Trùng Sinh Chi Nha Nội

Việc Điền Văn Minh được điều đến nhiệm chứ bí thư thị kỉ ủy, phó bí thư thành ủy Đại Ninh không những gặp phiền toái, hơn nữa xem ra rắc rối lại không nhỏ, Liễu Tấn Tài rất đau đầu vì việc này.

“Ba, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Lúc Liễu Tuấn một lần nữa trở về rất muộn từ huyện Ninh Bắc, thấy ba y từ thư phòng đi ra, đứng hút thuốc ở hành lang, lông mày nhíu lại.

Đây cũng là thói quen của Liễu Tấn Tài.

Ở trong phòng quá lâu, lúc choáng váng vì phê duyệt văn kiện, ông ta sẽ ra ngoài hít thở không khí, bình thường thì không hút thuốc. Nếu gặp phải chuyện gì khó giải quyết, ông ta cũng sẽ từ thư phòng đi ra, như dáng vẻ bây giờ, không ngừng hút thuôc, thỉnh thoảng còn đi đi lại lại.

Liễu Tuấn vừa nhìn là biết ba đang gặp chuyện khó, nhanh chóng bước lên lầu, đi thẳng tới hỏi.

Liễu Tấn Tài nhìn y một lát, không nói gì, tiếp tục hút thuốc.

Liễu Tuấn cũng không vội, rút ra một điếu thuốc rồi tự mình châm hút, cùng với ba lặng lẽ đứng hút thuốc ở đó.

Nguyễn Bích Tú xem ti vi trong phòng khách, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn lên lầu, ánh mắt đầy vẻ lo lắng, ân cần.

Một lúc sau, trên ngón tay Liễu Tấn Tài chỉ còn lại đầu thuốc lá, những vẫn không nói năng gì, quay mình lại bước vào thư phòng, không đóng cửa. Liễu Tuấn cũng cùng với ba đi vào, nhẹ nhàng khép cánh cửa lại.

Liễu Tấn Tài ngồi xuống ghế sô fa, mày vẫn nhíu lại.

Liễu Tuấn rót trà cho ba rồi cũng rót trà cho mình, rồi ngồi đối diện đó.

“Vừa từ huyện Ninh Bắc về hả?”

Liễu Tấn Tài bỗng nhiên mở miệng hỏi.

“Vâng!”

Liễu Tuấn gật đầu.

“tình hình ở đó của Bạch Dương thế nào rồi?”

Liễu Tuấn bèn cười: “Vẫn rất tốt, thời gian này chủ yếu là đến các đơn vị của huyện và các vùng trong thị trấn.”

Liễu Tấn Tài vẫn nhớ lời hứa, trước đây không lâu đích thân đến thị sát huyện Ninh Bắc, một mình tìm nói chuyện với Bạch Dương, Bành Thiếu Hùng và một lãnh đạo huyện ủy chủ yếu. Động viên Bạch Dương, cho dù gặp bất cứ việc khó khăn nào chính quyền thành ủy đều là hậu thuẫn vững chắc của cô ấy. Lúc nói với Bành Thiếu Hùng và một vài lãnh đạo khác thì dặn dò bọn họ đoàn kết nhất trí, phối hợp công việc tốt với Bạch Dương. Xem như có một thái độ ủng hộ rõ ràng với Bạch Dương.

Liễu Tấn Tài hành động này không thể chỉ trích.

Mặc dù Bạch Dương có phải là con gái của Bạch Kiến Minh hay không, cô ấy đã là bí thư huyện ủy Ninh Bắc, thành ủy đương nhiên phải ủng hộ cô ấy.

Liễu Tuấn lần này không phải mà đến chỉ để gặp Bạch Dương, ngay buổi sáng đã đi rồi, đầu tiên là đến trường trung học Thất Lĩnh Trùng. Đi cùng với Liễu Tuấn là Vương Nghị Nhiên, lý sự trưởng hội Thanh Cơ. Mục đích lần này là quyên góp từ thiên tặng những đồ dùng học tập như cặp sách, giấy bút, sách vở…

Hà Mộng Doanh quyên tặng những đồ này, không hề chỉ rõ đối tượng quyên tặng, mà để cho Hội Thanh Cơ xử lý. Vương Nghị Nhiên biết trường trung học Thất Lĩnh Trùng là trường mà Liễu Tuấn khá quan tâm, nên trong đối tượng quyên góp thêm tên của trường trung học Thất Lĩnh Trùng này vào.

Sau khi Vi An Bang bị lật đổ, Trì Hiểu Ba nhiệm chức bí thư đoàn tỉnh ủy, Vương Nghị Nhiên hối hận.

Sớm biết như vậy, lần đó ở khách sạn Thu Thủy không nên uống rượu say, phơi bày hết ra tâm tình của bản thân “hối hận kết giao Liễu Tuấn”. Kết quả rơi vào cảnh hai bên đều không lấy lòng được.

Từ lần say rượu đó, Liễu Tuấn không quan tâm đến ông ta. Vương Nghị Nhiên cũng biết biểu hiện của mình thật là chẳng ra sao, những ngày này luôn tìm cách lấy lòng Liễu Tuấn.

Ví dụ lần tặng đồ dùng học tập quyên góp cho trường trung học Thất Lĩnh Trùng này, vốn Liễu Tuấn, người phụ trách bộ trường học này không phải quan tâm, ngay cả Vương Nghị Nhiên cũng không phải để ý đến. Vương Nghị Nhiên coi trọng như thế này thật là muốn tăng thể diện cho Liễu Tuấn, nhân cơ hội này dần dần phản cảm đối với ông ta của Liễu Tuấn cũng bớt đi. Liễu Tuấn vốn dĩ không định đi, suy nghĩ đến thời gian không gặp được Bạch Dương, trong lòng cũng có chút nhớ nhung, mới đồng ý đi.

Hơn nữa, chán ghét một người không cần phải thể hiện ra mặt.

Bất luận thế nào, Vương Nghị Nhiên cũng vẫn là lý sự trưởng của Hội Thanh Cơ, là cán bộ lãnh đạo trung tang của đoàn tỉnh ủy. Liễu Tuấn cũng cần giữ thể diện nên đi, không cần thiết phải đắc tội đưa người ta đến chỗ chết.

Nhưng Vương Nghị Nhiên muốn lên “xe” của Liễu Tuấn, căn bản là không thể được.

Buồn cười là Vương Nghị Nhin bản thân cũng chưa biết.

Điều này cũng khó trách, không phải đầu óc ai cũng thông minh cả. Hơn nữa nỗ lực muốn tới gần Liễu Tuấn, chung qui không phải là chuyện xấu.

Chuyến đi này của Liễu Tuấn tất nhiên nhận được sự chào đón nồng nhiệt của thầy trò trường trung học Thất Lĩnh Trùng.

Trương Hiểu Mạn vài ngày trước đã chính thực điều đến khoa thư kí ban huyện ủy, đảm nhiệm chức bí thư chính của Bạch Dương, bí thư huyện ủy. Dịch Hàn vẫn làm hiện trưởng trường trung học Thất Lĩnh Trùng, chỉ là địa vị có sự biến đổi quá lớn. Trước đây ông ta chỉ là một phó chủ nhiệm huyện giáo ủy, huyện giáo ủy có việc gì lớn rất ít khi thông báo cho ông tat ham gia. Bây giờ cũng hay lên huyện thành tham gia hội nghị giáo ủy, hơn nữa rất có tiếng nói trong hội nghị, mọi người rất tôn trọng ý kiến của phó chủ nhiệm Dịch.

Điều này gọi là làm quan huyện không bằng quản lý hiện tại.

Trước đây mọi người nhìn với tư cách là bạn học cũ của công tử bí thư thành ủy , giữ thể hiện cho y. Bây giờ Trương Hiểu Mạn đảm nhiệm thư kí bí thư huyện ủy, sự tôn trọng này càng lớn hơn, hơn nữa còn là sự tôn trọng thực sự.

Đối với những biến đổi này, Dịch Hàn bình thường thoáng như trong mơ, mặc dù không ở cùng nơi với vợ, tối thứ 7 mới có thể đến huyện thành, nhưng tinh thần phấn chấn, làm việc cũng tốt hơn.

Sau khi ăn trưa ở trường trung học Thất Lĩnh Trùng xong, Vương Nghị Nhiên và xe của Hội Thanh Cơ trở lại khu vực thành phố, Liễu Tuấn cùng với Dịch Hàn vào huyện thành.

Tiểu ngoan đồng vừa đến, bí thư Bạch lập tức “trốn làm”, hai người nói chuyện với nhau cả một buổi chiều ở phòng số 1 khách sạn Thiên Nga. Nhưng lại là để cho đôi “vợ chồng phân cách” Dịch Hàn và Trương Hiểu Mạn có cơ hội gặp nhau trò chuyện tâm tình.

Ban nhân sự ở huyện Ninh Bắc đã được thiết lập lại, mười một thường ủy huyện ủy, lưu nhiệm chỉ có 3 người, trong đó bao gồm Thạch Trong, phó huyện trưởng thưởng ủy trước đây.

Thạch Trọng ước nguyện được thực hiên, đảm nhiệm chức phó huyện trưởng thường vụ kiêm thường ủy huyện ủy.

Bành Thiếu Hùng bị nếm một đòn ở việc này, phải chấp nhận đề nghị của Bạch Dương, điều chỉnh phân công phó huyện trưởng. thành ủy đã đồng ý Thạch Trọng đảm nhiệm thường ủy huyện ủy kiêm phó huyện trưởng thường vụ, thì phải giao phó cho người ta quyền lục của phó huyện trưởng thường vụ. Bành Thiếu Hùng lần này cũng không còn cách nào khác.

Ba vị thường ủy khác đều từ những nơi khác được điều đến tạm thời, không hiểu rõ sự việc, vẫn còn đang trong thời kì hòa hợp.

Sau khi Liễu Tuấn và Bạch Dương nói chuyện cả buổi chiều với nhau xong, lại mời vợ chồng Dịch Hàn ăn cơm, rồi mới trở về thành phố Đại Ninh.

“Công việc của huyện Ninh Bắc, con không nên can thiệp quá nhiều, cần phải cẩn trọng… Hơn nữa, Bạch Dương cũng cần rèn luyện, con quản quá nhiều, không phải là giúp cô ấy, mà chính là hại cô ấy, hiểu không?”

Liễu Tấn Tài chậm rãi nói.

Lời nói này cũng thì chỉ có lúc cha con trong gian phòng bí mật mới có thể nói. Nếu người khác nghe được, không chừng người ta lại kinh ngạc.

Sao, đường đường là một bí thư huyện ủy lại cần sự “dạy bảo” của một tiểu tử vắt mũi chưa sạch?

“Vâng, con biết rồi. Cũng chỉ là đưa cho chị ấy một vài ý kiến, đề xuất, sợ chị ấy một số vấn đề suy nghĩ không thâu đáo…”

Liễu Tấn Tài gật đầu.

Đánh trống không cần phải dùng búa tạ, Liễu Tấn Tài tin con trai của mình sẽ hiểu được sự đúng mực. Còn với tình cảm khác thường bí mật giữa Bạch Dương và Liễu Tấn Tài, Liễu Tấn Tài lại chưa bao giờ đoán đến.

Nguyên nhân vì tuổi tác giữa hai người khác biệt.

“Ba, ba vừa nãy hình như gặp phải chuyện gì phiền não phải không?”

Liễu Tuấn hỏi.

“Ừ… là về việc của chú Điền…”

Liễu Tấn Tài nói.

“Chú Điền? Lẽ nào việc điều động của chú ấy gặp rắc rối?”

Liễu Tấn Tài có chút kinh ngạc.
Theo lý có Liêu Khánh Khai ở tỉnh ủy, việc điều nhiệm Điền Văn Minh đáng nhẽ không xảy ra điều gì ngoài ý mới đúng.

Liễu Tấn Tài nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “không phải việc điều động gặp rắc rối, mà là Điều Văn Minh đã gặp rắc rối!”

“Tự mình xảy ra vấn đề?”

Liễu Tuấn hết sức ngạc nhiên.

“Vấn đề gì vậy ạ?”

Liễu Tấn Tài hút vài hơi thuốc, chậm rãi nói: “Có người khắp nới cáo trạng, nói chú ấy có vấn đề về kinh tế, lúc đảm nhiệm chỉ huy trưởng bộ chỉ huy xây dựng lại tuyến quốc lộ, ăn hối lộ của công ty xây dựng số hai của thành phố Bảo Châu. Ngoài ra, cũng có người phản ánh vấn đề tác phong của chú ấy…”

Liễu Tuấn có chút choáng váng.

“Đích danh tố cáo?”

“Ai dám nêu đích danh?”

Liễu Tấn Tài lắc đầu.
Đây cũng là những lời chỉ có hai ba con trong lúc này mới có thể nói ra. Vì thư nặc danh quá nhiều, nghiêm trọng gây nhiễu khiến cho bộ chính quyền và ủy ban kỉ luật thụ lý án, rất nhiều đều là có lỗ trống thì gió mới lùa vào. Hao phí rất nhiều nhân lực và thời gian để điều tra, cuối cùng phát hiện tình hình “có lẽ có” rất nhiều, ngược lại thì ảnh hưởng tới nhiều vấn đề.

Vì thế, bây giờ bộ môn chính trị và pháp luật, ủy ban kỉ luật thông thường đều không quan tâm tới thư nặc danh. Chỉ có những thư nặc danh xem ra hợp tình hợp lý, chứng cứ xác thực thì mới tiến hành điều tra. Nhưng những thư đích danh thì nhất định phải điều tra.

Chỉ có điều là người đích danh chỉ ra thì lại rất ít.

Vi An Bang nhanh chóng bị lật đổ, mấu chốt là chủ nhiệm Hạ của sở quản lý quảng trường Thiên Mã đích danh tố cáo, hơn nữa là đích thân đến ủy ban kỉ luật tỉnh đưa thư tố cáo.

Không nghi ngờ, đằng sau việc này là Liễu Tuấn xúi giục, vài người như Trình Tân Kiến cũng nhân cơ hội này, thúc đẩy để đi đến thành công. Ngoài ra Vi An Bang chỉ là phó bí thư đoàn tỉnh ủy, không có quyền lực gì nhiều, nên chủ nhiệm Hạ mới dám làm như thế.

Nhưng Điền Văn Minh là ai cơ chứ?

Nhân vật thứ ba của thành ủy Bảo Châu, là bí thư tiền nhiệm của bí thư tỉnh ủy Liêu Khánh Khai.

Trong tỉnh N, ai dám đích danh tố cáo ông ta?

Cứ coi là nội dung thư là thật, lật đổ Điền Văn Minh, thì thế nào? Người tố cáo này, có lẽ cũng không phải là “thánh nhân”, bản thân không có tỳ vết nào, lẽ nào có người chống đỡ đằng sau?

Nghe nói là thư nặc danh, Liễu Tuấn đầu tiên thở phào một cái, lập tức hiểu ra sự tình e là không đơn giản như vậy, nếu không bố y đã không nhăn nhó mặt mày như vậy.

“Kì thật đơn thuần là tố cáo, vấn đề cũng không lớn, việc có lỗ hổng thì mới có gió lùa vào này, cũng không sợ điều tra. Quan trọng là thư tố giác này là ban kỉ luật trung ương chuyển xuống, lại kèm theo chữ kí của phó bí thư Tưởng của ủy ban kỉ luật trung ương, yêu cầu điều ủy ban kỉ luật tỉnh thận trọng xem xét…”

Quả nhiên, Liễu Tấn Tài nói ra “chỗ mấu chốt” của vấn đề.

“Phó bí thư Tương của ủy ban kỉ luật trung ương?”

Liễu Tuấn có chút sửng sốt.

Phó bí thư Tương cũng là thành viên lớn cấp chính bộ, lai lịch tất nhiên rất lớn. Điều này cũng đúng thôi, điều Liễu Tuấn ngạc nhiên là vì sao ông ta lại đích thân chỉ thị. Theo bình thường, vấn đế của một phó bí thư thành phố, ủy ban kỉ luật tỉnh hoàn toàn có thể tự quyết định điều tra thế nào. Đặc biệt là Điền Văn Minh là thư kí tiền nhiệm của Liêu Khánh Khai, phó bí thư Tương làm như thế, không phải là công khai đối đầu với Liêu Khánh Khai hay sao?

Có chút không hợp với qui tắc mà!

“Người bên Hồ Vi Dân?”

Liễu Tuấn hỏi dò.

Liễu Tấn Tài cười nhạt một cái, lắc đầu.

Đôi măt của Liễu Tuấn bỗng nhiên thu lại, lộ ra một vẻ cực kì kinh ngạc.

Liễu Tấn Tài nhìn thấy con trai như vậy là biết y đã hiểu được chỗ quan trọng của vấn đề, hơi hơi gật đầu.

Nếu là Hồ Vi Dân muốn cản trở, hoặt là Đào Nghĩa Âu ngăn cản việc Điền Văn Minh điều nhiệm thành phố Đại Ninh, trong tình hình này, nhất định Liễu Tấn Tài có quyền tuyệt đối lời nói ở thành phố Đại Ninh, không phù hợp với lợi ích của Hồ Vi Dân và Đào Nghĩa Âu. Nhưng phó bí thư Tương lại không phải là “viện binh” của Hồ Vi Dân hay là Đào Nghĩa Âu, chính là thành viên lớn quan trong của Trương Quang Minh.

Chỉ thị này của phó bí thư Tương, trên thực tế thay mặt cho thái độ của Trương Quang Minh trong việc này.

Trương hệ cũng không muốn thành phố Đại Ninh biến thành thành phố Bảo Châu thứ hai, một lần nữa trở thành hậu hoa viên của Liêu Khánh Khai và Nghiêm Ngọc Thành.

Liễu Tuấn trầm ngâm, chậm rãi nói: “Trương tỉnh trưởng có đề tên người được tuyển chọn cụ thể ra không?”

“Có. Phó chủ nhiệm Cung văn phòng chính quyền tỉnh.”

Liễu Tuấn bèn gật đầu, bỗng nhiên cười, nói: “Trương tỉnh trưởng chí lần này thật không nhỏ, ánh mắt không chỉ có thế này.”

Liễu Tấn Tài nhìn con trai một lát, không nói gì.

Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, ông ta đồng ý với phân tích của Liễu Tuấn.

Một thành phố Đại Ninh, kì thự là không đáng để Trương Quang Minh “mạo hiểm” như này. Ông ta đang dần dần đứng vững tại tỉnh N, không thể thiếu thái độ hợp tác giữa ông ta và Liêu Khánh Khai.

Ra tay với Điền Văn Minh, Trương Quang Minh xem ra muốn tranh vị trí “bí thư tỉnh ủy” này. Nếu tranh vị trí này, ngoài việc có chiến tích cũng đủ ra, bản thân Trương Quang Minh cũng cần thể hiện “năng lực trong tay” của mình một chút, hi vọng có thể đạt được sự thừa nhận của tầng lớp cấp trên. Ngoài ra, ông ta cũng thực sự không thể nhìn hai thành phố kinh tế lớn mạnh nhất tỉnh N đều trong tay Liêu hệ. Nếu không, cho dù ông ta có thuận lợi lên chức, chỉ sợ cũng không được lâu. Sau khi Liêu Khánh Khai về hưu đến thủ đô dưỡng lão, còn tốt một chút, nếu không ở tỉnh N dưỡng lão, lại có một bí thư tiền nhiệm thế lực mạnh như thế ở đây, Trương Quang Minh lại phải kiêng kị không ít.

“Ủy ban kỉ luật tỉnh đang phái tổ điều tra đến thành phố Bảo Châu…”

Liễu Tấn Tài nói.

Liễu Tuấn cười. Phó bí thư Tương đã đích thân chỉ thị, ủy ban kỉ luật tỉnh tất nhiên phải tiến hành điều tra, Doãn Bảo Thanh bây giờ cũng tiến đến gần với Trương Quang Minh rồi.

Tuy nhiên có thế điều tra vấn đề của Điền Văn Minh hay không không phải là mấu chốt, mấu chốt là thời gian.

Bây giờ Trâu Thanh đã bị ủy ban kỉ luật tỉnh song qui, vị trí bí thư ủy ban kỉ luật thành phố Đại Ninh trống, thế này không thể đợi quá lâu, cái mà Trương Quang Minh đánh vào chính là thời gian. Liễu Tuấn thậm chỉ có thể dự tính, chỉ cần người được tuyển chọn bí thư ủy ban kỉ luật thành phố Đại Ninh xác định, ủy ban kỉ luật tỉnh lập tức có kết luận trong việc điều tra Điền Văn Minh, Hơn nữa chắc chắn kết luận là “trong sạch”.

Mục đích của Trương Quang Minh chỉ là muốn nắm vị trí bí thư ủy ban kỉ luật thành phố Đại Ninh trong tay, chứ không hề có ý đắc tội với Liêu Khánh Khai.

Liễu Tuấn nghĩ một lát, bỗng nhiên cười lên, nói: “Bố, con có một cách, có thể thử xem.”

Liễu Tấn Tài nhìn y một lát, lãnh đạm nói: “Treo đầu dê bán thịt chó”.

Liễu Tuấn liền cười: “Đúng thế!”


Phòng hội nghị thứ nhất ủy ban tỉnh N, hội thường ủy tỉnh ủy đã mở được hơn một tiếng. Không khí vẫn khá là dung hòa, trên mặt mỗi người đều mang một nụ cười nhạt. Trông đó, nụ cười của bí thư chính pháp ủy Hồ Vi Dân là vui vẻ nhất.

Trương Quang Minh trực tiếp “lên mặt” với Liêu Khánh Khai, đối với Hồ Vi Dân mà nói, tất nhiên là việc đáng để “vui mừng” rồi.

“Đề tài bàn luận tiếp theo là về việc đề người nhiệm phó bí thư thành ủy thành phố Đại Ninh kiêm bí thư ủy ban kỉ luật thành phố…”

Trưởng phòngtổ chức tỉnh ủy Dương Nghi An nâng kính viền đen lên, chậm rãi nói.

Tất cả thường vụ hai mắt đều híp lại.

Nghiêm chỉnh mà nói, đây là lần đầu tiên Trương Quang Minh trong nhiệm kì hai năm mà có ý kiến trái ngược với Liêu Khánh Khai. Có lẽ sắp xếp nhân sự trước đây, Trương Quang Minh cũng chưa chắc hoàn toàn đều đồng ý với Liêu Khánh Khai, chỉ là một là Liêu Khánh Khai làm việc cũng để cho Trương Quang Minh một vài chỗ. Hai là, Trương Quang Minh độc thân đến tỉnh N, luôn luôn nỗ lực thiết lập “vòng tròn” của mình, cứ xem trước mắt, Trương hệ đã đủ ngang hàng với Hồ hệ rồi, nhưng với Liêu hệ thì vẫn có cách biệt lớn lắm, tùy tiện gây “hấn”, không phù hợn với tác phong từ trước đến giờ của Trương Quang Minh.

Bây giờ, Trương Quang Minh bỗng nhiên xuất chiêu, dụng ý mọi người đều rõ.

Trương Quang Minh là chuẩn bị cho việc “thay ban”.

Giả sử Trương Quang Minh đủ khả năng tiếp tục thay ban, đối với hệ Hồ mà nói, thì khá là có lợi. Trương Quang Minh làm bí thư tỉnh ủy, trong chốc lát, thế lực của ông ta không thể phát triển mạnh bằng “trình độ” của Liêu Khánh Khai hiện tại được. Mặt khác, cùng với việc Liêu Khánh Khai về hưu, thế Liêu hệ ban đầu nhất định cũng phát sinh phân hóa, Nghiêm Liễu Dương là một khối, Diệp Xuân Lân và Chu Ba lại là một khối, thế này không thể hình thành hợp lực có hiệu quả. Nếu tỉnh trưởng không đề bạt, mà vẫn từ lời trung ương xuống, tầng lớp cấp trên tỉnh N gần như hình thành thế lực năm phái, ai cũng không thể độc đại. Trương Quang Minh phải từ từ nắm giữ, nhất định phải nhượng bộ với từng hệ, quyền lên tiếng của những người như Hồ Vi Dân cũng sẽ tăng lên vài phần.

Quyền quyết định Thành viên ban tỉnh ủy đi hay ở là do trung ương, Trương Quang Minh nhúng tay vào bố cục thành phố Đại Ninh là rất bình thường.

Bất luận thế nào, thành phố Đại Ninh là thành phố quan trọng nhất trong tỉnh.

Liêu Khánh Khai ở giữa, trương Quang Minh bên trái, Nghiêm Ngọc Thành bên phải, ba vị trí lớn của tỉnh N luôn luôn là như vậy. Hồ Vi Dân chẳng là gì đối với ba người bọn họ.

Điều kì lạ là trên mặt của ba người thì luôn cười, không có sóng gió, chưa có bất kì thể hiện ra mặt ngoài ý nào.

Trong lúc Vấn đề của Điền Văn Minh đang được điều tra, theo tính của Liêu Khánh Khai, không thể khư khư cố chấp, cưỡng ép hội thường ủy thông qua cho Điền Văn Minh đảm nhiêm, mặc dù điều đó ông ta có thể làm được.

Giả sử như thế, có nghĩa là Liêu Khánh Khai tự phá vỡ “quy tắc”.

Làm sao, ngươi, thư kí của Liêu Khánh Khai lại có thể là đặc biệt được? Rõ ràng đang điều tra vấn đề, mà còn muốn lên chức?

Thân là bí thư tỉnh ủy, ông ta không thể để người ta nắm chuôi mình như thế này được.

Có lẽ tầng lớp cấp trên nhìn ông ta với tư cách cũ, sẽ không so đo việc này, dù sao là cách đi ngược lại với “quy tắc”. Ngươi, bí thư tỉnh ủy có thể tạo ra một tiên lệ,thì không sợ người ta cũng học như thế sao?

Nói như thế này, Liêu Khánh Khai chuẩn bị “thỏa hiệp” với Trương Quang Minh rồi?

Vừa nghĩ đến Liêu Khánh Khai thế lực lớn mạnh mà cũng có ngày “thỏa hiệp”, mặc dù không phải là thỏa hiệp với bản thân, Hồ Vi Dân vẫn rất vui mừng.

“Bộ tổ chức trong này có hai người được tuyển chọn, người thứ nhất là hiện nhiệm phó bí thư thành ủy Bảo Châu, trưởng phòngbộ tuyên truyền thành ủy đồng chí Dung Bách Xuyên… người thứ hai là đang đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm văn phòng chính quyền tỉnh, đồng chí Cung Nghĩa Phu… Sau đây tôi xin giới thiệu tình hình cơ bản của hai đồng chí này…”

Dương Nghi An không ngừng báo cáo về hai người được chọn này.

Gương mặt tươi cười của Hồ Vi Dân bỗng đứng lại, mắt nhìn về trương Quang Minh, thấy ông ta cũng như thế, sắc mặt có phần thay đổi.

Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài lại nhìn nhau, lòng hiểu nhau mà không cần nói.

Một chiêu “treo đầu dê bán thịt chó” thật hay!

Đây là chiêu nhỏ mà Liễu Tuấn đưa ra cho vài vị đại lão. Sự chú ý của mọi người đều đã tập trung vào Điền Văn Minh, vậy thì lòng vòng được rồi. Ngoài ra còn đề Dung Bách Xuyên ra.

Mục tiêu chủ yếu của “trận chiến” này là cần phải nắm giữ vị trí bí thư ủy ban kỉ luật thành phố Đại Ninh, tăng cường tiếng nói của Liễu Tấn Tài ở thành ủy Đại Ninh. Đủ khả năng đưa Điền Văn Minh lên đương nhiên là tốt nhất, một mũi tên trúng hai đich, đã tăng cường thế lực của Liễu hệ ở thành phố Đại NInh, mà còn thỏa mãn tâm nguyện Liêu Khánh Khai trọng dụng Điền Văn Minh.

Người già rồi, có chút luyến tiếc người cũ.

Điền Văn Minh theo Liêu Khánh Khai đã nhiều năm, yên trước ngựa sau, có rất nhiều công lao thành tích. Trong thời gian nhiệm chức ở thành phố Đại Ninh, thể hiện cũng rất tốt. trước khi Liêu Khánh Khai về hưu, đề bạt ông ta lên vị trí quan trọng, cũng coi như là một sự khẳng định đối với ông ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui