“Kim thiếu, việc gì thế?”
Trịnh Trạch Dương vẫn ngớ người ở trong phòng, bên ngoài viện binh của Thiệu Kim Hoa đã đến rồi.
Ba vị cảnh sát vũ trang đầy đủ đem theo gần mười anh lính liên phòng, cầm dùi cui điện, rầm rầm tiến vào phòng mát-xa.
Cuộc cãi vã vừa nãy đã làm náo động đến người của những phòng bên cạnh, tất cả mọi người đều ló đầu ra xem, nhìn thấy nhiều cảnh sát như vậy, giật thót tim, vội vàng nấp vào phòng của mình, để tránh hỏi thăm rắc rối.
“Đội trưởng Trương, anh đến thật là tốt quá rồi, nhanh, bắt mấy tên nhà quê này lại cho tôi, mẹ kiếp, dám đánh Thiệu Kim Hoa tôi à? Tối nay cho chúng mày biết mùi!”
Thiệu Kim Hoa thấy Trương đội, vừa như đứa trẻ lạc đường nhìn thấy mẹ, người chiến sĩ lạc đội gặp được tổ chức, vô cùng kích động.
“Vậy sao? Có người dám đánh cả Kim thiếu, thật là to gan lớn mật....Để tôi xem xem là nhân vật lợi hại nào nào...”
Trương Đội nói to, rồi lại đi vào trong phòng.
“Này, mấy người tên là gì, làm gì?”
Trương Đội vừa bước vào phòng, mắt chưa kịp thích ứng, không nhìn rõ đám người ở trong, chiếc dùi cui điện cầm trong tay, rướn cổ lên hỏi.
“Trương Đào, anh to gan lớn mật nhỉ?”
Vương Bác Siêu lạnh lùng nói.
“Anh là....Ôi ôi, là chi đội Vương....Sao lại là anh, lại còn chi đội Tiêu nữa....Hai anh đều ở đây cả à...”
Trương Đào khép mắt, lúc này mới nhận ra Vương Bác Siêu và Tiêu Kiếm. Anh ta là một trung đội trưởng của một đại đội trị an phân cục khu Thiên Mã, khi bộ phận thị cục hành động, đã từng chụp ảnh chung với hai vị chi đội phó chi đội trưởng của chi đội trị an, quen Vương Bác Siêu và Tiêu Kiếm, còn Tiêu Vũ là cảnh sát cảnh vụ, nên không quen mặt. Còn về Trình Tân Tiến, anh ta chưa từng có cơ hội tiếp xúc.
Vừa nãy nhận được điện thoại của đồng bọn Thiệu Kim Hoa, nói rằng bị ăn hiếp ở khách sạn Phù Dung, bị mấy tên tỉnh lẻ đánh, bảo anh ta phải đến ngay lập tức.
Công tử bảo bối của bí thư khu ủy bị ức hiệp, Trương đội làm sao có thể bình chân như vại được? Bình thường toàn đi theo Kim thiếu kiếm chác, đã kiếm được không tí lợi lộc, lầm này “ông chủ” gặp nạn, Trương đội tất nhiên là phải đưa lưng ra ứng phó rồi, nên đến đây với tốc độ rất nhanh chóng.
Không ngờ vừa vào cửa, đã gặp phải hai nhân vật lớn của thị cục.
Trương Đào ngay lập tức đờ người ra ở đó, tiến thoái lưỡng nan.
“Vương chi đội, Tiêu chi đội, sao hai vị lại nảy sinh hiểu lầm với Kim thiếu thế này? Kim thiếu là công tử của bí thư Thiệu khu Thiên Mã đó...:
Đầu của Trương Đào quay rất nhanh, ngay lập tức đã biết được rằng tình thế của mình giờ đây rất “nguy hiểm”, nếu như tối nay không giải quyết cho ra lẽ sự việc này, ít nhất sẽ đắc tội với một bên, còn nếu làm không ra gì thì đắc tội với cả hai bên. Vấn đề là ở chỗ, cả hai bên anh ta đều không thể đắc tội được.
Loại trung đội trưởng khu cục như anh ta, đối với những người dân bình thương, ít nhiều cũng là một vị “quan”, mà còn hơi có quyền lực nữa. Trong mắt của những nhân vật lớn như người ta, thì anh ta chẳng là gì hết. Bất cứ ai chỉ cần giơ ngón tay ra là đủ làm cho anh ta dẹp lép rồi.
Trương Đào ngay lập tức liền nghĩ ra cách ứng phó, đó chính là nói rõ “thân phận” của hai bên.
Các người là “ông”, có vấn đề hiểu lầm các người tự đi mà giải quyết, đừng kéo loại người nhỏ bé như tôi vào có được không? Xin các người đấy!
“Thảo nào ngạo ngược như vậy!”
Vương Bác Siêu cười lạnh lùng.
Vừa nghe khẩu khí này của Vương chi đội, đầu óc Trương Đào đã quay mòng mòng. Không ngờ vị này, chẳng thèm để tâm đến bí thư khu ủy. Vương Bác Siêu và Tiêu Kiếm đều đã lên cấp phó sở, đương nhiên, dù là đến được cấp chính sở, thì quyền lực thực sự cũng không thể tranh chấp được với bí thư khu ủy khu Thiên mã. Chỉ là người ta ở thị cục, bí thư Thiệu khu Thiên Mã không thể nào quản người ta được.
“Vương chi đội....”
Trương Đào vẫn đang cầu cứu, Thiệu Kim Hoa đã nói oang oang ở ngoài.
“Trương đội, sao thế? Chính là mấy tên này đánh tôi, anh còn không mau còng chúng lại à?”
Trương Đào cười đau khổ, khom lưng với Vương Bác Siêu, nói: “Vương chi đội, đợi một chút, tôi nói với Kim thiếu chút.”
“Hừ!”
Vương Bác Siêu lại cười lạnh lùng một tiếng.
“Kim thiếu, đại hồng thủy ập đến nơi rồi, hai vị ở trong đó, là Vương chi đội và Tiêu chi đội của chi đội trị an thị cục đó....”
Trương Đào vội vàng quay người, chạy đến trước mặt Thiệu Kim Hoa thấp giọng giải thích.
Thiệu Kim Hoa ngớ người, ngay lập tức mắt long lên, nói: “Chi đội trị an thị cục thì đã làm sao? Thế là có thể đánh người tùy tiện à? Các người cùng một ruột với nhau, tôi chơi đến cùng với các người!”
Trương Đào ngay lập tức đổ rũ mồ hôi ra.
Vị công tử này đúng thật chẳng biết tiến lùi gì cả!
Cha anh có là bí thư khu ủy đi chăng nữa, chẳng lẽ tôi dám còng tay hai vị chi đội trưởng chi đội phó lại hay sao? Dù gan tôi có lớn đến đâu chăng nữa, cũng cần phải có cái khả năng đó đã!
Trịnh Trạch Dương lúc này đã hoàn toàn đờ người ra.
Ông ta già dặn hơn rất nhiều so với Thiệu Kim Hoa, hai vị chi đội trưởng chi đội phó của chi đội trị an thị cục, với một ông chủ khách sạn như ông ta, là không thể đắc tội được. Một là như vậy, quan trọng là hai vị chi đội trưởng này, hình như chỉ là đi theo mà thôi!
Vậy thì vị Liễu tiên sinh và chủ nhiệm Đường ở trước mặt mình còn là loại nhân vật đẳng cấp nào đi nữa?
Dùng chi đội trưởng chi đội phó của thị cục làm tháp tùng!
“Liễu tiên sinh...”
Trịnh Trạch Dương đã phát hiện ra, ngay đến cả chủ nhiệm Đường cũng phải hành xử theo ý của Liễu tiên sinh.
Liễu tiên sinh xua xua tay, nói với Trình Tân Kiến: “Anh Trình, anh đi hỏi xem, vị Kim thiếu này làm ở đâu? Mở miệng là gọi chai Lafite năm 82, hơn 10000 tệ cơ đấy!”
“Ừm.”
Trình Tân Kiến gật đầu, rồi đi ra ngoài.
“Anh là Thiệu Kim Hoa phải không, tôi là Trình Tân Kiến phó cục trưởng cục công an thành phố, xin hỏi anh làm ở đơn vị nào?”
Ngữ điệu của phó cục trưởng Trình rất bình thường, chỉ là cấp bậc của anh ta vừa được công bố, ngay lập tức đã làm người ta cảm thấy ớn lạnh. Trịnh Trạch Dương chỉ cảm thấy trước mặt là một màn đen kịt.
Phó cục trưởng thị cục, ở thành phố Đại Ninh cũng là nhân vật có tiếng rồi, mà chỉ là tháp tùng theo thôi ư?
“Cục trưởng Trình?”
Thiệu Kim Hoa cuối cùng đã cảm thấy có điều gì đó bất thường, nét phô trương và tức giận trên mặt ngay lập tức đã biến mất.
“Ừm, là tôi! Đây là thẻ làm việc của tôi!”
Trình Tân Kiến như thường lệ rút ra tấm thẻ cảnh sát đưa cho Thiệu Kim Hoa.
Thiệu Kim Hoa mở ra nhìn, thật là không sai, hoảng đến độ dùng hai tay đưa trả tấm thẻ về, trên gương mặt đầy những mụn trứng cá cố nở ra một nụ cười. Cần phải nói rằng phó chi đội trưởng chi đội trị an của thị cục cũng chẳng gây hề hấn gì được cho Thiệu Kim Hoa, nhưng phó cục trưởng của cục công an thành phố, nhất định là nhân vật có thể ngồi cùng hàng với cha anh ta.
Loại con cái này, bình thường chỉ dựa vào quyền lực của cha, làm mưa làm gió, nhưng trong mắt hắn sợ nhất cũng là quyền lực và người có quyền lực. Nếu không phải là gặp ở trong tình huống khó xử thế này, anh ta nhất định phải gọi Trình Tân Kiến một tiếng “chú Trình”.
“Hì, chú Trình, hiểu lầm hiểu lầm rồi...”
Thiệu Kim Hoa không phải là thằng ngốc không hiểu gì, ngay lập tức đã thay đổi vẻ mặt và khẩu khí. Người đàn ông mặc đồ Âu và mấy người đồng bọn nữa càng khép nép hơn, dùng ánh mắt kinh sợ nhìn Trình Tân Kiến.
“Không sao, anh đang làm việc ở đâu?”
Trình Tân Kiến vẫn nhớ lời dặn của Tuấn thiếu, không rời khỏi chủ đề vừa hỏi.
“Ừm, kiến ủy khu Thiên Mã...”
Thiệu Kim Hoa ngay lập tức đáp.
“Còn mấy vị này thì sao? Là bạn của anh hết à?”
“Vâng vâng, đều là bạn của cháu cả, cha của họ là đồng nghiệp với cha cháu...”
Thiệu Kim Hoa gật đầu.
Thấy mình đã không cẩn thận đắc tội với cục trưởng Trình của thị cục, Thiệu Kim Hoa bắt đầu run sợ, sợ rằng nếu như ông già ở nhà mà biết sẽ mắng mình một trận ra trò, nên vội vàng mang cả lũ đồng bọn ra, mong rằng có thể dựa vào “sức mạnh quần chúng” để chống đỡ lại.
Nghe ra thì, đúng thật toàn là thiếu gia con quan mà thôi, cha chẳng làm lãnh đạo ở trong khu thì cũng là lãnh đạo ở đơn vị trực thuộc thành phố. Ngay cả hai người con gái trang điểm đậm đó cũng là “đại tiểu thư”.
Còn người đàn ông mặc đồ âu có họ Chu, cha là phó chủ nhiệm kiến ủy thành phố Đại Ninh.
Đầu những năm chín mươi, kiến ủy phải là bộ phận lớn mạnh nhất, quyền lực rất lớn, những bí thư khu huyện bình thường, nếu như điều động làm chủ nhiệm kiến ủy, dù không phải là thăng cấp cũng được coi là trọng dụng.
Trình Tân Kiến đã nắm bắt được, liền mỉm cười gật đầu.
“Chú Trình, chỉ là hiểu lầm mà thôi, chú xem này, chúng cháu cũng không biết đó là bạn của chú, hay là hôm nay cháu đãi, gọi là tạ tội với chú Trình được không?”
Chu công tử thấy nét mặt của Trình cục trưởng không nghiêm nghị lắm, liền đò đưa theo. Không ngờ câu trả lời của Trình Tân Kiến làm cho bọn họ kinh ngạc đến độ rớt cả mắt kính.
“Việc này tôi không quyết định được. Tôi đi hỏi dùm các anh, còn phải xem may mắn của các anh thế nào đã!”
Trình Tân Kiến nói xong, cũng chẳng đợi họ trả lời câu nào, quay người đi thẳng.
Thiệu Kim Hoa, Chu công tử và những người đi cùng ngơ ngác nhìn nhau, chẳng lẽ cục trưởng Trình thật sự chỉ là người đi tháp tùng theo thôi hay sao?
“Tuấn thiếu!”
Trình Tân Kiến quay về nói một vài tình hình với Liễu Tuấn, mời anh ta ra lệnh.
“Thắng Châu, anh thấy thế nào?”
Liễu Tuấn rất khách khí quay ra hỏi ý kiến của Đường Thắng Châu. Dù sao thì tối ngày hôm nay, mình là người làm chủ còn Đường Thắng Châu là khách.
Đường Thắng Châu là người rất nhanh nhẹn, chẳng lẽ lại dám quyết định sao? Ngay lập tức cười nói: “Mấy đứa trẻ con không hiểu chuyện làm ầm lên, chi đội Vương cũng đã dạy dỗ chúng rồi....Có điều, anh quyết định đi.”
Câu này nói rất khéo léo, vừa thể hiện được khí phách của công tử thị trưởng, vừa khiêm nhường trước Liễu Tuấn.
“Vậy thì thôi!”
Liễu Tuấn xua xua tay.
Trình Tân Kiến cười nói: “Được. Buổi tối ngày hôm nay chúng ta ra đây cốt tìm vui vẻ, chứ không phải trút bực vào người!”
“Tiểu Thiệu, Tiểu Chu, mấy tiểu tử các anh còn may mắn lắm, thôi không sao nữa, các anh đi đi!”
Trình Tân Kiến về đến cửa, vẫy vẫy tay với mấy thiếu gia đang nơm nớp lo ở đó, nói lớn.
Thiệu Kim Hoa và mấy người khác như tước được hòn đá trong bụng, thở hắt ra một hơi, vội vàng cúi đầu khom lưng với Trình Tân Kiến: “Cảm ơn chú Trình, cảm ơn chú Trình, tất cả lệ phí của buổi tối hôm nay cứ tính vào phần của cháu...”
Là con em nhà quan, bản lĩnh tát nước theo mưa rất tốt, ngay lập tức đã làm thân, tự xưng mình là “cháu” ngay được rồi.
Trình Tân Kiến cười mắng: “Mau cút đi, có tiền thì giỏi lắm à...”
Thiếu Kim Hoa lặng người, dò hỏi: “Chú Trình, người đó....Người đó là ai thế?”
Vừa nói vừa nhìn vào trong phòng, muốn thăm dò tình hình.
Trình Tân Kiến ngay lập tức sầm mặt lại, mắng: “Cha anh không dạy anh à? Những điều không nên hỏi thì đừng hỏi! Mau đi đi....còn người kia, Trương Đào, anh ở lại một chút....”
Thiếu Kim Hoa và mấy người khác giống như con thỏ bị dọa, làm sao còn tâm trạng để mát-xa nữa, vội vàng quay người chạy ra. Chỉ khổ thân Trương Đào, nghe Trình Tân Kiến bảo mình ở lại, sợ đến độ tim đập thình thịch, hai chân như đóng chặt vào đất vậy, dường như không thể bước đi được nữa.
“Trình.....Trình cục.....”
Trương Đào lắp bắp nói, cúi đầu, ngày rất lạnh, nhưng mồ hôi không ngừng đổ xuống, cũng không dám thò tay ra để lau.
“Mẹ kiếp, đừng có khép nép như chó vậy, đứng thẳng người lên cho tôi!”
Trình Tân Kiến mắng.
Phong cách của phó cục trưởng Trình, thường vẫn vậy.
Thấy Trương Đào khép nép sợ sệt Trình Tân Kiến liền tức giận.
“Vâng!”
Trương Đào ngay lập tức thông minh ra, vội vàng thẳng lưng, đầu cũng ngẩng hẳn lên, nhìn thẳng vào gương mặt nghiêm nghị của cục trưởng Trình.
“Thế này mới phải chứ. Tôi quản vấn đề trị an, anh là cán bộ của đại đội trị an phân cục Thiên Mã, chính là binh dưới tay Lão Trình ta, mau lấy lại tinh thần!”
“Vâng, cục trưởng!”
Trương Đào không lắp bắp nữa, nói năng rất nhanh gọn dứt khoát.
“Về sau thì đừng có ở cùng với bọn khốn Thiệu Kim Hoa nữa, hiểu chưa? Yên tâm đi, chỉ cần anh làm việc cho cẩn thận, Lão Trình ta bảo đảm với anh không ai dám làm khó anh!”
Trương Đào rất cảm kích, nước mắt suýt nữa thì rơi ra.
Đã nghe nói từ lâu cục trưởng Trình thích “bảo vệ người dưới”, hôm nay được gặp, quả thật danh bất hư truyền. Dường như mình đã vốn định đến đây để “bắt” anh ta, chỉ vì cái biển “cảnh sát trị an”, cục trưởng Trình đã nhìn mình với con mắt khác, không những không trách, lại còn nói mấy câu khích lệ mình nữa. Làm việc với một lãnh đạo như thế này, thật là phúc quá!
“Này, mẹ kiếp đừng có khóc chứ, chẳng ra làm sao cả! Cút đi!”
Trình Tân Kiến cười mắng.
“Vâng, cục trưởng!”
Trương Đào chào Trình Tân Kiếm Vương Bác Siêu và Tiêu Kiếm, vui vẻ bước đi.
Sự việc cuối cùng đã kết thúc như vậy, người kinh ngạc nhất tất nhiên là ông chủ của khách sạn Phù Dung Trịnh Trạch Dương, thấy đường đường cục trưởng cục phó thành phố, lại hỏi ý kiến của Liễu Tuấn như một học sinh tiểu học, thần thái lại vô cùng tôn kính, Trịnh Trạch Dương phát hiện rằng người thanh niên trẻ này thật là không phải người bình thường. Cần phải nói rằng, với độ tuổi như anh ta, chức vụ không thể ở trên cục phó cục trưởng công an thành phố được, vậy anh ta nhất định là thiếu gia có thế lực hơn cả Thiệu Kim Hoa rồi!
Trịnh Trạch Dương mở quán rượu, gặp phải một người thiếu gia như “Tuấn thiếu”, làm sao không nịnh nọt được?
“Tuấn thiếu, chủ nhiệm Đường, khó khăn lắm mới được mọi người chú ý đến khách sạn nhỏ này của tôi, là vinh dự của Trịnh Trạch Dương tôi, về sau khi mấy vị đến khách sạn Phù dung này, tất cả đều được miễn phí!”
“Tất cả đều được miễn phí à?”
Liễu Tuấn cười nói.
“Giám đốc Trịnh à, câu này không nói đùa được đâu. Tôi thì không sao, nhưng chủ nhiệm Đường nhất định sẽ ăn đến hết đồ của khách sạn này đó. Một tháng anh ấy không mời khách đến ba mươi ngày, cũng phải đến hai mươi chín!”
“Hì hì, chủ nhiệm Đường đồng ý đến đây ăn, đó đã là rất coi trọng Trịnh Trạch Dương tôi rồi...”
“Được rồi được rồi, giám đốc Trịnh, chúng tôi đến để mát-xa, là muốn thoải mái một phút, gặp phải chuyện này, cũng nên đi mát-xa chút chứ nhỉ?”
Đường Thắng Châu không muốn lằng nhằng với ông ta, xua xua tay.
“Vâng vâng, các vị đợi một phút, tôi sẽ gọi mấy người mát-xa đến ngay.”
Trịnh Trạch Dương gật đầu lia lịa. Vốn ông ta định thăm dò cách liên lạc với Tuấn thiếu và chủ nhiệm Đường, nhưng giờ thấy người ta chẳng muốn lằng nhằng thêm với mình, ngay lập tức cũng không muốn làm cho người ta ghét nữa, vội vàng đi ra ngoài gọi người vào.
“Ý, Đường Thắng Châu, tôi cược với anh!”
Liễu Tuấn đột nhiên nói với Đường Thắng Châu.
“Đánh cược?”
Đường Thắng Châu hơi ngạc nhiên.
“Cược cái gì?”