm rõ ràng, mới có thế có công tác cụ thể”

Nghiêm Ngọc Thành và cha gật đầu.

Thấy Lý Dũng đưa ra những ý kiến thế này chứng tỏ đã tốn rất nhiều công sức để duy ngẫm.

Con người này cũng thật có năng lực.

“Hữu Tín, hãy nói ý kiến của mình đi”

Giang Hữu Tín nói: “Ý của tôi giống như của đồng chí Lý Dũng, tôi cho rằng, trong huyện đã không cho những quy tắc cụ thể về cải cách thí điểm, tư chúng ta cũng nên chỉ chọn lây những doanh nghiệp điển hình. Nếu không thì không đủ vốn và nhân lực”

Đây cũng đúng.

“Đồng chí Lý Dũng nói cần chọn những nhà máy điển hình tôi thấy rất tốt, ngày mai sẽ bắt đầu triển khai”

Nghiêm Ngọc Thành nói


Lý Dũng gật nhẹ đầu tán thành với ý kiến của Nghiêm Ngọc Thành.

Rất sớm trước đó, chức vụ của anh ta còn trên Nghiêm Ngọc Thành, mấy năm sau đó, khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, anh ta hiện nay còn cần có thái độ coi trọng với Nghiêm Ngọc Thành.

Nghiêm Ngọc Thành hỏi: “Tiểu Tuấn, xem xong chưa?”

“Xem xong rồi”

Tôi vốn đã xem rất cẩn thận văn bản này, nhưng việc này, tôi chỉ cần tìm hiểu những ý kiến trọng tâm là đủ, những cái sâu xa quá cũng không thật cần thiết.

“Nói đi”

Nghiêm Ngọc Thành nói.

Lý Dũng thấy hơi ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng trở lại vẻ mặt như thường, hai vị thị trưởng nghiêm liễu đã mời người trẻ tuổi này cùng đến bàn luận, chắc cũng có ý của họ, cứ xem anh ta nói thế nào.

“Huyện trưởng Lý và anh Giang nói rất đúng, cá nhân cháu thây, nhà máy nông khí cũng là nhà máy của thành phố hiện nay, là một đơn vị cần cho vào danh sách. Cả tỉnh 7 huyện 1 khu, ngoài nhà máy nông khí của huyện hướng dương đã sớm cải cách ra, tiền vốn lạc quan thì cũng chẳng có nhà máy nào tốt hơn cả, luận đến tình hình này thì nó tồn tại trong cả vùng. Việc thid điểm này làm tốt, có ý nghĩa rất lớn, là một thành tích lớn…cìn có nhà máy cơ khí nữa, cũng cần cho vào danh sách. Thành phố Bảo Châu của chúng ta tài nguyên phong phú, theo như tình hình này thì nhà máy cơ khí cần phát triển mạnh nhưng hiện nay lại thiếu vốn như vậy, cho nên cũng cần cho vào loại nhà máy điển hình..”

Tôi thao thao nói.

Lý Dũng thở nhẹ, nhìn tôi với con mắt ngạc nhiên.

Xem ra người này cũng không tầm thường.

“Ngoài ra nhà máy công cụ, cũng là một điển hình. Nhà máy công cụ ngũ kim của trấn huyện hướng dương, năm 82 mới xây dựng vẫn thuộc doanh nghiệp tập thể, hiện nay đã là một nhà máy lớn với hơn hai trăm công nhân, sản phẩm tiêu thụ khắp nơi, kinh doanh có thu lợi lớn, nhà máy công cụ của thành phố thù được thành lập từ năm 60, nói đến tức lũy kỹ thuật thì hơn nhà máy tại huyện hướng dương, còn có danh tiếng từ những năm 70, vậy mà hiện nay lại đi vào con đường cùng, dựa toàn bộ vào vốn nhà nước. Còn có nhà máy đúc nữa, nửa năm trước vẫn rất phát đạt, hiện nay đã bắt đầu thụt lùi, cũng nên cho vào điển hình,…”

Tôi nói đến đây là đã thể hiện ra những “Cao kiến” của mình.

Đây cũng là một cơ hội lớn, nhà máy đúc vốn là bị đóng cửa, tiến hành cải cách trước, miễn cũng cũng có thể xếp vào loại những nhà máy điển hình lần này, còn nữa cứ chọn làm thí điểm nếu thành công hay thất bại cũng chỉ là ví dụ, chỉ cần tỉ lệ thành công hơn thất bại là được. hơn nữa tiến hành cải cách này cũng giúp cho nghiêm minh tích lũy kinh nghiệm, có lợi cho anh ta những ngày sau.

Đều có tìm ra những điều tốt nhất cho mọi người.

Nghiêm Ngọc Thành lại lần nữa kinh ngạc và mỉm cười: “Được đó, chau đã chọn ra 4 nhà máy, không điển hình thì cũng đại biểu, thế thì việc điều tra cũng không cần phải làm nữa, cứ định lấy 4 nhà máy này đi”

Tôi cười: “Cháu chỉ là cho mọi người tham khảo thôi, cụ thể như thế nào thì mọi người cứ quyết định”

Nghiêm Ngọc Thành cười: “Không tồi, một tháng không gặp, đã tiến bộ nhiều”

Ha ha, câu khen ngợi này lại được nói ra từ miệng của thị trưởng nghiêm, thật là một lời khen đáng giá.

Cha hơi cau mày nói: “Đều là những nhà máy chế tạo cơ khí, tính đại diện chưa đủ..”


Tôi hơi ngạc nhiên, câu nói này cũng có lý. Trong suy nghĩ của tôi, còn có tổng công ty cơ khí tham gia nữa. vì là có nhiều kinh nghiệp phong phú với ngành công nghiệp cơ khí cho nên với việc cải cách này đưa ra những ý kiến thế này cũng là không tồi rồi.

Nhưng với việc cải cách thí điểm toàn tỉnh, chỉ chú trọng vào mấy nhà máy này thật sự chưa đủ.

“Trong thời gian ngắn mà nghĩ được như vậy đã không tồi rồi”

Nghiêm Ngọc Thành lại lần nữa khen tôi.

“Tấn Tài à, nơi đóng trụ sở đã định chưa?”

Cha gật đầu: “Chính là tại lầu 3 của văn phòng chính quyền thành phố, hai gian, hơi chật nhưng tạm thời thế đã”

Nghiêm Ngọc Thành khua tay nói: “Điều kiện làm việc thiếu thốn, nhưng quan trọng là làm được việc”

Lý Dũng và Hữu Tín gật đầu.

“Lý Dũng, Hữu Tín, bắt đầu ngày mai hãy chuyển đến văn phòng chính, những nhân viên khác sẽ nhanh chóng điều đến, cần nhanh chóng tiến hành”

Nghiêm Ngọc Thành bất ngờ đổi sang cách gọi thẳng tên bỏ qua hai chữ “Đồng chí” làm cho quan hệ càng thân thiết hơn.

Lý Dũng gật đầu.

Anh ta hiểu lần này anh ta coi như đã ra nhập vào hàng ngũ của “Hệ Nghiêm Liễu”, nhưng ngày sau này nếu được trọng dụng thì tiền đồ sẽ sáng lạng.

Tôi nói: “Bác Nghiêm. Cha. Cháu còn có ý kiến”

“Cháu nói đi”

“Cải cách lần này cháu thấy cần có thêm ý kiến của cố vấn, ví dụ như là tổng giám đốc Liễu Tấn Văn của tổng công ty cơ khí, tổng giám đốc Kim Phúc Xương của công ty bên hòng kông, Hồ Gia Huy của Công Ty trách nhiệm hữu hạn ngũ phong, đều có thể đảm nhiệm chức vụ này”

Nghiêm Ngọc Thành suy nghĩ rồi gật đầu: “Ý kiến này không tồi”

Những vị này đều là những người nổi tiếng trong lĩnh vực thương nghiệp, nhờ họ tham gia làm cố vẫn, thật sự cũng có tác dụng lớn.

Lý Dũng và hữu tín làm việc cũng rất có năng lực, và nhanh nhẹn, ngay hôm sau đã đi làm và bắt đầu hành động, ngay ngày thứ ba “Văn phòng thí điểm” đã chính thức hoạt động.
Giang Hữu Tínhiện nay là cấp phó, theo lệ sẽ phân tại phòng 3 phòng 1 phòng khách. Khoa tổng hợp biết anh ta là con rể quý của phó bí thư Liễu, đương nhiên sẽ có ngoại lệ, đặc biệt xếp cho anh ta một phòng với điều kiện của cấp chính khoa. Nhưng anh ta lại từ chối không nhận.

Anh ta thấy mình là cấp phó khoa, lại được ở tại căn phòng của cấp chính khoa, nếu như làm việc không tốt thì sẽ bị người ta soi mói.

Lý do từ chối của anh ta cũng rất hợp lý, vợ làm việc tại ngân hàng, tuy nhà có nhỏ hiện nay vẫn chưa có con cái. Cho nên bảo khoa tổng hợp để phòng đó cho người khác cần hơn.

Trưởng khoa tổng hợp tuy có chút lưỡng lự do đây là chỉ thị của bí thư Liễu ra, cần tạo điều kiện tốt nhất cho các cán bộ để có thể tiến hành công tác này đạt hiệu quả tốt nhất, nhưng sau thấy anh ta kiên quyết không nhận cũng không thể miễn cưỡng được, cho nên đành thuận theo ý của anh ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận