Trùng Sinh Chi Nha Nội

Liễu Tuấn tiến vào gian ngoài phòng làm việc của Bạch Dương, Trương Hiểu Mạn đang ngồi ngây ra tại chỗ, trên mặt còn lưu lại chút dấu nước mắt, ngay cả Liễu bí thư đi vào cũng như không thấy, tới khi Liễu Tuấn gọi cô một tiếng mới choàng tỉnh, luống cuống đứng dậy.

- Liễu .. .Liễu bí thư .

Liễu Tuấn tất nhiên là biết vì sao Trương Hiểu Mạn lại thất thần như vậy, bất kỳ ai gặp phải chuyện này đều không vui được.

- Chuyện không giống như trong suy nghĩ của cô đâu, phải tin Dịch Hàn chứ.
Liễu bí thư trầm ổn dặn dò một câu.

- Tôi..tôi tin anh ấy. Trương Hiểu Mạn thuận miệng tuân theo, hẳn chỉ là thói quen trước mặt lãnh đạo mà thôi, thực sự muốn bỏ đi khác mắc trong lòng chẳng phải dễ.

Liễu Tuấn cũng không nói nhiều với cô, gật đầu đi thẳng vào gian trong, rồi đóng cửa lại.

Loại chuyện này người ngoài khó mà giúp được, quan trọng tự ngộ ra.

Thấy Liễu Tuấn đi vào, Bạch Dương ngẩng đầu lên nhìn y một cái không nói, Liễu Tuân chẳng để ý, đi thẳng tới bên ghế của cô, dựa người vào ghế, ngửi mùi hương thơm do tóc của Bạch Dương tỏa ra, hít sâu một hơi, ra chiếu rất khoan khoái.

Thấy tiểu ngoan đồng luôn "vô lại" như vậy, Bạch Dương trong lòng vừa tức giận lại ấm áp.

- Này, nghiêm túc một chút.
Dù sao cũng ở trong phòng làm việc, Bạch Dương liền nghiêm mặt kháng nghị.

Liễu Tuấn mặc kệ, ngược lại còn vén tóc Bạch Dương, cười nói:
- Thả lỏng thôi mà, vốn tâm tình em rất tốt lại bị chuyện này phá hỏng.

Bạch Dương bĩu môi, lạnh nhạt nói:
- Phá hỏng cái gì? Chuyện này căn bản không cần cậu nhọc lòng!

Liễu Tuấn cười:
- Bạch bí thư tinh thông đạo làm quan, lời này rất hợp với lòng mỗ.

Buổi chiều Dịch Hàn chạy tới huyện ủy, do Liễu bí thư triệu kiến, Dịch Hàn biết Liễu Tuấn tìm mình có việc gì, trong lòng cũng chứa đầy một bụng tức, bản thân bất quá vì công việc, có qua lại vài lần cùng Long Diễm Lệ mà gây ra phiền phức thế này!


Long Diễm Lệ bởi vì xinh đẹp gợi cảm, vừa tới Thất Lĩnh Trùng không lâu đã trở thành "danh nhân", ai ai cũng biết trường tiểu học Mi Sơn có một cô giáo xinh đẹp vô ngần, một số chàng trai trẻ không có chuyện gì là cứ luôn chạy tới trường tiểu học Mi Sơn, muốn gặp được cô giáo Long xinh đẹp.

Tất nhiên mọi người chỉ cách xa xa, không dám tới gần.

Với vùng núi xa xôi hẻo lánh như Thất Lĩnh Trùng, sinh viên đại học tới từ thành thị như Long Diễm Lệ đúng là có thể xưng là vưu vật tuyệt đỉnh rồi, nhất là những chàng trai trẻ sau khi nhìn thấy cô liền "nổ" văng miểng với bàn bè, nói Long Diễm Lệ xinh đẹp ra sao, tất nhiên không thiếu được chút từ hình dung thô tục, kết quả càng khiến cho nhiều người tới "tham quan học tập" tức thì làm trường tiểu học Mi Sơn trước kia vắn vẻ liền trở nên nào nhiệt vô cùng.

Như thế Dịch Hàn thường tới gặp và nói chuyện tán gấu với Long Diễm Lệ liền trở thành đối trượng "ngưỡng mộ" và " ghen ghét" của mọi người, lời đồn đại nói xấu cũng nhiều lên.

Dịch Hàn chẳng để ý.

Hắn thuộc dạng "con mọt sách" điển hình, tôn thờ "cây ngay không sợ chết đứng", người ta muốn nói sao thì nói, dù sao thì cũng không thể bịt miệng được tất cả bọn họ.

Không ngờ tổ khảo sát của huyện vừa xuống, lại có người lấy chuyện này ra để tố cáo nặc danh.

Thế cũng đành thôi đi, Dịch Hàn chỉ muốn dạy học, làm một thầy giáo tốt, người ta muốn nói xấu hắn cũng chẳng sao, dù sao thì chức phó chủ nhiệm giáo ủy chỉ trên danh nghĩa, chủ yếu vẫn là hiệu trưởng trường trung học Thất Lĩnh Trùng, nhưng chuyện này ảnh hưởng tới quan hệ giữa Trương Hiểu Mạn và hắn thì Dịch Hàn không thể chấp nhận.

Trương Hiểu Mạn khi xưa kiên quyết theo hắn tới vùng nghèo đói lạc hậu này, trong lòng Dịch Hàn đầy cảm kích, đối với vợ đại nhân quả thực là vừa yêu vừa sợ, e rằng chuyện này lưu lại ám ảnh trong lòng Trương Hiểu Mạn.

- Liễu Tuấn!
Dịch Hàn đi vào phòng làm việc của Liễu Tuấn mở miệng ra gọi ngay.

Phan Tri Nhân đi đằng sau giật mình.

Trừ khi hắn làm bí thư cho Liễu Tuấn, trừ Bạch Dương ra hắn chưa nghe thấy ai gọi thẳng họ tên Liễu bí thư , cho dù là Bạch Dương, lúc ở riêng cũng chỉ gọi là "Tiểu Tuấn".

- Dịch Hàn đến rồi à? Ngồi đi!

Liễu Tuấn đứng dạy chào hỏi Dịch Hàn, không hề có chút vẻ bất mãn nào.

Dịch Hàn theo lời ngồi xuống ghế sô pha.

- Tri Nhân, cậu đi gọi Hiểu Mạn tới đây một chút, tôi muốn trò chuyện với hai vợ chồng bọn họ.
Liễu Tuấn phân phó Phan Tri Nhân.


- Vâng.

Phan Tri Nhân vội sang phòng bên gọi Trương Hiểu Mạn.

Trương Hiểu Mạn vừa vào cửa, nhìn thấy Dịch Hàn đã "hừm" một tiếng, mặt sưng lên xoay đi không nhìn hắn.

- Liễu bí thư gọi tôi đến có chỉ thị gì?
Trương Hiểu Mạn bày ra cái vẻ làm chuyện công, xin chỉ thị Liễu Tuần.

- À, có chuyện cần báo với hai người, cô ngồi xuống đi.
Liễu Tuấn thu nụ cười lại, trở nên nghiêm túc.

Trương Hiểu Mạn giật mình, vốn cho rằng Liễu Tuấn muốn làm hòa giải cho bọn họ, nên mới bày ra cái tính trẻ con, không ngờ Liễu Tuấn tỏ vẻ rất nhiêm túc, như có chuyện công muốn bàn, lập tức thu lại vẻ hờn dỗi, có chút bất an ngồi xuống bên cạnh Dịch Hàn, nhưng đầu vẫn quay sang bên, không nhìn thẳng Dịch Hàn lấy một cái.

Liễu tuấn cười thầm.

Cô gái này ấy mà, nếu như ngươi muốn lấy lý lẽ làm công tác tư tưởng với cô, cô ta chẳng thèm để ý, chỉ có bầy ra vẻ nghiêm túc mới trấn áp được, dù là bạn học cũ, Liễu Tuấn cũng không thể tốn thời gian làm người hòa giải cho vợ chồng họ trong phòng làm việc được.

Hơn nữa thanh quan khó quản việc nhà, chuyện hòa giải này không dễ làm.

- Dịch Hàn, hôm nay mời anh tới, là muốn nói chuyện điều động công tác của anh .
Liễu Tuấn nói với Dịch Hàn, ngữ điệu vững vàng, mơ hồ phát ra sự uy nghiêm.

Dịch Hàn cũng giật mình.

Hắn và Trương Hiểu Mạn giống nhau, cho rằng Liễu Tuấn mời mình đến, là muốn tìm hiểu chuyện "vấn đề tác phong", chuẩn bị sẵn sàng xả ấm ức một trận, không ngờ Liễu Tuấn hoàn toàn không nhắc tới chuyện này, trực tiếp nói tới việc điều động công tác, Dịch Hàn bất giác ưỡn thẳng người lên.

Người đối diện với hắn hiện giờ không phải là bạn học cũ nữa, mà là lãnh đạo huyện ủy.

Liễu Tuấn hỏi:

- Huyện đinh thành lập công ty than Hưng Thịnh, anh nghe nói rồi chứ?

- Vâng, đã nghe Hiểu Mạn nhắc tới rồi.
Dịch Hàn nói rồi quay đầu sang liếc nhìn vợ.

Trương Hiểu Mạn quay đi, ít nhiều lộ ra chút tính khí trẻ con.

Liễu Tuấn nhịn cười, tiếp tục dùng ngữ khí nghiêm túc nói:
- Vậy anh nói xem, anh có cái nhìn thế nào về công ty than này?

Dịch Hàn không ngờ Liễu Tuấn lại hỏi mình vấn đề này, nên buột miệng đáp:
- Rất tốt!

Liễu Tuần chỉ cười, cầm chén trà lên uống một ngụm, chậm rãi nói:
- Nói cụ thể hơn một chút.

Sau khi tổ khảo sát tới Thất Lĩnh Trùng tìm Dịch Hàn nói chuyện, Dịch Hàn cũng biết huyện có ý điều hắn tới công ty than, tuy hắn là con mọt sách nhưng chẳng ngốc, biết Liễu Tuấn có ý nâng đỡ mình, nhưng trước kia hắn một lòng để tâm tư lên việc dạy học, không nghĩ tới chuyện công ty than, nên nhất thời không dễ trả lời được câu hỏi của Liễu Tuấn.

Trương Hiểu Mạn bất giác quay đầu lại, nhìn Dịch Hàn có chút lo lắng.

Không nghi ngờ gì là cô hi vọng Dịch Hàn có thể điều tới huyện làm việc, vợ chồng cứ ở hai nơi thế này, tuy nói cách không xa nhưng cũng không tiện. Còn về phần "quan hệ không chính đáng" với Long Diễm Lệ thì Trương Hiểu Mạn không tin, cô chỉ tức cái tính "mọt sách" của Dịch Hàn, rõ ràng biết có lời đồn đại, còn không tránh đi.

Các cô gái đối với các cô gái khác xinh đẹp hơn mình, luôn có chút "ghen tị" một cách kỳ lại.

Bản tính như thế, chẳng ai làm gì được.

Dịch Hàn thấy Liễu Tuấb hỏi trịnh trọng, không dám chậm trễ, liền cúi đầu suy nghĩ nói:
- Liễu bí thư , tôi chỉ thuận miệng nói thôi, trước đây tôi không hiểu chuyện này lắm.

- Không sao, có gì thì nói đấy.
Liễu Tuấn nói, đưa mắt nhìn hắn khuyến khích.

- Tôi thấy thế này, phương án của huyện rất tốt, huyện Ninh Bắc chúng ta có tài nguyên phong phú nhất là than, nhiều năm qua không phát huy được hiệu quả, chỉ làm béo cho một số cán bộ và chủ tư nhân, đây là điều bất công đối với người dân toàn huyện, huyện nếu muốn chỉnh hợp tài nguyên than, để chấn hưng kinh tế, tôi xin giơ hai tay tán thành, sớm đã phải làm như vậy rồi. Tôi cho rằng công ty than này phải làm thật tốt, không thể làm hỏng, lại nuôi dưỡng ra một đám sâu mọt.

Dịch Hàn quả nhiên là thẳng tính, nói không che đậy gì.

Trương Hiểu Mạn gấp rồi, len lén dẫm chân Dịch Hàn dưới bàn trà.


Anh nói chuyện với ai vậy chứ?

Huyện ủy phó bí thư đấy !

Cái gì mà "nuôi dưỡng ra một đám sâu mọt" chứ? Thật đúng là! Những lời như vậy mà cũng nói bừa ra được.

Lúc này Trương Hiểu Mạn tất nhiên đem chuyện của Long Diễm Lệ vứt lên chín tầng mây rồi.

Liễu Tuấn cười nói:
- Hiểu Mạn cô dẫm chân Dịch Hàn làm gì? Dịch Hàn nói đúng đấy. Đúng là không thể nuôi dưỡng ra một đám sâu mọt được! Công ty than này dự kiên đầu tư năm trăm triệu, nếu như có sâu mọt thì thành sâu mọt lớn, chẳng phải là chuyện đùa đâu.
Trương Hiểu Mạn rất xấu hổ cúi đầu xuống.

- Dịch Hàn, tôi định điều anh tới công ty than, phụ trách quản lý tài vụ, ý anh thế nào?
Liễu Tuấn hỏi thẳng.

Dịch Hàn trầm ngâm nói:
- Liễu bí thư , trước kia tôi không tiếp xúc với phương diện tài vụ, năm trăm triệu. Hầy, nghĩ tới thôi tôi đã tim đập chân run rồi, tôi vẫn thích dạy học hơn.

Liễu Tuấn phất tay dứt khoát, nói:
- Chưa quản tài vụ cũng không lo, có thể học mà. Quan trọng nhất là năm trăm triệu này tôi phải giao vào trong tay người hoàn toàn tin cậy được, anh chính là người đó! Anh nhất định phải quản lý tiền cho tốt, đảm bảo một một đồng đều dùng ở chỗ đúng đắn.

Dịch Hàn tức thì trở nên kích động nói:
- Tôi phục tùng an bài của tổ chức.

Liễu Tuấn gật đầu, cười nói:
- Này Dịch Hàn, Long Diễm Lệ khỏe chứ?

Dịch Hàn và Trương Hiểu Mạn cùng giật mình, sao lại đột nhiên quay tới vấn đề này rồi?

- Vâng, rất khỏe, cô ấy rất vui vẻ...

Hắn vừa nói vừa nhìn Trương Hiểu Mạn, Trương Hiểu Mạn lại trừng mắt một cái, miệng giảu lên cao.

Liễu Tuấn cười nói:
- Cây ngay không sợ chết đúng, lời đồn đại bậy bạ không cần để ý. Tôi rất yên tâm về anh, thế này nhé, anh gọi điện thoại về mời Long Diễm Lệ ngày mai lên tỉnh một chuyến, tôi cũng rất lâu rồi không gặp cô ấy, nên rất là nhớ.

Dịch Hàn liên tục gật đầu, còn Trương Hiểu Mạn mồm cứ há hốc ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận