Công ty mậu dịch Chấn Trung đầu tư năm trăm triệu đô la Hồng Kông, chia làm ba đợt chuyển tiền, đợt thứ nhất là hai trăm triệu đã gửi tới công ty Hưng Thịnh không lâu sau khi ký hiệp nghị hợp tác.
Chuyện tiến hành thuận lợi như thế, hoàn toàn nằm ngoại dự liệu của Bạch Dương và Bành Thiếu Hùng, trong suy nghĩ của bọn họ, năm trăm triệu nhất định là một cuộc đám phán gian khổ.
Không biết phía Hồng Kông có thể đưa ra điều kiện hà khắc gì.
Đàm phán do Bành Thiếu Hùng đích thân chủ trì, đám người Chung Trường Sinh chỉ hỗ trợ cho hắn.
Cuộc đàm phán quan trọng như vậy do người đứng đầu chính phủ chủ trì là rất hợp lý, không chỉ biểu thị sự coi trọng với đối tác, cũng là để giảm bớt thời gian, dù sao có rất nhiều vấn đề cuối cùng phải xin ý kiến hắn mới quyết định được.
Thành phố Đại Ninh cũng rất coi trọng chuyện này, một lần đầu tư nước ngoài tới năm trăm triệu, đừng nói là lần đầu tiên ở huyện Ninh Bắc, dù là trên lịch sử của Đại Ninh cũng không nhiều, trừ dẫn tiến công ty kỹ nghệ Đằng Phi và "phố thương nghiệp hoàng kim" của công ty nhà đất Hoa Hưng, thì lần đàm phán này của huyện Ninh Bắc liên quan tới số tài chính lớn nhất.
Thị trưởng mới nhậm chức Đường Hải Thiên đích thân gọi điện thoại tới hỏi thăm kỹ tình hình, thường ủy phó thị trưởng Lý Dũng chủ quản công nghiệp nhiều lần triệu kiến Bành Thiếu Hùng, ban quyền tùy cơ ứng biến, đồng thời nói nếu như cần thiết, Lý Dũng sẽ tới huyện Ninh Bắc chủ trì chuyện đàm phán này.
Bành Thiếu Hùng là thư ký của Quan Minh Kiệt, lãnh đạo trên thành phố cũng rất khách khí với hắn, bất quá đó đều là nể mặt Quan phó tỉnh trưởng. Là nhân vật chính, Bành Thiếu Hùng lần đầu tiên được lãnh đạo thành phố coi trọng như vậy, ngoài hưng phấn ra, hắn cũng thận trọng cẩn thận, chuẩn bị đẩy đủ cho làn đàm phán này.
Giới hạn của huyện là phải có quyền khống chế cổ phần trong công ty than Hưng Thịnh, trừ điều này cần phải kiên trì ra, Bành Thiếu Hùng chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhượng bộ, bất kể công ty Chấn Trung có đưa ra "yêu cầu thái quá" gì chỉ cần không vượt qua giới hạn kia, thì đều có thể thương lượng được.
Đối với cuộc đàm phán này, huyện Ninh Bắc bắt buộc phải thành công.
Làm mọi người không ngờ là, Mike Trần rất dễ nói chuyện, trên cuộc đàm phán không hề đưa ra yêu cầu gì quá đáng lắm, tất cả đều trong quy củ, rất có phong phạm của một thương nhân thành thực.
Thái độ bên Hồng Kông hợp tác như thế, cuộc đàm phán này hoàn thành thuận lợi cũng là rất bình thường.
Trong quá trình đàm phá, chỉ có một vấn đề hơi chia rẽ, đó là phương thức phân phối lợi nhuận.
Công tay sinh lời, trước tiên trả vốn đầu tư, đó là công thức chung không có gì phải dị nghị, hai bên định ra, huyện khống chế 51% cổ phần, công ty Chấn Trung chiếm 49% cổ phần. Ý tứ của huyện là sau khi sinh lợi, lưu lại một món tài chính nhất định để phát triển, lợi nhuộn chia 50-50, sau khi công ty Chấn Trung thu hồi tài chính đầu tư, lợi nhận sinh ra phải để lại ít nhất 50% làm tài chính phát triển, còn lại dựa theo phần trăm tỷ lệ chia hoa hồng.
Ý của huyện cũng là muốn cho công ty Hưng Thịnh có thể có động lực phát triển về sau.
Về điều này Mike Trần có dị nghị, hắn cho rằng tỉ lệ tài chính phát triển kế tiếp 50% là quá cao, chỉ đồng ý để lại 30%.
Bành Thiếu Hùng lập tức nhượng bộ, hai bên trải qua thương thảo hòa hợp, đồng ý lưu lại 40% lợi nhuận để làm tài chính phát triển về sau.
Sau khi đàm phán thành công, công ty Chấn Trung phái ba thành viên thường trú huyện Ninh Bắc, chức trách chủ yếu là giám sát tài vụ, trong dó một người mang chức danh phó giám đốc công ty Hưng Thịnh, bất quá trước chức vụ ghi rõ trong ngoặc là (phía Hồng Kông).
Xét theo thực tế này, thao tác tài vụ của công ty Hưng Thịnh được Bành Thiếu Hùng sửa đổi chút ít, tài chính do một mình Dịch Hàn phê duyệt trở thành ba người phê duyệt, thêm vào "đặc phái viên" của công ty Chấn Trung và giám đốc Chung Trường Sinh.
Món tài chính đầu tiên sau khi mau chóng tới nơi, công ty Hưng Thịnh lập tức vận hành, năm mỏ than tập thể có phương án an toàn tương đối tới nơi tới chốn, làm mỏ chủ lực của công ty Hưng Thịnh, bắt đầu sản xuất than.
Tới tháng tư, khoản tài chính thư hai của công ty Chấn Trung cũng gửi tới, Chung Trường Sinh bề ngoài mơ màng, nhưng làm việc chẳng hàm hồ, lập tức mở rộng quy mô, chỉnh hợp mỏ than quốc hữu và tập thể tăng tới mười bảy cái, Long Pháp Bắc là phó giám đốc tiêu thụ làm việc rất tận tâm, than sản xuất ra cung không đủ cầu, thậm chí có khách hàng từ tận thủ đô xa xôi tới, xuất hiện tình thế một nhà sản xuất hai ngơi tiêu thụ, hết sức đáng mừng.
- Bạch bí thư , các đồng chí, tình huống rất lạc quan.
Trên hội nghị phòng bí thư , Bành Thiếu Hùng hưng phấn lộ ra trong trùng lời nói.
Bạch Dương cũng mỉm cười, hưng phấn không thua kém gì Bành Thiếu Hùng.
Tháng sáu năm ngoài cô mới điều tới làm bí thư huyện ủy Ninh Bắc, tới giờ mới gần một năm, hiện giờ thực sự là thở phào, cục diện trước mắt của huyện Ninh Bắc đã ổn định, các loại quan hệ cũng dần dần hòa hợp, cũng đạt thành ý hướng "hợp tác" với Bành Thiếu Hùng. Tất cả ban nghành của huyện ủy đồng tâm hợp lực, mọi người lấy tinh thần phát triển kinh tế, chuẩn bị làm thật hoành tráng.
Theo thông lệ, sau mùa xuân là sẽ điều động cán bộ, Bạch Dương cũng có ý tứ này, cùng Liễu Tuấn và Bành Thiếu Hùng cùng thương lượng qua.
Bành Thiếu Hùng không tỏ ý kiến, chuyện này do bí thư quản, hắn chỉ phát biểu rất chừng mực, đối với cục diện "hợp tác để kiến thiết" hiện nay, Bành Thiếu Hùng rất hài lòng, không muốn "chọc tay lung tung" và vấn đề cán bộ, lưu lại ấn tướng xấu với Bạch Dương.
Nhưng Liễu Tuấn lại không tán thành, y cho rằng trải qua vụ án lớn năm ngoái, quan trường của huyện Ninh Bắc chấn động không nhỏ, đã triệt chức không ít đồng chí chủ trách chủ yếu của hương trấn, đội ngũ cán bộ nhân tâm hoảng loạn, hiện giờ khó khăn lắm mới thu lại được lòng người, cũng chỉ là ổn định bề ngoài, một số cán bộ có liên quan tới vụ án kia trong lòng vẫn thẩp thỏm không yên, sợ bí thư mới tính nợ cũ với bọn họ, mọi người đều đang nghe ngóng, lúc này mà điều động cán bộ, chỉ làm nhân tâm mới ngưng tụ lại một lần nữa tán loạn cả lên.
Ý tứ của Liễu Tuấn rất rõ ràng, trước tiên ổn định, tập trung tinh lực phát triển kinh tế là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu.
Khi Phương Triêu Dương tại vị, liên tục điều động cán bộ là vì ăn hối lộ, bọn họ không thể làm việc theo "thói quen" mà hắn lưu lại.
Bạch Dương rất biết tiếp thu ý kiến, lập tức đồng ý với kiến nghị của Liễu Tuấn.
Hiện giờ xem ra, lời nói của tiểu ngoan đồng rất có đạo lý, đội ngũ cán bộ ổn định là một tiền đề để kinh tế phát triển cao tốc, đương nhiên, đối với các bộ cá biệt không xứng chức vụ, vẫn phải điều đi vài người, bất quá không ảnh hưởng tới đại cục.
Mọi người thấy ban bệ mới của huyện ủy một lòng đặt ở công tác kiến thiết, khắc hẳn với Phương Triêu Dương cũng dần dần yên lòng, muốn làm ra chút thành tích cho các lãnh đạo xem.
Liễu bí thư ở trên hội nghị ủy viên nói rất rõ ràng: Muốn tiến bộ, rất dễ! Cứ mang thành tích thực tế ra.
Bạch Dương nhìn Bành Thiếu Hùng, ôn hòa nói:
- Bành huyện trưởng, xu thế phát triển của công ty than đã tốt rồi, như vậy chuyện hướng ngân hàng và xã hội tập trung tài chính, cũng có thể đưa lên lịch trình nghị sự được rồi.
Bành Thiếu Hùng gật đầu:
- Tôi cũng đang muốn nói chuyện này với mọi người, khoảng thời gian trước tôi đã tiếp xúc sơ bộ với mấy ngân hàng huyện và thành phố, ngân hàng nông nghiệp và kiến thiết đều bày tỏ hứng thú nhất định. Bất quá con số tài chính chúng ta muốn quá lớn, còn phải xem tình hình lợi nhuận của công ty than mới có thể quyết định.
Liễu Tuấn hứng thú hỏi:
- Bành huyện trưởng muốn gom bao nhiêu tiền?
- Ừm, ít nhất phải ba trăm triệu, trung tâm thương nghiệp dự toán là 60 triệu, ngoài ra làm đường cũng phải tốn một món tiền lớn, hệ thống cung cấp nước và lưới điện cũng phải cải tạo, cũng cần một món tiền rất lớn. Cho dù là 300 triệu cũng chưa chắc đủ dùng.
Bành Thiếu Hùng cảm thấy có chút nhức đầu.
Không làm quản lý không biết dầu mỡ củi lửa khó khăn.
Nắm giữ tài chính một huyện, khác xa so với tưởng tượng khi làm bí thư ở tỉnh là chỉ cần biết đấu tranh là đủ rồi.
Thực sự muốn làm kinh tế toàn huyện đi lên, không gầy đi mấy cân thịt là không được.
Liễu Tuẫn nói:
- Làm đường và cải tạo hệ thống điện nước còn có thể hoãn lại phía sau một chút, theo ý kiến cá nhân, trung tâm thương mại không thể trì hoãn, cần phải lập tức khởi công, hiện giờ bắt đầu xây dựng, có thể kịp hoàn thành một phần công trình trước khi hết năm, trước năm mới nhóm thương gia đầu tiền có thể tiến vào, dựa vào thời cơ năm mới mà kiếm một khoản, cửa hàng cũng có thể bán được với giá tốt, nếu như kéo dài, sẽ không ổn.
Bành Thiếu Hùng cười khổ:
- Liễu bí thư nói rất có lý, nhưng nếu như không có ngân hàng cho vay, chỉ dựa riêng vào đầu tư tài chính, huyện căn bản không lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.
Đối với tài chính của huyện, mấy vị chính phó bí thư ngồi đây trong lòng đều hiểu rõ, nghe thấy Bành Thiếu Hùng nói vậy, Lý Giang và Chu Quốc Trung đều nhìn nhau cười khổ.
Liễu Tuấn chỉ cười không nói.
Bạch Dương mắt sáng lên, cô là tri kỷ của tiểu ngoan đồng, phàm là khi Liễu Tuấn lộ ra thần thái như vậy chính là có chủ ý rồi, bất quá Bạch Dương có chút hiếu kỳ, cố nghĩ không ra trừ vay ngân hoàng thì còn có cách nào kiếm được 60 triệu.
Bạch Dương cười nói:
- Liễu bí thư có cách gì hay ho nói ra cho mọi người nghe đi.
Phải nói câu này Bạch Dương nói rất khéo léo, rất chiếu cố tới thể diện của Bành Thiếu Hùng.
Nghe đi, Bạch bí thư nói là " có cách gì hay ho" giống như là bạn bè tán gẫu vậy, nếu không chuyện ở phương diện kiến thiết kinh tế, cứ nghe bí thư đảng ủy truyền ra không phải là tốt lắm.
Tất cả đều là người thông minh, lập tức phối hợp với Bạch Dương, mỉm cười thoải mái.
Hội nghị phòng bí thư cũng không nhất định là phải thật nghiêm túc, quanh đi quẩn lại có mấy khuôn mặt, không thể nhàm hơn được nữa rồi, cả ngày cứ sưng mặt lên thì mất cả hứng.
Liễu Tuấn cầm chén trà lên uống một ngụm rồi nói:
- Chủ ý này của tôi cũng có chút thiếu cơ sở, bất quá nếu như không có biện pháp có lẽ có thể thử xem... Ừm, tôi đang nghĩ, chúng ta bán nhà đi, nếu như không đủ thì bán luôn cả xe.
- Bán nhà?
Mấy vị bí thư đều ngẩn ra.
Vị bí thư Tiểu Liễu này lại nảy ra chủ ý xấu rồi