Hàn Dịch do dự một hồi, rốt cục nói : "Liễu Tuấn, tôi tới đoàn Tỉnh ủy hội thanh niên để xin làm công trình hi vọng..."
Liễu Tuấn vỗ đầu mình không phải khi nãy mình vừa từ chỗ Vương Nghị Nhiên đi ra đó sao? Nhưng mà, Dịch Hàn tốt nghiệp khoa Trung văn, cho dù đi dạy học, cũng không bị phân đến trường tiểu học chứ? Ngay cả không có quan hệ hay là người nâng đỡ thì cũng không bắt ép người quá đáng vậy chứ?
"Đến đây, hai vị mời lên xe, chúng ta tìm một chỗ ngồi tâm sự." Liễu Nha Nội nổi lên lòng hiếu kỳ.
"Liễu Tuấn không phải cậu làm cho đoàn tỉnh ủy sao? Chi bằng vào văn phòng của cậu ngồi đi." Trương Hiểu Mạn nói .
Liễu Tuấn liền có phần xấu hổ. Chính mình, cũng không biết nên đến văn phòng nào ngồi. Liễu khoa trưởng không có văn phòng riêng, văn phòng kia thì chỉ có một cái bàn thôi.
"Văn phòng đông người mất trật tự lắm. Chúng ta lâu ngày mới gặp mặt tìm chỗ nào yên tĩnh vẫn hơn." Liễu Tuấn nói rồi đi về phía bãi đỗ xe.
Dịch Hàn cùng Trương Hiểu Mạn nhìn nhau rồi đi theo. Liễu Tuấn chạy xe đến một quán cà phê. Lúc này cũng sắp đến giờ cơm, trong phòng rất yên tĩnh, rất hợp để ôn lại chuyện cũ.
Trương Hiểu Mạn khe khẽ thở dài dường như cảm thấy có gì đó bất mãn.
Ở Nam Hoa cô còn thường xuyên đến quán cà phê. Đến thành phố Đại Ninh công việc không như ý, lấy đâu ra thời gian nhàn rỗi vậy?
"Hai người nói xem, tình huống bây giờ thế nào." Liễu Tuấn gọi ba ly cà phê cùng mấy thứ quà vặt.
"Hừ, còn không phải bởi vì hắn..." Trương Hiểu Mạn hầm hừ nhìn chằm chằm Dịch Hàn.
Dịch Hàn mặt lạnh lùng thống khổ.
"Dịch Hàn, anh giờ làm ở trường nào?" Liễu Tuấn đơn giản bỏ qua Trương Hiểu Mạn hỏi Dịch Hàn.
"Trường trung học Thất Lĩnh Trùng huyện Ninh Bắc." Dịch Hàn đơn giản đáp.
Liễu Tuấn lập tức sửng sốt. Ninh Bắc là một trong năm khu ba huyện xa xôi nhất của thành phố Đại Ninh. Về phần trường trung học này, Liễu Nha Nội chưa từng nghe đến. Nhưng mà chỉ dựa vào tên thôi cũng đã biết nơi này không có tiềm năng phát triển gì.
"Trung học Thất Lĩnh Trùng?" Liễu Tuấn lập lại.
"Ân, Thất Lĩnh Trùng là một xã của huyện Ninh Bắc." Dịch Hàn trầm mặc nói.
Trương Hiểu Mạn lại nhịn không được: "Hơn nữa là một xã hẻo lánh nhất, đường cái chỉ đến chỗ chính quyền xã thôi, còn đâu toàn đường đất."
Liễu Tuấn kinh hãi. Hắn thật sự chưa từng nghĩ đến, ở thành phố này lại có nơi nào như vậy, đến đường cái vẫn chưa vào đến nơi. Nhưng mà nói đi nói lại, trước khi Liễu Tuấn xuyên việt, tỉnh ven biển Nam Phương trong thế kỉ 21 cực kỳ giàu có, những vùng xa xôi thì rớt lại phía sau. Cách biệt quả là một trời một vực.
" Sao anh lại bị điều đến đó?" Liễu Tuấn khó hiểu hỏi.
Dịch Hàn mặt lạnh lùng, đỏ mặt, cúi đầu không lên tiếng.
Liễu Tuấn nhìn Trương Hiểu Mạn mỉm cười nói: "Hiểu Mạn, cô nói đi, đừng kích động."
Trương Hiểu Mạn mặt cũng là hơi đỏ lên. "Nói đến chuyện dài lắm..."
"Không việc gì, tôi có thời gian." Liễu Tuấn lấy ra một điếu thuốc đưa cho Hàn Dịch. Trong ấn tượng của hắn Hàn Dịch không hút thuốc. Không ngờ Hàn Dịch lại nhanh chóng cầm lấy, điêu luyện hút.
"Hiểu Mạn nói đi."
Trương Hiểu Mạn hít một hơi, chậm rãi bắt đầu tự thuật. Ba năm trước sau khi tốt nghiệp, Hàn Dịch được phân đến thành phố Đại Trữ. Trong nhà anh ấy cũng tìm cách có chút ít quan hệ, nhưng mà vẫn không thể ở nội thành, nên bị phân đến Nhất Trung huyện Ninh Bắc.
Nhất Trung Ninh Bắc là trường trung học trọng điểm của huyện. Dịch Hàn là một sinh viên mới tốt nghiệp, có thể đến đó làm việc là cơ hội không tồi. Ít nhất tiền lương cũng có thể đảm bảo.
"Nhất Trung Ninh Bắc? Khá tốt." Liễu Tuấn tự đáy lòng nói.
Hắn hiểu rằng cùng với thời gian, giáo sư giỏi của Nhất Trung ngày càng nổi tiếng, các trường tư nhân tranh nhau giành giật.
"Nếu có thể cứ ở Nhất Trung thì không sao, bọn mình cũng chẳng có hi vọng gì cao sang. Nhưng anh ấy... Ai..." Trương Hiểu Mạn thống thiết kêu lên.
Liễu Tuấn lại cười nói: "Nói tiếp nói tiếp đi."
"Còn không phải là tại anh ta, tự cho mình giỏi hơn người, luôn đưa ra ý kiến này nọ, đòi dân chủ, muốn cải tiến phương thức dạy học!Kết quả bị đưa đến Thất Lĩnh Trùng." Trương Hiểu Mạn căm giận không thôi.
"Vậy còn cô? Cô làm việc ở đâu?"
"Anh ấy bị đày đến đó, tôi còn có thể đi nơi nào?"
"Hiểu Mạn tốt nghiệp xong, nghe tin tôi bị điều đến Thất Lĩnh Trùng thì cũng đến đó làm bí thư." Dịch Hàn giải thích nói.
"Cô ấy vốn học ngành bí thư." Liễu Tuấn nhịn không được một lần nữa bắt đầu dò xét Trương Hiểu Mạn.Nhìn khuôn mặt đầy bụi đất của cô, mới tốt nghiệp có một năm mà như già đi vài tuổi, ăn mặc cũng quê mùa,giống như Dịch Hàn rất đáng thương.
"Hiểu Mạn, rất tốt, tôi mời cô một chén."
Người ta lấy trà thay rượu, Liễu Nha Nội dùng cà phê thay rượu . Trương Hiểu Mạn đỏ mặt xấu hổ.
"Liễu Tuấn đừng trêu chọc tôi."
"Là thật, Trương Hiểu Mạn quả thực rất giỏi. Trong thời đại coi trọng vật chất này lại có người như cô, thật sự rất bội phục!" Liễu Tuấn thần sắc ngưng trọng.
Trương Hiểu Mạn vành mắt khẽ đỏ lên. Dịch Hàn khẽ đưa tay vỗ vai cô an ủi.
"Như vậy hai người đến đây hôm nay chính là vì chuyện Thất Lĩnh Trùng sao?" Liễu Tuấn hỏi.
"Đúng vậy Tuấn, tình hình ở đó quả thật rất tệ, nói là một trường trung học cấp xã, phòng học từ những năm 50, sớm đã hỏng hết rồi. Tổng cộng có mười hai lớp học cũ nát, hai kí túc xá cho giáo viên đã ba đời nay..."
Nói đến Thất Lĩnh Trùng Dịch Hàn nói nhiều hơn, ngôn từ giữa rất là bất đắc dĩ.
Liễu Tuấn nghĩ nghĩ, nói : "Chuyện này cơ hội khả năng cũng không giúp đỡ được. Sao hai người không phản ánh tình hình với giáo ủy huyện Ninh Bắc?"
Dịch Hàn cười lạnh thoáng cái: "Hì hì, chẳng nhẽ tôi phản ánh còn ít sao? Ai để ý đến anh!"
Liễu Tuấn cười khổ. Đối với tình huống này hắn còn hiểu hơn Hàn Dịch.
"Ai, Liễu Tuấn, cha cậu giờ không phải là bí thư tỉnh sao? Hay là anh phản ánh giúp chúng tôi đi?" Trương Hiểu Mạn nói.
Liễu Tuấn mỉm cười: "Có thể!,Phản ánh là có thể nhưng mà chuyện này, vẫn phải làm theo trình tự."
Trương Hiểu Mạn nghe xong có hơi thất vọng. Chỉ là cô hiểu cô chỉ là một bí thư của một cái huyện nhỏ, không thể lườm nguýt Liễu Tuấn như chồng mình được.
Liễu Tuấn trả lời vậy cũng đã là suy nghĩ kĩ rồi. Cha hắn một khi mà đã chú ý chuyện gì thì sẽ truy đến cùng. Hắn chưa từng nhìn thấy sao có thể phản ánh những lời hai người đó nói cho cha hắn được.
Cha hắn là người có chức quyền trong chốn quan trường, mọi lời nói hành động đều phải rõ ràng không thể tùy tiện được. Liễu Tuấn không phải không tin lời bọn họ nhưng mà những người ở địa vị khác nhau thì trọng điểm vấn đề khác nhau, phải rõ tình hình mới được.
"Trường cách đây có xa lắm không?" Liễu Tuấn hỏi.
"Hơn tám mươi km. Tối qua chúng tôi đến thị trấn, sáng nay bắt xe đến đây."
" Thất Lĩnh Trùng đến thị trấn có xa không?"
"Ba mươi mấy km."
"Tình hình giao thông thế nào?"
"Đến chính quyền xã thì có bảy tám cây đường đất, chỗ khác đều là đường nhựa." Trương Hiểu Mạn tựa hồ thấy hi vọng nói: "Liễu Tuấn, cậu muốn đến Thất Lĩnh Trùng xem sao?"
Liễu Tuấn cười cười: "Đúng thế. Không điều tra không thể nói được gì."
"Vậy thì tốt quá, chúng ta đi thôi." Trương Hiểu Mạn rất hưng phấn.
"Đừng nóng vội, ăn cơm trưa đã. Hai người có thể nhịn nhưng mà tôi đói sắp chết rồi đây." Liễu Tuấn mỉm cười nói.
"Quên mất đấy." Trương Hiểu Mạn hé miệng cười, lộ ra vẻ tươi trẻ của tuổi thanh xuân.
"Hai người chính là đại biểu cho tôi ở Thất Lĩnh Trùng, là bạn học. Hai người đừng nhắc đến tôi là người của đoàn tỉnh ủy, cũng đừng nhắc đến tên cha tôi, được chứ?"
"Được, tôi biết rồi." Trương Hiểu Mạn liên tục gật đầu.
"Ai nha,Liễu Tuấn, chúng ta nói chuyện lâu vậy mà không biết cậu làm trong ngành nào của tỉnh ủy."
"Khoa đại học phòng giáo học."
"Cậu có bằng nghiên cứu sinh, hẳn là khoa trưởng?"
Trương Hiểu Mạn dù sao cũng trong quan trường nên rất thích nói chuyện cấp bậc.
"Khoa phó." Liễu Tuấn mỉm cười.
Trương Hiểu Mạn cười gật đầu. Trong mắt cô vậy đã là giỏi lắm rồi.Liễu Tuấn đang làm ở tỉnh ủy, huống hồ sau lưng lại có cha làm lãnh đạo, thăng quan chỉ là vấn đề thời gian.
Trước kia ở trường bạn bè thân thiết là thế vậy mà mới bước vào xã hội chưa bao lâu, bạn bè đã xa cách vô cùng. Trương Hiểu Mạn không khỏi than thở. Bởi vì muốn nhanh chóng đi nên Liễu Tuấn gọi ba phần cơm hộp cho ba người ăn, rồi mua mấy cái bánh mì để tối ăn cho nhanh.
"Liễu Tuấn, bạn gái của anh đâu?" Lên xe, Trương Hiểu Mạn hỏi dò. Trong nội tâm có chút hiếu kì, ở Nam Phương hắn có bạn gái xinh đẹp như vậy sao lại chạy đến thành phố Đại Ninh.
"Đang làm việc."
"Đi làm?" Trương Hiểu Mạn khẽ lẩm bẩm.
"Cô ấy không phải..."
"Làm việc ở nhà văn hóa Đại Ninh."
Liễu Tuấn nói thêm một lần, giọng nói thể hiện ý không muốn nói chuyện thêm nữa. Trương Hiểu Mạn cả kinh, tức thời ngậm miệng lại.
Mấy người này thay bạn gái như thay áo.Hơn mười một giờ mới xuất phát, đi tám mươi km, mất khoảng ba tiếng mới đến chính quyền Thất Lĩnh Trùng, đã hơn hai giờ. Trên đường đúng là ngoài bảy tám km đường đất còn đâu là đường nhựa. Trường trung học Thất Lĩnh Trùng cách văn phòng chính quyền xã khoảng 1km, xe hơi trực tiếp đi vào sân nhỏ của trường. Xuống xe, trước mặt đúng là khu nhà gạch cũ nát, vách tường đã sớm phân không rõ là màu gì, những lớp vôi dày đặc, chắc là vết tích từ những năm chiến tranh ghi biểu ngữ để lại.
Đây cũng coi như là một nét đặc sắc quốc gia, vùng nông thôn không có căn phòng nào không có biểu ngữ. Liễu Tuấn âm thầm lắc đầu, nhớ tới mười mấy năm trước khi Hồng Kỳ công xã đóng quân. Trường học này do với thời Hồng Kỳ công xã thập niên 70 không khác là mấy, thậm chí càng thêm rách nát. Trường học của Hồng Kỳ công xã còn tốt hơn Thất Lĩnh Trùng. Trường trung học của Thất Lĩnh Trùng quả thật cũ nát vậy mà có những mấy trăm học sinh và giáo viên học ở đây.
Liễu Tuấn im lặng, cùng hai người đến gặp hiệu trưởng. Nói là hiệu trưởng nhưng chẳng khác nào một lão nông năm mươi tuổi, đã vậy là do nhân dân bầu ra. Cả trường Thất Lĩnh Trùng chỉ có Dịch Hàn là giáo viên do nhà nước cử đến, làm chức hiệu phó.
Mặc dù Hàn Dịch không tiết lộ thân phận của Liễu Tuấn nhưng mà hiệu trưởng vẫn rất khách khí, muốn mời Liễu Tuấn ở lại ăn cơm. Liễu Tuấn khách khí từ chối.
"Dịch Hàn,vào trong phòng ngồi đi."
Dịch Hàn đỏ mặt, nói : "Tôi và Trương Hiểu Mạn ở kí túc của chính quyền xã!"
"hai người đã kết hôn? Sao lại không thông báo cho bạn bè biết để tặng món quà nhỏ?" Liễu Tuấn cảm thấy kinh ngạc.
Dịch Hàn tựu nhìn Trương Hiểu Mạn thẹn thùng.
"Hai người yên tâm, chuyện này, tôi nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết. Coi như là quà mừng cho hai ngươi!" Liễu Tuấn rất chân thành nói.