Trùng Sinh Chi Nha Nội

Một người phụ nữ tóc ngang vai, diễm lệ đứng trước cửa sổ khách sạn Thu Thủy sang nhất Đại Ninh, ngắm cảnh hoa lệ của thành phố công nghiệp Đại Ninh.

Khách sạn này đương nhiên là khách sạn cao cấp. Bày biện rất đẹp và sang trọng, ngoài ra còn có lối đi riêng, những người khách bình thường và nhân viên không được sử dụng.

Chuông cửa vang lên.Tuyệt mỹ giai nhân nét mặt tươi cười, nhẹ nhàng chạy ra mở cửa.

Ngoài cửa là đồng chí Liễu Tuấn, tay cầm một đóa hoa hồng đỏ tươi. Không biết đồng chí Liễu Tuấn lấy đâu ra hoa hồng vào mùa này, không phải là công nghệ trồng cây trong nhà kính đã đến Đại Ninh rồi chứ?

Tuyệt mỹ giai nhân thở nhẹ một tiếng ôm chặt lấy Liễu Tuấn.Liễu Tuấn ha hả cười, há mồm cắn hoa hồng, hai tay ôm lấy người phụ nữ đi vào phòng.
Đương nhiên là Xảo nhi.

Liễu Tuấn lao thẳng đến đẩy Xảo nhi xuống ghế sô pha, vẫn không chịu buông tay, Xảo nhi cũng ôm cổ hắn, không bỏ ra, hai người cứ mặt đối mặt như thế. Yên lặng hưởng thụ sự ấm áp của đối phương.

“Tiểu Tuấn. Nhớ em không?"

Xảo nhi nỉ non nói.

"Nhớ, ngày nào cũng nhớ..."

Xảo nhi vui vẻ cười, nhẹ nhàng hôn hắn một cái. Nếu nói lúc nào cũng nhớ thì đúng là giả dối quá, đường đường là phó bí thư huyện ủy, lúc nào cũng nhớ vợ mình thì còn làm được gì?

Liễu Tuấn có phần chịu không nổi, cắn môi Xảo nhi một cái, một tay lần theo vạt áo nhẹ nhàng khiêu khích.

Xảo nhi trong miệng rên rỉ, ôm hôn hắn rồi đột nhiên cười, giãy ra.
"Chờ một lát... Em gọi bọn họ mang đồ ăn tới. . ." "

Liễu Tuấn ôm chặt Xảo nhi. Xảo nhi trong miệng mặc dù nói chờ một lát nhưng cũng không chịu buông hắn. Đúng lúc đó thì chuông cửa reo lên.

"Lúc nào ăn chẳng được, tí nữa không được sao?"

Liễu Nha Nội khó chịu, hắn cũng không thả Xảo nhi ra mở cửa. Nhưng Vũ Quân Huy và Hạ Hiểu Lâm tự mình đẩy đồ ăn vào. Hai người này, một là tổng giám đốc khách sạn, một là giám sát tài vụ, lại đích thân làm việc này, đúng là khiến cho các nhân viên khách sạn kinh hãi. Cơ bản, lần nào Lương Xảo đến cũng khiến cho nhân viên khách sạn đoán này đoán nọ.

Từ sau khi xây dựng, Lương Xảo đã tới đây ba bốn lần. Mỗi lần đều vào phòng tổng thống. Giá của nó là ba nghìn tám trăm tám mươi tám đồng một đêm. Đối với nhân viên bình thường của Đại Ninh thì đây đúng là cái giá trên trời, ngoài ra còn có các khoản tiền khác nữa. Nói cách khác, cán bộ bình thường phải mất một năm tiền lương để ở phòng tổng thống một đêm.
Trên thực tế, phòng tổng thống, ngoại trừ Lương Xảo, cũng chưa có ai từng ở đó.

Cô gái xinh đẹp này cũng thật là khiến người ta kinh sợ, lần nào đến đây cũng kè kè hai vệ sĩ nữ, không cho ai đến gần căn phòng, đến ngay cả mang cơm vào cũng phải được kiểm tra kĩ càng. Quy tắc rất nghiêm ngặt, khiến cho các nhân viên trong khách sạn phục vụ đều thấy sợ vì nhỡ đâu nói sai điều gì thì đúng là gây họa.

Thế là mọi người đều suy đoán. Nói Xảo nhi là con gái của quan lớn, cũng có người nói là thiên kim tiểu thư nhà giàu, hoặc là thê tử của một đại gia nào đó. Tất nhiên, cũng có người nói cô là người tình của đại gia. Không ai ngờ rằng cô chính là chủ tịch công ty kiêm khách sạn Thu Thủy.

Cũng khó trách, Xảo nhi trông không giống người làm ăn kinh doanh. Hoàn toàn không có sự uy nghiêm và gian xảo của người làm kinh doanh. Khiến cho tất cả mọi người đều không đoán cô là doanh nhân.
Một mỹ nhân như thế thì phải là “ vật báu” của một đại gia nào đó mới đúng.

Vũ Quân Huy mang đồ ăn đến đương nhiên không phải chỉ là nịnh nọt, mà cũng muốn nói chuyện với Liễu Tuấn , bởi vì gia đình họ đến nay đã có nhiều biến đổi, thân gia Vũ Quân Huy

Em của Hạ Hiểu Lâm, Hạ Minh Lễ là cậu kiếp trước của Liễu Tuấn. Đến bây giờ cũng đã là phó tổng trong tập đoàn công nghiệp Hoa Hưng, lương cũng mấy ngàn tệ. Tăng thêm trợ cấp tiền thưởng các loại,một năm cũng hơn mười vạn, có thể nói "đại gia" rồi, vợ kiếp trước của Hạ Hiểu Lâm không thấy, đây là điều mà sau khi Liễu Tuấn xuyên việt cảm thấy buồn nhất. Cũng chỉ có thông qua cách này mới có thể giúp đỡ được Vũ Quân Huy và Hạ Hiểu Lâm. Hai người bọn họ đều rất cảm kích.

Mỗi lần Liễu Tuấn đến đây dùng cơm. Vũ Quân Huy chỉ cần biết tin là sẽ mời cơm rượu.

"Liễu Tuấn . . . đã lâu không gặp."

Thấy Liễu Tuấn, Vũ Quân Huy và Hạ Hiểu Lâm vô cùng vui mừng.

"Ha ha, phiền hai vị đích thân đến đây rồi, tôi đâu dám."

Liễu Tuấn khẽ cười nói.

"Để cậu chê cười rồi. Đối với cậu và chủ tịch chúng tôi không phải là nhân viên phục vụ sao?"

Người vừa nói là Hạ Hiểu Lâm.

Liễu Tuấn nhớ kiếp trước, Hạ Hiểu Lâm đúng là rất khôn khéo.
Lương Xảo cũng cười.

Trước mặt vị “nguyên lão” của khách sạn, Xảo nhi cũng không câu nệ gì.
Vợ chồng Vũ Quân Huy vừa nói chuyện với Liễu Tuấn và Xảo nhi vừa bày thức ăn ra bàn.

Thức ăn không nhiều lắm, nhưng đều rất tinh tế và nóng hổi.

"Đây là..."
Liễu Tuấn chỉ vào món ăn hỏi.

"Củ cải xào thịt khô. Lần trước tôi nghe nói cậu thích ăn thịt khô ở quê nên tôi bảo mẹ tôi mang đến một ít. Tôi cũng không biết có hợp khẩu vị của cậu không?" Đúng là không thể tưởng tượng được, hắn lại có cơ hội được ăn món ăn mà kiếp trước hắn yêu thích.

"Quá tuyệt vời, cảm ơn. . ."

Thấy Liễu Tuấn vui vẻ, Hạ Hiểu Lâm cũng thấy rất vui.

"Cùng ăn đi."

Liễu Tuấn mời hai người.

"Không được không được, chúng tôi đã ăn rồi. . ."Mời cậu cùng chủ tịch thưởng thức."

Vũ Quân Huy vốn định đứng đó thêm lát nữa thì Hạ Hiểu Lâm vội kéo hắn ra ngoài.... Người ta đang ngồi với nhau sao mình có thể xen ngang vào?

"Xảo nhi, ăn đi!"

Liễu Tuấn cười mỉm nói.

"Tất nhiên rồi..."

Xảo nhi ngồi xuống, theo thói quen gắp rau cho hắn.

Hai người cũng không thích rượu, ăn cơm thì chỉ ăn cơm thôi. Để giỡ dáng, Xảo nhi đã lập thói quen uống sinh tố trước khi ăn Nhưng cùng Liễu Tuấn ăn cơm, thì cô lại muốn ăn nhiều hơn.

"Anh thích ăn món này thì ăn nhiều một chút!"

Xảo nhi gắp cho hắn nói.

"Em cũng ăn thử xem, thức ăn ở quê không dễ mà được ăn đâu."
Liễu Tuấn trìu mến nói.

"Được, em cũng ăn."

Xảo nhi mỉm cười, gắp cho mình mấy miếng.

Buông đũa xuống, xảo nhi nói:"Tiểu Tuấn. Khẩu vị của anh tốt vậy, em cũng thấy vui."

Liễu Tuấn khẽ giật mình, điếu thuốc cầm ở tay bỗng khựng lại: "Sao thế?"
Thấy Liễu Tuấn có phần không vui, Xảo nhi ngạc nhiên.

"Ân... Không sao..."

Liễu Tuấn châm thuốc.

Thật ra những lời này của Xảo nhi làm hắn muốn tâm sự. Mấy ngày này chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Hắn và Xảo nhi dường như có khảng cách gì đó?

Những lời này rõ ràng là lâu ngày gặp lại.

"Ân... Có chuyện gì thì nói đi, không được phép gạt em ."
Xảo nhi nũng nịu nói.

"Được, không giấu gì em cả, có lúc nào anh giấu em điều gì không…Em cứ ăn cơm đi, ăn xong rồi nói."

Liễu Tuấn nhẹ nhàng nói.

"Được" . . ."

Xảo nhi cũng tươi cười, tiếp tục ăn cơm.Xảo nhi là cô gái mà cả đời chỉ yêu một người đàn ông.Liễu Tuấn rất may mắn, đã trở thành người nam nhân này.Bất cứ lúc nào nhớ tới điều này Liễu Tuấn đều thấy vừa vui vừa đau lòng.Quả thực hắn thấy rất có lỗi với Xảo nhi mặc dù Xảo nhi thì không chấp chuyện đó.

Cơm nước xong, Xảo nhi đích thân dọn bát đũa. Cô có thể gọi điện cho nhân viên lên dọn nhưng mà chính vì không muốn có người làm phiền nên thấy vậy Liễu Tuấn cũng đến giúp một tay.

"Anh cứ đi ngồi..."

Xảo nhi cười cười nói nói.

Liễu tuấn biết mình nếu là không làm cái này "Vung tay chưởng quầy" chỉ sợ Xảo nhi ngược lại không khai tâm, cũng không sao tay, cười tủm tỉm của ở một bên xem ra Xảo nhi bận rộn.

Nhớ lại kiếp trước Hạ Hiểu Minh nói, việc của phụ nữ đàn ông không nên giúp.Chỉ cần ngồi bên cạnh là họ đã thỏa mãn rồi.Xem ra đúng là rất có lý.
Xảo nhi vui vẻ cười.

Dọn bát đũa xong, Xảo nhi đi rửa tay. Liễu Tuấn tiến đến ôm hôn cô từ phía sau.

Liễu Tuấn thích con gái tóc dài, hắn thấy con giá tóc dài trông hiền dịu hơn.
Xảo nhi, tiểu Thanh và Nghiêm Phỉ đều là tóc dài đen tuyền, chỉ có Hà Mộng Oánh làm trong quân đội nên để tóc ngắn.

Xảo nhi cũng dựa vào vai hắn.Liễu Tuấn liền hôn môi cô. Nhanh chóng hai người hơi thở dồn dập, Xảo nhi khẽ rên rỉ.

Liễu Tuấn thở hổn hển, bế Xảo nhi về phía phòng ngủ . . . Liễu Tuấn có thói quen không dùng bao cao su, mà là Xảo nhi uống thuốc.

Xảo nhi đột nhiên ôm hắn, thấp giọng nói : "Tiểu Tuấn, em muốn có con..."
Liễu Tuấn lập tức khẽ giật mình.

"Muốn có con "

"Ân..."

Xảo nhi gật nhẹ đầu.

"Em đã hai mươi tám tuổi, nếu không sinh sớm nhất định sẽ nguy hiểm "
Với Xảo nhi, cô coi mình là vợ của Liễu Tuấn, mặc dù không phải là người vợ suy nhất nhưng Liễu Tuấn là người đàn ông duy nhất của cô, vợ chồng đương nhiên cần phải có một đứa con.

"Được!"

Liễu Tuấn không chút do dự.Đối với hắn, Xảo nhi cũng là vợ của hắn, giữa bọn họ đương nhiên cần phải có một đứa con, Xảo nhi đã muốn vậy thì hắn còn do dự gì?Không thể cho Xảo nhi danh phận, đã khiến Liễu Tuấn rất đau khổ rồi.

"Tiểu Tuấn. Anh thật tốt..."

Xảo nhi ôm chặt lấy Liễu Tuấn, hai người hòa vào làm một.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui