Trùng Sinh Chi Nha Nội

Với vấn đề của quảng trường Thiên Mã, tổ điều tra liên hợp tỉnh ủy đến tháng 3 là có kết luận.

Trong quá trình nhận xây dựng, vì phòng thương nghiệp, cục kiểm tra chất lượng tỉnh giám sát bất lợi, cán bộ bộ phận nhận tiền hối lộ của doanh nghiệp kiến trúc, giám sát quản lý lẻo lỏng, dẫn đến trong quá trình thi công, doanh nghiệp kiến trúc coi nhẹ chất lượng, hàng giả xuất hiện, bòn rút nguyên liệu, ảnh hưởng đến chất lượng công trình quảng trường Thiên Mã.

Thông qua chứng cứ cụ thể của các chuyên gia, chất lượng kiến trúc chủ thể của quảng trường thương nghiệp căn bản hợp lệ, nhưng các công trình phụ thì chất lượng ko đảm bảo, cần phải xây dựng lại, Bước đầu dự đoán, thiệt hại khoảng 5000 vạn tệ. Công trình có thể bị kéo dài thêm 3 tháng, đây là chưa bao gồm thời gian làm lại công trình khác.

Trong quá trình điều tra, trước sau có 21 cán bộ và 8 doanh nghiệp xây dựng liên quan đến vụ án bị tổ điều tra sử dụng phương thức cưỡng chế, tổi điều tra kiến nghị những cán bộ và doanh nghiệp này cần phải được kỉ luật nghiêm trọng và bị pháp luật trừng trị.

Bản báo cáo điều tra này do bí thư ủy kỉ tỉnh Doãn Bảo Thanh và bí thư chính pháp tỉnh ủy Long Thiết Quân tận tay ý, báo đến phó bí thư tỉnh ủy Nghiêm Ngọc Thành, tỉnh trưởng Trương Quang Minh và bí thư tỉnh ủy Liêu Khánh Khai.

Kì thực trong suốt quá trình điều tra, Trương Quang Minh và Liêu Khánh Khai hai người đến rất coi trọng, định ngày nghe hối báo của tổ điều tra, đối với căn bản tình hình đều hiểu rõ.

Bây giờ điều tra kết thúc viên mãn, việc này tiến vào giai đoạn xử lý khắc phục hiệu quả.

Liêu Khánh Khai, sau khi báo cáo điều tra kết thúc, lông mày rậm rạp động động mấy lần, chậm rãi đặt tập hồ sơ xuống, đưa tay ra lau mặt, dựa vào chiếc ghế tựa to rộng, chìm vào suy tư.

Khoảng 10 phút sau, chuông điện thoại reo lên.

Liêu Khánh Khai nhìn chiếc điện thoại bảo mật màu hồng tầm 2 giây, khóe miệng hơi lộ ra một nụ cười lạnh nhạt, dưa tay giơ điện thoại lên nghe.

“Liêu Khánh Khai. Ông…”

Điện thoại đến là âm thanh tỏ đầy vẻ mệt mỏi của Trương Quang Minh.

“Đồng chí Quang Minh, xin chào.”

Trong ngữ điệu bình tĩnh của Liêu Khánh Khai lộ ra uy nghiêm.

“Bí thư Liêu. Ông bây giờ có rảnh không? Về tình hình của quảng trường Thiên Mã, tôi muốn thông báo với ông một chút.”

Tuổi Liêu Khánh Khai lớn hơn trương Quang Minh bảy tám tuổi, lại là một người có quyền lực Quang Minh từ trước đến giờ vẫn tôn trọng ông ta. Thường xuyên sử dụng những từ ngữ thể hiện kính trọng.

“Ồ, tốt thôi, mời ông đến đây… Ngoài ra, tôi muốn đồng chí Ngọc Thành cũng đến nghe.”

“Được, tôi sẽ mời bí thư Ngọc Thành cùng đến.”

Trương Quang Minh nghe Liêu Khánh Khai mời Nghiêm Ngọc Thành đến, biết ngay là vị ban trưởng này chuẩn bị sẵn cho việc này rồi. Công việc phân quản tổ chức nhân sự của Nghiêm Ngọc Thành, Liêu Khánh Khai là muốn từng bước đúng chỗ.

Sau tầm 10 phút Trương Quang Minh xuất hiện ở đại viện tỉnh ủy.

Lúc ông ta đi trên hành lang nhìn thấy Nghiêm Ngọc Thành đã đứng đợi ở đó từ lâu, trong lòng khá là mãn nguyện.

Nghiêm Ngọc Thành và Liêu Khánh Khai làm ở cùng một tầng, hiển nhiên là đến sớm hơn ông ta. Đủ khả năng đứng ở hành lang đợi ông ta đến đây, có thể thấy Nghiêm Ngọc Thành cọi trọng khuôn phép trên quan trường, không thể tùy tiện đi quá giới hạn.

“Bí thư Ngọc Thành, để ông đợi lâu rồi.”

Trương Quang Minh bước nhanh tiến đến, nắm lấy tay của Nghiêm Ngọc Thành.

Nghiêm Ngọc Thành đã tuân phép tắc như vậy, Trương Quang Minh cũng phải để cho ông ta một chút thể diện.

“Ha ha, tỉnh trưởng khách sáo quá.”

Nghiêm Ngọc Thành tươi cười như hoa cúc mùa thu.

“Ừ.”

Trương Quang Minh cất bước về phía trước, Nghiêm Ngọc Thành đi đằng sau, rồi cùng vào phòng làm việc của Liêu Khánh Khai.

Thấy hai vị phó thủ cùng vào, Liêu Khánh Khai mỉm cười đứng dậy, bắt tay hai người, rồi mời ngồi lên sô fa. Thư kí mới của Liêu Khánh Khai mang trà đến rồi lui ra ngoài, đóng cửa.

Vẻ mặt ba vị vừa mới tươi cười lúc thư kí vừa đi khỏi liền trở nên nghiêm túc ngay, ánh mắt hướng nhìn về tập hồ sơ trước mặt.

“Bí thư Liêu rất xấu hố à…”

Một lát, Trương Quang Minh thở dai, nặng nề nói, và có mang một chút kiểm điểm.

Quảng trường thương nghiệp Thiên Mã là có chính quyền tỉnh chủ đạo, cũng là “công trình chiến tích” Trương Quang Minh sau khi nhiệm chức ra sức huy động, kết quả lại xảy ra nhiều vấn đề như thế này, thật là quá xấu hổ, mất mặt.

Liêu Khánh Khai xua tay, nói: “Đồng chí Quang Minh, đây không chỉ là trách nhiệm của một mình ông. Ban tỉnh ủy của chúng ta, đặc biệt là ban trưởng là tôi, đều có trách nhiệm.”

Trương Quang Minh miễn cưỡng cười.

“Nếu kiểm điểm thì không cần phải nói, nói đi thôi, công việc khắc phục hậu quả này làm thế nào đây?”

Liễu Khánh Khai chậm rãi nói.

Trương Quang Minh trầm tư một lúc, lập tức nói: “Theo tình hình điều tra mà nói, chuyên gia ước tính, công trình chủ thể vẫn hợp cach, tổn hại chỉ ở trong phạm vi nhỏ.Một vài công trình phụ cần phải làm lại, đại khái cần một khoản vốn lớn hơn vốn ban đầu là 5000 vạn. Điều này, tôi đã bảo lão Cổ phòng tài chính nghĩ cách, chắc là vấn đề không lớn… Tôi thấy công trình này vẫn cần phải tiếp tục xây dựng…”

“Tất nhiên phải tiếp tục xây dựng rồi, cần phải tranh thủ nhanh chóng hoàn tất cho vào sử dung.”

Liêu Khánh Khai vung tay lên, không nghi ngờ nói.

“Đồng chí Quang Minh, tôi thấy việc này chính quyền tỉnh cần phải nắm được trọng điểm, tranh thủ đủ khả năng hoàn thành như thế. Thời gian hoàn tất công trình này càng sớm thì ảnh hưởng mặt trai của việc này càng ít.”

“Đúng thế, Liêu bí thư, ta phải nắm chắc.”

Trương Quang Minh ánh mắt đầy cảm kích, gật đầu liên tục.

Liêu Khánh Khai lần này thực ra là đang bảo vệ uy tín của đồng chỉ tỉnh trưởng.

Ở điểm này, Liêu Khánh Khai có thể gọi là một trưởng giả trung hậu, không hề có ý một mình nắm giữ quyền lực trong tay,

“Đương nhiên, đồng chí Quang Minh, tiến độ thi công cần phải khẩn trương, an toàn làm việc tuyệt đối cũng không thể coi nhẹ. Cần phải cẩn trong trong việc tuyển chọn công ty có thực lực, có uy tín để thi công, không thể chỉ theo đuổi tiến độ mà dẫn đến phát sinh sự cố, điều đó sẽ không thể bù đắp lại được.”

“Đúng vậy, bí thư Liêu, điều này tôi nhất định sẽ chú ý. An toàn sinh mạng toàn thể nhân dân luôn luôn phải đặt lên hàng đầu.”

Trương Quang Minh chấp nhận vậy.

Quảng trường Thiên Mã này, Không thể xảy ra sự cố một lần nữa. Nếu không đối với uy tín của tỉnh trưởng sẽ bị đả kích lớn.

Liêu Khánh Khai gật đầu, không nói nhiều đến vấn đề này nữa. Tin rằng với năng lực của Trương Quang Minh, tuyệt đối có thể xử lý thích đáng.

“Về sự việc này này, nghiêm khắc trừng trị những cán bộ và thương nhân phạm pháp, tuyệt đối không thể nhân nhượng. Đồng chí Quang Minh, bên chính quyền tỉnh có kiến nghị cụ thể nào đối với vấn đề này không?”

Vừa nhắc đến việc này, Trương Quang Minh rất phẫn nộ, nhấc trà lên uống một hớp, nói: “Điều này tôi hoàn thành tán thành ý kiến của bí thư Liêu, kiên quyết điều tra tận gốc, tuyển đối không thể nương tay, hễ là người vi phạm kỉ luật, phạm phải điều nào thì cứ theo điều ấy mà phạt, cần phạt hình thức nào thì phạt dưới hình thức ấy! Một vài người phụ trách bộ phận chính quyền, ví dụ như Lão Tào ở phòng thương nghiệp và Lão Đàm ở cục giám sat và kiểm tra chất lượng, đều phải chịu trách nhiệm chính trong chuyện này, vẫn còn đồng chí lãnh đạo thành phố Đại Ninh, cũng phải có trách nhiệm chính trong chuyện này…”

Liêu Khánh Khai và Nghiêm Ngọc Thành đều yên lặng lắng nghe, không chút động đậy.

Trương Quang Minh những lời nói này nói không chê vào đâu được, lại hết sức khéo léo. nhất là khi nhắc đến Trưởng phòng Tào phòng thương nghiệp và cục trưởng Đàm cục giám sát chất lượng.

Thủ trưởng bộ chức năng chính quyền tỉnh, trong sự cố chất lượng lần này đích danh chỉ tên họ, yêu cầu bọn họ phải thừa nhận trách nhiệm, danh chính ngôn thuận. Hai người trưởng phòng Tào là thân tín của phó tỉnh trưởng thường vụ Diệp Xuân Lâm, Cục trưởng Đàm thì là một phó tỉnh trưởng thâm niên khác đề bạt lên, Trương Quang Minh mượn cơ hội này xử lý họ một trận, đây là một mũi tên trúng hai đích. Vừa nâng cao uy tín của mình là vừa làm suy yếu quyền uy của những phó tỉnh trưởng khác.

Còn về đồng chí lãnh đạo liên quan của thành phố Đại Ninh, không cần hỏi Trương Quang Minh là trực chỉ Hồ Vi Dân và Đào Nghĩa Âu. Nhưng hai vị này đều là cán bộ cấp phó tỉnh, Liêu Khánh Khai đồi với việc dùng và di dời bọn họ,chỉ có quyền kiến nghị chứ không có quyền quyết định. Trương Quang Minh càng không dễ quá tham gia. Mục tiêu của ông ta bây giờ chỉ là tận khả năng hoàn thành vấn đề nhân sự ở chính quyền tỉnh, tạm thời không trong phạm vị ông ta “tranh đoạt”.

Tuy nhiên Trương Quang Minh cũng hiểu biểu lộ thái độ của mình ra. Nếu Liêu Khánh Khai làm điều gì lớn Trương Quang Minh sẽ ủng hộ.

“Xảy ra sự cố chất lượng quan trọng to lớn như thế này, tạo thành sự tổn thất lớn như vây, trưởng phòng Tào và cục trưởng Đàm quả thật phải chịu trách nhiệm lãnh đạo chủ yếu. Tôi kiến nghị đối với công việc của bọn họ tiến hành điều chỉnh cần thiết.”

Theo dòng suy nghĩ của Trương Quang Minh, Nghiêm Ngọc Thành đưa ra ý kiến của mình.

Điều này với “trò chơi quyền lực” không có liên quan quá lớn với nhau, đối với những cán bộ làm việc qua loa thế này, Nghiêm Ngọc Thành từ trước đến giờ luôn thấy không vừa mắt. Truy đến triệt để, “trách nhiệm” còn lên cả Liễu Tấn Tài. Chính là sự liên hệ thân thiết vô cùng này, khiến Nghiêm Ngọc Thành không phải thấy “sự qua loa”!
… …
Liêu Khánh Khai gật đầum lãnh đạm nói: “khiến cho bọn họ nhận thức ra cũng tốt, nếu không, không nhớ nổi bài học… Đồng chí Quang Minh, điều chỉnh nhân sự bên chính quyền tỉnh, các ông đầu tiên đưa ra ý kiến cơ bản, rồi hợp kế với đồng chí Ngọc Thành và bộ tổ chức cẩn thận một chút.”

“Tốt thôi, bí thư Liêu, chính quyền sẽ nhanh chóng đưa ra ý kiến.”

“Còn về vấn đề xử lý cán bộ thành phố Đại Ninh, thì để thành phố Đại Ninh tự giải quyết, săp xếp. Đồng chí Ngọc Thanhfm ông cũng với bộ tổ chức tỉnh ủy có thể cho bọn họ một vài chỉ điểm.”

Liêu Khánh Khai nhìn Nghiêm Ngọc Thành chậm rãi nói.

“Được.”

Những việc do sự cố chất lượng quảng trường Thiên Mã gây nên phải nó là “một loạt hiệu ứng.”

Đầu tiên, chính quyền ngưng hẳn toàn bộ hợp đồng bao thầu trước đây, tất cả các thương nghiệp nhận bao thây xây dựng dừng công tác xây dưng, chính quyền tỉnh lại kêu gọi đấu thầu, thông qua sự cạnh tranh kịch liệt, chọn một công ty kiến trúc quốc doanh qui mô lớn bộ thuộc, chịu trách nhiệm tiếp tục xây dựng quảng trưởng Thiên Mã. Trương Quang Minh đích thân gặp người phụ trách công ty Trung Tiêu, chú trọng cho bọn họ hai điểm.

Thứ nhất là công trình hoàn thành đúng tiến độ.

Thứ hai là nhất định phải chú trọng an toàn thi công, cần làm việc nhanh chóng dưới điều kiện bảo đảm an toàn đề lên trước.

Người phụ trách công ty Trung Tiêu liên tục gật đầu, thể hiệ nhất định sẽ ghi nhớ lời của tỉnh trưởng Trương, đảm báo chất lượng hoàn thành nhiệm vụ.

Tiếp theo đó, trong sự cố lần này 21 cán bộ vi phạm kỉ luật nghiêm trọng, sau khi điều ra tình huống thực sự vi phạm pháp luật xong, một loạt khai trừ khỏi đảng, khai trừ công chức, với gian thương Trang Hoa Dương, Hoàng Minh Lương thì giao cho cơ quan tư pháp xử lý.

Là người phụ trách chủ yếu bộ chức năng chính quyền tỉnh trưởng phòng tào và cục trưởng Đàm, giao cho kỉ luật đảng xử lý, sau đó tự nhẫn lỗi từ chức, sắp xếp làm việc nơi khác.

Việc tự nhân lỗi từ chức này cũng rất được coi trọng, hơn nữa còn thông quan một cuộc tranh luận.

Trương Quang Minh mới đầu trong hội nghị công ban tỉnh trưởng đề ra phương pháp xử lý là cách chức, kết quả gặp phải sự phản đối của Diệp Xuân Lâm và một vị phó tỉnh trưởng khác.

Diệp Xuân Lâm cho rằng, cho dù trưởng phòng Tào và cục trưởng Đàm chịu trách nhiệm chính trong việc này, nhưng đã giao cho kỉ luật đảng xử lý, lại bị cách chức thì có vẻ quá nặng, điều chính cương vị công việc bây giờ, sắp xếp một công việc khác là được.

Nhưng Trương Quang Minh rất kiên trì cho rằng như thế thì không hề có lòng trách nhiệm nào, cán bộ lãnh đạo không làm việc ăn không ngồi rồi, thì cần phải sa thải, cần phải chứng tỏ tác phong “chấp hành nghiêm túc cẩn thận”của chính quyền thành phố để tạo một tấm gương cho những người khác.

Sau vài lần tranh luận, cuối cùng hai bên mỗi người lùi một bước, cho phép hai người này tự nhận lỗi và từ chức.

So với việc mất chức, nhận lỗi và từ chức có vẻ dễ nghe hơn một tí, dù sao cái sau đó thay mặt cho một thái độ “đoan chính”, đồng thời cũng thể hiện tác phong “chấp hành nghiêm chỉnh cẩn thận” của chính quyền tỉnh.

Cán bộ lãnh đạo phạm sai lầm thì không đáng sợ, chỉ cần thái độ đoan chính, chủ động thừa nhận trách nhiêm thì có thể chứng minh vẫn là đồng chí tốt, để sau này còn dễ dàng làm việc khác.

Chình quyền tỉnh gửi danh sách cán bộ sắp có thể nhiệm chức cũng không gặp trở ngại gì nhiều, thuận lợi thông qua, sau khi hội nghị thường ủy tỉnh ủy thảo luân xong, liền ban bố bổ nhiệm.

Mặc dù xảy ra sự cố chất lượng, Trương Quang Minh lại “được phúc vì họa”, quyền chủ đạo vè quảng trường Thiên Mã được nắm hoàn toàn trong tay, lại lại còn kéo được vài cán bộ khá thân cận lên, xem như dần dấn ấn định vị trí thế lực của Trương Quang Minh ở chính quyền tỉnh.

Lần này, thành phố Đại Ninh bất luận thế nào cũng không nói một tiếng, không hề đến “cướp thịt” nữa.

… …

Đầu tháng tư, Long Thiết Quân vì vấn đề tuổi tác đã về hưu, bí thư thị ủy thành phố Đại Ninh, thường ủy tỉnh ủy Hồ Vi Dân lên thay chức của Long Thiết Quân.

Vị trí mà Hồ Vi Dân đi, do Liễu Tấn Tài đảm nhiệm.

Cùng với việc Liễu Tấn Tài được điều đến làm bí thư thị ủy Đại Ninh, quan trường thành phố Bảo Châu phát sinh một loạt biến động.

Điều ngoài dự đoán là không phải là Thạch Vinh Hiên mà là Đường Hải Thiên lên đảm nhận chức vụ bí thủ thị ủy của Liễu Tấn Tài, Thạch Vinh Hiên vẫn là thị trưởng. Đối với sự sắp xếp này, Thạch Vinh Hiên ít nhiều cũng có ý kiến, nhưng cũng không còn cách nào khác. Xem ra Liêu bí thư cũng ngầm đồng ý việc thành phố Bảo Châu là “hậu viện” của hệ Nghiêm Liễu.

Thạch Vinh Hiên dù rất nỗ lực tới gần Liễu Tuấn, rốt cuộc vẫn không bằng giao tình lâu năm của Liễu Tuấn và Đường Hải Thiên.

Phó thị trưởng thường ủy Điền Văn Minh thay chức vụ phó bí thư đảng của Đường Hải Thiên.

Thì ra có lời đồn nói rằng Dung Bách Xuyên có thể được điều đến bộ tuyên truyền tỉnh ủy đảm nhân phó bộ trưởng thường vụ, cuối cùng không thể như ý muốn, Dung Bách Xuyên vẫn làm bộ trưởn tuyên truyền thị ủy Bảo Châu, không được chuyển đi.

Bí thư chính pháp ủy Mao Ích Nông lùi về tuyến hai đảm nhận chức phó chủ nhiệm hội thường ủy đại biểu nhân dân.

Phó bí thư chính pháp ủy thành phố, cục trưởng cục công an Lương Quốc Cương đảm nhận chức vụ bí thư chính pháp ủy thành phố, thường ủy thị ủy.

Bí thư huyện ủy huyện Hương Dương Lưu Hoa Khiêm lên chức phó thị trưởng, thường ủy thị ủy.

Huyện trưởng chính quyền nhân dân huyện Hướng Dương Trần Lập Hữu đảm nhận chức bí thư huyện ủy huyện Hướng Dương, chức vụ huyện trưởng do bí thư công ủy khu vực mở rộng kĩ thuật Cao Tân, thường ủy huyện ủy Giang Hữu Tín đảm nhận, Tôn Hưu Đạo lên thay chức bí thư công ủy khu mở rộng, tiến vào hàng thường ủy huyện ủy.

Bí thư đoàn thị ủy Trầm Quân đảm nhận chức vụ bí thư huyện ủy Tú Đông.

Thư kí của Liễu Tấn Tài không cùng theo ông về thành phố Đại Ninh mà ở lại, theo sự sắp xếp đảm nhận chức vụ phó bí thư huyện ủy huyện Bảo Tây.

Cục trưởng cục công an khu Tú Thành, Uông Văn Khải đảm nhiệm chức phó cục trưởng cụ công an thành phố Bảo Châu, bí thư chính pháp ủy khu, thường ủy khu ủy, vẫn kiêm cả cục trưởng phân cục công an khu Tú Thành.

Cục trưởng cục công an huyện Hướng Dương Trình Tân Kiến đảm nhiêm phó huyện trưởng chính quyền nhân dân huyện, vẫn kiêm cục trưởng cục công an huyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui