Trùng Sinh Chi Nha Nội

- Vậy vì sao cô không phản ánh cho cấp trên?
Lời vừa ra khỏi miệng, Liễu Tuấn trong lòng tự khinh bỉ chính bản thân.

Cái quyết định này chắc chắn là do cấp trên của Tống Giai đưa ra, bảo cô ta phải phản ánh với ai? Cô ta đắc tội với huyện ủy phó bí thư , trong mắt người bình thường, không đuổi việc đã coi như là hạ thủ lưu tình rồi, còn dám gây chuyện nữa à?

Tống Giai lại liếc y một cái, trong lòng cũng khinh bỉ nam nhân này.

Già vở giả vịt.

Trong lòng Tống Giai vốn muốn thêm một câu "háo sắc", nhưng nghĩ lại mình lột sạch y phục bò lên giường người ta mà còn chẳng "dụ dỗ" được, thực sự không thể gọi y là kẻ háo sắc.

- Giai Giai, chuyện này tôi suy nghĩ không chu toàn, tôi xin lỗi cô, ừm, tôi hỏi cô, có phải cô không muốn làm việc ở nhà khách nữa?
Liễu Tuấn quyết định giúp cô gái nhỏ này, làm chút đền bù.

Không ngờ lời vừa nói ra Tống Giai lại hoảng hồn, sợ tới mứng đứng dậy run giọng nói:
- Liễu bí thư , ngài, ngài muốn đuổi việc tôi à?

Liêu Tuấn không khỏi thấy hết sức đau đầu, thái độ mình đã thành khẩn lắm rồi, mà trong mắt Tống Giai lại thành cái ý tử này! Xem ra sự tin nhiệm của cô gái nhỏ này với mình đã giảm xuống mức thấp nhất rồi.

Chuyện này đúng là mình làm không đúng, người ta không tin cũng là trong tình lý.

Phóng chừng trong lòng Tống Giai, Liễu bí thư còn tệ hơn Phương Triêu Dương nhiều lắm.

- Ai nói muốn đuổi việc cô? Tôi cho rằng xảy ra chuyện này, nhà khách khẳng định có nhiều người thầm cười nhạo cô, cô ở lại nhà khách làm việc cũng không tiện. Có thể suy nghĩ đổi đơn vị khác, đương nhiên, nếu có muốn ở lại nhà khách làm việc cũng được, tôi có thể nói với giám đốc Lưu, bảo ông ta điều chỉnh công tác cho cô, cô vốn là phục vụ của phòng khách, cho cô trở lại việc cũ, tiền lương cũng bảo bọn họ điều chỉnh lại cấp bậc ban đầu cho cô, được không?

Liễu Tuấn nói không dám quá nhu hóa nữa, mang theo một chút mệnh lệnh.

Một thượng cấp lãnh đạo quá hòa nhã với người khác, ngược lại sẽ càng làm cho đối phương bất an.

Quả nhiên, ngữ khí của Liễu Tuấn hơi nghiêm khắc một chút Tống Giai lại thở phào, cúi đầu xuống, hai tay đan vào nhau vặn vẹo, có chút bất an hỏi:
- Nếu như tôi không làm ở nhà khách nữa, thì đi đâu đây?

Liễu tuấn cười nói:
- Không vấn đề gì, cho cô tự chọn, cô là công chức chính thức, có rất nhiều đơn vị có thể an bài.

- Thật sao?
Tống Giai vui sướng, lần đầu tiên nở nụ cười tươi.

Liễu Tuấn trong lòng tham thầm, tiểu cô nương đúng là tiểu cô nương, rất dễ bị người ta thuyết phục, vào lúc này, Tống Giai chắc chắn vứt ngoại hiệu "tiểu tiếu diện hồ" của mình lên chín tầng mây rồi.

- Đương nhiên là thật rồi.
Liễu Tuấn gật đầu khẳng định.

- Vậy, vậy tôi tới cục công thương được không?
Tống Giai thử đưa ra điều kiện thăm dò.

Liễu Tuấn cười:
- Được chứ, có điều vì sao cô lại muốn tới cục công thương.

- Ừm vì tôi thấy đồng phục bọn họ mặc rất là oai phong.

Liễu Tuấn bị Tông Giai chọc vui rồi lên, hỏi:
- Vậy đồng phục của cục công an chẳng phải còn oai phong hơn nữa sao?

Tống Giai lè lưỡi ra :
- Tôi sao làm được cảnh sát chứ!

Trong suy nghĩ của cô, người của cục công an phải có bản lĩnh ghê gớm lắm.

Liễu Tuấn cười lớn nói:
- Được rồi, tôi đồng ý với cô, cứ chọn cục công thương đi. Ừm, chuyện này phải nói với Lưu Học Dương đã, bảo ông ta bỏ xử phạt cô, sau đó mới tiện điều đi. Nếu không mang án phạt trên người, tới cục công thương, người ta chẳng an bài chỗ làm cho cô.

Tông Giai mừng rỡ, đôi mắt mở lớn nhìn Liễu Tuấn, như có chút không dám tin.

- Đi đi, Giai Giai, đi gọi Lưu Học Dương tới đây, tôi nói rõ ràng với ông ta.
Liễu Tuấn khoát tay.

- Vâng!
Tống Giai cuối cùng hiểu là Liễu Tuấn nói thật rồi, hết sức phấn khởi thưa một tiếng rồi chạy ngay ra ngoài, vừa chạy được mấy bước lại cảm thấy không ổn, xoay người lại khom người chào Liễu Tuân, rồi mới lại chạy đi.

Liễu Tuấn lắc đầu, lại châm một điếu thuốc.

Sau khi tới huyện, y có khuynh hướng ngày càng nghiện thuốc hơn.

Vừa mới hút xong một điều thuốc, Lưu Học Dương đã thở hồng hộc chạy tới, Tống Giai theo phía sau, nhưng mặt không đỏ cũng không thở dốc.

Tuổi trẻ thật là tốt.

- Chào Liễu bí thư ! Bí thư có chỉ thị gì?
Lưu Học Dương vừa mới vào cửa đã cúi gập người xuống.

Khi Tống Giai gọi Lưu Học Chương bảo Liễu bí thư tìm, Lưu Học Chương không tin lắm.

Tống Giai chẳng phải do Liễu bí thư đổi sao? Sao lại dính vào nhau rồi! Tên khốn mù mắt nào an bài Tống Giai tới làm mát xa cho Liễu bí thư ? Đúng là làm bừa!

- Giám đốc Lưu, ai bảo các vị xử phạt Tống Giai?
Liễu Tuấn mặt nghiêm lại, giọng nói rất không vui.

- Chuyện này...
Giám đốc Lưu ấp a ấp úng, nói không ra lời.

Nói gì chứ? Tống Giai bị phạt là do Lưu Học Dương suy đoán ý tứ của Liễu Tuấn mà làm, nhưng Liễu bí thư đúng là không nói muốn xử phạt Tống Giai, hiện giờ có vẻ còn rất không tán đồng cách làm đó, Lưu Học Chương sao dám nói loạn được?

- Người trẻ tuổi ai chẳng có lúc hồ đồ, phê bình giáo dục là được rồi, không nhưng xử phạt người ta lại còn giảm lương, điều tới đây làm công việc tạm bợ, đúng là làm bừa!
Liễu Tuấn lên giọng vừa mở miệng đã nói "người trẻ tuổi" rất bề trên.

- Vâng, vâng, Liễu bí thư phên bình rất đúng, đều do chúng tôi sai.

Lưu Học Dương không biết Tống Giai bỏ bùa mê thuốc lú gì cho Liễu bí thư , chẳng lẽ chuyện trước kia không thành, giờ Liễu bí thư "hối hận" rồi? Lập tức không dám phản ứng, chỉ liên tục nhận sai.

Tống Giai đứng ở bên cạnh, nhìn thấy giám đốc bị phê bình, buồn cười nhưng không dám cười, cố sức nhịn lại, đầu hơi xoay đi, sợ Lưu giám đốc nhìn thấy nụ cười trên mặt mình.

- Thế này đi, ông lập tức trừ bỏ xử phạt của đồng chí Tống Giai, khôi phục cấp bậc lương bổng cũ cho cô ấy, còn về công tác, tôi thấy phải điểu chỉnh tới cục công thương.

- Hả?
Lần này Lưu Học Dương há hốc mồm, giật mình kinh hãi.

Không ngờ Tống Giai "lừa" được Liễu bí thư thật rồi.

- Giai Giai, đợi khách sản bỏ xử phạt, khôi phục lương cho cô, là cô có thể tới cục nhân sự huyện làm thủ tục điều động, tôi sẽ thông báo cho bọn họ.
Liễu Tuấn không để ý tới Lưu Học Dương nữa, quay đầu sang nói với Tống Giai, cục nhân sự là do y quản lý, loại điều động này chỉ cần nói với cục nhân sự một câu, là người ở đó chạy đi làm còn nhanh hơn cả ăn trộm.

- Vâng, cám ơn Liễu bí thư .
Tống Giai cảm kích không thôi.

Liễu Tuấn khoát tay:
- Không cần cám ơn, hai người đều về làm việc đi.

Hai người vội khom người chào rồi đi ra ngoài, bất quá đi tới cửa Tống Giai mới nhớ ra thân phận của mình hiện giờ vẫn là thợ mát xa, đứng lại nói:
- Liễu bí thư , ngài còn chưa mát xa mà, để tôi mát xa cho ngài trước nhé!

Liễu Tuấn cười nói:
- Thôi, cứ đổi người khác đi!

Trong lòng Liễu Tuấn không muốn phát sinh tiếp xúc thân thể với Tống Giai, chẳng phải vì Tống Giai không xinh đẹp, mà là trong lòng không tự nhiên, hơn nữa không muốn vừa mát xa vừa liên tục nghe Tống Giai không ngừng nói lời cảm kích sởn hết gai ốc.

Đi tắm hơi bất ngờ giúp được Tống Giai, giải trừ vướng mắc trong lòng, tâm tình của Liễu Tuấn rất thoải mái.

Hôm sau đi làm, Liễu Tuấn trước tiên nói với Phan Tri Nhân chuyện điều động công tác cho Tống Giai, bảo hắn đi an bài, vốn Liễu Tuấn có thể đánh tiếng trực tiếp cho cục nhân sự và cục công thương, nhưng nghĩ tới thân phận "mẫn cảm" của Tống Giai, thì nên để Phan Tri Nhân ra mặt tiện hơn, bớt cho người ta lại suy tưởng lung tung trong đầu.

Thực tế thì Phan Tri Nhân ra mặt cũng chẳng khác biệt mấy, giống như kiểu "bịt tai trộm chuông", nếu đổi lại là người khác thì sợ rằng sẽ không giúp Tổng Giai, nói không trừng vì sự "trong sạch" của mình, còn khuyến khích người nhà khách "đuổi đánh giặc tới tận cùng" xử lý Tống Giai triệt để.

Bất quá Liễu Tuấn làm việc, luôn nằm ngoài dự liệu mọi người.

Ở phương hướng chung, thứ mang tính nguyên tắc y rất cẩn thận, không tùy tiện vượt qua giới hạn nửa bước.

Nhưng những chuyện có thể khơi lên lời đồn đại bàn tán này thì hắn trong để trong lòng.

Xưa nay Liễu Tuấn luôn kiên trì quan niệm, làm quan trước tiên là phải làm người, nếu như ngay cả lương tâm mình còn không giữ được, thì chẳng làm quan cũng được.

Lời đồn đại giữa Liễu Tuấn và Tống Giai, Phan Tri Nhân biết rất rõ, nhưng nghe Liễu Tuấn căn dặn cũng chỉ gật đầu nói một tiếng "vâng", không hỏi thêm nửa lờn.

Tính cách trầm ổn như vậy rất hợp với khẩu vị của Liễu Tuấn.

Ở phương diện sử dụng bí thư, Liễu Tuấn cũng bị ảnh hưởng lớn của Liễu Tấn Tài, thích người trầm ổn ít nói, không thích những người tính cánh sôi động bay nhảy.

Chừng mười giờ, Liễu Tuấn nhận được điện thoại của Khâu Viên Triêu.

- Liễu bí thư , chúng tôi trở về rồi.
Khâu Viên Triêu chỉ nói đơn giản có một câu như vậy.

Lần này Khâu Viên Triêu tới thủ đô công cán rất thuận lợi, Tạ Vạn Lợi cực kỳ ngông cuồng, hoàn toàn không đề phòng gì, bị cảnh sát huyện Ninh Bắc bắn gọn, rồi mặc kệ ba bảy hai mươi mốt giải lên xe, "ngựa không ngừng vó" chạy về. Rời khỏi thủ đô Khâu Viên Triêu đã gọi điện thoại cho Liễu Tuấn.

Hiện giờ hẳn là đã về tới huyện Ninh Bắc.

Thường vụ phó huyện ủy Thạch Trọng, trưởng phòng tuyên truyền Thư Kính Hán, bí thư chính pháp ủy Khâu Viên Triêu và chủ nhiệm văn phòng Trần Lỗi, có việc gì đều sẽ báo cao cho Liễu Tuấn trước, không báo cáo trực tiếp cho Bạch Dương.

Liễu Tuấn cũng muốn bọn họ thông qua "phong cách làm việc" này để hiểu Liễu bí thư là tâm phúc chân chính của Bạch bí thư , là nhân vật số hai của Bạch Liễu hệ, bọn họ vận hành quanh hạch tâm Bạch Liễu, vậy phải chịu trách nhiệm với Liễu Tuấn, do Liễu Tuấn chịu trách nhiệm với Bạch Dương. Coi như là để phân chia đẳng cấp, nếu không ai cũng tranh giành tới trước mặt Bạch Dương, chỉ có đắc tội với Liễu Tuấn, vì sẽ bị cho rằng mình có ý muốn "tranh sủng".

Liễu Tuấn hỏi:
- Người cũng đưa tới rồi chứ?

- Đã tới rồi.

- Tình huống thế nào?

- Không tệ cho lắm, không bệnh không hoạn, ăn được ngủ được.

Liễu Tuấn mỉm cười, xem ra tên Tạ Vạn Lợi này chẳng sợ hãi gì sấc!

- Được, mọi người vất vả rồi, cứ nghỉ ngơi trước đi, ngày mai hãy nói.
Liễu Tuấn nói rất thoải mái.

Tất nhiên lúc này mọi người ở huyện Ninh Bắc đều chưa ý thức được, bắt Tạ Vạn Lợi, là bằng với chọc vào một tổ ong vò vẽ cực lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui