Trùng Sinh Chi Nha Nội

Ngày hôm sau, Bạch Dương triệu tập hội nghị thường ủy khẩn cấp.
Tám giờ tất cả đã có mặt trừ Khâu Viên Triêu và Bành Thiểu Hùng. Lý Giang mơ hồ đoán được một chút . Tối hôm qua Lương Quốc Cường đột nhiên đến đây,Bành Thiểu Hùng đã thông báo với hắn .

Bạch Dương thường là người đến cuối cùng. Điều đó cũng là bình thường, lãnh đạo cao nhất mà.Nhưng mà lúc này, Bạch Dương đã ngồi ở phòng họp chờ, Trương Hiểu Mạn cũng đã có mặt. Liễu Tuấn là người thứ hai đến.
Suốt đêm không ngủ, ánh mắt có chút mệt mỏi.

Trương Hiểu Mạn không biết đại sự gì đã xảy ra quay sang nhìn Liễu Tuấn dò hỏi, Liễu Tuấn cũng chỉ khẽ gật gật đầu. Hắn bước vào phòng ngồi xuống cạnh Bạch Dương.

Bành Thiểu Hùng bước vào, cười cùng Bạch Dương gật nhẹ đầu.Thấy Liễu Tuấn đã ngồi đó, mặt hắn lập tức lạnh lại, yên lặng ngồi xuống, ánh mắt không ngừng cùng người khác trao đổi.

"Được rồi, các đồng chí đều đã đến đông đủ. Chúng ta bắt đầu họp."
Bạch Dương chậm rãi nói .

"Mời chính pháp huyện ủy Khâu bí thư thông báo qua về tình hình."
Các ủy viên thường vụ đều giật mình. Tại sao chính pháp lại có hành động như vậy? Định nghiêm trị lần nữa?Trước đó đâu có nghe thông tin gì.

"Bạch bí thư, Bành huyện trưởng, Liễu thư ký, các vị…."

Khâu Viên Triêu hắng giọng lên tiếng.Lý Giang mặt đanh lại.
Khâu Viên Triêu tách Bạch bí thư, Bành huyện trưởng ra là rất hợp quy củ vì họ là đầu não nhưng mà lại thêm Liễu thư ký vào, sau đó là đến các đồng chí khiến Lý Giang khó chịu.

Luận chức vụ hắn và Chu Quốc Trung đều là phó thư kí, ngang hàng với Liễu Tuấn. Chu Quốc Trung là chủ nhiệm hồi đồng nhân dân huyện, cán bộ cấp chính xử, xét ra còn đứng trước Liễu Tuấn, nhưng nói về quyền lực thì ai cũng biết Liễu Tuấn đứng thứ ba trong huyện.

Bành Thiểu Hùng thâm ý nhìn Lý Giang.


Không hề nghi ngờ, Khâu Viên Triêu đã đứng về phe nào.Sau khi Khâu Viên Triêu thông báo tình hình của Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý xong, mặt các đồng chí ai cũng khó coi.

"Các đồng chí, nghe mà giật mình!"

Bạch Dương vỗ nhè nhẹ lên bàn, nghiêm túc nói.

"Ngay tại Mã Đầu xảy ra tình trạng như vậy đúng là khiến mọi người sửng sốt! Về Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý có lẽ vẫn còn nhiều vấn đề ẩn giấu. Bọn họ không biết tình trạng của xã như thế, vậy các xã khác thế nào? Có phải là cũng tồn tại những vấn đề tương tự.Không thể ngồi nhìn bọn họ phạm tội, làm khổ dân chúng được nữa.”

Bạch Dương kích động, bất mãn nói.

"Tất cả mọi người nói xem nên làm thế nào. Bành huyện trưởng anh là lãnh đạo cao nhất, anh nói trước đi!"

Sau khi nghe Khâu Viên Triêu báo cáo, Bành Thiểu Hùng đã biết được tính nghiêm trọng của tình hình. Thật ra năm ngoái khi hắn đến nhận chức chưa lâu hắn đã phát hiện ra vấn đề chỉ có điều lúc đó quyền lực đều nằm trong tay Phương Triêu Dương, hắn không đưa vấn đề này lên hàng đầu. Hắn luôn đối đầu với Phương Triêu Dương, giờ hắn bị lật đổ rồi thì vấn đề mỏ than ngày càng nghiêm trọng. Muốn tiếp tục thế này cũng không được, phải hợp tác với Bạch Dương.

Mặc dù hắn không thể đạt được nguyện vọng làm bí thư huyện ủy nhưng mà như vậy cũng không có nghĩa con đường thăng quan của hắn có nguy hiểm gì lớn. Hắn là huyện trưởng chỉ cần có cơ hội là có thể thăng tiến.
Nhưng mà nhìn thái độ của Bạch Dương là biết muốn làm rõ chuyện này.
Bành Thiểu Hùng có phần oán hận.

Cô là phụ nữ muốn ra vẻ anh hùng gì chứ?Cô không hiểu tầm quan trọng của đoàn kết sao? Dựa vào cha của một ủy viên chính trị, yên ổn làm bí thư huyện ủy vài năm sao đó thăng quan không tốt sao?

Còn Liễu Tuấn cái tên tiểu tử còn hôi sữa này đến Ninh Bắc mới vài ngày mà đã đào bới thông tin lộn cả lên?

Đối với Bành Thiểu Hùng đây đúng là không có việc nên bới việc ra làm.

Nhưng mà oán hận cũng chỉ là oán hận mà thôi, cũng không thể tiếp tục thế này được.Chuyện này nhất định là không thể ngăn cản.

Ninh Bắc thiếu tiền!!Làm người nghèo khó.Nếu như có tài chính thì cái chức huyện trưởng của hắn cũng dễ làm, hắn cũng có thành tích tốt.

"Tôi hoàn toàn đồng ý, chuyện đã nghiêm trọng vậy thì không thể để như thế được. Phải thực hiện nghiêm chỉnh việc chỉnh đốn lại những mỏ than đó. Những mỏ than không xảy ra sự cố nghiêm trọng có thể tiếp tục hoạt động, nếu phải đóng thì cho đóng cửa. Nhưng tình hình của Mã Đầu khá phức tạp, thế lực của hai họ, Lữ Trần rất lớn có thể khuấy động dân chúng náo loạn, bôi nhọ chúng ta... Vấn đề này phải suy nghĩ kĩ..."

Bạch Dương liền khẽ gật đầu.

Thấy Bành Thiểu Hùng có khả năng, nếu như hắn có thể dùng toàn lực để phát triển kinh tế huyện thì tốt.

"Tôi cũng hoàn toàn đồng ý với ý kiến của hai đồng chí."
Liễu Tuấn mỉm cười nói.

"Về cơ bản, ý kiến của Bành huyện trưởng rất đầy đủ, phương pháp cũng đúng. Tôi cũng chỉ muốn bổ sung một chút thôi Đầu tiên, tôi đồng ý với đồng chí với Bành Thiểu Hùng là phải tìm ra dự án trù bị bảo vệ nguồn tài nguyên. Huyện chúng ta tài chính không có, cơ sở vật chất yếu kém nên chỉ có thể đặt ra kế hoạch mà không thể làm, muốn phát triển kinh tế, mà không có tài chính thì cũng không thể làm được. Tìm nguồn hỗ trợ tài chính cũng không phải là kế hoạch lâu dài bởi vậy phải tự khai thác tiềm năng của chính mình. Việc chỉnh đốn các mỏ than ở Mã Đầu chỉ là sự mở đầu, thử điểm, nếu làm tốt thì chúng ta sẽ tổng kết kinh nghiệm để giải quyết trên quy mô rộng toàn huyện.”

Liễu Tuấn chậm rãi nói, các đồng chí chăm chú lắng nghe.Liễu Nha Nội trước khi đến nhận chức, không ai coi trọng hắn. Cho là hắn chỉ là công tử ăn chơi, nhưng sau khi hắn nhận chức, mọi hành động đều rất quy củ, kinh nghiệm quan trường lão luyện khiến mọi người mở mắt.

Chỉ có Lý Giang trong lòng cười lạnh một tiếng. Không mặn không nhạt mà hỏi: "Ý của cậu rất hay nhưng mà nên xử lý thế nào để không dẫn đến chuyện người dân nổi loạn mới là mấu chốt. Không biết Liễu thư ký đã có biện pháp nào chưa?"

"Biện pháp hoàn hảo?"

Liễu Tuấn nở nụ cười, mắt sáng lên.


"Lý Giang bí thư đưa cho tôi một câu hỏi khó, trên thế giới này chuyện gì cũng có nguy hiểm. Ăn cơm cũng có thể bị nghẹn, đi đường có thể bị ngã, nếu bảo tôi tìm một biện pháp hoàn hảo thì không thể!"

Lý Giang khó chịu.

Liễu Tuấn còn chưa nói xong hắn đã không ngại ngùng mà chen vào vậy thì Liễu Tuấn cũng không cần phải nể mặt hắn, cho hắn nếm mùi đau khổ!
"Tôi thấy, việc hai họ Lữ Trần khuấy động dân chúng gây chuyện chỉ là chúng ta đang tự dọa mình mà thôi."

Liễu Tuấn nói ra những lời này khiến tất cả đều kinh ngạc, không hiểu vì sao hắn lại có thể nói ra những lời ngạo mạn như thế.

"Liễu thư ký có biện pháp gì hay thì nói ra cho mọi người cùng nghe."
Bạch Dương bình thản nói.

Liễu Tuấn gật gật đầu.

"Tôi thấy dù là họ tộc có thế lực hay là một thế lực nào đó mạnh mà muốn gây chuyện cũng phải có tổ chức, muốn tổ chức thì phải có người cầm đầu,người này nhất định cũng phải là người có khả năng kêu gọi được mọi người. Chắc các vị đều đồng ý với tôi về điều này?"

Liễu Tuấn nhìn Bành Thiểu Hùng nói.

Mặc dù thần sắc ôn hòa. Nhưng mà mọi người đều cảm thấy có áp lực vô hình, bất giác khẽ gật đầu đồng ý.

"Vậy thì những người có khả năng kêu gọi đó chính là những ông chủ của mỏ than, chúng ta chỉ cần mời những ông chủ này đến huyện, nói chuyện với họ, làm tốt công tác tư tưởng chắc chắn sẽ có hiệu quả."

"Công tác tư tưởng không dễ vậy đâu."

Chu Quốc Trung hơi nhíu mày lại.

Liễu Tuấn nhàn nhạt nói : "Nếu nói chuyện tử tế không được thì chúng ta đổi qua cách khác, cầu viện Viên bí thư và cảnh sát. . ."


Tất cả mọi người đều khẽ giật mình, sắc mặt quái dị.

Thư Kính Hán, Trần Lỗi và Bạch Dương khẽ mỉm vười, Bành Thiểu Hùng không nói một câu nào. Lý Giang thần sắc nham hiểm, hai hàng lông mày nhíu chặt. Những người khác thì vừa kinh ngạc vừa thấy hứng thú.
Lời của Liễu Tuấn đúng là đã động đến chỗ quan trọng nhất.

Lúc này, Khâu Viên Triêu mới lên tiếng nói : "Tôi hoàn toàn đồng ý với đồng chí Liễu Tuấn, trước tiên chúng ta hãy đưa ra một phương án, sau đó cùng bọn họ nói chuyện. Không gây chuyện, phối hợp với chúng ta thì chúng ta có thể cho họ những đền bù xứng đáng, nếu không thì chúng ta cũng không phải khách khí. Tự ý khai thác, chống lại cán bộ, họ phạm điều gì chúng ta xử lý.”

Trường Thư Kính cũng nói: "Tôi đồng ý phải mạnh tay với mấy tên chủ mỏ than này . ." "

Chu Quốc Trung nói : "Trên nguyên tắc tôi đồng ý với đồng chí Liễu Tuấn nhưng mà vấn đề còn liên quan đến việc góp cổ phần, nên suy nghĩ kĩ."

Liễu Tuấn nói : "Chu chủ nhiệm nói vậy là rất đúng. Những cán bộ này đều phải trả lại cổ phần. Đã là cán bộ thì nên tuân theo quyết định của huyện ủy, hợp tác chỉnh đốn.
Tôi đề nghị tiếp theo sẽ thảo luận phương án chỉnh đốn. Chúng ta phải ra thời hạn để bọn họ trả lại cổ phần, nếu không sẽ bị cách chức!"

Câu này khiến mọi người trong phòng im lặng.Không phải Liễu Tuấn nói một câu là được, đây là văn kiện của trung ương có ghi rõ. Nếu không trả lại cổ phần trong thời gian quy định có thể cách chức.

"Nói hay lắm!"

Bạch dưDương nhẹ nhẹ vỗ bàn.

"Không trả lại cổ phần cách chức. Phải làm đến cùng"

Bành Thiểu Hùng nâng chén trà lên uống.Chuyện trong kế hoạch của Liễu Tuấn, trước hết không chế những ông chủ mỏ than Mã Đầu, những ông chủ này ít nhiều đều có những hành vi phạm pháp như khuấy động dân chúng làm loạn. Một khi đã bị huyện ủy nắm thóp xem bọn họ còn dám làm loạn không hay là ngoan ngoãn hợp tác.

Thế lực của dòng họ cũng không thể đấy với lực lượng dân chủ chính quyền. Mục đích của việc khuấy động dân chúng làm loạn là gì? Chính là bảo vệ quyền lợi của mình. Phối hợp với huyện còn có thể bảo vệ tài sản của mình bằng không e rằng đến vốn cũng chẳng còn. Cho bọn họ làm loạn họ cũng không dám.

Trị được những người cầm đầu, những người khác thì cũng chẳng khác nào nước chảy theo dòng.Bành Thiểu Hùng càng nghĩ càng là bội phục, nhìn Liễu Tuấn có chút khác biệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận