Dịch Hàn lắp ba lắp bắp nói:
- Công ty chúng ta bị lừa rồi.
Liễu Tuấn trước tiên là thở phào, thì ra không phải sự cố dưới mỏ, vậy thì còn may.
- Lừa như thế nào?
Dịch Hàn gập đén độ giọng nói cũng thay đổi.
- Tên lừa đảo đó ở thủ đô, lừa…lừa chúng ta mấy triệu đồng tiền than, tình hình rất phức tạp.
- Dịch Hàn, đừng khẩn trương, hiện giờ lập tức tới phòng làm việc của tôi.
Liễu Tuấn hoàn toàn bình tĩnh lại, dặn dò Dịch Hàn.
Không thể trách Liễu Tuấn vô tâm dửng dưng được, thực sự mấy triệu đồng với y mà nói, cơ bản chẳng là cái gì, đừng nói đế quốc thương nghiệp khổng lồ Xảo Nhi và Tiểu Thanh nắm giữ, cũng chẳng nói tới 8 triệu USD lấy danh nghĩa của y gửi ở ngân hàng Thụy Sĩ, riêng cổ phiếu đứng danh hắn cùng tiền cổ hắn có, giá thị trường đã là trên hai ba chục triệu rồi.
Bời thế trong mắt người ta là chuyện lớn tày trời, trong mắt y lại "chẳng đáng nhắc tới".
Dịch Hàn tới rất nhanh, đặt điện thoại xuống chưa tới mười phút đã thở hổn hển xuất hiện ở trong phòng làm việc của Liễu Tuấn rồi.
- Liễu bí thư .
Dịch Hàn vừa nhỉn thấy Liễu Tuấn, đã lộ ra vẻ hốt hoảng.
Liễu Tuấn chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc nói:
- Đừng hoảng, cứ ngồi xuống từ từ mà nói, nếu như xảy ra vấn đề, thì luôn có cách giải quyết.
Phan Tri Nhân theo lệ pha trà cho Dịch Hàn, đang chuẩn bị lui ra thì Liễu Tuấn đột nhiên nói:
- Tri Nhân, cậu ở lại cùng nghe đi.
- Vâng thưa Liễu bí thư .
Phan Tri Nhân ngồi xuống bên cạnh Dịch Hàn.
Hai người công tác cùng nhau nửa năm, Liễu Tuấn rất hài lòng với Phan Tri Nhân, chính đang tăng cường bồi dưỡng hắn.
Khoảng thời gian gần đây, có một số chuyện quan trọng đều để Phan Tri Nhân tham dự lắng nghe, cho dù không phát biểu ý kiến cũng có thể học được nhiều thứ.
Ở trên chính đàn có rất nhiều ví dụ như vậy, bí thư là quân cờ cuối cùng trong tay lãnh đạo, vào thời khắc quan trọng, sẽ được đưa tới những địa phương quan trọng nhất.
Liếu Tuấn chậm rãi nói:
- Dịch Hàn nói đi, đừng hoảng, cứ từ từ mà nói từ đầu tới cuối, nói rõ ràng vào.
Dịch Hàn trước tiên uống hai ngụm nước, để trái tim đang đập thình thịch của mình bình ổn lại một chút, rồi mới kể lại chuyện đã xảy ra.
Kẻ lừa đảo và Dịch Hàn nói, là một công ty mậu dịch tới từ thủ đô, tên là công ty mậu dịch Vạn Lợi.
Nghe nói rất có bối cảnh, chủ của công ty họ Tạ, đại danh là "Tạ Vạn Lợi", theo Dịch Hàn nói, người này hắn gặp qua hai lần, là một người trung niên tuổi hơn bốn mươi, bình thường luôn mặt đồ âu, rất là kiểu cách, ngồi xe Mercedes, nói toàn giọng quan cách, lúc nào cũng tỏ ra ưu việt hơn người.
Công ty Hưng Thịnh vận hành không lâu, Tạ Vạn Lợi đã tìm đến tận nơi, muốn tiêu thụ than của công ty Hưng Thịnh, ra tay rất rộng rãi, đặt luôn mười vạn tiền đặt cọc.
Khi đó công ty Hưng Thịnh mới thành lập, mọi người nhiệt tình công tác rất cao, thấy khách sộp như vậy, đương nhiên coi là "khách hàng lớn" ân cần tiếp đãi, mau chóng đàm phán xong chuyện cung ứng than.
Dịch Hàn rất cận thận, nhắc nhở Chung Trường Sinh và Long Pháp Bằng tìm hiểu qua tình hình của đối phương, Long Pháp Bằng cũng tới thủ đô tìm hiểu một chuyến, sau khi trở về nói không có vấn đề gì, Vạn Lợi là một công ty quy mô lớn, tài chính đăng ký hơn 10 triệu, trong phạm vi thủ đô cũng có chút tên tuổi.
Long Pháp Bằng là phó giám đốc phụ trách tiêu thụ, hắn khảo sát không có vấn đề, mọi người cũng yên tâm.
Vì thế dựa theo quy định của hợp đồng chuyển hàng, mới đầu chỉ mấy mấy xe than, bên kia cũng thanh toán theo thời hạn, không có hiện tượng nợ tiền, mọi người càng thêm yên tâm.
Tiếp đó Tạ Vạn Lợi tới huyện Ninh Bắc một chuyến, mời mấy người phụ trách công ty dùng cơm, yêu cầu tăng số lượng hàng, thấy hắn tài lực hùng hậu, đám người Chung Trường Sinh cũng sảng khoái đồng ý.
Nhưng về sau gửi hàng đi, công ty Vạn Lợi không thanh toán đúng lúc nữa, tình huống này khiến Dịch Hàn cảnh giác lại một lần nữa nhắc nhở Long Pháp Bằng, Long Pháp Bằng lại nói vấn đề không lớn, công ty nào chẳng có lúc quay vòng vốn không tốt?
Vì thế tiếp tục chuyển hàng, trước sau chuyển gần 3 triệu tiền than, hiện giờ thấy lại sắp tới thời gian thanh toán, Dịch Hàn liên hệ với công ty Vạn Lợi, không ngờ bên kia vấn nói tài chính xoay vòng khó khăn, trong thời gian ngắn không có cách nào trả tiền được, yêu cầu thanh toàn cùng đợt hàng tháng sau.
Nghe tới đây Liễu Tuấn cau mày lại:
- Tình hình không ổn rồi.
- Đúng thế, tôi cũng thấy tình huống không ổn, liền báo cáo với giám đốc Chung.
Liễu Tuấn hỏi:
- Chung mơ hồ nói thế nào?
Xem ra cảm quan của Liễu bí thư với Chung Trường Sinh chẳng tốt cho lắm, không ngờ cứ gọi người là là Chung mơ hồ trước mặt người khác.
Đương nhiên cách gọi này chỉ nói với những người thân cận như Phan Tri Nhân và Dịch Hàn thôi, ở trường hợp công chúng vẫn theo quy củ gọi là giám đốc Chung hoặc là đồng chí Chung Trường Sinh.
- Giám đốc Chung lúc ấy quết định không gửi hàng nữa, muốn giám đốc Long lập tức tới thủ đô, kết quả ...
Phan Tri Nhân không kìm được hỏi:
- Người đi nhà trống rồi sao?
Dịch Hàn đáp:
- Không, người còn, nhà cũng còn, nhưng không chịu trả tiền, nói ít nhất phải tới cuối năm mới có thể trả tiền.
Liễu Tuấn ngạc nhiên lắm.
Điều này không giống với công ty lừa đảo trong ấn tượng của y, theo lý sau khi lừa gạt bị lộ thì kết quả phải như Phan Tri Nhân nói mới đúng.
- Vậy sao mọi người nhận định hắn là kẻ lừa đảo?
Liễu Tuấn hỏi, nếu như người còn nhà vẫn còn, thì tình huống không xấu đến thế chứ?
- Ây dà, tên Tạ Vạn Lợi này đúng là đồ lửa đảo thật mà, chúng tôi tìm hiểu rồi, hắn không chỉ nợ mỗi tiền của công ty Hưng Thịnh, mà các vùng trên cả nước hắn đều nợ tiền hàng, tính toán ít nhất cũng phải tới 20 triệu
Liễu Tuấn lại một lần nữa cau mày.
Yắn hơi hiểu ra rồi.
Tạ Vạn Lợi đúng là tên lừa đảo không còn gì phải nghi ngờ nữa, nhưng là loại lừa đảo có bối cảnh có chỗ dựa cực lớn, hoàn toàn không sợ kiện cáo.
Chiếu theo lời nói của phía bọn chúng, không phải là hắn lừa tiền, cũng không phải là chây ì trả nợ, nhưng tài chính eo hẹp, tạm thời không có tiền trả. Nếu như ngươi mà ép hắn quá, hắn sẽ đề xuất ra việc lấy hàng trả nợ, mà số hàng này đại đa số là những sản phẩm bán ế, hơn nữa giá tiền còn cao tới quá đáng.
Ví dụ như một chiếc khăn lông, trên thị trường có giá hai đồng, hắn sẽ het giá mười đồng tính thành tiền trả ngươi.
Công ty Hưng Thịnh vừa mới khai trương vận hành, đã gặp ngay phải loại chuyện này, đúng là làm người ta rất tức giận.
Dựa theo hiệp nghị hợp tác giữa công ty Hưng Thịnh và công ty Chấn Trung, do vận hành công ty hoàn toàn do nhân viên bên công ty Hưng Thịnh tiến hành, loại tổn thất do con người tạo thành như thế này, công ty Chấn Trung sẽ không gánh chịu, mà hoàn toàn do công ty Hưng Thịnh gánh chịu.
Ba triệu đồng, đối với huyện Ninh Bắc hiện giờ tài chính eo hẹp mà nói không phải là một con số nhỏ.
Không thấy lãnh đạo huyện "nghèo" tới mức phải bán xe hả?
Kế hoạch tổng thể phát triển kinh tế đã khởi động, khắp nơi đều đang thiếu tiền đây!
Như thế cũng thôi đi, quan trọng là Bành Thiếu Hùng chính đang tiếp xúc với ngân hàng, thương lượng vấn đề vay tiền, lại xảy ra vụ lừa gạt thế này, bảo ngân hàng người ta nào dám tùy tiện cho vay nữa.
Các ngươi làm ăn như vậy còn vay viếc cái gì?
Có thể giữ cho không lỗ vốn đã là khá lắm rồi.
Vay tiền ngân hàng một khi đổ vỡ, rất nhiều hàng mục tốt sẽ phải ngừng lại, hơn nữa trong khoảng thời gian dài, sẽ dừng lại trên văn bản, không thể nào thực thi được.
Hùng tâm hừng hực của Bạch bí thư , Bành huyện trưởng và Liễu bí thư, mắt thấy sắp bị đả kích một cách không thương xót.
Thấy Liễu Tuấn mày nhíu chặt, Dịch Hàn càng trở nên bất an, cảm thấy mình không làm việc tốt, phụ sự tín nhiệm của bạn học cũ, rất là hổ thẹn.
- Xin lỗi Liễu bí thư , đều do tôi..
Dịch Hàn ngập ngừng làm kiểm điểm.
Liễu Tuấn khoát tay, trầm giọng nói:
- Hiện giờ không phải lúc kiểm điểm, trước tiên phải thương lượng một biện pháp ứng phó.
Dịch Hàn liên tục gật đầu:
- Vâng! Vâng!
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên:
Liễu Tuấn cầm lấy điện thoại:
- A lô, vị nào đó?
- Liễu bí thư, là tôi, Bành Thiếu Hùng đây.
Trong điện thoại truyền gia giọng nói lo lắng của Bành Thiếu Hùng.
- Chào Bành huyện trưởng.
Giọng nói của Liễu Tuấn thì lại rất bình thản.
- Liễu bí thư , công ty Hưng Thịnh xảy ra chút vấn đề.
- Ừm tôi biết rồi, Dịch Hàn đang ở chỗ tôi.
Liễu Tuấn phóng chừng Chung Trường Sinh và Long Pháp Bằng đều đang ở phòng làm việc của Bành Thiếu Hùng.
Bành Thiếu Hùng nói:
- Được, vậy tôi qua bàn bạc với Liễu bí thư .
Khi hắn chủ động gọi điện cho Liễu Tuấn thương lượng đều có thái độ đó, chủ động đề xuất tới phòng làm việc của Liễu Tuấn, để biểu thị tôn trọng, ít nhất cũng là sự tôn trọng bề ngoài.
Liễu Tuấn nói:
- Được rồi, tôi đợi, chúng ta cùng tới báo cáo với Bạch bí thư .
Chuyện trọng đại như vậy lẽ đương nhiên phải báo cáo ngay cho Bạch Dương biết.
Cho dù lúc nói chuyện riêng, Bạch Dương luôn nói mình là trợ thủ của Liễu Tuấn, nhưng không thể coi là thật được.
Bành Thiếu Hùng mau chóng tới lầu ba của huyện ủy, Long Pháp Bằng và Chung Trường Sinh mặt mày hoảng sợ lo lắng theo sát phía sau.
Chung Trường Sinh vẫn cái bộ dạng mơ hồ, con mắt lờ đờ, Long Pháp Bằng ngày thường lưng thẳng tắp, hiện giờ trông có chút lom khom.
Liễu Tuấn tính chuẩn thời gian, tới cửa phòng làm việc đón Bành Thiếu Hùng.
Đây là quy củ cần phải tuân thủ, Liễu Tuấn không muốn chiếm chút "ưu thế" nào ở chuyện này, nó chỉ làm người ta đánh giá "ấu trĩ", "ngang ngược" không có ý nghĩa thực tế nào.
Phó bí thư đảng ủy có uy thế cũng không thể "bắt nạt" huyện trưởng.
Liễu Tuấn hiện giờ có uy vọng cực cao trong cán bộ huyện Ninh Bắc, nguyên nhân là vào lúc mấu chốt hắn không hàm hồ, tác phong mạnh mẽ về kinh tế, và nắm đại quyền điều động cán bộ.
- Liễu bí thư .
Bành Thiêu Hùng đi nhanh tới mấy bước, nắm tay Liễu Tuấn hơi bóp nhẹ, chắn chắn Bành Thiếu Hùng cảm động vào lúc này Liễu Tuấn còn có thể chú ý tới phương diện lễ tiết.
Bí thư nhóc con này, phương diện đối nhân xử thế lão luyện như thế, đôi khi làm Bành Thiếu Hùng cũng có chút bội phục.
- Chào Liễu bí thư .
Chung Trường Sinh và Long Pháp Bằng theo phía sau, li nhí lên tiếng, mặt mày đầy hổ thẹn.
Liễu Tuấn nói:
- Đi tới phòng làm việc của Bạch bí thư thôi.
- Được!
Bành Thiếu Hùng gật đầu.
Bạch Dương đã được Liễu Tuấn gọi điện thông báo trước, đoàn người vừa tới nơi Trương Hiểu Mạn đã đứng dậy mở cửa, lại lén nhìn Dịch Hàn một cái, mặt tỏ vẻ lo lắng.
Chung Trường Sinh, Long Pháp Bằng và Dịch Hàn đứng ở cửa phòng làm việc của Bạch Dương, không biết nên vào không.
Liễu Tuấn quay đầu lại nói:
- Vào cả đi, cùng báo cáo với Bạch bí thư .
Ba người nối đuôi nhau đi vào.
Trong phòng làm việc, Bạch Dương ngồi sau chiếc bàn gỗ lim, khuôn mặt xinh đẹp xa sầm như trời sắp đổ mưa.