Trùng Sinh Chi Nha Nội

Sao mới có thể thành công làm bí thư huyện ủy mát xa cho, Liễu phó bí thư cũng chẳng phải mới có ý đồ này, thay một bộ trang phục bình thường, thong thả tới trung tâm xông hơi.

Trung tâm xông hơi của nhà khách Thiên Nga mang tính chất bao tiêu.

Tinh chất bao tiêu tức là trên danh nghĩa cái trung tâm xông hơi này không mở cửa với người ngoài, chỉ tiếp đãi khách của nhà khách và cán bộ cơ quan chính phủ.

Người phụ trách trung tâm xông hơi, cũng là do nhà khách bổ nhiệm, một phần phục vụ viên trong đó, là người làm chính thức của nhà khách , chỉ có thợ mát xa và một số phục vụ viên của phòng xông hơi là công nhân tạm thời.

Thực tế trung tâm tắm hơi do giám đốc bao, dựa theo tháng trả phí cố định cho nhà khách , duy trì và bảo dưỡng trang thiết bị bên trong cũng do trung tâm tự quản lý phụ trách, không cần phải gánh chịu phí quản lý công thương gì với bên ngoài, thuế lợi tức của những chi phí này, toàn bộ do nhà khách chịu.

So ra phục vụ ở trung tâm so với dịch vụ tương tự ở bên ngoài tốt hơn nhiều, chỗ dựa là tấm biển nhà khách chính phủ, không ai dám tới gây phiên phức.

Giám đốc trung tâm cũng họ Lưu, là huynh đệ trong họ với tổng giám đốc Lưu Học Chương, trong điều này tất nhiên có mánh lới, bất quá đối với chuyện nhỏ nhặt này Liễu Tuấn không để ý.

Nước quá trong không có cá, người quá hà khắc không có bạn.

Đạo lý này Liễu Tuấn sao chẳng hiểu.

Tới trung tâm xông hơi, phục vụ viên nhìn một cái nhận ra y ngay.

Liễu Tấn cũng tới đây mấy lần rồi, phục vụ viên sao không nhận ra nhân vật số ba của huyện được?

- Liễu bí thư, ngài tới rồi!
Một phục vụ viên mặt tươi cười đi tới tiếp đón.

Liễu Tuấn thuận miệng hỏi:
- Ừ, làm ăn có tốt không.

Phục vụ viên cuống quít gật đầu:
- Tốt lắm, tốt lắm ạ.

Cũng không phải do trung tâm này tốt hơn bên ngoài, nhưng vì là thuộc nhà khách chính phủ, một số tiết mục "đồi trụy" phải chú ý cấm kỵ, không giống như trung tâm tắm hơi bên ngoài phục vụ gì cũng có.

Nếu như có khác muốn "chơi thật" thì đúng là ra bên ngoài tiện hơn.

Nhưng nơi này làm ăn đúng là rất tốt.

Một số người làm ăn đều muốn vào trong này, thứ nhất là có thể diện, nơi chuyên dụng cho các lãnh đạo mà, không phải hạng vớ vẩn có thể vào được, có thể vào đây bản thân nó đã đại biểu cho một cấp độ, một thân phận rồi.

Hai là muốn nhân cơ hội này làm quen với một số "VIP của đảng và chính phủ" để rải đường làm ăn cho mình.

Thực tế chứng minh đây là con đường không tệ, thời kỳ Phương Triêu Dương, có rất nhiều người làm ăn đã móc nối được với lãnh đạo huyện ủy ở nơi này.

Nghe phục vụ viên trả lời, Liễu Tuấn liền gật đầu không nói thêm gì.

Phục vụ viên vội dẫn Liễu Tuấn tới gian phòng chuyên dụng, mặc dù không nói mỗi một lãnh đạo cấp huyện ở đây đều có phòng chuyên dụng, nhưng gian phòng và đồ dùng cho các lãnh đạo đều riêng biệt với những khách thông thường.

Nghe nói trước kia Phương Triêu Dương có gian phòng riêng, một là người này "quan uy rất mạnh", ở huyện Ninh Bắc nghiễm nhiên làm thổ hoàng đế, tất nhiên muốn khác biệt với người.

Hai là Phương Triêu Dương không hứng thú với chính vụ, ăn chơi trác táng quen rồi, là khách thường xuyên của các chốn ăn chơi, có một gian phòng riêng cũng chẳng có gì lạ.

Liễu Tuấn thay y phục, lựa chọn "xông ướt".

Xông hơi xong, toàn thân toát mồ hôi, quả nhiên người nhẹ nhõm, Liễu Tuấn lại thay y phục mát xa, đi vào trong một căn phòng nhỏ, bên trong phòng rất ấm áp.

Liễu Tuấn ngồi xuống giường mát xa, thợ mát xa còn chưa đến nên thuận tay lấy thuốc lá châm một điếu.

Thuốc lá và bật lửa của Liễu Tuấn đều được đặt trong y phục không mang vào đây, nhưng thứ này là do phục vụ nhà khách chuẩn bị sẵn cho y, thuốc lá là thuốc Trung Hoa.

Liễu Tuấn trước kia tới đây vài lần nên các phục vụ viên đều biết y thích hút thuốc hiệu Trung Hoa, công tác chuẩn bị tất nhiên làm rất đầy đủ.

Mọi người đều biết, Liễu bí thư là người không thể đắc tội được.

- Chào Liễu bí thư .
Một cô gái mặc trang phục thợ mát xa đi vào, lí nhí chào.

Liễu Tuấn tức thì sửng sốt, giọng người này hết sức quen thuộc,

Bởi vì "sự kiện mò vào phòng", Liễu Tuấn tố cáo Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý, đã đem lời Tống Giai viết giao cho Lý Giang làm chứng cứ để định tội, trở thành một trong mắt xích để hạ Lữ Vương Hưng và Trần Bảo Quý chỉnh đốn mỏ than.

Hiện giờ hai kẻ đó đều bị sử lý, vào trong tù lao động cải tạo.

Liễu bí thư vì thể mà cũng được chứng thực cho cái nhã hiệu "tiểu tiếu diện hồ".

Đương nhiên Tống Giai không thể làm phục vụ cho gian phòng số ba nữa, Lưu Học Dương đã đổi Tống Giai đi, Liễu Tuấn cũng không hỏi Tống Giai đổi sang việc gì, bất quá Tống Giai là nhân viên chính thức của nhà khách , sẽ không bị khai trừ.

Liễu Tuấn cũng không dặn Lưu Học Dương "chiếu cố " đặc biệt gì, chỉ có điều không ngờ Lưu Học Chương đưa cô ta tới trung tâm xông hơi làm thợ mát xa.

Tống Giai hiện giờ tiều tụy hơn rất nhiều, người cũng gầy đi một vòng, chiếc cằm trọn trịa trước giờ đã nhọn hơn, tấm thân cũng không được đầy đặn như ngày xưa nữa, mặc loại trang phục thợ mát xa tương đối "thoáng", cúi đầu đứng ở trước mặt y, trông hết sức tội nghiệp.

Liễu Tuấn ý thức được chuyện không ổn, y biết thợ mát xa ở đây là người làm công tạm thời, không lý nào đưa Tống Giai một nhân viên chính thức tới đây, hơn nữa người trong nhà khách đều biết chuyện "không hay" giữa mình và cô ta, càng không có lý do gì phái cô ta tới mát xa cho mình.

Liễu Tuấn trầm giọng hỏi:
- Có chuyện gì?

- Liễu bí thư , cầu xin ngài buông tha cho tôi.
Tống Giai nước mắt tràn mi, phịch một cái quỳ xuống.

Động tác bất ngờ này của Tống Giai làm Liễu phó bí thư chẳng hiểu ra làm sao, mình đâu phải là Nam Bá Thiên, cũng chẳng phải là Hoàng Thế Nhân! Sao làm tiểu cô nương người ta sợ thành cái bộ dạng này.
*** Nam Bá Thiên, Hoàng Thế Nhân, những nhân vật phản diện trong phim, nói chung cứ mặc định là "ác nhân" đi.

Liễu Tuấn vẫn giữ đầu óc tỉnh táo, không vội đỡ Tống Giai, chỉ lạnh lùng nói:
- Đứng dậy!

Tống Giai mặc một bộ đồ mát xa mỏng manh, thân thể lộ ra nhiều chỗ, hai người ở một chỗ lôi lôi kéo kéo, nếu bị người ta nhìn thấy, không biết lại xảy ra những lời đồn đại gì nữa.

Tống Giai vẫn không ngừng cầu xin:
- Liễu bí thư , tôi xin ngài.

- Cô đứng lên trước đi, có gì từ từ nói.
Liễu Tuấn dịu giọng nói:
- Nếu cô còn không đứng lên, tôi đi ngay đấy.

Thấy Tống Giai chần chừ, Liễu Tuấn liền đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.

Tống Giai giật mình, vội vàng đứng lên, đứng ngây ra đó chân tay luống cuống.

Cô ta biết Liễu Tuấn tới phòng ma xa, len lén đổi ca với một thợ mát xa để vào, nếu như Liễu Tuấn cứ thế mà đi, kế hoạch của cô ta không khỏi tan vỡ.

Liễu Tuấn ngồi trên giường, chỉ một cái ghế nhỏ trước mặt nói:
- Ngồi xuống đi.

Tống Giai dè dặt ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, không dám ngẩng đầu lên nhìn Liễu Tuấn:

- Giai Giai, có chuyện gì? Ai đã bắt nạt cô?
Liễu Tuấn hỏi, y thực sự là không hiểu lắm

Giọng Tống Giai hơi run lên:
- Không...không ai bắt nạt tôi cả.

Liễu Tuấn liền cau mày lại, giọng không vui:
- Cô bảo tôi buông tha cho cô, hiện giờ lại nói không ai bắt nạt mình, lung tung cả lên, có phải là có người lấy chuyện đêm hôm đó ra giờ trò, ức hiếp cô?

Tống Giai lúc này mới giật mình ngẩng đầu lên, hỏi:
- Liễu bí thư , thực...thực không phải là ngài bảo bọn họ làm như vậy chứ?

Liễu Tuấn vừa tức mình vừa buồn cười, đồng thời trong lòng cũng hiểu ra, nhất định có kẻ lấy danh nghĩa của y "ức hiếp" Tống Giai, hoặc là lĩnh hội nhầm ý tứ của hắn, cho rằng mình muốn thu thập Tống Giai.

Liễu Tuấn hút một điếu thuốc, giọng nói càng hòa hoãn hơn:
- Giai Giai, buông lỏng một chút đi, tôi không bảo bọn họ làm gì cả, nếu như bọn họ đã làm gì, là bọn họ không đúng. Cô nói cho tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì.

Kỳ thực Tống Giai cũng chỉ hai mươi mấy, trong mắt Liễu Tuấn, chẳng khác gì là cô bé con, cho dù không chịu nổi dụ dỗ, nhất thời làm "chuyện ngu xuẩn", tạo thành hậu quả, nếu như không phải Liễu Tuấn vì chính đốn hầm than nhỏ mà đối phó với Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý, thì khẳng định sẽ không truyền việc này ra ngoài.

Khi đó bản thân một lòng suy nghĩ làm "đại sư" của huyện, muốn sớm ngày hoàn thành chỉnh đốn hầm than nhỏ để công tác trong huyện đi theo quỹ đạo bình thường, nhưng lại quên mất làm cho cô bé hiểu đời chưa sâu này bị tổn thương lớn như vậy, trong lòng Liễu Tuấn có chút day dứt.

Việc này làm không có tình cho lắm.

Tống Giai có chút ngờ vực, đối với Liễu Tuấn đúng là cô sợ chết khiếp, cái người này nhìn chẳng lớn hơn cô được mấy tuổi, mà tâm cơ thâm trầm, rất nhiều vị quan lõi đời đều hít khỏi theo không kịp.

Liễu Giai ở trung tâm xông hơi cũng thường xuyên nghe một số cán bộ bàn tán về lãnh đạo trong huyện, khi nói tới Liễu Tuấn thì người nào người nấy hết sức khẩn trương, thường chỉ nhắc tới một cái là vội vàng đổi đề tài, tựa hồ sợ trong lời nói của mình có gì bất kính, làm truyền tới trong tai Liễu bí thư .

Thấy Tống Giai do dự, Liễu Tuấn biết cô sợ hãi, không tin tưởng mình, Liễu Tuấn khẽ thờ dài nói:

- Giai Giai, tôi biết cô không tin tôi, nhưng nếu như cô không nói cho tôi đã xảy ra chuyện gì, thì làm sao tôi giúp được cô cơ chứ?

- Liễu bí thư , ngài nói thật chứ?

Tống Giai liếc nhìn Liễu Tuấn, mím vôi trầm ngâm, ít nhiều khôi phục lại bộ dạng đáng yêu ngày trước.

Liễu Tuấn gật đầu khẳng định.

- Bọn họ..bọn họ nói tôi vu cáo lãnh đạo, xử phạt tôi, lại lại hạ một bậc tiền lương, còn bảo tôi tới đây làm thợ mát xa, người ta làm thợ mát xa đều được phần trăm, tôi..tôi thì không có.
Tống Giai nói rồi giẩu cái miệng lên.

Liễu Tuấn không khỏi phì cười.

Trong mắt y, những điều mà Tống Giai nói, đều là chuyện nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn, thậm chí ngay cả gọi là "nhỏ như con kiến" cũng chưa xứng, nhưng trong mắt Tống Giai mà nói thì to tát lắm rồi.

Nghe đó vừa bị xử phát vừa bị giảm tiền lương, còn đuổi một nhân viên chính thức ra làm thợ mát xa, đả kích hết đợt này tới đợt khác, ngay cả phần trăm cũng chẳng chia cho người ta.

Thấy Liễu Tuấn cười, trong lòng Tống Giai hận không để đâu cho hết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui