Trùng Sinh Chi Nha Nội

Lê lão hơn bảy mươi tuổi, người vẫn còn khỏe lắm, sinh hoạt rất có quy luật. Sau khi ngủ dậy, lại đi bộ trong khuôn viên của khách sạn Bảo Châu, hoạt động chừng nửa tiếng đồng hồ, ăn xong bữa sáng, nghe thư ký đọc ba mươi phút báo chí và văn kiện, lúc này mới chậm rãi đi đến phòng họp.

Lúc này, bí thư thị ủy Liễu Tấn Tài, thị trưởng Thạch Vinh Hiên và các đồng chí cán bộ thành phố Bảo châu khác, đã đến phòng họp đợi dưới sự điều khiển của Long Thiết Quân, thấy Lê lão đi ra, bèn nhất loạt đứng dậy, gật đầu mỉm cười.

“Chào Lê lão!”

Sau khi kiến quốc, Lê lão vẫn phụ trách công việc về tổ chức và kiểm tra, tạo thành một thói quen trầm tư không nói, không cười, thấy các cán bộ chào, chỉ hơi gật đầu, biểu thị đã đồng ý.

“Lê lão, vốn hôm nay sẽ đi khảo sát khu nghiên cứu kỹ thuật mới của huyện Hướng Dương và tổng công ty Đằng Phi, ông xem, lịch trình này có phải thay đổi gì không?”

Long Thiết Quân cười ha ha nói.

Long Thiết Quân cũng là người lớn tuổi, và cũng là một lão thành cách mạng chuyển sang công tác, vì thế Lê lão đối với ông ấy không giống với những người khác, hơi mỉm cười, rồi nói: “Những việc đã quyết định, thì không được dễ dàng thay đổi. Chúng ta xuất phát thôi.”

“Vâng.”

Lê lão bèn đứng dậy, thư ký của ông quen chân đi lên dìu, Lê lão điềm đạm nói: “Tôi vẫn có thể làm được.”

Thư ký bèn thu tay lại, trên mặt không có chút nào không vui.

Đây cũng là một kỹ xảo nhỏ trên quan trường. Làm thư ký của Lê lão, anh ta làm sao có thể không biết tình hình sức khỏe của Lê lão thế nào? Nhưng chuyện lãnh đạo có cần không và chuyện anh có chủ động đỡ không là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Chuyện đằng trước đại diện cho sự thật, còn chuyện đằng sau lại biểu thị thái độ. Nếu như nhầm lẫn giữa hai khái niệm này, thì nhất định sẽ tạo ra điều bất tiện.

“Cái này, không cần phải có nhiều người đi cùng lão già là tôi nữa đâu. Lão Long và đồng chí Liễu Tấn Tài ở lại là được rồi. Còn những đồng chí khác, phải làm gì thì cứ đi làm đi. Đừng làm lỡ công việc của mình ở đây.”

Ánh mắt của Lê lão quét trên gương mặt của từng người một, ngoài Long Thiết Quân và cha, mọi người đều hơi sợ cúi đầu xuống.

“Vâng, chúng tôi nghe chỉ thị của Lê lão. Thị trưởng Vinh Hiên, anh và các đồng chí khác đều về cả đi. Tôi và bí thư Long đưa Lê lão đi thị sát là được rồi.”

Cha cũng không khách khí, mà chỉ thị chi mọi người.

Thạch Vinh Hiên và một đám cán bộ khác đều lần lượt cáo từ.

Lê lão đi thẳng đến đại đường của khách sạn Bảo Châu, gặp đúng bổn thiếu gia và Trầm Quân đưa Bạch Dương đến đăng ký phòng. Bạch Dương vừa nhìn thấy Lê lão, ngay lập tức bước lên trước mấy bước, kính cẩn chào: “Cháu chào Lê lão!”

Lê lão hơi ngạc nhiên, rồi hỏi: “Cô là?”

“Cháu là con gái của Bạch Kiến Minh Bạch Dương ạ. Lê lão, ông khỏe hơn so với năm ngoái nhiều rồi đấy ạ!”

Bạch Dương cởi mở nói.

“A, hóa ra là con gái nhỏ của nhà Lão Bạch à, chào cháu!”

Lê lão nhớ ra, trên mặt khó khăn lắm mới xuất hiện một nụ cười.

Bạch Kiến Minh là cán bộ cấp chính bộ, năm ngoái đưa con gái đến thăm Lê lão, cũng là chuyện bình thường.

“Bạch Dương à, cháu làm ở thành phố Bảo Châu sao?”

“Lê lão, cháu công tác ở bộ học sinh đoàn tỉnh ủy ạ, lần này đến thành phố Bảo Châu, là để giúp đỡ đoàn ủy thành phố Bảo Châu triển khai công tác giáo dục tư tưởng ‘phản diễn biến hòa bình’.

Bạch Dương đáp rất rõ ràng.

“Công tác phản diễn biến hòa bình? Tốt lắm, Bạch Dương, công việc này không thể bỏ ngỏ được. Những nguyên tắc cơ bản không thể không nhắc đến, sự ưu việt của chế độ xã hội chủ nghĩa nhất định phải giữ lấy....”

“Đúng vậy, Lê lão, cháu nhất định sẽ nhớ những lời bác dạy!”

“Hà hà, tiểu nha đầu, cái gì mà lời bác dạy cơ chứ? Bây giờ bác phải đi ra đây chút, nếu buổi tối cháu có thời gian rảnh, thì đến nói chuyện một chút với ông già này nhé.”

Bạch Dương rất vui mừng, ngay lập tức đồng ý.

Cha và tôi quay sang nhìn nhau, cả hai cha con đều ngầm hiểu ý.

..................

Đội xe của Lê lão tiến về phía huyện Hướng Dương, trên đường, đâu đâu cũng có thể bắt gặp những biểu ngữ kiểu như là “phản diễn biến hòa bình”, “phản đối tự do hóa của tầng lớp tư sản”, “Tăng cường công tác giáo dục tư tưởng cho các cán bộ Đảng viên”.

Lê lão bèn gật đầu.

Long Thiết Quân ngồi cùng xe với Lê lão, thấy vậy ngầm thở phào một hơi.

Liễu Tấn Tài làm việc, quả nhiên làm cho người khác yên lòng.

Đội xe tiến đến nội bộ huyện Hướng Dương, bí thư huyện ủy Lưu Hòa Khiêm, huyện trưởng Trần Lập Hữu đã dẫn những người phụ trách đến ranh giới để đón từ sớm.

Lê lão thấy vậy sầm mặt xuống, “hừ” một tiếng.

“Làm mấy thứ hình thức này làm gì?”

Long Thiết Quân ngượng mặt cười, giải thích: “Lê lão, ông đức cao vọng trọng, đây cũng là tấm lòng của các đồng chí thôi mà.”

Lê lão lắc đầu: “Những thứ chủ nghĩa hình thức thì ít thôi là hơn. Tiếp tục đi, không phải dừng!”

Đội quân đi đầu vẫn lái qua, không hề dừng lại. Những chiếc xe đằng sau tất nhiên cũng đi cùng. Khi xe của cha đi qua đám Lưu Hòa Khiêm và Trần Lập Hữu, đi chậm hơn một chút. Cha hạ cửa sổ xe xuống, rồi vẫy tay với Lưu Hòa Khiêm và những người khác.

Đám lãnh đạo huyện Hướng Dương vội vàng lên xe, đi theo đằng sau.

Lúc này, một chiếc xe ba bánh của công an đi khỏi đường lớn, hướng theo một đường nhỏ đi thẳng đến chính phủ khu Đài Sơn huyện Hướng Dương, cũng tức là về phía quản lý khu phát triển kỹ thuật Cao Tân.

Những cán bộ phụ trách quản lý của khu Cao Tân, được sự dẫn dắt của Giang Hữu Tín và Tôn Hữu Đạo, cũng đã đứng nghênh tiếp ở vùng ranh giới. Từ đằng xa, chiếc xe máy ba bánh lái đến, phó cục trưởng cục công an huyện Hướng Dương kiêm đại đội trưởng trị an Tiêu Kiếm không kịp dừng xe, đã gọi toáng lên.

“Bí thư Giang, chủ nhiệm Tôn, mau mau, đem người về đi, mau lên mau lên, xe của Lê lão sắp sửa tới rồi....Ông ấy không thích những trò bày vẽ này đâu...”

Giang Hữu Tín và Tôn Hữu Đạo quay ra nhìn nhau, hơi do dự.

“Ôi, hai vị lãnh đạo, hai người nhanh nhanh lên một chút chứ, vừa nãy bí thư Lưu và huyện trưởng Trần đã bị một quả rồi, xe quân đội của Lê lão không dừng lại, bí thư Liễu suýt nữa đã nổi giận!”

Tiêu Kiếm lái xe đến gần, lo lắng nói.

Lúc này Giang Hữu Tín và Tôn Hữu Đạo mới biết chuyện này là tật, vội vàng nhảy lên xe, lái về quản ủy hội. Chưa đầy mười phút sau, xe của Lê lão đã đến quản ủy hội rồi.

Vừa thấy những người trong quản ủy hội vẫn đang làm viêc bình thường ở bên trong, nét mặt của Lê lão mới giãn ra chút ít.

“Lê lão, có phải nghe báo cáo của các đồng chí quản ủy hội của khu Cao Tân không?”

Cha thận trọng nhắc nhở.

Lê lão gật đầu, đi thẳng vào đằng sau Giang Hữu Tín, bước vào phòng họp của quản ủy hội. Phòng họp này trước chính là phòng họp của chính phủ khu Đài Sơn, sơn trên tường đã lốm đốm, mới vội vội vàng vàng quét lên một lớp thạch cao, sau khi Lê lão bước vào phòng, quần của ông không cẩn thận đã bị quẹt một ít màu trắng.

Mặt Giang Hữu Tín ngay lập tức xấu hổ, vội vàng nói: “Xin lỗi Lê lão, điều kiện ở đây đúng là kém quá.”

Lê lão cười, xua xua tay: “Không sao không sao, giản dị là truyền thống tốt đẹp của Đảng chúng ta.”

Phòng họp không lớn, những người đi tháp tùng Lê lão, và cả đám lãnh đạo của khu Cao Tân đều chen chúc vào trong, đầy ắp cả một căn phòng, lúc này, không đợi Lê lão tỏ thái độ gì, cha đã mở miệng trước.

“Đồng chí Lưu Hòa Khiêm, đồng chí Trần Lập Hữu ở lại, đồng chí Tôn Hữu Đạo của quản ủy hội cũng ở lại, những đồng chí khác về làm việc hết đi.”

Bí thư Liễu quyền cao chức trọng ở thành phố Bảo Châu, một lời đáng giá nghìn vàng, các cán bộ sau khi nghe chỉ thị, đều tuân theo răm rắp, vội vàng chạy mất tăm.

Tôn Hữu Đạo lúc đó làm người phục vụ, giống như thư ký vậy, vội bê trà rót nước cho các lãnh đạo. Lần đầu gặp một nhà lão thành cách mạng đức cao vọng trọng như Lê lão, hai chân Tôn Hữu Đạo hơi run, tay cũng cầm cập.

Lê lão bèn nói rất hòa khí: “Đồng chí trẻ tuổi, đừng lo lắng quá...”

“Vâng vâng, Lê lão....”
Tôn Hữu Đạo đáp lại, tay còn run hơn thế nữa, không cẩn thận làm đổ một chút trà ra, rồi lại cập rập rút ra một chiếc khăn giấy lau lau, ngay lập tức mặt trắng bệch ra.

Lê lão cười, xua xua tay: “Không sao không sao.”

Thế là mọi người đều cười rộ lên.

“Lê lão, vị này là đồng chí Giang Hữu Tín, bí thư hội ủy viên công tác khu Cao Tân, để cho anh ấy báo cáo tình hình của khu Cao Tân với ông chứ?”

Cha thấp giọng hỏi ý kiến của Lê lão.

Lê lão gật đầu, rồi điềm đạm nói: “Đồng chí Giang Hữu Tín vẫn rất trẻ mà.”
Cha hơi đờ người, rồi ngay lập tức cười nói: “Đúng vậy, đồng chí Giang Hữu Tín trước kia là thư ký của tôi, điều đến khu Cao Tân này làm việc cũng được hơn một năm rồi.”

“Ừm.”

Lê lão không bình luận gì thê.

“Lê lão, bí thư Long, bí thư Liễu, khu phát triển kỹ thuật Cao Tân chúng tôi, kiến lập trên nền tảng của khu Đài Sơn huyện Hướng Dương, khu trực thuộc bao gồm 16 thôn, tổng diện tích là 27.5 km vuông...”
Giang Hữu Tín bắt đầu bài báo cáo. Mặc dù trước mặt là một chiếc máy tính, nhưng trong quá trình báo cáo, từ đầu đến cuối đều chưa từng mở ra, một loạt các con số từ miệng anh ấy bay ra, lớn thì là toàn khu có bao nhiêu doanh nghiệp, thu được bao nhiêu tiền, thu được số thuế bao nhiêu, nhỏ thì là tổng cộng có bao nhiêu công nhân, trong đó nam bao nhiêu nữ bao nhiêu, chẳng có gì là không biết, và không hề báo cáo chậm trễ chút nào. Có thể thấy rằng, những con số này, với anh ta, rõ như lòng bàn tay.

Bản lĩnh thế này là học được từ cha ngày trước.

Giang Hữu Tín đã theo cha bao nhiên năm nay, từ một thư ký trở thành con rể, nên học được tất cả những tác phong làm việc của cha.

Điểm này, Lưu Hòa Khiêm và Trần Lập Hữu đều biết cả rồi, nhưng Lê lão và Long Thiết Quân lại vô cùng kinh ngạc.

Giang Hữu Tín không hổ xuất thân từ thư ký, nắm rất vững nhịp độ báo cáo, tổng cộng dùng khoảng hai mươi phút, là đã báo cáo rõ ràng về tình hính của khu Cao Tân.

“Bí thư Giang Hữu Tín, nghe nói khu Cao Tân của các anh, có một công xưởng chuyên sản xuất điều hòa, có đúng không?”

Lê lão chầm chậm hỏi.

“Đúng vậy, Lê lão. Đó chính là công ty tập đoàn điều hòa ‘Xuân Thiên’, công ty con của tổng công ty thực nghiệp Đằng Phi, năm ngoái đã tiêu thụ được 45100 chiếc điều hòa mang nhãn mác Xuân Thiên, tổng lợi nhuận thu về hơn một ức.”

Giang Hữu Tín chẳng nghĩ mà đã đưa được ra câu trả lời.

Lê lão ngước đầu nhìn căn phòng tồi tàn, rồi nói: “Vậy phòng họp này của các anh, tại sao không lắp một cái điều hòa?”

“Lê lão, khu Cao Tân của chúng tôi mới thành lập, kinh phí của phòng làm việc không được rộng rãi cho lắm. Điều hòa quá đắt, chúng tôi không mua được. Hơn nữa, địa hình của chúng tôi ở đây khá cao, khi đến mùa hè, không nóng lắm, có lắp điều hòa hay không cũng không phải là một vấn đề quá lớn.”

Lê lão gật đầu, rồi nói với cha: “Đồng chí Liễn Tấn Tài, hình như căn phòng tôi đang ở, lắp chiếc điều hòa của Xuân Thiên phải không?”

Cha trả lời: “Đúng vậy, Lê lão. Những phòng cao cấp của khách sạn Bảo Châu đã lắp đặt hệ thống điều hòa từ năm ngoái. Là do công ti Xuân Thiên bán cho khách sạn. Cả thành phố Bảo châu, trước mắt những nơi lắp điều hòa, chỉ có khách sạn và nhà nghỉ.....Khách đến, vẫn cố hết sức làm cho họ cảm thấy dễ chịu hơn một chút...”

Lê lão lại ngẩng đầu một lần nữa, đứng dậy, rồi nói: “Được rồi, vậy chúng ta đi đến công ty Xuân Thiên này xem thế nào.”

Giang Hữu Tín dẫn đường, cả đoàn người lên xe, đi về phía Liễu Gia Sơn.

.........

Tin tức Lê lão hôm nay đến kiểm tra khu Cao Tân, đã được thông báo đến các công xưởng của khu từ lâu, theo sự thống nhất của thị ủy, các chính phủ thôn và công xưởng đều phải treo biểu ngữ chào mừng. Nhưng tối qua nhận được thông báo khẩn của huyện ủy, hạ tất cả đám biểu ngữ chào mừng đó xuống, đổi thành biểu ngữ “phản đối diễn biến hòa bình”.

Các tờ báo của công xưởng và chính phủ thôn, cũng tạm thời có một khu riêng về nội dung này, bao gồm các doanh nghiệp liên doanh cũng không ngoại lệ.

Bác năm nhận được thông báo Lê lão đến thị sát, gấp rút mở cuộc họp, dù là công xưởng hay khu nhà dân ở Liễu Gia Sơn, từ trong đến ngoài, từ trên xuống dưới, đều sạch sẽ tinh tươm.

Xe của Lê lão vừa rời quản ủy hội, các nhân viên làm việc đã ngay lập tức gọi điện cho tổng công ty thực nghiệp Đằng Phi và công ty tập đoàn điều hòa Xuân Thiên. Bác năm, Liễu Triệu Ngọc, Phương Văn Dịch và Tiểu Thanh vừa từ Hồng Kông trở về, đều ngay lập tức đến công ty Xuân Thiên.

Khoảng tầm ba mươi phút, xe của Lê lão đẫ đến công ty Xuân Thiên, bác năm và một đoàn người đứng ở cổng chào.

Vì đã xây mới một loại công xưởng và chỗ ở, nên đất canh tác của Liễu Gia Sơn hết sức ít ỏi, công ty Xuân Thiên được xây dựng ở thôn Ma Đường Loan bên cạnh. Thực tế thì, giờ đây mấy thôn ở bên cạnh Liễu Gia Sơn, đều đã xây không ít những công xưởng lớn, về cơ bản hình thành cả bộ mặt mới, bước vào Liễu Gia Sơn, cho người ta một cảm giác như bước vào khu công nghiệp vậy, ngoài những xưởng cao lớn, những biệt thự đẹp đẽ, đường xá cũng rất gọn gàng thẳng tắp. Hai bên đường, quán xá mọc đầy, quán quần áo, quán ăn, quán ăn vặt, quán đồ dùng điện, cửa hàng vàng....., tất cả đều có đủ, giống như một khu xã hoàn chỉnh vậy, hoàn toàn không thể nhìn ra diện mạo của một nông thôn truyền thống nữa rồi.

Còn thôn Ma Đường Loan, thôn Tiểu Thủy và mấy thôn khác ở bên cạnh, đều đang phát triển theo hướng đó.

Lê lão vừa xuống xe, bác năm đã dẫn người lên trước, bắt tay với Lê lão.

Lê lão bắt tay bác năm, mỉm cười nói: “Ông chính là đồng chí Liễu Tấn Văn phải không? Với ông và công ty Đằng Phi do ông sáng lập, tôi đã nghe danh từ lâu.”

Bạch năm vội cười nói: “Không dám không dám, chúng tôi mới gọi là đã nghe danh Lê lão từ lâu, giống như sấm rền bên tai vậy. Trước kia nói chuyện với người khác, nhắc đến những nhân vật lớn ở khu Bảo Châu chúng tôi, chỉ cần nhắc đến tên Lê lão, là không ai không biết. Mọi người đều rất tự hào về ông.”

Câu này của bác năm đúng là không ngoa chút nào.

Trước kia người của khu Bảo Châu nếu đi đến nơi khác, nhắc đến quê mình, thật tình rất nhiều người sẽ nhắc đến Lê lão. Dù sao thì Lê lão là một ông “quan” lớn nhất bước ra từ con đường làm cách mạng!

Trong một đất nước có truyền thống quan trường, thì nhân vật có kinh nghiệm như Lê lão, đúng thật làm cho người ta cảm thấy rất bái phục.

Lê lão mỉm cười, rồi lại bắt tay với Liễu Triệu Ngọc, Phương Văn Dịch và Tiểu thanh.

Khi đến lượt Tiểu Thanh, Lê lão hơi ngẩn người ra một chút.

Người có thể đứng ở đây đón ông, nhất định phải là những người quản lý quan trọng của tổng công ty Đằng Phi.

Liễu Triệu Thành bèn đứng một bên giới thiệu: “Lê lão, vị này là một cổ đông lớn của công ty liên doanh Xuân Thiên, tổng giám đốc của công ty đầu tư Thịnh Nghiệp Liễu Tiểu Thanh tiểu thư. Công ty Xuân Thiên chính là do công ty Đằng Phi của chúng tôi góp vốn với công ty Thịnh Nghiệp để xây dựng.”

“Bà chủ Hồng Kông lớn trẻ tuổi thế này sao?”

Lê lão kinh ngạc hỏi.

Tiểu Thanh cởi mở nói: “Lê lão, thật ra tôi cũng là người của Liễu Gia Sơn, mấy năm trước mới di dân đến Hồng Kông.”

“Ồ, thì ra là thế. Người trẻ tuổi có bản lĩnh, có lòng tin, nhất là, giàu có rồi mà vẫn không quên quốc gia, được lắm, được lắm.”

Có thể thấy được rằng, Lê lão thật sự rất vui.

Mặc dù khuynh hướng chính trị của Lê lão khá bảo thú, nhưng không thể nói được rằng ông không biết khen ngợi những người đời sau có khả năng thật sự. Vì những con người thế này, quốc gia mới có thể tiến bộ và giàu mạnh. Đặc biệt là những người không phải con ông cháu cha, Lê lão vốn là người nhà cách mạng, vì thế không hề hống hách, vô cùng gần gũi người khác.

Đây cũng là tác phong làm việc quen thuốc của những cán bộ lão thành như Lê lão đây.

Tiểu Thanh mỉm cười nói: “Cảm ơn Lê lão đã có lời khen.”

Lê lão xua tay, cười nói: “Vậy thì, mời tiểu tư tổng giám đốc trẻ tuổi, dẫn chúng tôi đi tham quan một vòng công xưởng của cô nhé.”

“Vâng, tôi vô cùng hãnh diện. Lê lão, các vị lãnh đạo, mời đi theo tôi.”

Liễu Triệu Ngọc liền ngầm giơ một ngón tay cái về phía Tiểu Thanh.

Vị em họ trẻ tuổi này, đúng là đã già dặn hơn nhiều rồi. Cần phải biết rằng giờ đây lòng của tổng giám đốc Liễu Triệu Ngọc đã mát đi nhiều rồi.

Bước đến một phòng sản xuất hoàn toàn mới, nhìn từng dòng máy điều hòa đang nườm nượp chảy đến, giống như những ngọn nước đang trôi vậy, Lê lão không chỉ gật đầu liên tiếp mà trên mặt nở ra nụ cười rất tươi.

“Tổng giám đốc Liễu, tôi hỏi cô một việc, những người công nhân ở đây, đều là người của những thôn gần đây sao?”

“Lê lão, cũng không hoàn toàn là như vậy. Nhưng đại bộ phận người công nhân đến từ những thôn lân cận, một bộ phận khác đến từ ngoại tỉnh.”

“Ồ? Vậy điều kiện tuyển người của các cô là gì?”

Lê lão cảm thấy rất hứng thú.

“Chỉ cần có sức khỏe, tuổi tác dưới bốn mươi, trình độ văn hóa cấp hai trở lên, là đã phù hợp với yêu cầu của chúng tôi rồi....Đương nhiên, phải được tập huấn trước khi bước vào dây chuyền sản xuất, thông qua trình độ tập huấn mới được chính chức bước vào làm việc.”

“Vậy, nếu như người công nhân phạm sai lầm, thì sẽ bị xử phạt ra sao? Có bị trừ lương hay không?”

Ánh mắt của Lê lão sáng lên nhìn vào Tiểu Thanh, mặt nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại rất nghiêm nghị.

“Vậy thì phải xem họ đã phạm phải lỗi gì rồi.

Thường thì, nếu như không làm cho công ty chịu thiệt hại gì về kinh tế, thì chúng tôi sẽ không trừ lương. Nhưng phải phê bình để giáo dục, nếu như phạm lỗi nhiều lần sẽ bị đuổi việc.”

Tiểu Thanh nói có đầu có cuối, không vấp chút nào.

Lê lão gật đầu, tiếp tục đi về đằng trước. Thị sát hết công ty Xuân Thiên, lại đi đến tổng bộ của công ty Đằng Phi, thấy khung cảnh phồn hoa, Lê lão liên tục gật đầu.

“Đồng chí Liễu Tấn Tài, nghe nói quê anh ở Liễu Gia Sơn?”

Lê lão đột nhiên hỏi.

Cha vội trả lời: “Đúng vậy, Lê lão. Quê tôi đúng là ở Liễu Gia Sơn.”

Lê lão gật đầu, không nói thêm gì nữa. Đến trước tổng bộ của công ty Đằng Phi, ánh mắt của Lê lão dừng lại trên chiếc xe Benz hào hoa, hai đôi lông mày đột nhiên nhíu vào.

“Đồng chí Liễu Tấn Tài, xe này là của ông phải không?”

Bác năm ngạc nhiên, thận trọng trả lời: “Lê lão, đây là xe cho công ty, có lúc tôi dùng, có lúc dùng để đón khách.”

“Ừm....Mặc dù thôn của các ông đã bắt đầu phát triển, nhưng những chỗ nào cần giản dị, thì vẫn phải giản dị tiết kiệm. Nếu như hoang phí, thì là hiện tượng không tốt...”

Bác năm gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, Lê lão, chúng tôi nhất định sẽ ghi nhớ những chỉ thị của ông, không được quên truyền thống giản dị mộc mạc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui