Khi bí thư khu ủy khu Thiên mã xuất hiện ở phòng mát-xa của khách sạn Phù Dung, Đường Thắng Châu giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó nở một nụ cười khâm phục với Liễu Tuấn.
Đặt cược một tiếng trước của Liễu Tuấn, đó chính là cược Thiệu Anh đến.
Liễu Tuấn nói rằng tối nay nhất định Thiệu Anh sẽ đích thân đến khách sạn Phù Dung xin lỗi.
Đường Thắng Châu thực ra cũng biết Thiệu Anh biết được chuyện này nhất định sẽ đến. Một người có thể ra lệnh cho phó cục trưởng cục công an thành phố, mà con trai mình lại đắc tội như vậy, tối ngày hôm nay Thiệu Anh làm sao có thể ngủ ngon được.
Đường Thắng Châu chỉ là không tin tưởng Thiệu Kim Hoa sẽ nói chuyện này với cha anh ta, như vậy chẳng phải là tự chịu mắng hay sao?
Nếu như mình gặp phải chuyện này, cũng chưa chắc sẽ nói với cha mình.
Thiệu Kim Hoa đương nhiên không dám.
Điều này Liễu Tuấn biết, nhưng Chu Hâm Viên là một người rất thông minh, nhất định sẽ nhắc nhở Thiệu Kim Hoa. Nếu không thì, đám này thật sự là quá ngu rồi.
Con quan như vậy, dù là cha anh ta làm đến chức vụ lớn thế này, sớm muộn cũng xảy ra chuyện. Nói không chừng sẽ còn liên lụy đến người nhà nữa.
Sự thực cũng là vậy.
Đám Thiệu Kim Hoa vội vàng như con chó mất nhà, ba chân bốn cẳng “chạy thoát” khỏi khách sạn Phù Dung, đến nửa đường, khi đã dần bình tĩnh lại, Chu Hâm Viên mới nói với Thiệu Kim Hoa: “Tiểu Kim, tình hình có gì đó không ổn...”
Thiệu Kim Hoa đang lái xe, nghe thấy vậy đờ người ra, hỏi: “Có gì không ổn? Anh nói đi. Mấy tên đó là giả à? Không phải chứ, tôi đã nhìn thấy cả thẻ công tấc, hơn nữa Trương Đào cũng không nhận nhầm người đâu.”
“Cái gì thế hả?”
Chu Hâm Viên dở khóc dở cười, khinh thường Thiệu Kim Hoa. Óc tên này có phải toàn nước không vậy, mà lại dám nghi ngờ cả lai lịch của người ta.
“Tôi nói là, hai tên ở trong đó, đặc biệt là tên trẻ tuổi cao to đó, có khả năng rất có thế lực, anh không nhìn thấy cái dáng vẻ chó thấy chủ của Trình Tân Kiến với hắn à?”
“Đúng thật nhỉ!”
Thiệu Kim Hoa gật đầu tán thành.
“Tên này, cứ như mình giỏi lắm, không coi ai ra gì!”
“Người ta có tư cách làm như vậy mà....Anh nghĩ mà xem, lấy phó cục trưởng thị cục làm tiểu đệ mình, là nhân vật thế nào?”
Chu Hâm Viên trầm ngâm nói.
“Mẹ kiếp, nếu nhìn qua thì nó còn nhỏ hơn tôi, làm sao là nhân vật gì được chứ? Chẳng lẽ lại là cục trưởng thị cục hay sao?”
Thiệu Kim Hoa lại gầm gừ.
Từ lúc tốt nghiệp gia nhập vào xã hội, làm việc ở khu Thiên mã, thật sự chưa bao giờ hắn mất mặt thế này, bị người ta kẹp cổ, giống như đối xử với con chó vậy!
“Ôi...anh ấy à, chẳng biết động não gì hết! Anh là cục trưởng phân cục công an khu Thiên Mã à? Sao mà Trương Đào nhìn thấy anh, mà lại như mèo cụp đuôi vậy?”
“Két” một tiếng, chiếc xe đang lao nhanh trên đường phanh gấp lại.
“Anh định nói là...Cha hắn là nhân vật lớn sao?”
Thiệu Kim Hoa đỏ bừng mắt, bắt đầu lắp bắp.
“Ngoài điều đó ra còn có cách giải thích nào khác nữa sao?”
Chu Hâm Viên lườm anh ta, cảm thấy cái đầu này thật là chẳng ra sao, lâu thế mới phản ứng kịp, suýt nữa thì mình đã phải nói trực tiếp cho anh ta rồi.
“Vậy thì nguy to rồi!”
Thiệu Kim Hoa hốt hoảng nói.
Trên mặt của Chu Hâm Viên cũng đã bắt đầu lã chã mồ hôi.
Bọn họ là thiếu gia con quan, và quá hiểu tác phong làm việc của những người giống như họ. Nếu như con em của lãnh đạo dưới đắc tội với mình, nhất định sẽ nhớ dai lắm, và nhất định sẽ phải gây ra sự việc gì đó mới thỏa.
“Làm thế nào bây giờ?”
Thiệu Kim Hoa thở dốc nói.
“Còn làm thế nào được nữa? Mau về nhà đầu thú đi thôi, bảo cha anh đi xin lỗi. Nếu không về sau ông biết rồi, thì chúng ta no đòn!”
Chu Hâm Viên thở dài nói.
Người này có vẻ già dặn, thực ra tuổi thật thì cũng chỉ lớn hơn Thiệu Kim Hoa mấy tuổi.
“Anh nghĩ mà xem, tự nhiên hắn ta bảo Trình Tân Kiến hỏi chúng ta đơn vị công tác để làm gì? Chẳng phải là để làm khó dễ chúng ta hay sao? Chúng ta vừa vào đã gọi liền một lúc bốn chai Lafite, hơn một vạn tệ cơ đấy, nếu như bị moi móc ra, thì chúng ta không thể nào chống chọi được đâu!”
Chu Hâm Viên lo lắng nói.
Thiệu Kim Hoa nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi, chịu một trận mắng của cha, nhưng về sau có thể xử lí được vấn đề.
Thiệu Anh nghe con trai nói mình gặp họa, lúc đó cũng chẳng để ý lắm.
Tiểu tử nhà mày gặp họa còn ít sao?
Có lần nào không phải ta đi chùi mông cho mày?
Nhưng khi Thiệu Kim Hoa nói rõ tình hình, Thiệu Anh đã đứng bật dậy từ sô-pha, đi đi lại trong phòng, nhìn chằm chằm vào Thiệu Kim Hoa, chỉ muốn cho anh ta mấy cái bạt tai.
Ngày nào cũng gây chuyện thị phi, lần này lại dẵm vào đinh rồi.
Chuông điện thoại vang lên.
Thiệu Anh không muốn nghe chút nào.
Thiệu Kim Hoa do dự một hồi lâu, rồi đi nghe điện thoại, sau đó ngay lập tức đưa máy nghe cho cha.
“Cha, là bác Chu...”
Thiệu Anh lúc đó mới nghe điện thoại, “alô” một tiếng.
Đầu bên kia của điện thoại là âm thanh của bí thư đảng tổ kiêm phó chủ nhiệm kiến ủy thành phố Chu Chân.
Thiệu Anh và Chu Chân được coi là bạn lâu năm của nhau rồi.
“Nói đi!”
Thiệu Anh buồn bã nói.
“Anh thử đoán xem là ai?”
Chu Chân hỏi.
“Không đoán được....Đừng đoán nữa, mau sang đây đi, gặp nhau ở cổng khách sạn Phù Dung, cùng đi xin lỗi.”
“Được.”
Rồi một lúc sau là đến cảnh Đường Thắng Châu nhìn đồng hồ.
Dường như cách lúc Thiệu Kim Hoa chạy khỏi đó chưa đầy một tiếng.
Đường Thắng Châu lại thở dài, tiểu tử này thật là có bản lĩnh, đoán chuẩn về tâm lí người ta như vậy, hèn chi cha mình ngày nào cũng bảo mình học tập anh ta, đúng là có lí.
“Ôi chà, Trình cục, chào anh!”
Thiệu Anh không đoán ra được Đường Thắng Châu và Liễu Tuấn là thần thánh phương nào, nhưng Trình Tân Kiến thì ông ta đã biết từ lâu, vội vàng lên trước hàn huyên với Trình Tân kiến. Chu Chân cũng chen lên, nắm tay Trình Tân Kiến lắc qua lắc lại.
“Bí thư Thiệu và chủ nhiệm Chu giá lâm, đúng là rồng ghé nhà tôm!”
Trình Tân Kiến cười hà hà nói với hai người đó.
“Bạn cũ, hai vị này là....”
Thiệu Anh biết được tính cách của Trình Tân Kiến, nên đã thay đổi cách xưng hô, quay mặt về hai người trẻ tuổi đang nằm hưởng thụ mát-xa.
“Chủ nhiệm Đường và bí thư Liễu...”
Thiệu Anh hơi ngớ người.
Có lẽ hai vị này thật sự là người trong thể chế quan trường, chứ không phải là dạng con quan như con trai ông ta!
“Phó chủ nhiệm Đường Thắng Châu sở làm việc thành phố Bảo Châu đóng tại Đại Ninh, còn vị kia là bí thư Liễu Liễu Tuấn phó bí thư huyện ủy huyện Ninh Bắc...”
Thiệu Anh và Chu Chân ngay lập tức cùng hít vào một hơi!
Không ngờ là hai vị này!
Một vị là công tử thị trưởng mới, một vị là thiếu gia của bí thư cũ, thảo nào lại ra vẻ như vậy!
Bản thân hai vị này cũng đều có thực quyền là cán bộ cấp phó sở, đặc biệt là Liễu Tuấn, cùng trong hàng ngũ cán bộ lãnh đạo thành phố Đại Ninh giống mình, địa vị thân phận hơn cả mình nữa.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, ông không thể trẻ bằng người ta được.
Việc “đặt cược” của Tuấn Thiếu và Đường Thắng Thiên, cục trưởng Trình là “người làm chứng”. Biết rõ rằng Thiệu Anh sẽ đến, Tuấn thiếu không tránh mặt, điều đó chứng minh rằng Tuấn thiếu không định “gây thù kết oán”. Vì thế Trình Tân Kiến cũng cười hà hà nói rõ thân phận thật của họ.
Một phó bí thư huyện ủy hai mươi ba tuổi!
Khi mình hai mươi ba tuổi, vừa bước vào xã hội là chức văn thư thôi.
“Ôi chà, chủ nhiệm Đường, bí thư Liễu, thật là vinh hạnh!”
Thiệu Anh cười hà hà, giơ tay ra với Đường Thắng Châu và Liễu Tuấn.
Hai vị này đang nằm sấp, trên sống lưng là mấy cô em xinh đẹp. Liễu Tuấn còn đỡ, chứ Đường Thắng Châu bị dẵm đến độ rên hừ hừ.
Thiệu Anh không hề để ý đến điều này, khom lưng bắt tay Liễu Tuấn, lắc qua lắc lại.
“Bí thư Thiệu, xin lỗi bắt tay với ông thế này thật là không phải phép!”
Liễu tuấn để mặc Thiệu Anh bắt tay mình, mỉm cười nói. Đến khi Thiệu Anh nói xong một hồi mấy câu khách sáo, lúc này mới bảo hai cô gái mát-xa dừng lại, chầm chậm ngồi dậy.
Thiệu Anh ngoài miệng thì khách khí, nhưng trong bụng thì cũng rất ngạc nhiên khâm phục.
Tiểu tử này, hèn chi ít tuổi thế mà đã làm đến chức phó bí thư huyện ủy, không phải hoàn toàn dựa vào bóng của cha mình. Chỉ dựa vào cái cách hắn là cho một cán bộ lão luyện như mình phải cúi mình mà không nói được gì đã là một bản lãnh rồi!
Trên quan trường, lắm lúc phải để ý đến khí chất.
Khi có khí chất, thì rất nhiều vấn đề sẽ được gỡ bỏ.
“Chủ nhiệm Đường, bí thư Liễu, thật là xấu hổ, tên khốn nhà tôi đó, ôi......Thật là không biết trời cao đất dày gì, đắc tội với hai vị......chỉ trách tôi dạy con không nghiêm, ha ha, để hai vị chê cười rồi.”
Thiệu Anh cười ha ha, xin lỗi rất thành khẩn.
Chu Chân cũng đứng ở bên cạnh nói mấy câu xin lỗi, trên mặt thể hiện ra vẻ rất chân thành.
“Ha ha, bí thư Thiệu và chủ nhiệm Chu khách khí quá rồi, đây chỉ là một hiểu lầm nhỏ thôi, người trẻ tuổi mà, sốt sắng một chút cũng là lẽ bình thường, hai vị không khiển trách hai người đó đấy chứ?”
Liễu Tuấn cũng cười hì hì đáp.
Thiệu Anh và Chu Chân gật đầu lia lịa, nhìn về Đường Thắng Châu.
Đường Thắng Châu cười nói: “Chỉ là một hiểu lầm nhỏ, hai vị làm sao phải để ý đến vậy chứ?”
Hai người Thiệu Anh liền thở phào nhẹ nhõm.
Vốn sự việc cũng không lớn, Thiệu Anh và Chu Chân vội vàng đến đây chỉ để tỏ rõ thái độ thôi, mọi người cười nói vài câu là “thù” được giải rồi. Vì con gái làm loạn, tự nhiên lại gây thù chuốc oán là một điều cấm kị trên quan trường. Nhất là Thiệu Anh đang đối mặt với lúc quan trọng nhất, càng phải cẩn thận từng bước một, không được để con mồi đến miệng rồi còn rơi mất.
“Bí thư Thiệu, chủ nhiệm Chu, hai vị đã đến đây rồi thì cùng thả lỏng chút đi!”
Liễu Tuấn mời.
Thiệu Anh hơi lặng người. Ngữ khí của Liễu Tuấn không chỉ là “thương lượng”, mà còn hơi có sắc thái “mệnh lệnh”, điều này làm cho Thiệu Anh hơi khó chịu.
Dù thế nào, thì tuổi của ta đây cũng lớn hơn của anh mấy lần, chức vụ cũng cao hơn anh, tiểu tử nhà anh làm sao được lên mặt như vậy chứ?
Đã nghe nói từ lâu thiếu gia Liễu rất bá quyền, đúng là danh bất hư truyền.
“Được được, ôi chà....Đi họp cả một ngày, xem tư liệu cả đêm, thật sự là mệt rồi.”
Thiệu Anh đã có thâm niên, ngay lập tức nhận ra đây là cơ hội tốt để tiếp cận hai vị thiếu gia này, ngay lập tức áp chế sự không vui lại, mặt cười tươi như hoa nói.
“Hai vị, hai người nằm lên đây đi, chúng tôi ra ngoài hít thở không khí một chút.”
Cô gái mát-xa hơi sợ sệt, đối mặt với Thiệu Anh, không dám “ra tay”. Lúc bắt đầu, biết được Trình Tân Kiến là phó cục trưởng thị cục, mấy cô gái này đã căng thẳng lắm rồi. May mà tính của Trình cục rất hòa đồng, không ra vẻ. Khi mấy người Thiệu Anh đến, nghe được họ là “Bí thư”, thế lực rất lớn, cục trưởng Trình thị cục đều khách khí với họ, có thể thấy đây không phải là nhân vật bình thường.
“Tiểu thư, đừng căng thẳng thế, bí thư cũng là người thường thôi mà.”
Thiệu Anh nhìn thấy được sự sợ hãi của cô gái đó, mỉm cười nói.
“Vâng vâng...”
Cô gái mát-xa gật đầu, bắt đầu mátxa.
Bốn người trong phòng mát-xa, nói chuyện phiếm, Thiệu Anh lại nói về “công lao” của Liễu Tuấn ở huyện Ninh Bắc, Liễu Tuấn đương nhiên là khiêm tốn nói vài câu.
Cô gái mát-xa cho Liễu Tuấn, lúc này mới biết rằng người bị mình “dẵm dưới chân” là phó bí thư huyện ủy, đột nhiên cảm thấy vừa căng thẳng vừa hiếu kì.
Đột nhiên, nhận thức của cô ấy về cái chức này đã bắt đầu mơ hồ.
Trẻ thế này mà đã làm được đến bí thư huyện ủy, có thể thấy rằng đó cũng chẳng phải chức gì lớn lắm.
“Bí thư Thiệu, lệnh lang làm việc ở kiến ủy khu Thiên Mã à?”
Liễu Tuấn quay mặt lên trời nằm trên ghế mát-xa, để cho nhân viên mát xa tự nắn bóp những bắp thịt rắn chắc trên cơ thể mình, châm một điếu thuốc, rồi tiện miệng hỏi.
“Đúng vậy....Tiểu tử đó à, chỉ ham chơi thôi....”
Thiệu Anh đáp.
“Bí thư Thiệu, ông cũng biết điều chút thôi, thế này là tốt lắm rồi, không phải người thanh niên nào cũng làm được đến bí thư huyện ủy đâu...”
Đường Thắng Châu cười hà hà tiếp lời, nhẹ nhàng “nịnh” Liễu Tuấn một câu. Anh ta làm nhiệm vụ đàm phán đã lâu, nịnh nọt người khác đã trở thành một phần không thể thiếu của cuộc sống anh ta!
“Đúng vậy đúng vậy.....Bí thư Liễu thiếu niên xuất anh hùng, toàn tỉnh N cũng chẳng tìm được ngừoi thứ hai...”
Thiệu Anh thuận tay cũng nói thêm một câu.
Liễu Tuấn cười, cũng không khiêm tốn, mà nói: “Bí thư Thiệu, đãi ngộ của kiến ủy rất tốt phải không......”
Thiệu Anh không biết Liễu Tuấn định nói gì, cẩn thận đáp: “Bình thường thôi, giống như các bộ phận khác thôi mà.”
“Có lẽ tốt hơn rất nhiều. Lệnh lang và công tử của chủ nhiệm Chu tối hôm nay đã gọi liền một lúc bốn chai Lafite năm 82 kìa, đến một vạn năm sáu nghìn tệ đấy chứ....”
Liễu Tuấn đột nhiên thở ra một làn khói, và vẫn nói một cách rất bình thường.
Thiệu Anh và Chu Chân suýt nữa thì ngã từ trên giường xuống đất.
“Ừm, có lẽ là bạn bè làm ăn mời thôi....”
Đầu óc Thiệu Anh phản ứng cũng rất nhanh, ngay lập tức đã nghĩ ra một lí do. Thực ra ông ấy cũng biết rằng lí do này chẳng đáng tin cậy gì, bạn bè làm ăn gì mà mời nhau đến bốn chai rượu hơn vạn tệ cơ chứ? Mặc dù là vậy, cũng phải có gì mới “Hối lộ” được thế.
Điều quan trọng nhất là không biết rằng Liễu Tuấn nói câu này có ý gì!
Muốn viết văn về cái này sao?
Chúng ta trước đến giờ chưa có thù hằn gì với nhau, chỉ vì chút chuyện ngày hôm nay, không đến nỗi phải mạnh tay đến thế chứ? Hình như khi cha anh còn đương nhiện, Thiệu mỗ tôi còn rất nghe lời nữa kìa!”
“Hóa ra là vậy, tôi tưởng rằng đãi ngộ của kiến ủy rất tốt kìa!”
Liễu Tuấn cười ha ha, quay đầu sang cười với Đường Thắng Châu nằm bên cạnh.
Thiệu Anh cũng cười theo mấy tiếng, rồi hỏi dò: “Bí thư Liễu....”
Liễu Tuấn cười nói: “Không sao không sao, chỉ là tôi tiện miệng hỏi thế thôi, hiếu kì ấy mà....Nếu như muốn quản của việc kiến ủy thì cũng phải để bác Đường quản mới phải...”
Thiệu Anh ngầm lau mồ hôi, trong lòng đã hiểu ra rằng, có lẽ người này đang thầm nhắc nhở mình, đừng có đứng nhầm hàng.