Trùng Sinh Chi Nha Nội

Liễu nha nội đang chìm sâu trong giấc ngủ, thì cảm thấy có sự mềm mại của một cơ thể áp sát vào người mình. Liễu Tuấn vốn là người rèn luyện võ nghệ từ lâu, cho dù có uống chút rượu, lại không có chút đề phòng nào, nhưng bị người khác tấn công tận nơi thế này, vẫn có thể tỉnh ngay lập tức, bản năng vẫn rất tốt.

Người con gái đó “Hơ” lên một tiếng, rồi cười ngại ngùng, Liễu Tuấn lập tức tỉnh hẳn, quay người lại, bật đèn ngủ.

Người đang nằm gần bên cạnh y không phải nhân viên phục vụ phòng số ba Tống Giai sao?

“Cô làm gì thế?”

Liễu Tuấn cau mày hỏi.

“Ư, đến lúc này đâu cần hỏi như vậy?”

Tống Giai tiến lại gần, đưa tay ôm lấy y, dưới anh đèn mờ của chiếc đèn ngủ, cơ thể mềm mại của cô ta tiến lại gần, vô cùng quyến rũ, Liễu Tuấn không nói thêm lời nào, đứng dậy mặc quần sao, đi ra phòng ngoài, ngồi lên ghế sofa hút thuố, lúc này mới nói với người bên trong phòng ngủ: “Mặc xong quần sao thì ra ngoài!”

Tống Giai không ngờ người này lại làm như vậy, không nói thêm câu nào với y, mặc quần áo chỉnh tề, cảm thời hơi kinh ngạc, trong lúc này thực sự không biết làm gì.

Liễu Tuấn hút đến điếu thuốc thứ hai, thấy cô ta không có động tĩnh gì, cũng không thúc giục, đến trước bàn làm việc, nhấc điện thọi gọi cho Bạch Dương phòng số một.

“Alo, ai đó?”

Tiếng chuông vang lên một hồi, Bạch Dương mới nhấc điện thoại, hơi khó chịu hỏi.

“Là em, chị, bây giờ Tống Giai đang ở phòng em, không mặc quần áo, chị lập tức đến chỗ em một lát đi”

Liễu Tuấn không đợi Bạch Dương nói thêm câu nào, liền cúp máy.

Bạch Dương đang mơ màng, bị cú điện thoại của Liễu Tuấn làm cho sực tỉnh, vội vàng khoác áo ngoài, chạy lên tầng hai. Đợi đến khi cô đến trước phòng số ba, Tống Giai đã mặc xong quần áo, đứng trước mặt Liễu Tuấn, nước mắt rơi như mưa.

“Chuyện gì thế này?”
Bạch Dương nhìn Tống Giai, nghiêm khắc hỏi.

“Tôi…”

Tống Giai ngẩng đầu nước mắt lã trã rơi, nhìn Bạch Dương, rồi lại vội vàng cúi đầu, không nói thêm câu nào nữa.

Bạch Dương nhìn Liễu Tuấn, Liễu Tuấn gật đầu nói: “Tống Giai, việc này hiện nay chỉ có 3 người chúng ta biết, tôi hi vọng cô nói thật, không được giả dối…. ngồi đi, ngồi xuống rồi từ từ nói…”

“Vâng…”

Tống Giai trả lời như một cái máy, ngồi xuống ghế.

“Bí thư Bạch, chị cũng ngồi đi!”

Liễu Tuấn đứng dậy, nói với Bạch Dương, trước mặt Tống Giai cũng nên tuân thủ nguyên tắc một chút.

Bạch Dương gật đầu, ngồi xuống trước mặt Tống Giai, Liễu Tuấn đi pha trà, rồi đặt xuống trước mặt Bạch Dương, một cốc đưa cho Tống Giai, làm cho cô ta giật mình, ngước nhìn Liễu Tuấn, với thái độ ngạc nhiên.


“Tôi tin cô chỉ là một phút hồ đồ, trước mặt của bí thư Bạch, cô hãy nói ra tất cả mọi chuyện đi, cô nói rõ ràng thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra hết”

Liễu Tuấn nói rất ôn hòa, có Bạch Dương ở đây Liễu Tuấn rất yên tâm.

Mọi việc đã nằm trong tay, thì cho dù Tống Giai có hét lớn “Phi lễ” cũng chẳng cần lo lắng gì, người ta chủ động “Mang quà đến tặng”, cùng lắm bảo nhà khách đổi cho nhân viên khác là xong, cũng chẳng cần làm gì cho to chuyện cả, làm mình thêm cái tội “Háo sắc” vốn đã có cũng chẳng vấn đề gì, nhưng điều mà Liễu Tuấn lo ngại là đằng sau còn có những động cơ khác nữa.

“Xin lỗi, bí thư Liễu, tôi…. tôi không nên nhận tiền của họ.”

Tống Giai đón lấy tách trà, run rẩy nói, Liễu Tuấn và Bạch Dương nhìn nhau, sắc mặt rất nghiêm túc, quả nhiên là có kẻ đứng đằng sau, Bạch Dương vội hỏi:

“Bọn họ, ai? Ai cho cô tiền, bảo cô đến ngầm hại bí thư Liễu?”

Vừa nghe thấy hai từ “Ngầm hại”, Tống Giai sợ hãi toát mồ hôi, vội vàng khua khua tay:

“Không có, không có, bí thư Bạch, thật sự không phải hại bí thư Liễu, mà là…muốn cho bí thư Liễu được hưởng sự phục vụ chu đáo”

Nếu như không đang trong hoàn cảnh này, thì có lẽ Liễu Tuấn đã cười lớn rồi, Bạch Dương lườm y, bây giờ không phải lúc cười?

“Nói đi, ai bảo cô đến đây?”

Câu hỏi của Bạch Dương không hề hồ đồ, nhưng cũng có chút áp chế với cô ta.

“Tôi…tôi không dám nói..”

Tống Giai tỏ ra rất sợ hãi, nhìn Bạch Dương, rồi lại nhìn Liễu Tuấn, dáng vẻ rất đáng thương.

Cuối cùng Liễu Tuấn không nín nổi cười nữa, nhưng lại là cười nhạt:

“Người ta bảo cô đến phục vụ chu đáo cho tôi, tóm lại muốn tôi biết cái gì? Nếu không sao bọn họ lại tốt với tôi như thế?”

Cho dù tặng tiền hay gái, thì bí thư Liễu cũng chẳng thèm quan tâm,.

Tống Giai lại nhìn y, cũng hơi có chút trách cứ.

Dù sao việc này cũng chưa làm được mà? Chưa làm xong mà đã nói tên của “Người thuê” thật chẳng có chút đạo lý nào.

“Nói đi!

Bạch Dương nói lại câu đó lần nữa, cau mày nhìn cô ta.

Tống Giai rất coi trọng Bạch Dương, dù sao cô cũng là một đại mỹ nhân, trưởng thành hơn cô ta, “Khả năng” của mình chẳng đáng gì so với Bạch Dương cả.

“Vâng, là bí thư Lữ và xã trưởng Trần của xã Mã Đầu..”

Cuối cùng cô ta cũng đã khai nhận, Liễu Tuấn cảm thấy rất ngạc nhiên.

Hai người này, ban sáng mình vừa đọc hồ sơ liên quan tới họ trong vụ án của Phương Chiều Hướng, bây giờ lại bắt đầu giở trò “Háo sắc” này trên chính nha nội này ư.


“Khốn nạn”

Bạch Dương cuối cùng không nhân nhịn được nữa, bàn tay nắm chặt vào ghế.
“Hai người này, lại có thể dùng cách hạ lưu như vậy. dù sao lại có thể như vậy, còn có thể giống cán bộ đảng hay sao?”

Liễu Tuấn có chút kinh ngạc.

Thấy danh tiếng “Háo sắc”của mình đã lan truyền rộng như vậy. Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý hai người này dường như chẳng có việc gì ngoài việc nghĩ cách đem phụ nữ đi tặng ca.

“Giai Giai, việc này, tôi không trách cô, cũng có thể không truy cứu thêm, không nói với giám đốc lưu…. dù sao cô vẫn còn trẻ, dễ bị người khác lợi dụng. Nhưng cô nhất định phải viết lại toàn bộ vụ việc này lại, hiểu không?”

Liễu Tuấn khua khua tay, nén lại sự tức giận của Bạch Dương, nói thân thiện với Tống Giai.

“Anh thực sự không trách tôi sao?”

Tống Giai lại thấy ngạc nhiên.

Từ sau khi “Hành động” thất bại, Tống Giai bị đưa hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, không biết sẽ phải ứng phó thế nào. Mình đắc tội với người lãnh đạo thứ ba của huyện, cả cái huyện Ninh Bắc này, ngoài bí thư huyện trưởng ra, thì y là người lớn nhất, càng không cần nhắc đến những người đứng đằng sau họ nữa. Nếu mà muốn xử lý mình thì họ muốn sao thì làm vậy, chẳng biết làm thế nào.

“Nếu tôi nói ra, thì ông ta có thể để tôi ngồi yên không?”

Hiện nay tuy Liễu Tuấn nói không trách cứ, nhưng Tống Giai lại không dám tin. Liễu Tuấn gật đầu, nói: “Tôi nói không trách thì sẽ không trách”

Tống Giai lại nhìn Bạch Dương, cô cũng gật đầu.

Tống Giai bỏ lại tất cả những lo lắng của mình đi. Không biết làm sao, cô ta không thật tin Liễu Tuấn nhưng lại rất tin tưởng Bạch Dương. Bạch Dương gật đầu như vậy thì cô ta yên tâm rồi.

“Cô hãy viết mọi chuyện vào đây, Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý đã bảo cô làm những gì, cho cô bao nhiêu tiêng, tất cả đều phải viết hết ra, không được giấu giếm điều gì. Nếu không, tôi sẽ thông báo cho đồng chí cục công an giải quyết việc này”

Bạch Dương đã hạ lệnh xuống rồi.

“Vâng, tôi viết, tôi viết…”

Tống Giai toát mồ hôi, vội vàng trả lời.

Liễu Tuấn đã đi bật đèn, chuẩn bị giấy bút cho cô ta.

Tống Giai từ từ đi đến trước bàn làm việc, cầm bút viết, nhưng môi lại mím chặt không biết viết thế nào.

“Những cái khác không cần nghĩ nhiều, cứ nói sự thực đi, họ bảo cô làm gì, thì nói hết ra, cho cô bao nhiêu tiền….viết rõ ràng là được.”

Liễu Tuấn dặn dò.


Tống Giai gật đầu, cuối cùng cũng cầm bút viết.

Liễu Tuấn trở về ghế sofa ngồi bên cạnh Bạch Dương, thấy Bạch Dương đang mặc đồ ngủ liền đứng lên đi vào phòng ngủ lấy một chiếc ghế ra cho cô.

Bạch Dương cũng không từ chối, từ từ nhận lấy.

Liễu Tuấn châm điều thuốc hút từng hơi.

Tống Giai vừa viết vừa nhìn về phía họ.

Đến bây giờ cô ta mới thực sự yên tâm, nghĩ tới chuyện Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý nói y là người “Háo sắc” thật sự là buồn cười, hoàn toàn không có một chứng cứ nào, chỉ là ăn nói hồ đồ. Đến bây giờ, bản thân mình mới hiểu một người trong hoàn cảnh như y vẫn tỉnh táo đứng dậy, chẳng cho cô ta chút cơ hội nào cả.

Một người đàn ông háo sắc đâu có như vậy?

Phó bí thư ủy ban huyện rất trẻ tuổi, không hề giống với lãnh đạo huyện trước đây.

Tống Giai thật sự rất coi trọng y.

Cô ta chỉ là một chưa có kinh nghiệm sống, cho nên cũng chẳng thể nào có thể đánh giá được ai là quan tốt quan xấu nếu chỉ xét từ một góc độ nào đó. Chẳng qua cô ta thấy được rằng từ những hành động của Liễu Tuấn đã chứng tỏ y là quan tốt.

Tống Giai viết rồi lại sửa, sửa lại viết, tẩy tẩy xóa xóa, phải mất khoảng 2 tiếng mới coi như đã viết xong đại ý, tất cả hết 2 trang giấy, chỗ sửa chữa còn nhiều hơn chỗ viết sạch sẽ.

Việc này làm cho Tống Giai toát mồ hôi.
Nhưng khi cô ta đưa tờ khai cho Bạch Dương , thì thấy rất xấu hổ vì chữ viết của mình quá xấu.

“Xin…xin lỗi, bí thư Bạch, trình độ văn hóa của tôi không cao…chữ viết hơi khó đọc..”

Bạch Dương cúi đầu xem, không nói gì, liếc mắt về phía Liễu Tuấn, Tống Giai đứng mím môi trước mặt hai người, thật sự tay chân với cô ta lúc này hơi thừa.

Chữ của Tống Giai viết thực sự rất khó đọc, văn chương cũng lủng củng, may mà nội dung chính viết cũng khá rõ.

Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý hai ngày trước đã đến tìm Tống Giai, mời cô ta ăn cơm, tặng cho co ta một sợi dây chuyền và 2ngàn, muốn cô ta “PHục vụ đặc biệt” cho bí thư Liễu.

“Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý, trước đây quen cô không?”

Bạch Dương hỏi.

Trong “Bản khai” không nói ai là người đứng giữa.

“À…họ…. họ trước đây đã từng đến quán dùng bữa, còn massa …tôi có quen họ..”

Tống Giai đáp.

“Họ bảo cô làm việc này, cô đã đồng ý? Cũng không suy nghĩ?’

Bạch Dương hỏi.

“Tôi…họ nói, là…là bí thư Liễu dặn họ làm vậy…. còn nói sau này hàng tháng sẽ đưa cho tôi 2 ngàn…cũng… cũng là do bí thư Liễu căn dặn họ…”

Tống Giai vừa nói vừa liếc nhìn sắc mặt của Liễu Tuấn, cô ta ngạc nhiên thấy rằng bí thư Liễu cười mà còn cười rất vui nữa.

“Hai vị này, thật là hết việc để làm”

Liễu Tuấn cười nói.


Nếu nói Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý, muốn chăm sóc chu đáo cho lãnh đạo. Không nói câu nào, đem người đẹp lên giường của lãnh đạo làm cho y kinh ngạc.

Thấy sắc mặt bình tĩnh của Liễu Tuấn, sau đó phải mất khoảng nửa tiếng đồng hồ, theo lời dặn dò của Liễu Tuấn làm cho sự việc thỏa đáng hơn.
Liễu Tuấn đọc lại bản viết này một lượt cười mãn nguyện.

“Giai Giai, không sao rồi, cô đi nghỉ đi. Đừng lo lắng gì cả, cô cũng chỉ là một phút hồ đồ mà thôi, coi như tối này không xảy ra chuyện gì cả, hiểu không?”

Cô ta cũng không đem chuyện này kể cho ai cả, dù sao cũng là con gái chưa kết hôn, cần đến danh tiết chứ.

“Vâng..”

Tống Giai vội vàng đi ra, đến cửa thì quay đầu lại hỏi một câu: “Nếu như bí thư Lữ và xã trưởng Trần hỏi, tôi nói sao?”

“Cô cứ nói với họ, việc đã làm xong”

Liễu Tuấn nói.

“Hả?”

Tống Giai và Bạch Dương vô cùng kinh ngạc.

“Cứ làm như vậy, đi đi!”

Liễu Tuấn lại khua tay lần nữa.

Tống Giai hơi ngạc nhiên bước đi, Bạch Dương nhìn y, hy vọng có một lời giải thích.

“Hai tên khốn nạn này, cậu còn muốn hắn hả dạ sao?”

“Chỉ cần có thể làm được việc lớn, làm cho thỏa nam cũng có sao?”

Liễu Tuấn hỏi lại.

“Chuyện lớn gì?”

Bạch Dương tức giận nói.

“Vấn đề về vùng mỏ mã đầu”

Liễu Tuấn lạnh nhạt nói.

“Đây là quyết sách quan trọng nhất từ sau khi em tới đây, nhất định làm tốt, quyết không được hồ đồ. Em vốn định dùng thủ đoạn mạnh hơn nhưng đã có lựa chọn khác cũng nên thử”
Bạch Dương nói: “Tôi đồng ý dùng biện pháp mạnh!”

“Khi thời cơ chín muồi, có thể dùng biện pháp mạnh sao? chị muốn khuấy động dân?”

Thế lực gia tộc nhiều khi cũng làm cho con người ta phải đau đầu.

Nghe y nói vậy, Bạch Dương không nói gì nữa.

Hiện nay đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ 14 đang được long trọng tổ chức, Liêu Khánh Khai, Trương Quang Minh, Nghiêm Ngọc Thành, Diệp Xuân Lâm, Hồ Vi Dân, Liễu Tấn Tài cùng các lãnh đạo khác đều đã vào thủ đô.

Thời gian nhạy cảm như thế này, thực sự không dễ hành động!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận