Rất khó khăn mới có thể kết thúc buổi tiệc gia đình này, đến khi đó đầu óc của Liễu Tuấn đã bắt đầu quay cuồng, trong người cảm thấy vô cùng khó chịu. Lương Kinh Vĩ đã lái xe đưa nhạc phụ đại nhân về nhà rồi, Vũ Thu Hàn tửu lượng xuất chúng uống bao nhiêu cũng tỉnh như sáo, nên có thể tự mình lái xe về nhà. Liễu Tuấn thì do Hà Mộng Doanh đưa về.
Vừa bước lên xe, Liễu Tuấn liền dựa vào ghế mắt nhằm nghiền, dưỡng sức. Nói là dưỡng sức, cũng không thật chính xác, hơi thở vẫn rất nặng nề. Uống rượu vào thì đầu óc quay cuồng, mệt mỏi nhưng làm sao lại có nhiều người vẫn thích uống nó đến vậy chứ!
Tuy Hà Mộng Doanh ở nhà thì không dám cãi nữa lời cha, nhưng khi bước lên xe rồi thì trong lòng lại có chút không yên.Chén cuối tự mình rót cho anh ta, vậy mà cô ta vẫn sợ Liễu Tuấn tức giận, cũng không hiểu tại vì sao mà Hà Mộng Doanh lúc đó lại giống một thiếu nữ mới 20 tuổi đến vậy, luôn để ý đến từng lời nói cử chỉ của Liễu Tuấn, hoặc cũng có thể tìm thấy được “Tình Yêu” từ con người đó cho nên mơi vậy.
Thấy Liễu Tuấn không nói gì, Hà Mộng Doanh cũng không lên tiếng, ngoan ngoãn lái xe, đưa anh ta về căn nhà ở gần đại học Hoa Nam.
Hiện nay Lương Xảo đã ngồi trong căn nhà bạc tỷ của mình rồi, hoàn toàn không tiếp tục sống tại nơi này nữa. Tất cả là để thuận tiện cho công việc học hành của Liễu Tuấn, hơn nữa nội thất căn phòng này cũng chẳng thua kém gì mấy căn biệt thự khác. Ở lại đây cũng rất thoải mái.
“Á, đến rồi!”
Chiếc xe dừng lại vài giây, Liễu Tuấn vẫn chưa ý thức được, nằm dựa vào ghế, cho nên Hà Mộng Doanh đành đánh thức anh ta dậy. Liễu Tuấn không nói câu nào, hai mắt nhằm nghiền. Hà Mộng Doanh nhẹ nhàng cũng chẳng biết làm thế nào, cũng không tức giận, cứ thế ngồi trong xe. Lại một lúc qua đi, Liễu Tuấn vẫn không nói gì, cũng không mở mắt nhìn Hà Mộng Doanh, cô ta hết lần này đến lần khác khởi động xe, nhưng lại cố nín nhịn chờ đợi thêm. Cô ta là phụ nữ hơn nữa lại là một người phụ nữ kiêu ngạo, nhất định đợi đến cùng.
Cho dù là trước mặt mình là người con trai tâm nghĩa!
“Về nhà chị đi”
Cuối cùng Liễu Tuấn cũng mở mắt nói vài từ.
“Ừ”
Hà Mộng Doanh vô cùng ngoan ngoãn, cũng không nói nhiều, nhẹ nhàng quay đầu xe.
Liễu Tuấn chưa thực sự say chẳng qua cảm thấy vô cùng khó chịu, vừa bước xuống xe, liền bị cơn gió phương nam thổi tới chịu không nổi đứng hơi loạng choạng, nhưng đầu óc lại thấy như tỉnh táo hơn một chút.
Hà Mộng Doanh thấy vậy liền vội vàng chạy lại đỡ anh ta. Liễu Tuấn khoác lấy tay cô đi về phía căn nhà. Hà Mộng Doanh hơi do dự một chút rồi cũng nhẹ nhàng giữ lấy tay anh ta.
Vào trong căn phòng “Tiểu tư sản” đương nhiên là Hà Mộng Doanh nhẹ nhàng đặt anh ta xuống ghế sofa, dù sao nằm tại đây anh ta cũng thấy thoải mái hơn, sau đó cô vội vàng đi pha trà.
Nước trà hôm nay pha đậm hơn mọi ngày một chút.
“Uống đi, trà đặc có thể giải rượu đó”
Hà Mộng Doanh đưa cốc trà lên trước mặt anh ta nói.
Liễu Tuấn cố gắng ngồi dậy, đón lấy tách trà từ tay cô, uống vài ngụm.
Hà Mộng Doanh quay đầu đi về phía buồng ngủ thay quần áo cho thoải mái.
“Đứng lại”
Liễu Tuấn nói.
“Sao vậy? Làm cho người ta hết hồn!”
Hà Mộng Doanh quay lại không hài lòng nói.
Liễu Tuấn nín cười, chỉ tay về phía chiếc ghế sofa nói: “Ngồi xuống!”
Hà Mộng Doanh lườm anh ta, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, hai tay đặt lên đùi, rất nghiêm chỉnh.
“Nói đi, chị và Xảo nhi, làm trò gì vậy?”
Liễu Tuấn lạnh lùng hỏi.
Hà Mộng Doanh giương mắt nhìn anh ta không hiểu nói: “Không có gì? Chúng tôi đâu có làm trò gì?”
“Hêng”
Liễu nha nội lại lạnh lùng thêm lần nữa.
“Ừm, cậu nói việc ngân sách từ thiện của Hoa Hưng, Lương Xảo không nói gì cho cậu sao?”
Liễu Tuấn nói: “Đang hỏi chị đó”
“Khí chất nhà lính” của Hà Mộng Doanh không thể giả bộ được nữa, liền nói: “Làm gì mà kinh khủng vậy, cậu đanh thẩm vấn tội phạm à!”
“Đừng vòng vo, nói thật đi!”
“Không nói với cậu!”
Hà Mộng Doanh quay đầu đi, nhưng trong lòng lại đang thầm cười. Người con trai này rõ ràng kém mình rất nhiều tuổi, không biết làm sao, lại có sức cuốn hút đến vậy, làm cho người ta cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh, trong chốc lát đã quên đi tuổi tác của mình, trờ lại với thời 17-18 tuổi.
Nói thật, cảm giác này rất tuyệt vời!
Hà Mộng Doanh đã bị cảm giác kì lạ này làm cho đê mê rồi. Hà đại tiểu thư giả bộ tức giận, thấy vẻ mặt không chút thay đổi của Liễu Tuấn cũng thở phào nhẹ nhõm. Người con trai này, “ Oan nghiệt” như vậy, một câu cũng không nói, cũng đủ để khắc chế cô.
“Được,ngân sách này này do tôi đề nghị”
Hà Mộng Doanh đành quay đầu lại, nhìn Liễu Tuấn nói.
“Ha ha”
Con người đáng ghét này sau khi cười hai tiếng, lại nằm xuống ghế, kê đầu lên tay nhìn cô.
“Ừ, cậu không được nằm, ngồi dậy nói chuyện với tôi!”
Hà Mộng Doanh nghiến răng nói.
Liễu Tuấn cứ nhìn cô, chẳng nhúc nhích gì.
Hà Mộng Doanh nghiến răng đứng dậy, không còn dáng vẻ của tầng lớp “Quý tộc” nữa, ngồi ngay trước mặt anh ta, nhìn thẳng vào khuôn mặt tròn đó.
“Tôi biết sau khi cậu tốt nghiệp sẽ về tỉnh N, cậu sẽ đi làm công tác của cậu, muốn đi thực hiện lý tưởng của cậu, cho nên tôi muốn giúp cậu”
Khuôn mặt của Hà Mộng Doanh hơi hồng lên, trong mắt cũng gợi lên chút ngại ngần.
“Chị đinh giúp thế nào?”
Liễu Tuấn hỏi.
“Nếu như cần đầu tư, Lương Xảo có thể đáp ứng với tư cách của một thương nhân! Tôi không giúp được, tôi là một quân nhân, cho dù có cởi bỏ bộ quân phục này thì tôi vẫn là con gái của nhà họ Hà, giống như cậu, có một ông bố làm quan to, rất nhiều chuyện khi bắt tay vào làm sẽ chú ý nhiều điều, cậu làm một chức vụ tại thể chế đó, có nhiều chuyện cũng không thể giải quyết được. Đến khi đó, ngân sách từ thiện của tôi có thể phát huy tác dụng”
Không dám phủ nhận, sự phân tích của cô rất có lý.
Quan có quy tắc của quan, thương nhân có quy tắc của thương nhân, không thể tùy ý phá vỡ được. Nếu chị phá vỡ nó thì sẽ ảnh hưởng đến người khác, họ sẽ nghi ngờ động cơ của chị. Tiền vốn của Lương Xảo trên một vài phương diện cũng không thể dễ dàng động tới được.
Nhưng ngân sách từ thiện thì ngược lại, hơn nữa lại mang tiếng là từ thiện nữa. Không ai có thể ngăn người ta đi làm việc thiện được? Hà Mộng Doanh có đề nghị này, thực sự là đã đem đến cho Liễu Tuấn một ngân khố riêng không chịu ảnh hưởng cũng như quy tắc của thể chế, có thể phát huy tác dụng trong những giây phút ít ngờ tới nhất.
Huống hồ sự ngiệp từ thiện xã hội lại là hình ảnh đáng được nêu gương, cũng có thể tạo lên được tiếng vang lớn cho nhà họ Hà. Một mũi tên trúng hai đích, quả thật đúng là phong cách làm việc của “Hà Mộng Doanh”
“Còn không?”
Liễu Tuấn nửa cười nửa đùa nhìn cô.
“Không...không còn”
Hà Mộng Doanh đột nhiên lo lắng, khí chất khi nãy đã biến đâu hết cả.
May mà cô kịp nhớ ra, người con trai ngồi trước mặt kia, tri thức không kém cô chút nào!
“Thật sự là hết rồi?”
Liễu Tuấn “Từng bước tiến tới!”
Hà Mộng Doanh mím môi, không nói, hai mắt nhìn ra hướng khác.
Liễu Tuấn đáng ghét, lại dở trò gì đây, cứ nhìn chằm chằm cô cười không nói. Kì thực câu quan trọng, then chốt nhất cô vẫn chưa nói—có danh nghĩa của ngân sách từ thiện này thì cô có thể đến tìm Liễu Tuấn bất cứ lúc nào.
Không phải sợ người khác nói này nói nọ mà là tự cho mình một cái cớ! Lòng tự tôn của con gái có lúc cũng như vậy đó.
Tình hình hiện nay với Liễu Tuấn là rất tuyệt vời, tình nhân cũng chẳng giống, bạn bè cũng chẳng phải. Mọi người trong thành phố thấy mà bàn tán cũng đương nhiên, Hà Mộng Doanh cũng không vì thế mà xấu hổ, nhưng Liễu Tuấn tốt nghiệp xong thì rời khỏi Nam Phương, một quân nhân như cô, có lý do gì mà chạy đến tỉnh N?
Níu kéo người con trai này là một chuyện, mất mặt mà chạy đến bên người ta lại là chuyện khác.
Con người đáng ghét đó lại muốn chính cô nói ra!
“Cậu...cậu quá đáng rồi đó!”
Sau một hồi, hai má cô liền ửng đỏ, nghiến răng nói mấy câu.
“Rõ ràng biết tôi tồi, còn đi lại với tôi làm gì, đây là tự chị tìm đến. Sao trách tôi được”
“cái gì..”
Hà Mộng Doanh vẫn đang sốc, không ngờ Liễu Tuấn đang nằm trên ghế như vậy lại đột nhiên đưa bàn tay chắc khỏe của mình ra kéo cô vào lòng.
“Á”
Hành động này quá bất ngờ, Hà Mộng Doanh hoàn toàn chưa kịp định thần thị đã nằm gọn trong lòng anh ta rồi.
“Ư..”
Đây là tiếng kêu lần thứ hai của Hà đại tiểu thư, nhưng cũng nhanh chóng trở thành những âm thanh phát ra nho nhỏ trong cổ, không thể nghe rõ được.
Bất kì ai bị người khác cắn mất lưỡi cũng chỉ có thể kêu lên nhưng âm thanh như vậy mà thôi.
Hà đại tiểu thư bỗng chốc lại trở lên hồ đồ. Như bị ai cắt mất lưỡi rồi.
Phong cách của Liễu Tuấn là như vậy, nếu không làm thì thôi một khi đã quyết thì nhất định làm cho được, đương nhiên cần làm cho gọn gàng, sạch sẽ. Một tay ôm lấy eo của Hà Mộng Doanh, tay kia không chút do dự mà đưa vào bên trong lớp quân phục, chạy thẳng đến “Điểm Cao nhất”
Hà Mộng Doanh theo bản năng đưa tay ngăn lại nhưng thật sự không còn kịp nữa? Vừa ra tay thì đã bị chặn lạ rồi.
Bàn tay của người đàn ông này thật thô lỗ, nó lạnh lùng như gỗ đá, không chút thương tiếc da thịt ai, như chiếc giũa chà sát da thịt cô. Liễu tuấn cố tình trêu ghẹo bờ môi hà Mộng Doanh.
“Ư’
Hà mộng doanh không chịu được liền kêu lên một tiếng, ngục vào vai anh ta, nói.
“Đau...đừng có thế”
“Hừm”
Người đáng ghét này hêng lên như là lời đáp lại vậy.
Còn cô thì cũng chẳng biết làm gì, cơ thể như ngày một mềm ra. Và cứ thế Liễu Tuấn tiến dần tiến dần, làm lộ ra chiếc cổ với làn da trắng ngần , một nửa còn lại thì vẫn ẩn nấp sau lớp áo quân phục. Liễu tuấn bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo của cô.
“Không được....đợi chút đã....chúng ta đi tắm đã..”
Hà Mộng Doanh đột nhiên định thần lại, hai tay giữ chặt đầu Liễu Tuấn.
“Bỏ ra!”
Liễu Tuấn ngẩng đầu, hai mắt đỏ gầu nhìn chằm chằm cô.
Hà Mộng Doanh hơi do dự! Liễu tuấn cũng chẳng thèm để ý thêm.
......
Cuối cùng hai người thay đổi vị trí không phải trên ghế so fa nữa mà dưới nền nhà.
Trang phục của cô vẫn còn trên người nhưng không còn nghiêm chỉnh như ban đầu nữa, thật sự Hà Mộng Doanh không hiểu tại sao, còn Liễu Tuấn lại mang nụ cười rất gian xảo.
“Kì thực. Cậu không nên làm vậy...”
Hà Mộng Doanh nói thầm bên tai Liễu Tuấn.
“Sau này tôi sẽ đối phó cậu”
Không thấy anh ta có phản ứng gì, hà mộng doanh đột nhiên tức giận, mỉm môi nói.
“Tôi nói, tôi biết ghen, tôi sẽ đánh cậu đó, cậu nghe thấy không?’
“Thế thì chị không còn là Hà Mộng Doanh nữa?”
Liễu Tuấn lạnh nhạt nói 1 câu.
Người đàn ông này, như có thể nắm được điểm yếu của cô, cho nên có thể khống chế được con người như hà Mộng Doanh.
“Cậu là oan gia, kiếp trước tôi nợ cậu...”
Liễu Tuấn đột nhiên quay người lại cười nói: “Thế thì chị từ từ trả nợ đi..”
“Không..”
Hà Mộng Doanh lại thấy kinh ngạc.