Trình Tần Kiến vừa nghe Liễu Tuấn nói tình hình lập tức trở nên giận dữ, tay đập mạnh xuống bàn.
“Tên tiểu tử này, chưa chịu khổ bao giờ, không biết đường chết như thế nào, hãy để tôi xử lý nó!”
Liễu bí thư là cấp trên mà Trình Tân Kiến kính trọng nhất, Kinh Vô Úy kiêu ngạo như thếm phó cục trưởng Trình nhất quyết không thể dung tha.
“Nghe Long Diễm Lệ nói, tên tiểu tử này ức hiếp học sinh, làm vương làm tướng trong trường Thủy Lợi, muốn trị thì phải trị thẳng tay, thế cũng có thể xem là vì dân trừ hại.”
Liễu Tuấn dặn dò.
“Yên tâm, nó không chạy được đâu!”
Long Diễm Lệ bèn hơi hoảng sợ.
Ngày thường, Kinh Vô Úy kề vai sát cánh cùng công an nhân dân đồn công an gần trường học, kết giao huynh đệ. Trong mắt các học sinh cậu ta vừa khiến cho người ta kinh sợ, vừa khiến cho người ta ngưỡng mộ. Hôm nay Long Diễm Lệ nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Liễu Tuấn và Trình Tân Kiến mới biết Kinh Vô Uy căn bản cũng không là gì.
Người ta đây mới gọi là “nha nội”
Hành động của Trình Tân Kiến hết sức nhanh chóng, ngay ngày hôm đó đã đến bệnh viện gặp Kinh Vô Úy, khống chế cậu ta, phân cục công an khu Giang Đông cũng nhanh chóng vòa cuộc, phái cảnh sát hình sự lập án điều tra Kinh Vô Úy.
Trái tim Liễu Tuấn sắt đã, nhất định phải xử lý hắn, không để hắn có cơ hội trở tay.
Liễu Tuấn bình thường không phải chú tâm đến những chuyện như thế này, Trình Tân Kiến đường đường là một phó cục trưởng, là chỗ thân tín của Lương Quốc Cường, đối với những tên lưu manh như thế này, chẳng qua chỉ là chuyện cỏn con.
Không ngờ việc này lại xảy ra một chút rắc rối.
“Tiểu Tuấn, em có việc muốn hỏi anh!”
Trong khuê phòng của Nghiêm Phi, tiểu nha đầu sắc mặt nghiêm túc mà từ trước đến giờ chưa từng như vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn hết sức căng thẳng.
Liễu Tuấn bỗng ngây ra, Nghiêm Phi từ trước đến giờ chưa từng như vậy.
“Phi phi, sao thế?”
Theo thói quen, Liễu Tuấn cầm lấy tay Nghiêm Phi.
Vậy mà Nghiêm Phi lại nhẹ nhàng rút ra, tuy nhiên tât nhiên là chưa bỏ hẳn ra mà tay vẫn nằm trong bàn tay của Liễu Tuấn, nhưng cái động tác thế này cũng đủ để khiến cho Liễu Tuấn ngạc nhiên. Đây cũng là việc từ trước đến giờ chưa từng xảy ra. Từ hổi 9 tuổi quen biết Nghiêm Phi đến khi tình cảm của hai người thân thiết như thế này, Nghiêm Phi chưa hề có những học động nhỏ như thế này.
“Anh… có phải anh đánh nhau với người ta ở trường Thủy Lợi không?”
Nghiêm Phi hơi cắn môi hỏi, đôi mắt to xinh đẹp đang nhìn Liễu Tuấn không chớp mắt.
Liễu Tuấn gật đầu, cũng không phủ nhận: “Ừm, anh đánh một thằng lưu manh hai cái.”
“Vì sao anh lại đánh nhau với người ta? Anh đến trường Thủy Lợi để làm gì?”
Nghiêm Phi lập tức hỏi tiếp.
Lông mày Liễu Tuấn có chút cau lại.
Làm sao Nghiêm Phi lại biết chuyện này cơ chứ?
Nếu nói ra thì việc này cũng không có gì, tuy nhiên thông thường Liễu Tuấn cũng không nói những việc vớ vẩn như thế này với Nghiêm Phi, nhưng bây giờ, lại có người nói đến tai Nghiêm Phi, hơn nữa có lẽ là chẳng nói điều gì tốt đẹp.
“Anh mau nói đi… không được nói dối em…”
Nghiêm Phi có chút lo lắng.
Tiểu nha đầu này tính tình ngây thơ, rất ít khi để tâm đến những chuyện như thế này, cũng như chuyện lần trước Liễu Tuấn không để Nghiêm Phi biết đến chuyện ở thành phố Nam Phương, cô ấy cũng cười mà bỏ qua, không hề hoài nghi.
“Em nói cho anh trước đi, em đã nghe được những gì?”
Liễu Tuấn hỏi lại.
“Không, em muốn anh nói cho em trước… Anh mà không nói thì em giận thật đấy.”
Miệng Nghiêm Phi vênh lên, đôi môi hồng hồng xinh xinh trông thật kiều diễm, trong mắt Liễu Tuấn không hề thấy “sự tức giận” mà chỉ thấy sự xinh đẹp này.
“Được, để anh nói cho em, việc cũng chẳng có gì cả.”
Liễu Tuấn cười, rồi lại vuốt gò má xinh xắn của cô ấy, kéo cô ấy ngồi lên giường, tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của Nghiêm Phi.
“Long Diễm Lệ, chắc em không nhớ, trước đây là bạn học trường tiểu học Dân Chủ huyện Hướng Dương, bây giờ cô ấy là sinh viên sắp tốt nghiệp của trường Thủy Lợi, cô ấy báo danh tham gia hoạt động chi giáo mà đoàn tỉnh ủy bọn anh làm lần này…”
Liễu Tuấn nói từ đầu đến cuối cho Nghiêm Phi.
Nghiêm Phi rất chăm chú lắng nghe, chốc chốc lông mày lại cau lại.
“Thế này à, cái tên Kinh Vô Úy này thật chẳng ra làm sao…”
“Hắn ta vốn là người tồi tệ mà!”
Lúc Liễu Tuấn kể lại rất cẩn thận lựa chọn từ ngữ, không miêu tả cụ thể Kinh Vô Úy ức hiếp học sinh như thế nào. Cậu ấy không muốn Nghiêm Phi biết những thứ cặn bã như thế này.
“Vậy… vậy bọn họ nói thế nào? Là anh… anh với cô Long Diễm Lệ kia là thế nào…Ghen tuông với Kinh Vô Úy, ỷ thế ức hiếp người, đánh rụng hết răng của người ta, lại còn gọi người của cục công an đi bắt người ta….”
Lông mày Nghiêm Phi lại cau lại.
Liễu Tuấn bỗng ngây ra, hỏi: “em nghe ai nói vậy?”
“Vũ Viện Viện!”
Liễu Tuấn cuối cùng cũng hỏi được mọi chuyện, Vũ Viện Viện vốn là người điên điên khùng khùng, nói những điều chẳng tốt đẹp gì cho Nghiêm Phi là điều rất có thể, nhưng Vũ Viện Viện làm thế nào mà nghe nói được chuyện này?
Cô ấy là con gái của Vũ Thu Hàn, chẳng nhẽ Vũ Thu Hàn cũng nghe nói về việc này?
“Phi Phi, mọi việc là thế này, giữa anh và Long Diễm Lệ không có chuyện gì cả?”
Liễu Tuấn nắm chặt tay Nghiêm Phi, rất chân thành nói.
“Ừm, em tin anh, em luôn tin ở anh…”
Nghiêm Phi vui vẻ hơn một tí, nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng dựa sát vào người Liễu Tuấn.
“Liễu Tuấn, sao hôm nay anh lại đến thăm em?”
… …
Cục ngoại thương thành phố Đại Ninh, Vũ Viện Viện nhìn Liễu Tuấn đứng trước mặt, vừa vui mừng vừa sợ hãi.
“Ai da, cậu đến thật đúng lúc, tôi đang buồn bực lắm đây, chẳng có ai nói chuyện với tôi cả.”
Đồng sự trong phòng làm việc của Vũ Viện Viện ai cũng đều hé miệng cười trộm, không phải chẳng ai nói chuyện với cô ta, thực ra là “tiếp chuyện không nổi”. Tình tình đại tiểu thư Vũ hay nói nhiều, không khiến cho nước bọt cậu khô thì quyết không bỏ qua.
Ngay cả Lý nha nội Tử Hoành tiên sinh, mặc dù đãng nói chuyện cùng với Vũ đại tiểu thư, mà cũng không dám gây “hấn”.
Những đồng sự kia nhìn thấy Liễu Tuấn, trong lòng đều cảm thấy “thương xót”, nhìn người đẹp trai như thế kia, hình như cũng không ngu, làm sao lại đến để Vũ đại tiểu thư “ngược đãi”?
“Ý, sao cậu lại không nói gì thế? Sao thế? Ai khiến cậu tức giận à?”
Thấy Liễu Tuấn nghiêm mặt, không nói một tiếng nào, chỉ nhìn mình, Vũ Viện Viện có chút hoảng, cũng không biết vì sao, thời gian quen biết giữa cô ấy với Liễu Tuấn càng dài, thì càng có chút kinh sợ Liễu Tuấn.
Có vẻ ngay cả đối với anh trai rất giống Vũ Thu Hàn, Vũ Chính Hiên, Vũ đại tiểu thư cũng chưa từng có cảm giác kinh sợ như thế này bao giờ.
Ánh mắt của người này, hình như có một năng lực đặc biệt, có thể nhìn thấu tâm can của ngươi.
“Cô đi ra đây một chút!”
Liễu Tuấn lãnh đạm nói một câu, quay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Vũ Viện Viện ngây ra một lúc, rồi ngoan ngoãn đi theo sau.
Hai người bọn họ vừa đi ra khỏi phòng, các cán bộ trong cục ngoại thương mắt nhắm mắt mở, hết sức kinh ngạc, không ngờ được Vũ đại tiểu thư “làm mưa làm gió” này lại có lúc ngoan ngoãn nghe lời như thế này.
Người này là ai đây?
“Ây, rốt cuộc là có chuyện gì đây?”
Đi đến một bên của hành lang, xung quanh không có người, Vũ Viện Viện lại hỏi lần nữa, có chút khó hiểu hỏi.
“Việc gì mà cô phải hỏi tôi à?”
Liễu Tuấn lãnh đạm nói.
“Ấy, cậu là nói đến chuyện ở trường Thủy Lợi?”
Vũ Viện Viện bỗng thấy chột dạ.
Thực ra sau khi cô ấy nhịn không được kể cho Nghiêm Phi nghe, thì cũng đã hết sức hối hận, Nghiêm Phi thuần khiết vô cùng như thế, điều này nếu gây ra sóng gió gì trong tình cảm giữa Nghiêm Phi và Liễu Tuấn thì hết sức rắc rối.
Võ Viện Viện mặc dù lơ đễnh nhưng cũng biết, hôn nhân giữa hai người bọn họ không chỉ là việc giữa hai thanh niên, có lúc cũng liên quan đến rất nhiều vấn đề.
“Nói đi, là thế nào?”
Liễu Tuấn vẫn lãnh đạm nói.
“ừm, chính là…việc này ở nhà tôi nghe từ bố tôi.”
Vũ Viện Viện vừa nói vừa nhìn trộm sắc mặt của Liễu Tuấn.
“Nghe bố cô nói?”
Liễu Tuấn bỗng ngây ra.
“Ừm, bố tôi thấy việc này rất kì lạ, miệng luôn nói “tên tiểu từ này không phải là người như thế, sao tự nhiên lại vô liêm sỉ như thế cơ chứ…”
Liễu Tuấn gật đầu, trên mặt không hề sợ hãi. Xem ra Vũ Thu Hàn đúng là nghe thấy chuyện này rồi.
“Viện Viện, tôi nói cho cô biết, về sau, những việc như thế này, bất kể là thật hay giả, cô không được nói cho Nghiêm Phi, cô ấy không phải là người phức tạp như thế trong xã hội, nghe thấy điều gì cũng đều cho là thật, hiểu chưa?”
Liễu Tuấn dặn dò, cũng không hề nghiêm ngặt gì.
“Ồ, tôi biết rồi… thực ra, tôi cũng không tin đó là sự thật…”
Liễu Tuấn liếc cô ấy một cái.
“Cậu thử nghĩ xem, ai mà có được người con gái như Nghiêm Phi, thì liệu còn có muốn để ý đến người con gái khác nữa không?”
Liễu Tuấn bèn cười.
Không ngờ Vũ đại tiểu thư bắt đầu nịnh nọt.
Câu nói này lọt vào tai, thật khiến người ta vui vẻ.
Trong lúc đang nói chuyện thì Lý Tử Hoành vội vã chạy đến.
… …
“Liễu Tuấn, việc này, phó tỉnh trưởng Quan đã nhúng tay vào rồi!”
Trong phòng bao của khách sạn Thu Thủy, Trình Tân Kiến nhăn nhó mặt mày nói với Liễu Tuấn.
Người tụ hội ở đây, ngoài Trình Tân Kiên, Tiếu Võ, Tiếu Kiếm, Vương Bác Siêu ra thì còn có thêm Trần Hoài Nghĩa, là con trai của Trần Lập Hữu, làm lái xe tại văn phòng Đại Ninh của huyện Hướng Dương, tuy nhiên là biên chế cán bộ, không, là biên chế công chức.
Liễu Tuấn đã đồng ý với Trần Lập Hữu để ý đến con trai ông ấy, cũng chỉ có một mình cậu ta, với mấy người Tân Kiến là quen mặt. Trần Hoài Nghĩa tuổi còn trẻ, nói không nhiều lắm, nhưng rất có năng lực, Liễu Tuấn cũng khá là thích cậu ta.
Nghe nói Quang Minh Kiệt bỗng dưng cũng nhúng ta vào chuyện này, Liễu Tuấn đang đưa tay ra gắp thức ăn thì bỗng khựng lại một lát sau đó mới gắp một cánh gà để vào đĩa của mình.
“Tin tức gì thế?”
“Tên Kinh Lương đó là phó hiệu trưởng trường đại học Thủy Lợi, là cháu ngoại của phó tỉnh trưởng Quan.”
“Cháu ruột?”
“Cháu ruột, là con trai của chị cả của phó tỉnh trưởng Quan.”
Trình Tân Kiến rất hiểu rõ nội tình.
Việc này trước mặt Liễu Tuấn, cậu ta có thể vỗ ngực, bây giờ không làm được, hiển nhiên phải tìm hiểu rõ nguyên nhân.