Trùng Sinh Chi Nha Nội

Tạ Vạn Lợi đã tính sai, buổi tối hắn chưa thể tới khách sạn Thu Thủy mời khách dùng cơm, vẫn ở trong phòng giam, hơn nữa từ phòng nhỏ được chuyển sang phòng lớn.

Trong bảy tám tiếng từ khi Liễu Tuấn rời đi vào buổi sáng tới lúc tối, Tạ Vạn Lợi thấy một ngày dài cả năm.

Khâu Viên Triêu "sửa đổi" một chút chỉ thị của Liễu bí thư , người "tiếp đãi chu đáo" giám đốc Tạ chẳng phải là các cán bộ công an, mà là những đại ca trong phòng giam.

Khâu Viên Triêu lăn lộn quan trường nhiều năm, cũng đã thành tinh rồi.

Nhìn thái độ bình tĩnh của Tạ Vạn Lợi, không giống vẻ nói mạnh miệng hù người, đằng sau khả năng có thế lực thật, dùng cảnh sát "tiếp đãi" hắn có khả năng bị tính nợ cũ, cũng dễ để cho người ta nắm được thóp.

Giờ thì các đại ca trong nhà giam có thể mang lại tác dụng rồi.

Thủ đoạn những người này chẳng kém các cánh sát cơ sở, hơn nữa càng không cố kỵ gì, bình thường không có việc gì thường ức hiếp kẻ khác, hiện giờ "phụng mệnh ức hiếp" Tạ Vạn Lợi còn có thể khách khí được sao?

Đương nhiên Khâu Viên Triêu cũng có căn dặn, không được quá mức, cũng không được để lại vết thương và nội thương, chỉ có nếm cái đau da thịt thôi.

Song thế cũng chẳng làm khó ai được!

Hiện giờ giám đốc tạ đang "trồng cây chuối" bên bô nước tiểu đó!

Toàn thân Tạ Vạn Lợi từ trên xuống dưới chỉ còn cái quân lót, da thịt bèo nhèo phơi hết ra ngoài, có hai cảnh sát giám thị toàn bộ quá trình, không để xảy ra sai sót.

Buổi tối Khâu Viên Triêu báo cáo tình hình với Liễu Tuấn, cũng xin chỉ thị tiếp theo làm thế nào, phải nói trong chuyện này, áp lực tâm lý của Khâu Viên Triêu là nặng nhất.

Trước đó chính là Khâu Viên Triêu đề nghị "mời Tạ Vạn Lợi tới huyện Ninh Bắc nói chuyện tử tế", khi đó Khâu Viên Triêu không ngờ Tạ Vạn Lợi có chỗ dựa vững như vậy.

Chuyện Ngô Ba gọi điện cho Bành Thiếu Hùng, Khâu Viên Triêu cũng đã nghe nói tới rồi, khi vừa biết trong lòng còn giật thon thót.

Tên họ Tạ này đúng là không nói dối, bên trên quả nhiên có người bảo hộ, thoáng một cái, đã có thể tìm được phó thị trưởng thường vụ ra mặt, không phải người thường có thể làm được.
Thế cũng thôi đi, trong lòng Khâu Viên Triêu bất an nhất là Bành Thiếu Hùng đã "rút lui" trước rồi.

Đối với Khâu Viên Triêu mà nói, đây là một tín hiệu.

Bành Thiếu Hùng không phải hạng khờ, mà còn tinh minh lắm! Sau lưng có chỗ dựa vững chắc là Quan phó tỉnh trưởng, mà không ngờ cũng "rút lui" mau chóng như vậy, có thể thấy đã phải chịu áp lực rất lớn, nói không chừng phía Quan phó tình trưởng cũng có được tin tức bí mật gì rồi.

Nếu như thế tình hình càng không ổn rồi.

Điều này nói rõ người sau lưng Tạ Vạn Lợi, ngay cả Quan phó tỉnh trưởng cũng rất kiêng kỵ, ít nhất là không muốn chọc vào.

Người như thế, Khâu Viên Triêu có thể chọc vào sao?

Nghe Khâu Viên Triêu báo cáo, trong điện thoại Liễu Tuấn cười khẽ, nói rất tùy ý: - Không sao, ngày mau lại bảo hắn gọi điện thoại lần nữa.

Thái độ và ngữ khí thoải mái của Liễu Tuấn làm Khâu Viên Triêu yên tâm hơn một chút.

Trong lòng Khâu Viên Triêu, Bành Thiếu Hùng đã lợi hại rồi, nhưng Liễu Tuấn còn càng lợi hại hơn, một huyện ủy phó bí thư 23 tuổi, đứng sánh ngang với bí thư và huyện trưởng, chẳng kém thế hơn chút nào, điều này không chỉ đơn giản là có một người cha tốt không thôi.
Nếu Liễu nha nội cho rằng vấn đề không lớn, vậy hẳn là vấn đề không lớn.

Ngày hôm sau khi Tạ Vạn Lợi gọi điện thoại, khỏi phải nói là dùng chức năng nghe chung, nhưng chẳng phải vì muốn "làm ra vẻ" mà là giám đốc Tạ trồng cây chuối ba tiếng đồng hồ trong phòng giam, cổ tay sưng tấy cả lên rồi, căn bản không cầm nổi điện thoại lên nữa.
Lần này Tạ Vạn Lợi không nói những lời tán tỉnh sởn gai ốc, mà sụt sùi khóc lóc kể lể trong điện thại, bảo công ty mau lấy tiền tới "chuộc" hắn.
Tên lừa đảo này sợ thật rồi, không dám nhắc tới mình bị hành hạ trong điện thoại, sợ phía huyện Ninh Bắc cho hắn nếm thêm đau khổ, trước kia hắn đã nghe thấy sự hắc ám trong nhà giam, nhưng dù sao vẫn chưa từng đich thân thể nghiệm qua.

Lần này thì ăn đủ rồi.

Thôi thì hảo hán không so đo thiệt thỏi trước mắt vậy.

Tạ Vạn Lợi vừa gọi điện xong, Khâu Viên Triêu lập tức đem tình hình báo cáo của Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn biết chuyện có thể sắp thăng cấp rồi.

Bởi vì nếu như Tạ Vạn Lợi chịu sảng khoái trả tiền mà nói, thì căn bản không cần phải khổ sở như vậy, sớm đã sảng khoái trả tiền rồi, hắn nói như vậy, chính là mập mờ truyền lại một tin tức về kinh thành, các người gây áp lực chưa đủ, người ta không ngán các ngươi!

Liếu Tuấn hỏi:
- Hắn gọi cho ai? Vẫn là thư ký của hắn sao?

- Lần này hình như không phải, là một người nam nhận điện thoại, Tạ Vạn Lợi gọi hắn là Tương thiếu gia, nghe giọng còn khá trẻ, hơn nữa Tạ Vạn Lợi có vẻ rất sợ người này, khi nói chuyện giọng cứ run rẩy.
Khâu Viên Triêu cường điệu thêm, hi vọng có thể khiến cho Liễu bí thư coi trọng.

Liễu Tuấn liền hỏi:
- Nhớ kỹ số điện thoại rồi chứ?

- Vâng, nhớ rồi!
Khâu Viên Triêu lập tức báo ra một cái số điện thoại.

Liễu Tuấn căn dặn:
- Được, tôi biết rồi, tiếp tục nói chuyện với hắn, tư liệu phải có cần thì phải lấy cho được.

- Vâng!
Khâu Viên Triêu đáp lại không sảng khoái cho lắm.

Liễu Tuẫn tất nhiên cũng nghe ra, bất quá không so đo, bất kể ai gặp phải chuyện này, trong lòng đều có chút thấp thỏm.

Cúp điện thoại rồi, Liễu Tuấn đem số điện thoại vừa rồi ghi vào trong trong sổ, nghĩ một lúc rồi gọi một số điện thoại di động 9 số.

Loại điện thoại di động đời đầu này, cuối năm ngoái đã xuất hiện ở thành phố Nam Phương và Giang Khẩu rồi, Xảo Nhi và Hà Mộng Doanh đều có một cái, Tiểu Thanh thì càng trang bị một cái vào năm kia rồi.

Nhưng điện thoại đời đầu này chỉ có thể sử dụng trong phạm vi nội thành.

Liễu Tuấn gọi tới điện thoại của Hà Mộng Doanh .

Hà Mộng Doanh hiện giờ đã không quan tâm nhiều tới chuyện cụ thể của tập đoàn Hoa Hưng nữa, cô hoàn toàn tin vào tổng giám đốc Phạm Thanh Linh, thực tế hiện giờ Hoa Hưng đã là một con cá mập lớn trong nghề địa ốc ở Nam Phương rồi, toàn bộ tỉnh D cũng có danh tiếng, xúc tua đã duỗi tới những thành thị lớn phát triển nhanh nhất trong nước. Riêng ở "con phố thương nghiệp hoàng kim" tại Đại Ninh thôi đã đầu tư tới mấy trăm triệu.

Hà Mộng Doanh chiếm 30% cổ phần của Hoa Hưng, sớm đã thành phú bà bạc triệu rồi.

Bất quá hiện giờ Hà Mộng Doanh đặt chủ yếu tinh lực lên phía quỹ từ thiện, đa phần thời gian không ở Nam Phương, mà là ở thủ đô, Hoa Hưng cũng đã vươn tay tới sản nghiệp địa ốc ở thủ đô, nhà họ Hà có mạng lưới quan hệ chằng chịt ở thủ đô, Hà Mộng Doanh ở thủ đô hay ở Nam Phương cũng giống nhau, đều như cá gặp nước.

Huống hồ, ở Nam Phương và thủ đô, cô đều làm một "hạng mục lớn", lấy danh nghĩa cá nhân của mình, không dính tới Hoa Hưng.

Ở thủ đô cô trừ coi sóc cái "hạng mục lớn" này, thì nhiệm vụ chủ yếu là bầu bạn với hà lão gia tử, thường xuyên "trút thuốc mê" cho lão gia tử, thi thoảng ở trước mặt lão gia tử, nhắc tới "anh bạn nhỏ vong viên" Liễu Tuấn.

Thực tế Liễu Tuấn gần như mỗi một khoảng thời gian đều tới thủ đô một chuyến, nói chuyện tán cấu với lão gia tử, lão gia tử thi thoảng cũng hỏi qua cách nhìn của Liễu Tuấn về tình thế trong nước ngoài nước, phân tích của Liễu Tuấn lần nào cũng được Hà lão gia tử coi trọng, mà sau đó thấy được, phương hướng cơ bản là nhất trí chuẩn xác.

Hà lão gia tử càng thêm coi trọng Liễu Tuấn.

Hà Mộng Doanh dùng số di động ở thủ đô và nam phương khác nhau.

Liễu Tuấn gọi số điện thoại ở thủ đó, trước đó không lâu Hà Mộng Doanh còn gọi điện thoại cho y.

- Hi hi, tiểu sắc ma đấy à?
Trong điện thoại truyền tới tiếng cười khúc khích của Hà Mộng Doanh .

Từ khi Liễu Tuấn điều tới huyện Ninh Bắc, cái danh xưng "tiểu sắc ma" cũng đi theo y, cho dù Liễu Tuấn có giải thích như thế nào Hà Mộng Doanh cũng một mực không nghe, nhận định Liễu phó bí thư tới là vì chị Bạch Dương.

Thậm chí khi Liễu Tuấn "hung dữ" dày vò cho Hà Mộng Doanh hoàn toàn không bò xuống được giường, Hà đại tiểu thư vẫn không chịu thay đổi, yếu ớt gọi y là "tiểu sắc ma".

Hơn nữa lúc gọi còn khẽ cắn môi, ánh mắt lim dim mơ mang!

Liễu Tuấn bất lực, chỉ đành mặc kể cô.

Mà ánh mắt Hà Mộng Doanh đúng là rất chuẩn, tiểu sắc ma đang có ý đồ với chị Bạch Dương.

- Tiểu sắc ma, nhớ chị không?
Giọng của Hà Mộng Doanh ngọt lịm.

Liễu nha nội đau đầu hết sức, Hà Mộng Doanh ngày càng tinh quái rồi.

- Vì sao không nói? Có phải là chỉ nhớ tới chị Bạch Dương không?
Hà Mộng Doanh càng lúc càng không kiêng nể gì, lại còn già vờ tức giận.

- Chị còn nói lung tung là tôi cúp điện thoại đó.
Liễu Tuấn chỉ đành dùng chiêu sát thủ.

Quả nhiên Hà Mộng Doanh liền trở nên ngoan ngoãn, cô biết Liễu Tuấn nói được là làm được.

Hà Mộng Doanh vẫn cười khúc khích:
- Được rồi, cậu không nhớ tới chị Bạch Dương, cậu nhớ tới chị, thế này đã được rồi chứ?

- Có chuyện này, tôi kể cho chị nghe.
Liễu Tuấn hiện giờ không có tâm tư cùng cô nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt, trực tiếp nói vào chính sự, nói đại khái trong điện thoại chuyện của Tạ Vạn Lợi.

Hà Mộng Doanh liền trở nên thận trọng, trách:
- Tiểu Tuấn, cậu thật không biết chừng mực!

Liễu Tuấn thản nhiên:
- Chị biết bối cảnh tên đó sao?

- Không biết, nhưng nói cho cậu hay, ở kinh sư loại công ty có thân phận đặc thù như thế nhiều lắm, họ Tạ kia dám làm thế, sau lưng nhất định có hậu thuẫn cực mạnh, mau thả người ta ra đi, đừng rước lấy phiền phức.
Hà Mộng Doanh đúng là hơi gấp rồi.

Liễu Tuấn nhướng mày lên: -
Chính chủ còn chưa nhìn thấy đã giương cờ trắng rồi sao?

- Ôi cậu thật là..nếu thấy rối thì chuyện này sẽ kết thành mối thù đấy!

- Hừ!

Hà Mộng Doanh nghe thấy Liễu Tuấn cười lạnh, biết rằng sắp "hỏng chuyện" rồi, cái tính ương ngạnh của người này đã nổi lên rồi, mà một khi nó nổi lên thì cho dù trước mắt là vực sâu ngạn trượng cũng nhảy xuống không cau mày lấy một cái.

- Này, từ khi nào cậu biến thành tính toán chi li như vậy rồi? Chẳng phải chỉ ba triệu thôi sao?
Hà Mộng Doanh vẫn đang nỗ lực thuyết phục Liễu Tuấn thay đổi chủ ý.

Theo lý chỉ vẻn vẹn có ba triệu, thực sự "tiểu sắc ma" không để vào trong lòng, Lương Xảo làm từ thiện mấy chục triệu, hiện giờ lại vì ba triệu mà tiến vào vũng nước đục ở kinh thành, thật không hề đáng!

- Không giống nhau!
Liễu Tuấn chỉ lờ mờ giải thích qua một câu.

- Được rồi, để chị tra cho cậu trước, cậu nói tên đó là Tạ gì nhỉ? Mở công ty gì?

Liễu Tuấn liền cười:
- Như thế còn tạm được.

Rồi lập tức kể lại lần nữa chuyện của Tạ Vạn Lợi, bao gồm cả số điện thoại kia cũng cho Hà Mộng Doanh biết hết.

Liễu nha nội nói lớn:
- Nhanh chút nhé, tôi không kiên nhẫn lắm đâu!

- Ôi oan gia ạ!
Hà đại tiểu thư lắc đầu thờ dài, còn khẽ dẫm chân, trước khi cúp điện thoại gửi cho y một nụ hôn.

Dù cách điện thoại, Liễu Tuấn vẫn bất giác sờ lên mặt, lộ ra nụ cười cực kỳ ấm áp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui