Bạch Dương không hề có ý có ý đứng dậy mời mọi người, chỉ gật đầu với Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn, với ba người Chung Trường Sinh hoàn toàn không ngó ngàng gì đến.
Trương Hiểu Mạn nhanh trí, vội kéo ghế ra nói nhỏ:
- Bành huyện trưởng, Liễu bí thư , mời ngồi.
Hai người gật đầu với Bạch Dương rồi phân ra trái phải ngồi đối diện với Bạch Dương, vừa nhìn sang ba con người xui xẻo kia.
Bành Thiếu Hùng cùng nghiêm mặt lại chỉ có Liễu Tuấn sắc mặt vẫn bình thản.
Trương Hiểu Mạn pha trà cho hai người rồi muốn lui ra ngoài.
Bạch Dương lạnh lùng nói:
- Hiểu Mạn ở lại ghi chép.
- Vâng thưa bí thư .
Trương Hiểu Mạn lập tức ngồi xuống ghế ở góc phòng lấy giấy bút chuẩn bị ghi chép, trong cả quá trình không dám nhìn thẳng Dịch Hàn một cái, xảy ra chuyện lớn như vậy, ba người đó đều là người đang đợi xử phạt.
- Chuyện này là thế nào?
Bạch Dương hỏi, ánh mắt quét qua mặt mọi người, ba người kia bị Bạch Dương nhìn, bất giác co người lại, giống như ánh mắt của Bạch Dương có thể đâm vào thịt của người ta vậy.
Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn đưa mắt nhìn nhau, đều khẽ gật đầu, Bành Thiếu Hùng nói với Chung Trường Sinh:
- Giám đốc Chung, báo cáo tình hình với Bạch bí thư đi.
Chung mơ hồ là giám đốc chính thức của công ty Hưng Thịnh, về hình thức vẫn phải do hắn ra mặt chống đỡ.
Chung Trường Sinh lau mồ hôi, kể rõ ràng tình hình.
Bạch Dương lại nhìn thẳng vào Long Pháp Bằng.
Long Pháp Bằng hơn ba mươi, bề ngoài rất tinh minh tài cán, hiện giờ xảy ra sơ xuất lớn như vậy, bản thân cũng luống cuống chân tay, thấy Bạch Dương cứ nhìn mình chằm chằm, càng hốt hoảng, lắp ba lắp bắp, đến một câu nguyên vẹn cũng không nói ra được.
- Hiểu Mạn, gọi điện thoại cho chính pháp ủy Khâu bí thư tới đây thương lượng đối sách.
Bạch Dương hít một hơi cho ngữ khí hòa hoãn một chút, rồi nói:
Trương Hiểu Mạn mau lẹ đáp lời, rồi chạy vội ra gian ngoài gọi điện thoại.
Tức thì không ai nói gì, trong phòng làm việc không khí ngột ngạt, chỉ có ba người kia không ngừng lau mồ hôi.
Liễu Tuấn uống một ngụm trà rồi đột nhiên hỏi:
- Đồng chí Pháp Bằng tới thủ đô khảo sát tận nơi công ty Vạn Lợi kia rồi phải không?
Long Pháp Bằng gật đầu đáp:
- Vâng thưa Liễu bí thư .
- Chây ì không trả nợ là do chính miệng Tạ Vạn Lợi nói với đồng chí?
Long Pháp Bằng ngẩng đầu lên nhìn mấy vị lãnh đạo một cái rồi lại cúi đầu xuống, nói:
- Vâng, kẻ đó rất ngang ngược, nói lấy một chút than của chúng ta có là cái thá gì.
Ba vị lãnh đạo cùng cau mày lại.
Liễu Tuấn hỏi:
- Nói như thế, công ty Vạn Lợi đó vẫn đang làm việc, Tạ Vạn Lợi cũng không trốn đi.
Long Pháp Bằng ấp úng nói:
- Vâng, hắn ta căn bản không để chúng ta vào đâu. Nói..nói nếu muốn kiện ra tòa hắn tiếp hết, còn nói...
Bạch Dương lạnh lùng hỏi:
- Còn nói cái gì?
Long Pháp Bằng rất là sợ Bạch Dương, rụt cổ lại rồi mới đáp:
- Hắn nói nếu chúng ta dám tới thủ đô tố cáo hắn, hắn sẽ cho chúng ta có đi mà không có về.
Bạch Dương hùm một tiếng:
- Khẩu khí không nhỏ đâu!
- Chẳng lẽ thủ đô do hắn địch đoạt.
Xem ra Bạch bí thư rất khó chịu rồi.
Liễu Tuấn bình thản nói:
- Đợi Khâu bí thư tới rồi, xem cơ quan chính pháp có biện pháp gì tốt rồi hãy nói vậy.
Nói rồi nghiêm khắc trừng mắt nhìn Long Pháp Bằng, dám chơi trò "khích tướng" trước mặt lãnh đạo, tên Long Pháp Bằng này gan không nhỏ! Phòng chúng là trong lúc luống cuống mới quên điều đại kỵ này.
Không bao lâu, Khâu Viên Triêu tới nơi vừa mới tiến vào phòng đã phát hiện ra tình hình không ổn, biết xảy ra chuyện lớn rồi.
Trương Hiểu Mạn lại vội kéo ghế ra mời Khâu Viên Triêu ngồi.
- Tiểu Chung, kể qua tình huống cho Khâu bí thư đi, đơn giản một chút.
Bành Thiếu Hùng cố gắng hòa hoãn ngữ khí.
Có thể nhìn ra hắn khá hài lòng với Chung Trường Sinh, cho dù xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng vẫn muốn bảo vệ cho Chung Trường Sinh.
Chung Trường Sinh lại kể tình huống cho Khâu Viên Triêu nghe.
Sắc mặt Khâu Viên Triêu lập tức trở nên nặng nề, biết rằng đã đụng phải vấn đề khó giải quyết, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chuyện này đúng là rắc rối, hiện giờ có hai biện pháp có thể thử qua, một là kiện ra tòa, tới thủ đô khởi tổ, bắt hắn phải lập tức trả tiền.
Đây là con đường chính thức, bất quá phóng chừng cũng là con đường vô dụng nhất.
Hơn nữa kiện cáo thì không biết tới ngày tháng năm nào, cho dù cuối cùng có thắng, sợ rằng tiền cũng chẳng lấy được về, người ta chỉ tuyên bố phá sản, là chẳng làm gì được nữa.
Huống hồ Tạ Vạn Lợi ngông cuồng như vậy, chắc chắn là có hậu thuẫn rất chắc, có thể kiện ra tòa nổi hay không khó mà nói được, Tạ Vạn Lợi có thời gian chơi mèo đuổi chuột với huyện Ninh Bắc, nhưng bọn họ lại không thể trì hoãn được.
Ba vị lãnh đạo cao nhất đều không nói gì.
Ba tội đồ càng không tùy tiện phát biểu ý kiến lung tung, chuyện này nếu đã đưa tới trước huyện ủy bí thư , cơ bản không tới lượt bọn họ phát ngôn nữa rồi.
- Biện pháp thứ hai đó là mời Tạ Vạn Lợi tới huyện, đảm phán từ tế với hắn.
Khâu Viên Triêu nhìn ba vị lãnh đạo rồi nói:
- Biện pháp này tuy không chính thống, nhưng là một biện pháp được lưu hành phổ biến.
Vấn đề chuỗi mắt xích nợ tiền từ năm 80 đã luôn gây khó khăn cho các xí nghiệp toàn quốc, phong trào toàn dân buôn bán, toàn dân ra biển không tránh khỏi tình huống vàng thau lẫn lộn, một số công ty chỉ có cái vỏ rỗng nợ tiền khắp nơi, sau đó chây ì không chịu trả tiền, tạo thành tổn thất cực lớn cho thương gia chân chính, chính vì như thế rất nhiều thương gia vốn chính quy cũng không thể không đi theo con đường nợ tiền.
Cứ như vậy người này nợ người kia, người kia nợ người khác làm rối cả lên, nhiễu loạn nghiêm trọng trật tự thị trường bình thường.
Vì thế một số cơ quan chính pháp và chính phủ địa phương vì bảo vệ lợi ích của thương gia bản địa đã tham gia vào tranh chấp kinh tế, ý đồ thông qua loại thủ đoạn phi chính quy này vãn hồi tổn thất kinh tế.
Nghe Long Pháp Bằng kể về tình huống của Tạ Vạn Lợi, kẻ này không sợ hãi gì, chỉ sợ đúng là ở kinh thành có lưới quan hệ nhất định, muốn đấu luật pháp với hắn ở thủ đô kết quả không lạc quan, nếu có thể đưa người về huyện ninh bắc thì còn có một hi tia vọng.
Bạch Dương nhìn Liễu Tuấn, Liễu Tuấn lại nhìn Bành Thiếu Hùng.
Công ty than Hưng Thịnh thuộc về huyện chính phủ quản lý, chuyện này phải do Bành Thiếu Hùng quyết định, hắn không tiện vượt quyên.
Bành Thiếu Hùng mặt âm trầm, chậm rãi nói:
- Nếu như là kẻ lừa đảo, tôi hi vọng cơ quan chính pháp có thể đưa ra biện pháp hữu hiệu, loại người này không đả kích sẽ có hại cho kiến thiết kinh tế ở huyện ta.
Không còn nghi ngờ gì, Bành Thiếu Hùng đồng ý loại biện pháp phi chính quy rồi.
Khâu Viên Triêu liền nhìn sang Bạch Dương, Bạch Dương khẽ gật đầu.
Khâu Viên Triêu lại dùng ánh mắt chưng cầu ý kiến của Liễu Tuấn, Liễu Tuấn khoe miệng hiện lên nụ cười.
Biện pháp giải quyết chuyện này đã được quyết định như thế.
Hôm sau, Khâu Viên Triêu đích thân dẫn đội, suất lĩnh năm cán bộ cảnh sát, thêm vào Long Pháp Bằng, ngồi hai cỗ xe đi tới thẳng kinh sự, ý định mời Tạ Vạn Lợi tới huyện Ninh Bắc "nói chuyện cẩn thận".
Mấy ngày này Liễu Tuấn đều khá bận rộn, cho dù bản thân đề nghị với Bạch Dương tạm thời không điều động cán bộ, nhưng có một số công tác chuẩn bị tất yếu vẫn phải làm.
Các ủy viên tổ chức đảng ủy các khu trấn đều theo thứ tự triệu tập tới nói chuyện, tìm hiểu tình hình cán bộ đội ngũ, lại tới thành phố một ngày tham gia hội nghị.
Hội nghị này do thị ủy phó bí thư , trưởng phòng tổ chức Lưu Nham chủ trì, thái độ Lưu Nham với Liễu Tuấn vẫn rất ôn hòa như trước kia, buổi trưa còn mời Liễu Tuấn một bữa cơm công tác.
Đường Hải Thiên điều làm thị trưởng Đại Ninh, theo thông lệ mang hàm tổ chức thành viên đảng chính phủ, Lý Dũng cũng trong lần tuyển cử này thuận lợi thay thế Bình Tư Ninh đảm nhận phó thị trưởng chủ quản công nghiệp, tiến vào danh sách thường ủy, vẫn kiêm nhiệm bí thư khu phát triển mới.
Lưu Nham cũng không hề xuất hiện sự dao động rõ ràng hiện giờ cả hệ của Đường Hải Thiên, ở Đại Ninh chiếm năm ghế trong mười ba thường ủy rồi, thêm vào Đỗ tư lệnh đã nắm gần nửa số phiếu của thường ủy.
Đường Hải Thiên làm thị trường so với Đào Nghĩa Âu thời Hồ Vi Dân còn uy thế mạnh hơn.
Đường Hải Thiên lớn tuổi hơn Liễu Tấn Tài, thậm chí so với Nghiêm Ngọc Thành cũng hơi lớn hơn một chút, đã năm mươi tuổi rồi, trong kỳ thị trường này, nếu như có thành tích dồi dào, thì có hi vọng tiến thêm một bước nữa.
Đương nhiên chuyện trên quan trường chưa tới lúc cuối cùng chẳng ai nói chắc hoàn toàn được.
Cục diện trên thị, cơ bản là vẫn có lợi cho Liễu Tuấn, không hề vì Liễu Tấn Tài điều đi mà xuất hiện bước ngoạt quá lớn.
Buổi chiều về tới huyện Ninh Bắc, Liễu Tuấn dùng bữa tối ở nhà khách Thiên Nga, xem hết tin tức thời sự, cảm thấy toàn thân nhức mỏi, muốn đi xông hơi, thuận tiện mát xa buông lòng một chút.
Liễu phó bí thư rất là lễ phép, trước khi đi mát xa, còn gọi điện xin chỉ thị của Bạch bí thư .
- Chị, giờ em đi xông hơi, làm mát xa thả lòng một chút.
- Hi hì, Liễu bí thư công việc bận rộn, mệt rồi.
Bạch Dương trêu chọc y trong điện thoại.
Tiểu ngoan đồng ở trước mặt chị Bạch Dương luôn không chịu nghiêm túc, lâu dần chị Bạch Dương cũng không nghiêm túc với y, đợi cơ hội trêu lại.
Liễu nha nội thất vọng một chút, dày mặt ra nói:
- Hay là chị cùng em?
Đây mới ý đồ chân thực của Liễu bí thư .
- Câu quên đi, còn muốn huyện ủy bí thư mát xa cho nữa.
Bạch Dương buột miệng, nói ra rồi lại cảm thấy không ổn, bất giác cười khúc khích.
Liễu nha nội trong lòng xao động, cười nói:
- Bí thư đại nhân nói lời này sai rồi! Là bí thư đại nhân đi làm mát xa, kẻ hèn này xoa bóp.
- Đi đi đi, chị chẳng thèm đi đâu!
Bạch Dương trong điện thoại có chút hờn mát.
Liễu Tuấn vốn cũng chỉ thử một chút thôi, Bạch Dương xưa nay không hứng thú với thứ này.
- Cậu đi đi, chị còn phải xem lại văn kiện.
Giọng nói của Bạch Dương trở nên nhu hòa, cho dù cô không thích tắm hơi và mát xa, nhưng không phản cảm việc Liễu Tuấn đi buông lỏng một chút, công tác ở huyện đúng ra rất mệt.
Huống chi chuyện mà bí thư phải quản rất nhiều, đều tiểu ngoan đồng làm thay, một mình kiêm luôn mấy chức, rất là khổ cực.
Liễu Tuấn không sờn lòng, lại thêm một câu:
- Được rồi, nhưng lần sau nhất định chị phải đi cùng em đấy.
- Để lần sau hay nói!
Bạch Dương đáp cho có lệ rồi cúp điện thoại.