Đặt trong xã hội phong kiến, “Ý phỏng đoán” vẫn là cách lựa chọn của những người làm quan to. Nghiêm Ngọc Thành không động đến Lưu Văn Cử, thì thật sự không cam lòng, cho nên liền đề cập đến ông ta ngay.
Thấy Nghiêm Ngọc Thành như vậy “ Hồ đồ không linh”, tiên sinh vừa tức vừa buồn cười, giơ ngón tay trỏ ra, cười nói: “Ngọc Thành à, tính hiếu thoắng của cậu, đến khi nào thì mới có thể thay đổi chứ? Cậu không được quên, cậu hiện nay là bí thư thành ủy, là cấp trên của Lưu Văn Cử, chẳng nhẽ đối xử với cấp dưới như thế nào cũng phải để tôi dạy cậu?”
Nghiêm Ngọc Thành gượng cười. tiên sinh cười nói: “Nếu như tiểu Tuấn có ở đây, có lẽ sẽ âm thầm mà cười cậu..”
Nghiêm Ngọc Thành phẫn nộ nói: “Cái thằng tiểu tử thối đó, quỷ thần khó trị, muốn làm đối thủ với trò sao!”
Vừa nhắc đến tiểu Tuấn tiên sinh cười hiền hòa lắc đầu.
Hai vị quan thật sự không thể ngờ được rằng, trong khi họ đang nhắc tới “Tiểu tử thối” thì tôi lại đang thong dong tại hồng kông, hưởng thụ “Tình cảm của giai cấp tư sản”.
Kim Phúc Xương rất coi trọng nghĩa khí, được biết tôi muôn đến Hồng Kông, chủ động đề ra việc kéo dài thời gian đầu tư tại thành phố Giang Khẩu, có quan hệ rất tốt với những nhân viên cấp trung tại chính quyền thành phố, quy mô của công ty Ất Xương tuy không nhiều nhưng cũng không phải hiếm thấy như “ Đại gấu trúc”, muốn trở thành bí thư thị trưởng tại thành phố thì khó chứ còn làm một giấy thông hành thì cũng chẳng có gì đáng lo cả.
Nhớ vào thời kì đại loạn, những lãnh đạo nổi tiếng trong tỉnh đã lớn tiếng nói: “Ủy ban thường vụ tỉnh ủy có thể không cần, nhưng nhân viên làm việc thực tế nhất định phải có vài người.
Những người này coi như và những người có quyền lực sức ảnh hưởng khá lớn trong nước.
Đại Hải béo trên phương diện này cũng là một người trong nghề, những phòng ban hành chính của chính quyền, anh ta bước vào phòng nào thì dường như phòng đó cũng có người anh ta quen biết, “ Lâm tổng, Lâm tổng” những tiếng chào hỏi không ngớt.
Nói cho các chư vị được biết, Lâm tổng sớm đã được đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc của khách sạn Thu Thủy, chức vụ chủ tich hội đồng quản trị vẫn giữ như cũ. Tổng Giám đốc sẽ do Hàn Lực tiếp nhận.
Đại Hải béo làm chủ tịch hồi đồng “Công ty quảng cáo Phượng Hoàng” tại thành phố Nam Phương.
Thành lập “Công ty quảng cáo Phượng Hoàng”, là sự kết hợp của ba người gồm tôi, Hắc Tử và Đại Hải. vì Ninh Ái Vân vẫn chưa bắt được, trong lòng tôi có chút e dè, cho nên quyết phải đưa Đại Hải béo qua thành phố Nam Phương.
Dù sao cuộc sống của tôi tại thành phố Nam Phương khi chỉ có Tô Kiến Trung bên cạnh cũng không thật an toàn.
Hắc Tử nghe ý của tôi, tán thành: “Tôi đã sớm nghĩ tới chuyện thành lập công ty quảng cáo, hiện nay quảng cáo cũng rất được ưa chuộng, kiếm tiền rất nhanh..”
Đây đúng là những câu nói chính xác.
Giữa những năm 80. Chính là thời gian cho các công ty quảng cáo trong nước phát triển, rất nhiều các doanh nghiệp quảng cáo ý thức được điều này cũng dần dần tỉnh ngộ, hai bên tự có những điều chỉnh phù hợp, công ty quảng cáo nên theo nhu cầu mà thành lập, vì ít, không có nhiều cạnh tranh, giống như những gì Hắc Tử nói. Thực sự rất dễ kiếm tiền.
“Vốn công ty quảng cáo này định xây dựng tại thành phố Giang Khẩu, Tuấn thiếu gia đã có ý này, thế thì Đại Hải đến thành phố Nam Phương là thích hợp nhất, một mũi tên trúng hai đích”
Với chuyện an toàn của tôi, Hắc Tử đương nhiên luôn đặt lên vị trí hàng đầu.
Đại Hải béo cũng không từ chối, đến đâu cũng có thể thích nghi được. Công ty đó cứ theo đó mà thành lập phân chia cổ phần giống như khách sạn Thu Thủy. Xảo Nhi vẫn là đại bà chủ. Nhưng theo đề nghị của Hắc Tử thì sẽ lập thêm một công ty con tại thành phố Giang Khẩu, Đại Hải sẽ chạy đi chạy lại hai bên.
Cái người béo mập lắm thịt như vậy thì cứ coi đây là cơ hội để anh ta giảm béo.
Đại Hải có năng lực tốt, chịu ảnh hưởng của “Tốc độ Giang Khẩu”, công ty quảng cáo từ khi xây dựng đến khi kinh doanh, cũng chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi. Năm sau chính thức triển khai nghiệp vụ rồi, do khách sạn thuy thủy đã có nền móng căn bản, hơn nữa nghiệp vụ của công ty chi nhánh tại Giang Khẩu cũng triển khai rất nhanh, thành tích nghiệp vụ lại càng thể hiện rõ ràng hơn một chút. Chỉ là trọng trách của Đại Hải trong việc “Truy tìm’ dấu vết của Ninh Ái Vân cho nên càng cần có nhiều thời gian ở lại thành phố Nam Phương.
Dù sao thành phố Giang Khẩu đã có Hắc Tử rồi cũng không cần quá lo lắng nhiều.
“Tuấn thiếu gia, người phụ nữ đó, vẫn không có tin tức gì…”
Trong căn phòng lộng lẫy số 1 của khách sạn Giang Khẩu, Đại Hải cúi đầu nói. Theo anh ta thì việc mà Tuấn thiếu gia giao phó mà trong mấy tháng liền vẫn chưa có chút manh mối naò thật sự rất đáng buồn.
Tôi vỗ vai anh ta cười.
“Đừng vội, việc này vốn cũng giống như mò kim đáy bể rồi, những trở ngại gặp phải đương nhiên sẽ nhiều”
Đại Hải gật đầu như chút được gánh nặng.
Hắc Tử cau mày: “Phải nhanh chóng. Việc khác có thể bỏ qua”
Đại Hải lại vội vàng gật đầu.
Xem ra Hắc Tử càng ngày càng có khí chất của lãnh đạo, biết cái nào là quan trọng cái nào là thứ yếu, người làm ông chủ, kì thực chính là làm những chuyện này, việc cụ thể cũng không cần quá lo lắng.
“tiểu Thanh cũng đến rồi, cô ấy nói sẽ đến tiễn cậu”
Đại Hải đưa tay lên xem đồng hồ.
Tiểu tử này, bây giờ cũng ngày càng phất lên, đồng hồ đeo trên tay cũng là đồng hồ vàng sáng long lánh, có chút khí chất giàu sang.
Không giống như Hắc Tử, chỉ dùng chiếc đồng hồ bình thường, giá trị cũng không đắt, cái của anh ta cũng giống như của những người khác,.
Còn về bổn nha nội, là đồng hồ Thượng Hải sản xuất trong nước, còn khá cũ nữa với thân phận sinh viên cũng không muốn quá khoa trương. Kì thực chỉ qua vài năm, chiếc đồng hồ thượng hải trên tay tôi, sẽ trở thành hàng cổ của giới sưu tập.
Đang nói chuyện tiếng chuông cửa kêu lên.
Đại Hải lập tức đứng dậy mở cửa.
Một mùi hương bay vào, tiểu Thanh với bộ trang phục màu đen bước vào, trên cổ đeo chiếc dây chuyền càng nổi bật trên chiếc cổ trắng của chị ta, hai chiếc hoa tay nhẹ nhàng rung động, đeo thêm những trang sức đồng màu với bộ trang phục. Làm cho tiểu Thanh như càng nổi bật hơn bao giờ hết.
Thấy tôi đang ngồi liền đứng dậy, chị liền đi lướt qua Đại Hải béo, tiến lên phía trước, ngya cả Hắc Tử cũng bỏ qua. Tôi mỉm cười giơ hai tay ra chị cũng nhẹ nhàng đi vào trong lòng tôi, hai tay ôm vòng ra sau ôm lấy eo tôi. Tôi cúi đầu hôn nhẹ lên khuôn mặt trắng mịn của chị, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, còn có khách ở đây”
Tiểu Thanh mới cười, rời khỏi lòng tôi. Cúi đầu, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt. mấy tháng không gặp, cũng thật khó chịu.
Đại Hải nói: “tiểu Thanh, mới đi hồng kông có mấy tháng. Sao đã thời trang thế này? Đẹp không có lời nào để diễn tả nữa, không để cho người phụ nữ khác nữ sống hay sao?”
Chị cười nói: “Hắc Tử đáng chết, chỉ biết nói những câu nịnh nọt, đã làm hại bao nhiêu con gái nhà lành rồi?”
Hắc Tử da mặt cũng dày, hi hi cười: “Không nhiều, một lớp có….nhưng chẳng ai sánh bằng cô cả!”
Tôi cười nói: “Nếu cậu có tiểu Thanh trong lớp cậu, thế cậu có để cho tôi sống nữa hay không?”
Một câu nói làm cho tất cả cùng cười vang.
Tiểu Thanh đánh nhẹ tôi một cái, nói:”Càng ngày ăn nói càng không biết ngại gì cả”
Trong chốc lát vẻ đẹp của tiểu Thanh làm tôi không thể rời mắt, Đại Hải nói đúng, mới đi hồng kông có mấy tháng, đã trở nên xinh đẹp vô cùng như vậy rồi,
Sau trận cười đó, mọi người mới ngồi xuống, hỏi thăm tình hình của nhau. Hắc Tử nhấc tách trà lên.
“Bên đó đã chuẩn bị tốt rồi?”
Tôi hỏi tiểu Thanh.
“Ừ, công ty ở tại lầu A của toàn nhà 18 tầng công ty ất xương. Sở giao dịch hàng hóa hồng kông, sở giao dịch đông kinh và sở giao dịch mỹ, đều đã mở xong rồi. nhân viên đều là những cao thủ do tổng giám đốc Kim giới thiệu.”
Tôi mỉm cười , gật đầu.
Kim Phúc Xương cũng làm kinh doanh tài chính tại Hồng Kông, nhưng quy mô không lớn, người ông ta giới thiệu nhất định hiểu được quy tắc giao dịch, kinh nghiệm về giao dịch và cổ phiếu . Bốn chữ "Thương Nhân Cao Thủ” khó tráng lừa gạt người.
Nhưng thế cũng chẳng sao cả, tôi không nghĩ đến những ngày đêm tại thị trường chứng khan chỉ lợi dụng những ưu thế về kiến thức đã trải qua, trong những thời khắc đặc biệt của lịch sử thì sẽ ra đòn.
Với tư cách một người từng trải của thế kỉ 21, tôi cho dù không phải là dan cổ phiếu chuyên nghiệp. với những vấn đề về cổ phiếu cũng có chút hiểu biết, với những giai đoạn quan trọng nhất, cũng có chút còn lại trong trí nhớ.
Tôi thực ra cũng chẳng có chút hững thú nào với những việc bán cổ phiếu trong thời gian ngắn mà cái tôi nhắm tới là đầu tư tuyến dài đặc biệt và có cả đầu cơ.
“với quy tắc của thị trường cổ phiếu và thị trường hàng hóa, đã tìm hiểu thế nào rồi?”
Tiểu Thanh cười” cũng hiểu một chút..”
Tôi cười, dù sao quyết định đi hồng kông 1 chuyến, hiện không cần hỏi quá kĩ lưỡng.
Chị tiểu Thanh lại có chút không vui nói: “mấy ngày này, cậu muốn chúng tôi thử đầu tư một chút, chúng tôi cũng thử, thật linh nghiệm, đã kiếm được món tiền nhỏ”
Tôi gật đầu, từ hiệp định mở rộng thị trường năm 85 đến nay, yên nhật liên tục tăng cao, hiện nay vẫn chưa đến đỉnh điểm, thời gian này tập trung vào yên nhật, đương nhiên có thể kiếm được. chẳng qua quá trình tăng giá này sẽ kéo dài khá dài có lẽ khoảng 10 năm, lần giảm đầu tiên là năm ngoái. Đến khi Clinton lên chính trường, đã tạo một tiền đề mới cho Nhật bản nâng giá trị của yên Nhật tăng thêm.
Nhân cơ hội này, thử rèn luyện khả năng chút, kiếm chút tiền cũng tốt, còn có thể cho tiểu Thanh một ấn tượng rất giá trị.
Muốn một người có hứng thú với lĩnh vực kinh doanh nào đó, nên làm tới cùng, cách trực tiếp nhất chính là chính để cho họ có thể kiếm được lợi nhuận thực tế, điều này giống như: muốn cho người ta vào tròng thì cần cho người ta thắng vài trận như thế mới kéo họ vào được
Đại Hải rất hào hứng hỏi: “kiếm được bao nhiêu?”
“2 vạn đồng hồng kông”
Tiểu Thanh cười.
Đại Hải hơi choáng.
Mới không qua bao lâu vậy mà lại kiếm được 2 trăm vạn đồng hồng kông, theo ngữ khí của tiểu Thanh,chỉ là rèn luyện tay nghề một chút, đã kiếm được từng này tiền.thế mà còn bảo là nhỏ vậy không biết mới là lớn chứ?”
“Tuấn thiếu gia, kinh doanh gì có thể kiếm tiền?”
Đại Hải lập tức hỏi.
Tôi cười nói: “làm kinh doanh này, anh không được tham gia, trước đây tôi bảo các anh mua chút cổ phiếu của ngân hàng phát triển Giang Khẩu, đã mua chưa?”
Năm 85, cổ phiếu ngân hàng phát triển Giang Khẩu, khi đó những người trong nước vẫn chưa có khái niệm về cổ phiếu, căn bản đều không ai hỏi luật. khách sạn Thu Thủy sau khi thành lập tại Giang Khẩu, tôi đã nhăc nhở mấy người Hắc Tử, bảo họ có tiền để không thì nên mua chút đi.
Bản thân tôi, lấy danh nghĩa của xảo nhi cũng mua 1trăm vạn cổ phiếu nguyên sử, có lẽ đầu những năm 90 sau khi thị trường giao dịch bắt đầu hoạt động thì ít nhất nó cũng sẽ thành 10trăm triệu.
Hắc Tử nói: “Tôi mua 10 vạn, đại cương cũng vậy”
Tôi gật đầu, hỏi Đại Hải: “Còn cậu?’
Đại Hải cúi đầu: “Tiền tôi không nhiều, chỉ mua 3 van “
Người này rất ham sắc, lại chưa kết hôn, không ai quản Lý, tiền tiêu cũng hoang phí. Cái then chốt nhất là. Anh ta cũng không hiểu cái lợi của việc mua nó. Chẳng qua chỉ là theo kiêu cầu của tôi mới đi mua một chút.
Tôi lắc đầu, nói với Hắc Tử: “Đổi tiền từ cái lợi của nó, trước cuối năm nay, cần tập trung đủ 10 vạn cổ phiếu nguyên sử, thì cứ dựa vào giá trị hiện nay trên thị trường của nó mà thu mua. Cứ giữ lấy nó, tôi chưa nói gì thì không được động đến”
“Được”
Với những dặn dò của tôi đặc biệt là trên phương diện kinh tế, Hắc Tử đều không hỏi tại sao
“Nếu anh và đại cương còn tiền thì mua thêm đi”
Hắc Tử lại gật đầu.
Đại Hải cười gượng, cũng không dám nói gì.
Tôi cũng không để ý đến anh ta, chỉ đến khi anh ta thấy được cái lợi thì anh ta mới có thể hiểu cái khổ của tôi. Cái này tương đương với việc giữ cho anh ta 1 trăm triệu trong đó. Còn về đến khi đó anh ta kinh ngạc về những hiểu biết của tôi, thì cũng không cần chú ý, dù sao tôi cũng đã rất nhiều lần làm cho họ kinh ngạc rồi, cũng không cần chú ý có thêm lần này nữa.