Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chẳng cận đợi tới ngày mai, thậm chí chẳng cần đợi tới buổi chiều, cúp điện thoại chẳng bao lâu, Khâu Viên Triêu đã tới phòng làm việc của Liễu Tuấn, Liễu Tuấn đứng dậy nghênh đón, nắm chặt tay Khâu Viên Triêu, luôn muồm nói "vất vả rồi".

Hai người phân chủ khách ngồi xuống, Phan Tri Nhân đưa trà lên, Liễu Tuấn liền hỏi tới thái độ của Tạ Vạn Lợi.

Không ngờ Khâu Viên Triêu như con khỉ bị dẫm phải đuôi, thiếu chút nữa đứng bật dậy, liên tục nói hai chữ "ngông cuồng", mặt đầy vẻ căm phẫn.

Liễu Tuấn không khỏi có chút kinh hãi.

Bởi vì Khâu Viên Triêu là một cán bộ rất trầm ổn, trước ki bị người ta gạt bỏ nhiều năm, sớm đã nuôi dưỡng thành tính cách thản nhiên trước vinh nhục, nhưng hiện giờ lại kích động như vậy, có thể thấy Tạ Vạn Lợi này đúng là đã làm Khâu Viên Triêu mở rộng tầm mắt.

- Tên khốn đó khi chúng tôi bắt lấy thì rất ngoan ngoãn, thậm chí có thể nói ra rất phối hợp, chúng tôi chặn hắn lại cách cửa công ty không xa, tỏ rõ thận phận hắn liền cười nói không cần phải dùng sức mạnh, hắn sẽ theo chúng tôi tới huyện Ninh Bắc...
Khâu Viên Triêu uống hai ngụm trà rồi bắt đầu kể quá trình bắt Tạ Vạn Lợi.

Liễu Tuấn đưa tới một điếu thuốc, nói:
- Chà, xem ra mọi người là chuyên gia bắt bớ, tên đó lại là chuyên gia bị bắt, nên mới chơi trò hảo hán không tính thua thiệt trước mắt.

Khâu Viên Triêu ngạc nhiên nhìn Liễu Tuấn, châm điều thuốc, bội phục giơ ngón cái lên.

- Liễu thư ký nói đúng lắm, tên này không biết bị người ta bắt bao nhiêu lần rồi, theo chính lời hắn nói, ban đầu hắn còn phản kháng, kết quả bị người ta tẩn cho một trận. Về sau học khôn, chỉ cần là người nhà nước bắt, là phối hợp hết, nói đi đâu là đi đó, không làm ồn không gây chuyện.

Liễu Tuấn vừa nghe mày đã cau ngay lại.

Khâu Viên Triêu gật đầu, biết Liễu Tuấn đã đoán ra mấu chốt của vấn đề.

Tạ Vạn Lợi bị bắt rất nhiều lần, mà công ty vẫn mở, vẫn lừa gạt, dứt khoát là kẻ có bản lĩnh, hắn phối hợp để bị bắt như vậy, có thể thấy trong lòng chẳng lo lắng gì.

Các người bắt tôi thế nào thì phải thả thế đó!

- Tên đó nói không bao lâu là chúng ta phải thả hắn ra thôi, nể mặt trên đường khách khí với hắn, phí đi về không cần huyện bao, hắn tự trả.
Khâu Viên Triêu nói xong lại nổi giận.


Khâu Viên Triệu làm chính pháp lâu rồi, song kẻ hiềm nghi phạm tội ngông cuồng như thế là lần đầu tiên gặp phải.

Liễu Tuấn trầm ngâm hỏi:
- Ừm, hắn có để lộ ra điều gì không?

- Không có, tên này miệng rất kín, cả đường đi cùng chùng tôi nói tràng giang đại hải, nhưng không chịu lộ ra chút manh mối thực tế nào, bất quá nhìn thần thái đó, thì đúng là rất tự tin.

Khâu Viên Triêu đáp, trong lòng nhớ lợi thái độ chẳng hề bận tâm của Tạ Vạn Lợi, đôi mày cũng hơi cau lại, nhân vật tới từ kinh thành, mạng lưới quan hệ sau lưng không phải loại cán bộ địa phương nhỏ có thể suy đoán được.

Dù nhân vật cấp phó xử như Khâu Viên Triêu ở huyện Ninh Bắc là đối tượng ngàn vạn người ngưỡng mộ rồi, song để ở kinh thành, không khéo thành nhân vật chả khác gì dòng người đi xe đạp như nước lũ ở những năm 95.

Liễu Tuấn hỏi:
- Hắn có nhắc tới yêu cầu gì không?

- Chỉ nói muốn gọi điện thoại.

Liễu Tuấn cười, nói:
- Đừng cho hắn chạm vào điện thoại, cứ giam vài ngày rồi hãy nói, dù có quan hệ gì đi chăng nữa thì tội chết có thể miễn, tội sống thì khó thoát.

Khâu Viên Triêu vỗ đùi:
- Hay, cứ làm như vậy, trước tiên cho hắn vào phòng giam nếu tư vị của nước tiểu và muỗi vằn.

Liễu Tuấn căn dặn:
- Chú ý đường để xảy ra chuyện.

Mức độ hắc ám của phòng giam, vượt xa tưởng tượng củaa rngười ngoài, một khi "chiếu cố thiếu chu đáo", trên người Tạ Vạn Lợi để lại dấu vết, bị người ta nắm lấy thóp "dùng hình bức cung".

Khâu Viên Triêu cười nói:

- Tôi hiểu.

Thấy hai mắt Khâu Viên Triêu giăng đầy tơ máu, dáng vẻ phong trần, Liễu Tuấn quan tâm nói:
- Vốn muốn mời mọi người buổi trưa ra nhà hàng tụ họp, xem ra cứ nên nghỉ ngơi trước đã, ngày mai tôi sẽ mời cơm tẩy trần cho mọi người.

Khâu Viên Triêu mỉm cười gật đầu.

Phải nói hắn ta "quy thuận" Bạch Liễu, mới ban đầu là bị ép, về sau thấy Bạch Dương và Liễu Tuấn không phải là người lòng dạ hẹp hòi, cố gắng hòa hoãn quan hệ với Bành Thiếu Hùng, huyện Ninh Bắc dần dần xuất hiện cục diện mọi người đồng tâm làm việc, một cán bộ cơ sở sống lâu trong quan trường như Khâu Viên Triêu, trong lòng cũng rất cảm phục.

Làm việc trong ban bệ như vậy chắc chắn là rất thoải mái.

Còn với Liễu Tuấn, Khâu Viên Triêu cũng dẫn quên đi tuổi tác của hắn, hai người ngày các hợp tác ăn ý.

Tiễn Khâu Viên Triêu đi rồi, Liễu Tuấn tới phòng làm việc của Bạch Dương, báo cáo sơ qua.

Bạch Dương cũng cau mày lại, cô thông minh hơn người, tự biến Tạ Vạn Lợi thản nhiên như vậy chỉ sợ không dễ đối phó, tiếp theo sẽ phải đối mặt với áp lực tới từ kinh thành rồi.

- Em muốn nhốt hắn vài ngày rồi hãy nói, phải hạ bớt nhuệ khí của hắn trước.
Liễu Tuấn thì lại tỏ ra ung dung.

Hiện giờ cho dù là nói chuyện ở trong phòng của Bạch Dương, y cũng rất ít nghiêm túc ngồi xuống rồi, bình thường là đi đi lại lại, vung tay múa chân to tiếng nói chuyện, thi thoảng còn tới bên cạnh, dựa vào lưng ghế ngửi mùi thơm trên tóc Bạch Dương tỏa ra, thản nhiên đưa tay vuốt một cái.

- Sợ rằng không thể nhốt quá lâu, Bành Thiếu Hùng sốt ruột lắm rồi, bên ngân hàng nghe nói xảy ra chuyện này, không muốn bàn chuyện vay tiền nữa.
Bạch Dương rất phiền não nói:
- Nếu như Tạ Vạn Lợi có thể nhả món tiền này ra còn khá một chút, nếu không e chuyện vay tiền sẽ đổ vỡ mất.

Chuyện này Liễu Tuấn tất nhiên là biết, hắn cùng từng có ý vay tiền của quỹ tài chính Thịnh Nghiệp, sau lại thấy không ổn, Thịnh Nghiệp tham gia vào chuyện kinh tế của huyện Ninh Bắc không phải là chuyện hay.


- Không sao, chỉ cần công ty than tiếp túc sinh ra lợi nhuận, thì thế nào cũng có ngân hàng cho vay. Ngân hàng bọn họ luốn tình nguyện cho xí nghiệp đảm bảo được trả nợ vay mà.

Bạch Dương nói:
- Hi vọng như vậy, chuyện nà cậu và Bành Thiếu Hùng trao đổi với nhau đi.

Liễu Tuấn gật đầu.

Phóng chừng Khâu Viên Triêu cũng sẽ báo cáo với Bành Thiếu Hùng, dù sao công ty than do Bành Thiếu Hùng quản, lễ số không thể thiếu được.

Bành Thiếu Hùng quả nhiên là mất kiên nhẫn.

Món tiền này không đòi lại được ảnh hưởng tới chuyện vay ngân hàng là một đằng, phương diện khác nữa là họa ngầm rất lớn, vạn nhất có người lấy chuyện này ra lày cái cớ giờ trò thì khó mà kháng cự được.

Ba triệu đồng, đủ để truy cứu trách nhiệm lãnh đạo rồi.

Đương nhiên, Bạch Dương là lãnh đạo chủ yếu, nhưng trách nhiệm khó truy cứu tới cô được, có một câu hát là "muội muội ngồi mũi thuyền, ca ca đi trên bờ", dùng ở quan trường cùng rất xác đáng, đó là "thư ký ngồi mũi thuyền, huyện trưởng đi trên bờ."

Vấn đề kinh tế trách nhiệm ở trên đầu "người kéo thuyền" là huyện trưởng.

Nhìn như lúc này quan hệ với hắn và Bạch Liễu đều không tệ, nhưng đó chỉ là một cái biểu tượng bên ngòai thôi, người đứng sau lưng hắn là Quan Minh Kiệt đã đại biểu hắn không thể thực sự trở thành chiến hữu trong cùng một chiến hào với Liễu Tuấn rồi, cục diện "đồng tâm hiệp lực" hiện này, chỉ là mọi người có lợi ích chung mà thôi.

Có cơ hội đuổi Bành Thiếu Hùng hắn đi, chỉ sợ người ta chẳng hạ thủ lưu tình.

Cho dù Bạch Dương và Liễu Tuấn không làm cái chuyện giậu đổ bìm leo này, thì cũng không đảm bảo người khác không làm.

Dù huyện Ninh Bắc không giàu có gì, nhưng vị trí của một huyện trưởng cũng vẫn có rất nhiều người thèm thuồng.

Bành Thiếu Hùng không thể không đề phòng.

Vì thế Liễu Tuấn nói muốn nhốt Tạ Vạn Lợi vài ngày, Bành Thiếu Hùng liền không đồng ý, bất quá ngôn tử nói rất uyển chuyển.

- Liễu thư ký, kẻ này thật đáng hận, đừng nói tới nhốt vài ngày, theo ý của tôi phải giam hắn vài năm, thậm chí giam tới chết! Nhưng chúng ta thời gian eo hẹp, tên khốn này là lại là một kẻ lửa đảo, nó có thời gian để tiêu hao với chúng ta.

Liễn Tuấn liền cười nói:

- Ý Bành huyện trưởng là muốn đi thăm hắn.

- Ha ha, tôi đâu gấp như thế, sao cũng phải để đồng chí Khâu Viên Triêu nghỉ ngơi một đêm chứ, ngày mai đi, ngày mai đi thăm, xem tên này biến đổi thế nào.

- Được.

Liễu Tuấn đồng ý rất sảng khoái, hắn và Tạ Vạn Lợi không có thù riêng, hơn nữa chuyện này không thuộc hắn quản, nếu cố ý cản Bành Thiếu Hùng, sẽ xảy ra chuyện không đáng có.

Sáng sớm hôm sau, Bành Thiếu Hùng liền gọi điện thoại tới, hẹn Liễu Tuấn cùng tới cục công an "thăm "Tạ Vạn Lợi.

Liễu Tuấn vốn không định đi, ý của y là mặc cho Bành Thiếu Hùng và Tạ Vạn Lợi giao thủ với nhau một phen rồi hay nói, sau đó căn cứ và tình hình tiến triển đưa ra phương thức hành sự.

Nhưng Bành Thiếu Hùng hiển nhiên không muốn một mình gánh vác "nguy hiểm" lớn như vậy, trăm phương ngàn kế muốn kéo Bạch Liễu "xuống bùn" cùng tiến cùng lui.

Liễu Tuấn nghĩ một chút rồi đồng ý.

Gặp mặt cũng chả sao.

Hơn nữa trong lòng Liễu Tuấn cũng có chút tò mò với tên vô lại "ngông cuồng" này, nhân vật ở kinh thành hắn gặp không ít rồi, nhưng đại đa số là nhân vật cao quý thế gia vọng tộc, loại lừa gạt giang hồ giống như Tạ Vạn Lợi này, thực sự là chưa từng thấy.

Lập tức Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn ngồi cùng một cỗ lẽ đi tới cục công an.

Vẫn là chiếc xe Toyota Crown và Audi Fields, vốn đã định xong "đập nồi bán sắt" để làm kiến thiết, chuẩn bị bán xe công của chính phủ, liền xảy ra chuyện này, nên việc bán xe phải gác lại.

Xe vẫn còn, bán sớm vài ngày muộn vài ngày chẳng phải vấn đề lớn, còn 3 triệu kia lại hết sức quan trọng.

Khâu Viên Triêu sớm đã chờ hai vị lãnh đạo đại gia quang lâm ở cục công an rồi, gặp nhau cũng không hàn huyên nhiều, Bành Thiếu Hùng bắt tay Khâu Viên Triêu nói "vất vả rồi", sau đó đi gặp Tạ Vạn Lợi.

Tạ Vạn Lợi mặt đồ tây màu xám ngồi trong trên ghế thẩm vấn, vẻ mặt mệt mỏi phờ phạc.

Bành Thiếu Hùng nói hôm nay muốn tới gặp hắn, Khâu Viên Triêu liền biến kế hoạch có biến đổi, tối qua liền không để hắn ngủ yên, an bài ba đợt cảnh sát thẩm vấn suốt đêm, đèn neon trắng chiếu thẳng vào mắt từ đầu tới cuối, cho dù không thẩm vấn ra được điều gì, nhừng hành hạ cho Tạ Vạn Lợi khốn đốn.

Kẻ này hơn bốn mươi, trên mặt da thịt bèo nhèo, bụng phệ, áo sơ mi bên trong áo véc không ngờ lại xanh xanh đỏ đỏ, không giống bộ dạng của người làm ăn nghiêm chỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận