Trùng Sinh Chi Nha Nội

“Được, được, cô à, tôi muốn nhờ cô đưa ra chủ kiến, không phải nghe cô mở hội đấu tranh”

Hà Mộng Doanh khoang tay, suy nghĩ, mặt mày hơi cau lại, lắc đầu: “Khó! Cổ Hướng Hồng là phó thị trưởng thường vụ, có thể đủ khả năng ảnh hưởng đến ông ta chỉ có chú Vũ nhưng chú Vũ không cùng đường với ông ta…còn những người khác thì, cấp bậc thấp hơn, không thể làm gì…à, nếu không thì báo cảnh sát đi?”

Lần này đến tôi bũi môi.

Hà Mộng Doanh có chút ngại. Cổ Khải đã ra mặt, chuyện này mà báo cảnh sát. Thật sự những chuyện “Đằng sau sân khấu” của Du Khả Khanh cũng sẽ từ miệng của Cổ Khải mà lộ ra ngoài, hơn nữa với số lượng thuộc hạ của hắn ta thì chuyện này một truyền mười, mười truyền một trăm, đến lúc dó thì cảnh sát cũng đành chịu bó tay không thể tìm ra ai cả.

“Nếu không đừng quan tâm tới Cổ Hướng Hồng nữa, cứ chủ yếu nhằm vào Cổ Khải đi. Bảo người đến kiểm tra công ty của hắn, xem có thể tìm ra được lỗ hổng nào không?”

Hà Mộng Doanh nghĩ một lát rồi nói.

“Rõ ràng đằng sau hắn ta là Cổ Hướng Hồng, ai dám đi điều tra?”

“Cổ Hướng Hồng tuy là phó thị trưởng những cả thành phố Nam Phương này không phải không có ai dám động đến ông ta”

Cái này bổn nha nội cũng hiểu rõ, chính trị của thành phố Nam Phương, cũng gần giống như chốn quan trường của các nơi trong toàn quốc, không phải tất cả những lãnh đạo đều có thể lúc nào, với ai cũng nghiêm nghị được, Cổ Hướng Hồng nhất định cũng có mặt đối lập. Chỉ cần đưa được lý do thì nhất định có người dám mượn đề tài này mà làm văn.

Tôi lắc đầu: “Thời gian không còn nhiều, nghe Đại Hải nói Cổ Khải vô cùng giảo hoạt, nói chỉ có 7 ngày, nếu để thu thập chứng cứ thì thật sự quá ít”

Tìm một lý do để đi báo cảnh sát, thật sự không có kết quả, chỉ có thể làm cho Cổ Khải thêm phần tức giận nhữ vậy càng không có lợi.

“Thế thì chỉ có giảng hòa “

Hà Mộng Doanh nói.

“Tôi đã thử rồi”

Hà Mộng Doanh cười nói: “Người anh cử đi không được, để tôi tìm một người khác đi thử”

“Ai”

“Một phó chủ nhiệm của văn phòng chính quyền khu Hải Giang, họ Châu”


Tôi cau mày nói: “Cổ Khải có thể mua chuộc sao?”

Cấp khó của khu Hải Giang, phó chủ nhiệm phòng chính quyền là thuộc cán bộ cấp phó khoa, dù thế nào cũng chỉ là cấp phó, còn anh của Cổ Khải là phó thị trưởng.

Hà Mộng Doanh có chút khó chịu: “Đây không phải cách khác sao? Chỉ có thể thử một chút”

Tôi gật đầu.

Tuy miệng nói là Du Khả Khanh thể này thế kia, nhưng khi bắt tay vào việc thì thật sự rất nghiêm túc. Đương nhiên, phần lớn là vì tôi.

Tuy miệng không nói nhưng biết làm đàn ông, thì cục tức này tôi không thể nuốt trôi.

“Xem ra chỉ có thể thử xem sao. Cứ thế đi, tôi phải đi rồi”

Nói xong tôi đứng dậy uống nốt tách trà.

Hà Mộng Doanh cười nói: “Trà lạnh rồi, để tôi pha cho anh cốc khác, uống xong hãy đi”

“Thôi, cứ cho tôi chè đi, về nhà tự pha”

“Không”

Hà Mộng Doanh kiên quyết từ chối, trong ánh mắt như đang lộ ra chút lệ nhòa.

Tôi ngay lập tức hiểu được tâm ý của cô ấy. chè này, chỉ cất tại chỗ cô ấy, tôi muốn uống thì phải đến tận nơi mà thưởng thức.

“Đồ ki bo”

Tôi cười ha ha, vẫn giữ thái độ mỉm cười của mình.

Chủ nhiệm Châu xuất hiện thì kết quả cũng chẳng có thay đổi nào, thậm chí còn xấu hơn.

Cổ Khải cũng giữ cho lão Châu thể diện, đúng giờ đến nhà hàng, uống rượu, tỏ thái độ lịch sự, nhưng chỉ cần chủ nhiệm Châu ngẩng đầu thì liền bị Cổ Khải cướp lời, căn bản là không thể bàn bạc được.


Chủ nhiệm Châu là người biết nhìn nhận vấn đề, thấy Cổ Khải chủ kiến đã quyết không thay đổi, cũng không nói nhiều. dù sao ông ta cũng là một phó chủ nhiệm, không phải vẫn nên chú ý thái độ của người khác để nói chuyện hay sao?

Cuối cùng, Cổ Khải uống rượu say, đập vào vai Cổ Khải nói: “Lão Châu, về nói với bạn của anh rằng, mắt mở to ra chút, xem ai mới là người có quyền tại thành phố này?”

Hôm sau khi Chủ nhiệm Châu mời Cổ Khải ăn cơm, thì cả một nhóm người bên cục thuế chạy đến đòi kiểm tra công ty Phượng Hoàng với lý do công ty trốn thuế, lậu thuế.

Với vấn đề thuế má, tôi nộp đúng là yêu cầu mà tôi cần Xảo Nhi và tiểu Thanh làm theo. Tôi chưa từng nghĩ sẽ trốn thuế cả, cho dù Đại Hải là kẻ háo sắc, nhưng với những vẫn đề này thì không dám trái ý của tôi.

Anh ta biết những cái nào tôi có thể bỏ qua những cái nào thì không thể, cho nên dù có hồ đồ cũng không dám trái ý tôi.

Do đó những cơ quan chính quyền có thể lợi dụng được, Đại Hải đều sẽ tiếp cận, chỉ riêng với cơ quan thuế này thì trước này luôn cho rằng mình không trốn thuế cho nên cũng chẳng cần qua lại làm gì.

Đội kiểm tra này khám xét công ty cả ngày cũng không tìm được chút manh mối nào cho nên đành cúp đuôi ra về, nhưng ngay sau đó, chuyện công ty Phượng Hoàng trốn thuế nhanh chóng loan đi. Một vài đối tác gọi điện đến, cho rằng công ty chúng tôi xảy ra vấn đề, có ý muốn rút hợp đồng.

Công ty Nam Thiên nhân cơ hội này mà đục nước béo cò, ngay lập tức kéo những vị khách lớn này về phía mình với đãi ngộ cao.

Đại Hải tức giận.

Du Khả Khanh cúi đầu có lẽ những chuyện này trách nhiệm đều do cô ấy.

“Việc không liên quan tơi em, Cổ Khải mưu mô như vậy, mục đích của hắn là phá công ty Phượng Hoàng.

Tôi dựa vào ghế sofa, nhẹ nhàng nói với cô ấy.

Câu nói này cũng không phải chỉ mang tính an ủi, do hiện nay cái sự việc đã thấy rõ ràng có hình bóng của Trần Vệ Tinh. Cổ Khải cũng muốn nhân cơ hội này thôn tính công ty Phượng Hoàng đồng thời tạo áp lực cho Du Khả Khanh.

Du Khả Khanh mím môi, không nói.

Hai mắt tôi khép hờ, ngón tay gõ nhẹ trên ghế.

Lần này, Cổ Khải thật sự làm tôi khó chịu.


Tôi vốn muốn tìm cách tốt nhất cho hai bên, nhưng nào ngờ mình càng nhượng bộ, người ta cùng cảm thấy mình phụ người ta.

“Được, Cổ Khải đã muốn chơi, ta sẽ chơi cùng hắn”

Sau một lúc lâu suy nghĩ tôi liền mở mắt nói câu lạnh lùng mà kiên quyết.

“Tuấn thiếu gia, anh định làm thế nào?”

Đại Hải vội hỏi, trong giọng nói đầy hy vọng. Anh ta theo tôi bao nhiêu năm, cũng biết năng lực của tôi. Rất nhiều việc, cứ tưởng đã đến bước đường cùng thì Tuấn thiếu gia liền đột nhiên nghĩ ra cách hay, làm cho người ta trở tay không kịp.

“Cổ Khải nói đúng, chúng ta là qua Giang Long, không phải ngổi trên lưng hổ, nhưng thành phố Nam Phương cũng không phải nhà của họ Cổ, một phó thị trưởng làm sao một tay che trời được!”

Tôi lạnh lùng nói.

“Bác, gần đây tổt chứ?”

Điện thoại gọi đến cho Chu tiên sinh lúc đó đã hơn chín giờ tối, tôi biết tính của tiên sinh.

“Không Bệnh chứ ạ”

Tiên sinh cười, tinh thần khá tốt.

“Ngài là không bệnh. Đầu của cháu sẽ rất đau”

Chu tiên sinh cười hi hi, hỏi: “Lại tìm phiền phức rồi?”

Tôi hiện nay nói chuyện với người khác ăn nói lan man hơn cũng coi như là chuẩn bị cho việc vào cơ quan, nhưng với ba vị Chu tiên sinh, Nghiêm Ngọc Thành, và cha thì xưa nay có gì nói nấy, chưa từng nói thêm bớt điều gì.

Khi đó những từ thuộc nhóm từ suy xét khôn ngoan, cũng đã nói giản lược việc này với tiên sinh rồi, đặc biệt nhấn mạnh vào quan hệ của tôi và Du Khả Khanh, chính là bạn học, điều này càng cần thiết, vì tiên sinh biết quan hệ của tôi và Nghiêm Phi. Nếu như xảy ra hiểu nhầm, thì thật sự càng khó giải quyết. đương nhiên nói đến chuyện của Du Khả Khanh và Cổ Khải, khó tránh thêm mắm thêm muối.

“Cái người Cổ Khải đó thật sự ác như vậy sao?”

Tiên sinh không thật tin.

Thật không ngờ sau khi sửa lại án, được lên chức cao còn được tham dự vào công việc triều đình như hiện nay nữa. Tuy không muốn tiếp tục lên cao nữa, nhưng có lẽ không được, có lẽ cùng vì thế mà càng ngày tiên sinh càng tách dời cuộc sống của những người thuộc tầng lớp dưới. Theo cách nghĩ của tiên sinh thì một phó thị trưởng thành phố thì làm sao có thể nuôi dưỡng được một người em “Độc ác bất trị” như vậy.

“Bác, bác không được quá quan liêu…cháu đã nói rõ về con người Cổ Khải này rồi, người này nói những câu không hay ho còn gấp mấy lần cháu!”


Nói chuyện với Chu tiên sinh. Tôi có khi sẽ đương nhiên dùng ngữ khí của thời trẻ con. Tiên sinh không có con, những năm tháng qua đều coi tôi như con trai ruột của mình, thậm chí còn yêu thương tôi hơn cả chính cha ruột nữa.

Tiên sinh liền cười ha ha: “Thế ý của cháu, là muốn ta vì cháu mà làm những chuyện che trời xanh hả? đi cảnh cáo Cổ Khải, bải anh ta không được làm hồ đồ nữa?”

Tôi cũng cười nói: “Cổ Khải muốn chơi trò gì, đủ để bác đi cảnh cáo chứ?”

Tiên sinh cười, nói: “Được đó, ngay mai ta đến thành phố Nam Phương một chuyến”

Tôi lập tức hơi choáng.

Không phải chứ? Tiên sinh hiện nay là đại quan cấp cao, thường xuyên đầy những tổng lý- phó tổng lý ngồi vây quanh, thậm chí hội nghị chính trị, thi thoảng cũng có tư cách ngôì tham dự. Vì cái tên Cổ Khải của một khu vực mà phải đến tận thành phố Nam Phương? hơn nữa lại vội vàng như vậy, ngày mai?

Đợi lâu không thấy tôi nói gì qua điện thoại, tiên sinh cười nói: “Phòng chính trị nghiên cứu vốn sẽ đến tỉnh n để tiến hành điều tra nghiên cứu, bác đi với đoàn. Định sau 3 ngày thì xuất phát, chỗ cháu đã vội như vậy thù ta đi trước hai ngày cũng được. vốn cũng định mai gọi điện kể cho cháu, ha ha…”

Chiều hôm sau, tại sân bay thành phố Nam Phương.

Một đoàn quan chức đến sân bay để Phó chủ nhiệm Chu cùng đoàn nghiên cứu chính quyền quốc vụ viện đến tìm hiểu nghiên cứu, dẫn đầu vẫn là phó bí thư tỉnh ủy tỉnh D Trần Khiết, ngoài ra còn có phó bí thư thành ủy thành phố Nam Thiên, phó thị trưởng thường vụ Cổ Hướng Hồng cùng toàn thể nhân viên văn phòng chính quyền thành phố, phòng nghiên cứu chính trị.

Nhiều cán bộ của tỉnh D đến đây để nghênh đón như vậy, không hoàn toàn phải do thân phận của phòng nghiên cứu chính trị của quốc vụ viện mà chủ yếu là ba chữ “ Chu Dật Phi”

Chu tiên sinh nắm rất rõ những chính sách của bộ tuyên truyền tỉnh ủy điều này đã làm cho mọi người vô cùng kinh ngạc. Bài phát biểu của tiên sinh tại đó, có lẽ mỗi chính sách phương châm đều có thể biến thành chính sách của chính phủ vậy. một người như thế này, với vị trí phó chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính trị đương nhiên có ảnh hưởng khá lớn đối với các chính sách.

Điều này coi như thôi vậy, nghe nói tổng Lý thường xuyên mời tiên sinh tìm hiểu những thứ thuộc chính sách. Đương nhiên nội dung cụ thể rốt cuộc như thế nào không nói cũng biết, nhưng chỉ gặp mặt tổng Lý như thế này thì cũng đủ làm cho người khác có những hoài nghi.

Người thủ trưởng bên cạnh, làm sao có thể chậm trễ?

Bí thư Trần , bí thư Cổ và một vài cán bộ khác, đến sân bay nghênh đón, bổn nha nội là sinh viên của trường đại học, đương nhiên không có tư cách này, chỉ có thể đứng bên ngoài mà chào đón mà thôi. Đây cũng chẳng có gì phải lo lắng cả.

Tiên sinh có lẽ sẽ theo đường dành cho cán bộ cấp cao mà rời đi, tôi đứng bên đường đương nhiên cũng không thể nhìn thấy rồi.

Điều này cũng chưa cần lo lắng.

Cái đáng lo chính là tiên dinh đi xa hàng vạn dặm đến đây, cho dù như thế nào, tôi cũng phải đến tận sân bay nghênh đón. Đây chính là tiêu chuẩn căn bản làm người. Đương nhiên, tôi vẫn hy vọng khi đoàn xe của tiên sinh đi qua có thể thấy tiểu đệ tử của tiên sinh đứng bên đường. Cuối cùng, đoàn xe nghênh đón kéo dài đó cũng rời đi.

Dẫn đầu là chiếc xe của cảnh sát, cuối cùng là một chiếc Crown 30, tiếp đến là loại xe dành cho khách Vip, tất cả đều là những xe nhập khẩu nổi tiếng.

Khi đó quy cách dùng xe của cán bộ không có quy tắc chung, loại xe mà cán bộ lãnh đạo đi cũng không đồng nhất, giống như tỉnh N này, xe mà lãnh đạo đi đều không giống như những xe của tỉnh D khu ven biển này, thậm chí cha với tư cách là bí thư thành ủy bảo châu, một trong nhưng thành phố giàu nhất tỉnh, xe đi cũng chỉ là loại xe Santana bình thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận