Trùng Sinh Chi Nha Nội

"Liễu Tuấn, Du Khả Khanh lại đến tìm cậu rồi."

Vương Long, bạn cùng phòng nói với tôi một cách vô cùng thần bí.

"Tối qua, tìm đến kí túc xá làm cho mấy ông anh giật hết cả mình."

Vương Long nói, đôi mắt nhỏ sáng lên.

Tên tiểu tử này lần trước khi gặp Du Khả Khanh ở khách sạn Hải Giang có thể coi là lần nước dãi chảy nhiều nhất, dính hết bên mép, so với ánh mắt bây giờ còn sáng hơn nhiều.

Tôi ừm một tiếng, không nói gì nữa.

Không ngờ lại dẫn đến sự phẫn nộ của Vương Long, cậu ta gào lên chẳng chút nghĩa khí gì: "Liễu Tuấn, cậu là có ý gì? Du Khả Khanh người ta có gì không tốt? Sao cậu kiêu ngạo vậy?"

Tôi không khỏi mỉm cuời, vị nhân huynh này quả nhiên rất có tấm lòng "thương hoa tiếc ngọc".

"Vương Long, tiểu tử cậu có phải đã mê Du Khả Khanh rồi không?"

Vương Long lập tức vô cùng đáng thương, lầm bầm nói: "Tôi mê cô ấy thì có tác dụng gì chứ? Người ta ngay cả nhìn thẳng tôi một cái cũng không."

Tên tiểu tử này thản nhiên nói dối

"Không phải chứ? Tối qua Du Khả Khanh không phải đã mời mấy cậu đi ăn cơm sao? Còn ăn đồ tây nữa chứ!”

Vương Long ngạc nhiên kêu lên: "Chuyện gì cậu cũng biết ư? Cậu theo dõi chúng tôi à?"

Tôi cười nói: "Mọi người đều là anh em tốt, tôi theo dõi các cậu làm gì? Du Khả Khanh là người nổi tiếng của trường chúng ta, nhất cử nhất động của cô ta mọi người đều biết, tôi có thể không biết sao?

Vương Long nghi ngờ nhìn tôi, trầm giọng xuống: "Vậy rốt cuộc cậu nghĩ như thế nào? Nói thật Du Khả Khanh xinh đẹp như vậy, người ta chủ động theo đuổi cậu mà thái độ cậu lại như vậy, cậu có biết có bao nhiêu nam sinh muốn giết cậu không?"

"Cậu cũng không phải không biết tôi có bạn gái rồi."

Vương Long gãi gãi đầu, sau đó cười dâm đãng rất vô sỉ, nói: "Thế tên tiểu tử cậu không biết đường một mũi tên trúng hai con chim hay sao?"

Tôi ngất.

Tên khốn này trước đây thật không ngờ lại "vô sỉ" như vậy.

"Được rồi đừng ở đây nói linh tinh nữa. Nói đi, tối qua Du Khả Khanh mời các cậu đi ăn cơm đã nhắn nhủ lại cái gì?"

"Hì hì, cô ấy muốn hỏi thăm một số tình hình của cậu. Muốn chúng tôi giúp cô ấy ở bên cổ vũ, nói lời tốt đẹp...tôi nói tên tiểu tử cậu rốt cuộc có gì tốt đáng để hoa khôi người ta bất chấp thể diện để theo đuổi cậu?"

Tôi nghiêm chỉnh lại, hỏi: "Mấy người các cậu đã bán đứng tôi đến mức nào nữa?"

Vương Long thấy tôi lật mặt liền cười bồi nói: "Sao tôi có thể trọng sắc khinh bạn chứ! Anh em chúng tôi giống loại người không có nghĩa khí như vậy sao?"

''Không giống!"

"Vậy không phải đã xong rồi sao?"

"Tiểu tử cậu vốn đã là vậy, cái gì mà giống với không giống."

Vương Long lập tức làm mặt khổ, kêu oan ức: "Trời đất chứng giám, chúng tôi không bán đứng cậu, chỉ nói cậu không sống ở trong trường..." Chưa nói hết một câu Vương Long đột nhiên che mồm.

Đây là điều mà tôi đã dặn đi dặn lại bọn họ phải giữ bí mật.

Nếu không sao tôi lại phải cách dăm bữa nửa tháng mời lũ khốn bọn họ đi ăn cơm chứ?

Tôi tức đến mức muốn tát một phát vào mặt cậu ta

"Liễu... Liễu Tuấn...”

Vương Long đột nhiên trừng mắt chỉ ra đằng sau tôi lắp bắp nói.

Tôi quay đầu lại thì thấy Du Khả Khanh mỉm cười đứng ở không xa, giơ cánh tay nhỏ nhắn lên vẫy về phía tôi. Cả người mặc một chiếc váy lụa màu tím nhạt, bay bay xinh đẹp như Lăng Ba tiên tử.

Tôi bước tới, nhìn cô ta chằm chằm.

Du Khả Khanh một chút cũng không giận dữ, nắm cánh tay tôi tự nhiên như không.

Tôi đang muốn giãy ra thì cô ta liền dùng sức ôm chặt lấy, đôi môi kiều diễm ghé vào tai tôi thấp giọng nói: "tôi biết Lương Xảo ở đâu, có cần bây giờ tôi đi gặp cô ấy, tâm sự với cô ấy không?"

Tôi lập tức bình tĩnh lại, khuôn mặt cố nở ra một nụ cười, cũng ghé vào tai cô ấy nói thấp giọng nói: "Cô rốt cuộc muốn gì?"

"Làm bạn gái của cậu! Để cô ấy làm lớn, tôi không ngại làm nhỏ.”

"Vậy được, đây là do cô tự nói nhé, không được hối hận!"

Cái đầu nhỏ của Du Khả Khanh liên tục lắc, những sợi tóc đung đưa như sóng: "Tôi sẽ không bối hận!"

"Vậy cô có biết làm người con gái của Liễu Tuấn tôi có rất nhiều quy tắc cần phải tuân thủ không?"

"Cậu nói đi, bất kể là quy tắc gì tôi cũng đều làm theo..."

Nói đến đây, Du Khả Khanh đột nhiên cắn môi, lộ ra một vẻ vô cùng mê hoặc.

"Bất luận cậu muốn tôi làm cái gì tôi đều sẽ làm..."

Tôi lại ngất!

Câu nói này phát ra từ mồm một cô gái xinh đẹp như Du Khả Khanh, sức sát thương không phải là cực đại bình thường!

"Vậy được, từ bây giờ cô không được phép đến khoa Trung văn nữa, tôi sẽ đến khoa ngoại thương tìm cô!"

Tôi giống như đã hạ quyết tám.

Du Khả Khanh dịu dàng gật đầu: "Có điều tôi rất muốn ngày nào cùng gặp được cậu...”

"Được, ngày nào tôi cũng sẽ đến tìm cô."

Tôi trả lời rất thoải mái.

Du Khả Khanh gật đầu vui vẻ, đột nhiên thơm hai má tôi một cái, buông cánh tay tôi ra, cười khúc khích rồi chạy đi như một con tinh linh vui sướng.

Tôi cười khổ, đưa tay ra xoa xoa mặt.

Đám Vương Long quả thật ngay cả tròng mắt cũng rơi xuống rồi.

Một thầy giáo đứng lúc chứng kiến cãnh này, không khỏi lắc đầu, nhăn nhăn mày. Cũng may tôi bây giờ đã được liệt vào làm môn hạ của Khương lão tiên sinh, nếu không vị thầy giáo này chắc đã giáo huấn cho tôi một trận rồi.

Đường đường là một sinh viên Đảng viên, phó bí thư tổng chi Đoàn lại ngang nhiên làm ra hành động "tổn hại phong hóa" như vậy, còn ra thế thống gì?

"Con cá này không tồi, để thử xem..."

Trong phòng ăn nhỏ của sinh viên khoa ngoại thương, Du Khả Khanh và tôi đầu dựa đầu, thân mật ngồi kề sát. Du Khả Khanh gắp một miếng cá hấp, cần thận gỡ xương ra rồi đặt lên chiếc đĩa nhỏ trước mặt tôi.

Cá hấp của thành phố Nam Phương vốn là món tuyệt nhất địa phương.

Tôi gắp cho vào miệng, cẩn thận thưởng thức mùi, một lát sau trên khuôn mặt lộ ra một ý cười, gật đầu.

Du Khả Khanh bưng miệng cười, vui mừng vô hạn

Từ lúc Du Khả Khanh chính thức lên tiếng nói có thể "làm bé" với tôi, tôi cũng có đi có lại, nhiệt tình với cô ta. Thường đến khoa Ngoại Thương tìm cô ta, ra vào có đôi, nghiễm nhiên là một đôi tình nhân.

Mỗi lần ăn cơm, bất luận là trong nhà ăn của trường hay nhà hàng bên ngoài đều là Du Khả Khanh thanh toán, bổn thiếu gia trở thành một kẻ sở khanh trụy lạc ăn bám. Lại còn yên lòng yên dạ nhận sự hầu hạ của mĩ nhân. Làm đám nam sinh khoa ngoại thương tức đến cắn chặt răng, nếu như là thời trung cổ có lẽ người cùng tôi quyết đấu có thể xếp hàng dài cả cây số ý chứ

”Ăn cơm xong đến chỗ em được không?"

Du Khả Khanh thấp giọng nói. Khuôn mặt trắng như ngọc hình như có thoa một lớp phần hồng càng làm cho người ta mê mẩn, cánh tay nhỏ dịu dàng cũng ấn nhẹ đùi tôi ở dưới bàn, làm cho người ta ngứa tận vào xương.

"Được thôi, có điều anh nói trước, anh cường tráng lắm đấy."

Tôi nói rất tùy ý, này có vẻ coi chuyện này là chuyện đương nhiên, giồng như một lão gia thật sự chuẩn bị "ban ơn" cho tiểu thiếp.

Trong mẳt Du Khả Khanh có một chút sự phẫn nộ, nhưng lập tức cười nói: "Đàn ông càng cường tráng, đàn bà càng thích..."

"Ha ha ha..."

Tôi cười, cố hết sức làm cho giọng mình nghe "vô sỉ".

Du Khả Khanh rút ra mội điếu thuốc, đặt lên đòi môi kiều diễm, châm lửa rồi đặt lên môi tôi.

Tôi cười nói: "Chú ý hình ảnh một chút, đây là nhà ăn trường học."

"Mặc kệ họ."

Du Khả Khanh hờ hững nói

Tôi cười cười, hút một hơi, đưa tay ra vẩy tàn thuốc, không để ý một bạn học đang đi qua, thoáng điếu thuốc roi xuống đất

"Ôi trời, phí quá_"

Tôi lắc lắc đầu.

Du Khả Khanh vội lút một điếu khác ra

"Thôi đi, đợi một lát rồi hút!"

”Vậy...cũng được.”

Tôi liếc nhìn cô ta. Du Khả Khanh có chút chột dạ mà quay đầu đi.

Tôi thầm thở dài.

Ở căn nhà số 202 lầu B khu Mai Uyển, diện tích của của nhà này tương đương vói căn của Hà Mộng Doanh, bố trí cũng không khác mấy, điều kì diệu là thậm chí ngay cả bố trí bên trong phòng cũng có sự tinh tế khác thường, màu sắc rất ấm áp, làm cho người ta vừa bước vào đã có cảm giác uể oài muốn tìm một chỗ nào để nằm xuống ngay.

Tôi bất giác khẽ lắc đầu.

Du Khà Khanh có chứỉ kì quái hòi tôi: "Có gì không đúng à?"

"Những lắp đặt nội thất này không rẻ hơn giá của căn nhà phải không?"

Du Khả Khanh hơi ngẩn ra, nói: ”Nhà thuê, những thứ trang trí trong nhà này đều là bên vật nghiệp sắp xếp, vì thế mà tiền thuê khá đắt”.

”Một mình em sao lại phải thuê một căn to như thế này?”

Tôi lại hỏi ra vẻ tùy tiện.

Du Khả Khanh cười nói: "Có lúc cần mẹ em cũng đến đây ở."

"Ồ, Lệnh tôn và lệnh đường làm gì vậy?"

"Làm buôn bán”

Du Khả Khanh trả lời rất nhanh, một chút cũng không lộ.

Tôi gật gật đầu: "Chẳng trách em lại có tiền như vậy."

Du Khả Khanh cười nói: ”Em có thể còn có nhiều tiền hơn anh tưởng tượng, không kém gì bạn gái đại gia của anh đâu...”

"Vậy thì tốt. Anh có tiền xài rồi..."

Khuôn mặt tôi lại lộ ra vẻ "vô sỉ".

Du Khả Khanh ngẩn ra, lập tức mềm người nằm lên người tôi, nhẹ liếm tai tôi, giọng mê hoặc nói: "Có cần tắm trước không?”

"Em tắm trước đi...hay là, cùng tắm..."

"Đáng ghét!”

Du Khả Khanh mặt đỏ lên, đánh tôi một cái. Sau đó lắc lư cái eo nhỏ nhắn đầy phong tình bước vào phòng ngủ.

"Đợi em nhé, một chút sẽ xong.”

Bước đến cửa phòng ngủ, Du Khả Khanh lại nắm lấy khung cửa, hơi quay đầu lại, cắn môi nói một câu, cái ánh mắt mê hoặc hòa với sự lạnh lùng kiêu ngạo thật như đâm thẳng vào xương đàn ông.

Tôi dựa vào sofa, từ từ rút ra một điếu thuốc, hai hàng lông mày nhíu lên.

Liền một lúc hút hai điếu, tôi ấn đầu mẩu thuốc xuống, mở cửa phòng ngủ ra, bước vào, nằm thẳng xuống chiếc giường thơm ngát của Du Khả Khanh.

Không lâu sau Du Khả Khanh bước từ trong phòng tắm ra, cơ thể cao gầy chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Bộ ngực không phải là quá đầy đặn bị ép xuống, đôi chân dài thon thả như để lộ gần hết, từ trên xuống dưới tạo thành một vòng cung đẹp cực độ.

Thay tôi nằm này vậy trên giường mình, Du Khả Khanh mỉm cười, đưa tay tắt đèn lớn, gian phòng lập tức tối sầm lại, chỉ còn chừa lại một bóng đèn nhỏ màu xanh, ánh sáng leo lét chiếu vào người Du Khả Khanh càng làm cho cô ta thêm phần mộng ảo.

Tôi mở trừng mắt nhìn cô ta, không tỏ vẻ gì cả.

Du Khả Khanh hơi do dự, sau đó nằm lên giường, đè lên người tôi, hôn vào môi tôi.

Trong chốc lát tôi suýt quên mất mình đến để làm gì.

Bi ép hôn một cô gái xinh đẹp như Du Khả Khanh, cảm giác đó quả thực rất cổ quái.

Hôn một lúc, Du Khả Khanh thấy tôi phản ứng không phải quá nhiệt liệt, cũng dừng lại, chán ghét nói: "Có phải tối qua cùng Lương Xảo quá..."

Tôi ầm ừ một tiếng.

"Còn nói mình cường tráng."

Du Khả Khanh bĩu môi, thêm vào một câu.

Tôi lúc này càng thêm khẳng định Du Khả Khanh là người lão luyện với việc này, tuyệt đổi không phải tiểu nữ sinh "một thanh hai bạch".

"Con hổ cũng có lúc ngủ gật chứ.”

Tôi cũng thêm một câu giải thích. Muốn diễn kịch thì phải diễn cho đến nơi chứ.

Du Khả Khanh bỗng nhiên cuời thần bí, nhẹ giọng nói: "Vậy có cần phải thêm một chút kích thích, trợ hứng?"

Tôi cười nói: "Kích thích thế nào? Em có thuốc à?"

"Có."

Tôi liền lộ ra vẻ rất hưng phấn, cười nói: "Thuốc gì?"

"Anh không phải để ý là thuốc gì, đảm bảo anh dùng rồi lập tức sẽ trở nên cường tráng...anh không muốn đêm nay chuyện gì cũng không làm đấy chứ?"

Sự lạnh lùng kiêu ngạo trên khuôn mặt Du Khả Khanh hoàn toàn biến mất, chi còn lại sự mê hoặc vô tận, đôi mắt liếc nhìn tôi hết sức khiêu khích.

"Được thôi thuốc gì thì mang ra đây cho anh xem nào...”

Du Khả Khanh lật người, mở chiếc tủ phía đầu giường, cầm ra một chiếc hộp nhỏ, cẩn thận mở ra, bên trong có một ống tiêm, máy ông nước thuốc và một ít bột trắng đặt trong chiếc lọ nhỏ.

"À, còn dùng kim tiêm sao? Mình còn tưởng là thuốc uống...”

Tôi thầm than trong lòng, khuôn mặt đầy vẻ hiếu kì.

Thứ này là một thứ vượt thời đại của thế kỉ 21, quả thực là nhìn thấy quá nhiều trong phim ảnh. Tôi không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là chất gây nghiện làm cho nguời ta suy đồi tâm tính — Heroin!

Nhưng ở thành phố Nam Phương bây giờ có cái cũng mới ra đời không lâu.

Cuối cùng cũng lộ rõ bộ mặt ra rồi

"Thuốc uống hấp thụ chậm, hiệu quả cũng chậm, tiêm nhanh hơn nhiều, hiệu quả cũng tốt hơn.”

Du Khả Khanh mỉm cười, nói, thành thục đập vỡ đầu một ống thuốc nước hai ml, dùng đầu nhọn móng tay gẩy một chút bột trắng vào trong ống thuốc.

Tỏi nhìn tất cả thao tác cua cô ta, ánh mắt dần lạnh lùng.

"Liễu Tuấn, em hỏi anh một chuyện..." Du Khả Khanh đột nhiên dừng lại

"Em hỏi đi."

"Cha anh đúng là thị trưởng của thành phố Bảo Châu?"

"Đúng vậy!"

"Vậy...Ông ấy có phải là rất lợi hại, chỉnh được rất nhiều người không?"

Tôi lạnh nhạt nói: "Em hỏi cái này làm gi?”

"Không có gì, tò mò thôi.” Du Khả Khanh có chút bối rổi khi cắn môi, lại bỏ thêm một chút bột vào trong ống dich. Tôi từ từ ngồi dậy, nhìn chằm chằm cô ta, lạnh nhạt nói: "Đừng thêm nữa, nếu thêm nữa một khi tiêm vào sẽ chết đấy!”

"Anh..."

Du Khả Khanh kinh ngạc, tay run lên, ống tiêm rơi xuống sàn.

Tôi từ từ cầm chiếc hộp nhỏ lên, nhìn nhìn, nói: "Đây là số bốn hay số ba."

Cái gọi là số ba, số bốn chính là cách phân cấp của heroin, độ thuần cúa số bốn là cao nhất, đạt đến 99%.

"Số bốn..."

Du Khả Khanh hoàn toàn ngẩn ra, lập bập trả lời.

Tôi thở dài, nhìn vào bộ mặt trắng bệch của cô ta, chầm chậm nói: "Nói đi, Ninh Ái Vân ở đâu?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui