Trùng Sinh Chi Nha Nội

Là viện kiểm sát thành phố chứ không phải là viện kiểm sát tỉnh, điều này làm cho Khâu Viên Triêu có chút bất ngờ, bất quá cũng mau chóng bình thường trở lại, bình thường mà nói, cơ quan cấp trên lãnh đạo cơ quan cấp dưới trực tiếp hơn một chút, chính pháp ủy địa phương chỉ phụ trách công tác phối hợp mà thôi.

Bởi thế người của viện kiểm sát Đại Ninh tới về bản chất không khác biệt nhiều với người của viện kiểm sát tỉnh.

- Xin chào Viên kiểm sát trưởng.
Khâu Viên Triêu trong lòng kêu khổ, nhưng không thể không tươi cười, bắt tay Viên phó kiểm sát trưởng trực tiếp xông vào phòng làm việc của hắn.

- Chào Khâu bí thư .
Viên phó kiểm sát trưởng, cười mà chẳng thấy chút vui vẻ nào chỉ chạm tay Khâu Viên Triêu một cái rồi mặt nghiêm lại.

Viện kiểm sát Đại Ninh cũng được đặt cấp ngang bằng với cục công an thành phố, vị phó kiểm sát trưởng này cấp bậc là chính xử, trên Khâu Viên Triêu một bậc, tay lại cẩm "thượng phương bảo kiểm" mà tới, nên mặt vênh lên hơi cao.

- Viên kiểm sát trưởng, các vị kiểm sát viên, mau mời ngồi.

Thêm vào Viên phó kiểm sát trưởng, viện kiệm soát có bốn người, ai nấy mặt như sương băng, nhìn Khâu Viên Triêu như có thù "đâm cha hiếp mẹ" vậy.

- Khâu bí thư , ngồi thì không cần nữa, chúng tôi nhận được tố cáo công an huyện Ninh Bắc tự ý bắt giữ công dân, đi ngược với trình tự pháp luật, kiểm sát trưởng trên tỉnh đích thân chỉ thị, muốn chúng tôi tới tìm hiểu tình huống, Khâu bí thư , hãy dẫn chúng tôi đi gặp đồng chí Tạ Vạn Lợi.
Viên phó kiểm sát trưởng nghiêm cái mặt ngựa lại, ra vẻ nghiêm túc với việc công.

- Không thành vấn đề, mời các vị đợi cho một chút, tôi báo cáo với Bạch bí thư đã.
Nếu như đối phương tỏ rõ không nể nang gì, sắc mặt Khâu Viên Triêu cũng trở nên nghiêm túc.

- Khâu bí thư , đây là chuyện nội bộ của ngành chính pháp, có cần phải xin ý kiến của Bạch bí thư không?
Viên phó kiểm sát trưởng tỏ ra không vui.

- Phàm là chuyện phát sinh ra trong huyện Ninh Bắc, đều phải xin chỉ thị của Bạch bí thư ! Đây là kỷ luật của tổ chức.
Khâu Viên Triêu lạnh nhạt nói xong, cũng chẳng đợi Viên phó kiểm sát trưởng kịp nói gì, đã nhấc luôn điện thoại lên gọi cho Bạch Dương.

Hừ hừ, chỉ có mỗi các người không minh thôi sao?

Các người không muốn động tới Bạch bí thư , chỉ làm ra vẻ vênh mặt lên với ông đây thôi sao?


Đừng có hòng!

- Bạch bí thư , tôi là Khâu Viên Triêu, ừm, chuyện là thế này, có tình huình muốn báo cáo với bí thư , người của viện kiểm sát trên thành phố xuống huyện chúng ta, muốn tìm hiểu tình huống của vụ án Tạ Vạn Lợi, vâng, phải... Vâng được, được, tôi biết !

Gọi điện thoại xong, Khâu Viên Triêu quay lại, nói:
- Xin phó kiểm sát trưởng chờ chút, Bạch bí thư và Liễu bí thư tới ngay một chút.

Viên phó kiểm sát trưởng cau mày lại, nhưng không nói gì, ngồi xuống ghế, ba vị kiểm sát viên khác cũng ngồi xuống, bí thư của Khâu Viên Triêu lúc này mới đưa trà lên.

Khâu Viên Triêu ngồi đối diện với Viên phó kiểm sát trưởng, móc thuốc lá ra mời mọi người một lượt, mấy người kia nhận lấy thuóc, đầu lặng lẽ châm lửa, chẳng nói chẳng rằng.

Không khí trong phòng làm việc cực kỳ trầm lặng.

Chừng mười mấy phút sau, bên ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót, hương thơm thoang thoảng lan đến, Bạch Dương toàn thân đồ âu màu đen cùng Liễu Tuấn cũng đồ âu màu đen toàn thân đi vào cửa.

Liễu Tuấn chẳng những áo véc đen, sơ mi cũng chơi màu đen, ca vát đem, cùng với vóc dáng cao lớn, cả người trông vô cùng khí thế, áp lực cấp cho người khác cực kỳ rõ ràng.

Khâu Viên Triêu đứng dậy chào:
- Bạch bí thư , Liễu bí thư .

Người bên viện kiểm sát cũng đứng lên, gật đầu với hai người Bạch Liễu.

Đối với hai vị chính phó bí thư huyện Ninh Bắc mọi người đều nghe danh từ lâu, hôm nay gặp được vẫn cực kinh ngạc, kinh ngạc với vẻ đẹp của Bạch Dương, kinh ngạc với tuổi tác của Liễu Tuân.

- Viên kiểm sát trưởng, hoan nghênh tới huyện chúng tôi chỉ đạo công tác.
Bạch Dương chủ động bắt tay Viên phó kiểm sát trưởng.

Viên phí kiểm sát trưởng tươi cười nói:
- Bach bí thư nặng lời rồi, không dám nói chỉ đạo công tác, chỉ tìm hiểu qua tình huống đồng chí Tạ Vạn Lợi vô cớ bị bắt thôi.


Phải nói khi đối diện với Bạch Dương, nụ cười của hắn khá là chân thành, hắn bất quá là tuân lệnh làm việc thôi, bắn đại bác cũng chẳng liên quan gì tới Tạ Vạn Lợi, đương nhiên không dám đắc tội bừa bãi với vị đại tiểu thư này.

Bất quá lời nói của hắn vẫn làm Bạch Dương khó chịu.

Cái gì mà "vô cớ bị bắt"?

Tên họ Tạ đó không phạm tội, không lừa tiền, bọn tôi ăn no rửng mỡ ,chạy lên thủ đô bắt hắn làm gì?

Kiểm sát viện lần này tới, muốn kiểm tra không phải là kẻ hiềm nghi phạm tội mà là cục công an huyện Ninh Bắc.

Liễu Tuấn và Viên phó huyện trưởng bắt tay nhau, chỉ mìm cười nói "hoan nghênh"!

Có Bạch Dương ở đây, y rất tự giác đóng vai "đàn em"!

Công lao thuộc về lãnh đạo, vinh quang cũng phải thuộc vè lãnh đạo!

Đó là quy củ quan trường, bình thường không thể phá hỏng.

- Bạch bí thư , Liễu bí thư , giờ chúng ta cùng đi gặp đồng chí Tạ Vạn Lợi thôi!
Viên phó viện trưởng lập tức đề nghị, hoàn toàn bỏ Khâu Viên Triêu Qua một bên, bất quá Khâu Viên Triêu không hề so đo.

Hắn đang kích động đây này!

Vào lúc quan trọng, Bạch Dương và Liễu Tuấn không chút do dự đứng ra, sự thực chứng minh, lựa chọn của hắn là chính xác.

- Tôi dẫn đường, chư vị lãnh đạo theo tôi!

Bạch Dương gật đầu.


Khâu Viên Triêu đi trước dẫn đường.

Lúc cả đoàn người tới phòng thẩm vấn, Tạ Vạn Lới vấn vẻ mệt mỏi phờ phạc, dựa vào lưng ghế, chẳng để ý tới câu hỏi của cảnh sát.

Cho dù không ở trong phòng giam lớn nữa, không bị các đại ca trong phòng giam "ức hiếp", cục công an liên tục thẩm vẫn cũng làm hắn hết sức mệt mỏi, y phục dơ dáy, râu ria xồm xoàm, bộ dạng không thể nhếch nhác hơn.

Khi hắn bị bắn, không có thời gian về nhà lấy mấy bộ y phục, áo sơ mi hoa hoét xanh đỏ bên trong đã biến thành màu đen rồi.

- Xin chào đồng đồng chí Tạ Vạn Lợi! Chúng tôi là người của viện kiểm sát Đại Ninh, tôi họ Viên, là phó kiểm sát trưởng, đặc biệt tới tìm hiểu tình huống của đồng chí.
Viên phó kiểm sát trưởng đi thẳng tới mặt Tạ Vạn Lợi, nói rõ thân phận, đồng thời luôn miệng " đồng chí Tạ Vạn Lợi", thái độ rất rõ ràng. Tạ Vạn Lợi khôn ngoan cỡ nào, lập tức biết ngay là "viện binh" cấp trên phái tới, tức thì tinh thần phấn trấn đứng lên, bắt tay Viên phó kiểm sát trưởng, người chẳng nhỏ nhít gì nữa rồi, con mắt chớp mấy cái, nước mắt đã trào ra như suối.

- Các đồng chí kiểm sát, tôi oan uổng quá.
Tạ Vạn Lợi há mồm ra kêu oan kêu khuất, cực kỳ thuận thục, nếu luận diễn kịch, đúng là rất khá.

Viên phó kiểm sát trưởng sác mặt liền trở nên nghiêm nghị, trịnh trọng nói:
- Đồng chí Tạ Vạn Lợi, chính sách của đảng chúng ta là không oan uổng cho một người tốt, cũng không tha cho một kẻ sấu nào! Đồng chí có gì tình huống gì, đều có thể phản ánh cho chúng tôi.

- Tôi...tôi muốn tố cáo bọn họ bắt người phi pháp!
Tạ Vạn Lợi chỉ vào Khâu Viên Triêu hét lên, khí thế khá hùng hổ.

Đúng lúc này ánh mắt lạnh lùng của Liễu Tuấn quét tới, Tạ Vạn Lợi bất giác rụt cổ lại, ánh mắt chiếu xuống dưới.

Thực sự mà nói, Tạ Vạn Lợi chẳng hề sợ người đích thân bắt hắn cùng thẩm vấn mấy ngày là Khâu Viên Triêu, chỉ mỗi với Liễu Tuấn là mang trong lóng sự sợ hãi, hắn luôn cảm thấy tên bí thư trẻ tuổi này không đơn giản, hoàn toàn không để ý tới bối cảnh của hắn, công nhiên sai người "xử lý" hắn.

Hơn nữa Khâu Viên Triêu là bí thư chính pháp ủy, là cán bộ cùng cấp với phó bí thư , nhưng lại rất kính cẩn nghe lệnh y, đã gián tiếp chứng minh lai lịch của tên trẻ tuổi đó không đơn giản.

Hiện giờ mặc dù người của viện kiểm sát tới rồi, theo phân tích đáng lẽ phải giúp hắn, nhưng nơi này dù sao cũng là địa bàn huyện Ninh Bắc, vạn nhất "giải cứu" thất bại, thì hắn thảm mất!

Cái khác chưa nói, chứ nếu bị giam vào phòng lớn, thà hắn chết đi cho xong!

Viên phó kiểm sát trưởng nói:
- Đồng chí Tạ Vạn Lợi, đồng chí đừng kích động cứ ngồi xuống từ từ nói, nếu như tình huống đồng chí phản ánh là thật, tôi tin pháp luật sẽ trả lại công bằng cho đồng chí.

Một kiểm sát viên trẻ đi theo liền mở sổ, lấy bút chuẩn bị ghi chép.

Lúc này, Liễu Tuấn vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng hỏi:

- Giám đốc Tạ, ông nợ công ty than chúng tôi ba triệu, định bao giờ mới trả?

Liễu Tuấn vốn không định nói lúc này, nhưng thái độ của Viên kiểm sát trưởng làm y rất khó chịu.

Người này vừa vào không đợi Khâu Viên Triêu giới thiệu thân phận Bạch Dương, đã hỏi ngay Tạ Vạn Lợi, hiện giờ tiến vào quy trình phá án, đúng là không hề coi Bạch Dương vào đâu.

Cũng không biết là hắn cố ý hay nhất thời sơ ý.

Bạch Dương là đồng chí nữ, ở trường hợp công chúng phải giữ phong độ, Liễu nha nội thì không thèm để ý nhiều như vậy.

Ngươi không nể mặt Bạch Dương, ta chẳng phải nể nang gì ngươi.

Ngươi có là phó kiểm sát trưởng thì cũng phải biết quy củ "cường long không ép địa đầu xà".

Chẳng lẽ hai vị chính phó bí thư huyện ủy tới đây để làm nền cho ngươi sao?

- Liễu bí thư , chỉ cần tôi về thủ đô là lập tức trả tiền.
Tạ Vạn Lợi thực sự có hơi sợ Liễu Tuấn, cũng không dám nói tới mấy câu kiểu thư cuối năm trả tiền nữa, một lòng muốn thoát thân trước đã, chỉ cần rời khỏi huyện Ninh Bắc là trời cao biển rộng rồi.

Liễu Tuấn mỉm cười chậm rãi nói:
- Ha ha, giám đốc Tạ chẳng phải luôn miệng nói quý công ty vốn xoay vòng khó khăn sao? Sao lại có thể lập tức trả tiền được? Nếu như thế, mời giám đốc Tạ thông báo cho nhân viên của công tay, gửi ba triệu lại đây ngay lập tức, thì giám đốc Tạ sẽ tự do ngay! Nếu không, ông thực sự gặp phải phiền phức rất lớn đấy!

- Anh uy hiếp tôi...
Tạ Vạn Lợi lập tức xoay sang bên cạnh nói:
- Viên kiểm sát trưởng, ngài cũng thấy rồi đó.

Lúc này Tạ Vạn Lợi cũng bất chấp sợ hãi, ôm chặt lấy cọng cõ cứu mạng là Viên phó kiểm sát trưởng.

Cái huyện Ninh Bắc khốn kiếp này, hắn thực sự không muốn ở thêm một ngày nào.

- Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền! Đó là điều thiên kinh địa nghĩa, chẳng phải uy hiếp gì hết, tôi chỉ nói một sự thật mà thôi. Ba triệu này là do công nhân mỏ huyện Ninh Bắc chúng tôi đào lên từng chút từng chút một, chảy bao nhiêu mổ hôi bao nhiêu máu có biết không hả? Ông dựa vào cái gì mà chây nợ không trả?

Liễu Tuấn hai mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhợt nhạt của Tạ Vạn Lợi, nói từng chữ một.

- Ngay tại nơi đây, tôi chịu trách nhiệm nói cho ông biết, bất kể ông có quan hệ ra sao, bất kể ông có hậu thuẫn thế nào, ba triệu này ngày nào không trả, ngày đó ông không rời khỏi được huyện Ninh Bắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận