Trùng Sinh Chi Nha Nội

Nghiêm Phi làm về mỹ thuật, nên cùng Liễu Tuấn thăm thú danh lam thắng cảnh của Hồng Châu cũng không khổ sở gì, nhưng nếu như chỉ đi thăm cảnh cổ thuần túy, thì Liễu Tuẫn lại thành không thật lòng rồi.

Có cô gái nào lại không thích đi dạo phố chứ.

Bởi thế buổi sáng đi thăm cảnh cổ, buổi chiều phải tháp tùng Nghiêm Phi đi dạo các cửa hàng rồi.

Công ty vận chuyển Thông Đạt cũng có văn phòng ở Hồng Châu, Triệu Thành Cương đánh điện một cái, liền lập tức chuẩn bị một cỗ xe cho Liễu tiên sinh, cũng là một chiếc Audi, vào thời đó là một chiếc xe riêng không tệ rồi. Triệu Thành Cương trong điện thoại căn dặn, tuyệt đối không được thiếu chu đáo với Liễu tiên sinh, ý tứ cứ như dù Liễu tiên sinh muốn làm văn phòng công ty lật tung lên cũng được vậy.

Giám đốc văn phòng không biết Liễu tiên sinh là nhân vật cỡ nào mà ông chủ phải cẩn thận như vậy.

Sau khi gặp mặt, hóa ra là một thanh niên trẻ, mặc dù vóc dáng cao lớn, khí độ bất phàm, song cũng chẳng thấy có vẻ gì là nhân vật lớn, chẳng biết vì sao chủ tịch hội đồng quản trị lại thận trọng như thế, hẳn là ông chủ có lý do của ông chủ rồi.

Bởi vì còn là năm mới, nên Từ Văn và Ngụy Xuân Sơn đều bị Liễu Tuấn đuổi về nhà ăn tết rồi, kỳ thực Liễu Tuấn hiện giờ là người trong thể chế rồi, còn là nhân vật thứ ba một huyện, thường ngày phạm vi hoạt động cũng không lớn, cơ bản không cần vệ sĩ. Liễu Tuấn cũng đã nói với Hắc Tử đưa hai người Từ Ngụy tới chỗ khác, thế nhưng Hắc Tử kiên quyết không chịu.

Lý do của Hắc Tử rất đơn giản: Kiếm bao nhiêu tiến như vậy để làm gì? An toàn của ông chủ không được đảm bảo, có chút sơ xuất gì thì có nhiều tiền hơn cũng bằng con số 0.

Dù sao công ty lắm tiền dùng chẳng hết, Liễu Tuấn cũng tùy ý Hắc Tử.

Ở nhà ăn cơm với cha mẹ xong, mọi người đều đi làm cả, Liễu Tuấn dắt Nghiêm Phi đi dạo phố.

Hồng Châu và Đại Ninh giống nhau, đều xây một nơi mua sắm lứn, làm trung tâm thương nghiệp của thành phố, gọi là khu mua sắm Hồng Đô, Liễu Tuấn và Nghiêm Phi tới khu mua sắm Hồng Đô đi dạo.

Tháp tùng Nghiêm Phi dạo phố, Liễu nha nội một là hưởng thụ vui thú đi chơi với bạn gái, hai là xem xét tình hình phồn vinh của thành thị, để suy nghĩ vấn đề từ góc độ kinh tế, còn về mua đồ, thì chỉ tùy vào hứng thú.

Nghiêm Phi vẫn theo thói quen cũ, chủ yếu chú ý tới phục trang.

Có một quãng thời gian Nghiêm Phi thích mặc trang phục tự mình thiết kế, bất quá mấy tháng gần đây, cô thay đổi thói quen rồi, không thích mặc đồ mình thiết kế nữa, có lẽ là chán rồi muốn thay đổi một chút.

Về việc này Liễu nha nội tuyệt đối không có ý kiến gì, cười nói với Nghiêm Phi:
- Em thích thay trang phục thế nào thì thay, chỉ cần đứng thay bạn trai là được rồi.

Nghiêm Phi bĩu cái môi xinh nói:
- Người bạn trai này không thành thực, sớm muộn gì cũng phải thay thôi.

Liễu nha nội rất là "tức giận" làm bộ muốn cù cô, Nghiêm Phi liền cười bỏ chạy.

Khu mua sắm Hồng Đô cực lớn, phòng chừng cũng không kém khu mua sắm Thiên Mã bao nhiêu, đương nhiên cái nào lớn hơn thì Liễu Tuấn chẳng tốn công đi tìm hiểu làm gì.

Khu A theo lệ là phu tập trung trang phục, kiếp trước khi cùng bạn gái đi dạo phố, y đã rất là ngạc nhiên khi thấy cửa hàng trang phục đầy đường, mà việc làm ăn còn tốt vô cùng, cứ như là mọi người ngày nào cũng phải chỉ mặc y phục đổi y phục, mà chẳng làm việc gì nghiêm chỉnh vậy.

Đang là đầu tháng giêng, khách hàng không ít, hẳn là thương gia trước năm mới nhập vào lượng lớn trang phục, vào tháng chạp còn chưa tiêu thụ được hết, hết năm liền bắt đầu giảm giá, mùa đông sắp qua rồi, thương gia sắp đối mặt với mùa đổi trang phục, phải thanh lý hàng tồn kho lấy tiền mặt, chuẩn bị nhập hàng mới.


Đi tới khu A, bước chân của Nghiêm Phi liền chậm lại, xem xét cẩn thận, cho dù Liễu Tuấn chẳng hiểu trang phục lắm, cũng nhìn ra được trang phục khu vực này giá khá cao.

Bất quá vào lúc đó, trang phục trong nước còn chưa hình thành những nhãn hiệu lớn, không thấy hình thực cửa hàng chuyên doanh, bên trong cửa hàng chỉ trang trí lộng lẫy một chút, còn y phục nhãn mác rất loạn.

Nghiêm Phi đứng trước một người mẫu, làm dáng hỏi:
- Tiểu Tuấn, anh thấy bộ trang phục này thế nào?

Liễu Tuấn nhìn qua, đó là một cái áo khoác màu vàng, đối với trang phục phụ nữ thì y mít đặc, cũng không biết là thuộc phong cách gì, chỉ biết giống áo khoác thôi.

Liễu Tuấn đi tới gần làm ra vẻ sờ qua chất liệu của chiếc áo, cảm giác không tệ, liền mỉm cười nói:
- Đẹp lắm.

Kỳ thực vẫn là câu nói cũ, bất kể thứ y phục gì mặc trên người Nghiêm Phi đều nhất định sẽ rất đẹp.

- Bà chủ, tôi có thể thử bộ y phục này một chút không?
Nghiêm Phi nói với một cô gái trẻ tuổi chừng hơn ba mươi đứng ở phía sau bàn thu ngân.

Cô gái kia do dự.

Liễu Tuấn cảm thấy kỳ lạ, theo lý khách hàng trước khi mua y phục thử qua là hết sức hợp ý, có gì mà phải do dự?

- Sao thế, không được mặc thử sao?
Nghiêm Phi cũng lấy làm lạ.

- À, thử thì được, có điều bộ y phục này rất đắt, nếu như không nhìn trúng thì đừng thử...

Cô gái đó thấy hai người khẩu âm bên ngoài, lại hết sức trẻ, giống như học sinh mới tham gia công tác không lâu, không giống như người có tiền, vì thế mới do dự.

Điều này Liễu Tuấn có thể hiểu được, y phục quá đắt nếu như không mua mà cứ thử đi thử lại, không tránh khỏi bị biến dạng, không dễ bán nữa.

Liễu Tuấn mỉm cười hỏi:
- Bao nhiêu tiền thế?

- Ừm, hơn hai nghìn hai đó!

Một số người khách khác đang xem ở trong cửa hàng nghe thế liền ồ lên nhìn qua.

Khi đó nhân viên quốc gia bình thường lương tháng chừng ba trăm tệ, một bộ y phục hơn hai nghìn hai trăm tệ, là bảy tám tháng lương rồi. Theo tiền lương mà tính, ở hậu thế là có giá một hai vạn tệ rồi.

Có điều Liễu Tuấn tất nhiên chẳng đề ý chút tiền đó.


Cái vòng phỉ thúy ở trên tay Nghiêm Phi kia là một vật quý chỗ bán đấu giá của Kim Phú Xương ở Hồng Kông, giá trăm vạn đô la Hồng Kông, công ty bán đấu giá chuyên môn vì cái vòng tay này làm ra một quyển sách giới thiệu, ghi rõ nó là báu vật của vương triều Mogul, có tên gọi là "Bích Lục", do phỉ thủy thượng đặng làm thành, không có chút tì vết nào, chiếu cho cổ tay như ngọc của Nghiêm Phi xanh biếc, trong rất mê người.

Đương nhiên trong mắt người khác chẳng qua chỉ là cái vòng nhựa tinh xảo mà thôi.

Vào đầu những năm 90, ngay cả trang sức bằng vàng còn mới xuất hiện không lâu, về châu báu thì trong nước cơ bản chẳng có khái niệm gì, nếu như Liễu Tuấn nói chiếc vòng trên cổ tay Nghiêm Phi giá một trăm vạn đô la Hồng Kông, người ta nhất định còn báo cho bệnh viện tâm thần mau chóng bắt y đi.

Giá của cái vòng này Nghiêm Phi có biết, nhưng cô chẳng ngạc nhiên chút nào.

Trong mắt cô, Liễu Tuấn chắc chắn là người tài giỏi nhất thế giới, đứng nói là tặng cô một cái vòng trăm vạn, mà cho dù có là trăm triệu cũng là chuyện bình thường.

Liễu Tuấn gật đầu, nói rất tùy ý:
- Được, thử quá nếu vừa người thì mua.

Mắt bà chủ liền híp lại.

Khẩu khí đúng là không nhỏ!

Nghiêm Phi mặc áo khoác nỉ màu đen, lập tức lấy bộ y phục kia xuống, rồi cởi áo khoác nỉ ra, chuẩn bị thử chiếc áo khoác màu vàng. Nghiêm Phi tướng mạo lẫn vóc dáng đều cực đẹp, cởi áo khoác ra càng làm nổi bật vóc dáng tới hoàn mỹ, tức thì làm cho khách trong cửa hiệu, bất kể là nam hay nữ đều hướng ánh mắt qua, hơn nữa dù nam hay nữ đều hâm mộ không thôi.

Nhưng Liễu Tuấn đột nhiên cảm thấy không thoải mái.

Nguyên nhân là vì y cảm giác có hai luồn ánh mắt không bình thường, lập tức theo nơi phát ra ánh mắt đó nhìn tới, thì ra là một đôi nam nữ vừa mới vào cửa, nam chừng hơn ba mươi, tướng mạo còn tạm được, mặc đồ tây màu đen, đầu bóng loáng, có thể thấy bôi không ít keo vuốt tóc, hai mắt cứ đảo loạn lên, trông qua là biết hạn người rất dư dả.

Hắn cứ nhìn hau háu vào người Nghiêm Phi, còn chuyện môn đảo qua đảo lại trên ngực cô, ánh mắt rất là dâm tiện, mà dáng vẻ của hắn chính là loại bị tửu sắc quá độ khoét rỗng người rồi.

Khách trong cửa hàng vốn không chỉ có hắn là nam, nhưng những nam khách khác nhìn Nghiêm Phi chỉ ngạc nhiên và tán thưởng, còn kẻ này chẳng hề che dấu "thú tính" của mình. Cô gái bên cạnh hắn chỉ chừng hai mươi tuổi, ăn mặc rất thời trang, y phục đắt tiền, cho dù trên mặt dù trang điệm rất đậm, cũng không che lấp hết vẻ đẹp của cô ta, vóc người cũng không tệ, nhưng so với Nghiêm Phi thì chẳng khác gì một thôn nữ, ánh mắt cô ta nhìn Nghiêm Phi vừa kinh ngạc vừa ghen ghét.

Hẳn là cô ta rất tự tin vào dung mạo lẫn dáng người của mình, mà Nghiêm Phi lại hoàn toàn phá hủy sự tự tin của cô ta.

Chỉ có điều trong chớp mắt, Liễu Tuấn đã nhận định quan hệ hai người này không phải là nam nữ bình thường, tuổi tác cách nhau tương đối xa chỉ là một phương diện, quan trọng là không nhìn thấy vẻ quyến luyến của những người yêu nhau.

Nếu không dù Nghiêm Phi có đẹp hơn đi chăng nữa, tên nam nhân kia cũng không lộ ra vẻ "tham lam" khó coi như vậy trước mặt bạn gái.

Nghiêm Phi thì hoàn toàn chẳng để ý ánh mắt của người khác, hâm mộ cũng được, tham lam cũng xong, với cô chẳng dính dáng chút nào.

- Có đẹp không?
Nghiêm Phi mặc áo xong, xoay một vòng tại chỗ, nhìn Liễu Tuấn cười tươi như hoa.


- Đẹp lắm!
Liễu Tuấn nói từ tận đáy lòng.

Những người khách trong hiệu gần như đồng loạt gật đầu, cảm thấy câu "đẹp lắm" của Liễu Tuân rất hợp với ý mình.

- Vậy thì mua nhé?

- Ừ!

Liễu Tuấn liền cho tay vào túi lấy tiền.

Vào thời đó chưa lưu hành thẻ tín dụng, ra ngoài mua đồ toàn là tiền mặt, một bộ đồ hơn hai nghìn, nhét vào trong túi dày cộm, có điều Liễu nha nội đã chuẩn bị sẵn rồi, khi tháp tùng bạn gái đi dạo phố, chẳng những trong ví có tiền, mà túi áo, túi quân, tờ xanh trăm tệ chỗ nào cũng có, rốt cuộc bao nhiêu tiền thì chính cả hắn cũng chẳng biết chắc.

- Chủ hiệu, cho tôi một bộ như vậy đi!

Cô gái trẻ vừa mới vào cửa nói với lão bản, giọng nói êm ái khá là hấp dẫn.

Lúc đố mắt cô ta thì đảo loạn khắp người Nghiêm Phi, đầy vẻ ghen ghét, tư duy của cô gái này cũng thật là buồn cười.

Nghiêm Phi kỳ thực chẳng chút dính dáng gì tới cô ta, chì vì trông xinh đẹp cô ta thôi mà cô ta đã ghen ghét thành cái bộ dạng đó.

- Xin lỗi, bộ y phục này quá đắt, nên trong hiệu chỉ có một bộ thôi.
Chủ hiệu nói với vẻ rất tiếc nuối.

Hôm nay là ngày gì đây? Bộ y phục này nhập vào lâu lắm rồi, người hỏi giá không ít, nhưng nghe thấy hơn hai nghìn đều liên tục lắc đầu. Tuy là thành phố cấp tỉnh, nhưng người chịu bỏ ra hơn nửa năm lương mua một bộ y phục vẫn không nhiều, chủ hiệu rất là buồn nản, không ngờ hôm nay tới một lúc hai người khách sộp, sớm biết như thế thì đã nhập thêm một bộ nữa.

- Anh Hào, em cũng muộn bộ y phục kia...

Cô gái đó chẳng để ý tới chủ hiệu, quay sang làm nũng với nam nhân mặt đồ tây, mắt thì vẫn cứ liếc sang bên Nghiêm Phi, nghĩ thầm nếu có thể giành được bộ y phục kia, xem cô còn kiêu ngạo được hay không.

Ngay từ đầu, cô ta ghen ghét sự mỹ lệ của Nghiêm Phi, hiện giờ Nghiêm Phi lại chẳng nhìn cô ta lấy một cái, lại càng thêm căm hận rồi.

Kiêu ngạo cái gì chứ?

Nam nhân mặc đồ tây kia mắt nheo lại, hỏi:
- Chủ hiệu, bộ y phục này bao nhiêu tiền?

Kỳ quái là hai người này lại đều nói tiếng phổ thông.
*** tiếng phổ thông còn gọi quan thoại.

Chủ hiệu đáp:
- Hai nghìn hai.

- Vậy tôi trả hai nghìn tư, cô bán cho tôi đi.

Hắn vừa nói vừa móc một nắm tờ xanh ra, rút phắt một cái ra luôn một vạn tệ, phe phẩy trước mặt chủ hiệu, nhưng mắt lại liếc qua bên Liễu Tuấn và Nghiêm Phi, đầy vẻ gây sự.


Liễu Tuấn bất giác vừa bực mình vừa nuồn cười.

Xem ra bạn gái quá đẹp cũng chẳng phải hoàn toàn là chuyện hay, đi đến đâu cũng gặp mấy tên kỳ quái, hôm nay là mùng mười tháng một, còn là năm mới, nói thực hiện giờ y chẳng hề có hứng gây chuyện.

Con người khi đã ngồi lên một vị trí nhất định, phương thức suy nghĩ vấn đề cũng khác biệt, dù tên nam nhân kia tùy ý móc ra được một vạn tệ, có thể thấy là kẻ có tiền, nhưng Liễu Tuấn chẳng coi loại người đó thành đối tượng đáng để mình ra tay.

Liễu Tuấn chẳng lý đến hắn, rút ra từ trong ví hai nghìn hai trăm đồng, đặt lên bàn thu ngân, nói với chủ hiệu:
- Phiền cô viết hóa đơn đi.

Mua đồ là phải lấy hóa đơn, đó là thói quen tốt của thế kỷ hai mươi mốt.

- Hóa đơn?
Chủ hiệu mặt liền xầm xuống.
- Xin lỗi, chúng tôi chỉ có biên lai, không có hóa đơn?

- Hả?
Liễu Tuấn ngạc nhiên:
- Sao thế? Trong cửa hàng không có hóa đơn sao?

Chủ hiệu nói.
- Hóa đơn thì có, nhưng tôi phải báo giá, đây là giá không hóa đơn, muốn có hóa đơn thì hai nghìn tư.

Liễu Tuấn bật cười.

Hóa ra người nơi này làm ăn thiếu đạo đức như thế, tên nam nhân kia chẳng phải vừa trả hai nghìn tư sao? Nhưng vì Liễu Tuấn tới trước, chủ hiệu không tiện nâng giá, nên liền lấy cớ như vậy.

Liễu Tuấn hỏi vặn lại:
- Làm ăn như vậy không đúng lắm thì phải?

- Có gì mà không đúng? Chúng tôi đều làm ăn như vậy đấy!

Chủ hiệu sắc mặt càng khó coi, ngữ khí chẳng khách khí chút nào nữa.

- Nhóc con, không trả nổi tiền thì đứng có ra vẻ nữa. Chủ hiệu, tôi muốn bộ y phục này, hai nghìn tư thì hai nghìn tư, tôi không cần hóa đơn.
Tên nam nhân mặc đồ tay cười mỉa mai.

Lại một tên Hác Xuân Quang nữa sao?

Liễu Tuấn không khỏi có chút bực mình, hắn không hứng chơi trò này.

- Anh câm miệng đi! Không liên quan gì tới anh!
Liễu Tuấn nhìn sang tên nam nhân đó nói với giọng rất không vui, sau đó lại nói với chủ hiệu:
- Cô đã nói rõ là hai nghìn hai là hai nghìn hai, tôi không trả giá, cô làm ăn phải có đạo đức! Bộ y phục này tôi muốn, hai nghìn hai, cô phải viết hóa đơn! Nếu không, chúng ta tới cục thuế nói chuyện.

- Á à, cậu là người bên ngoài, dám tới Hồng Châu này làm càn hả?
Tên Hào và chủ hiệu cùng bùng nổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận