Trùng Sinh Chi Nha Nội

Người của viện kiểm sát đều biến sắc mặt, trước khi tới bọn họ đã biết chuyện này không dễ làm, ba lãnh đạo chủ yếu huyện Ninh Bắc đều không ai dễ đụng vào. Bạch Dương và Liễu tuấn thì không cần nói, cả hai đều là nha nội!
Nhất là Liễu Tuấn, nổi danh "kiêu ngạo ngang ngược", là nhân vật tàn nhẫn trở mặt không nhận người! Tính cách giống hệt cha, ai trêu chọc vào y, là dồn kẻ đó tới đường cùng, không đánh cho bẹp xuống đất thì không buông tay.

Bành Thiếu Hùng tuy không phải nha nội nhưng sau lưng cũng có một thường vụ phó tỉnh trưởng, há dễ chọc vào sao?

Vì một tên thương nhân chết tiệt ở kinh thành đắc tội ba nhân vật thế lớn, quá là lỗ vốn rồi, sao Viên phó kiểm sát trưởng lại chẳng tính rõ được? Thế nhưng Vương kiểm sát trưởng đích thân điểm danh, chẳng thể không tới.

Mà người họ Vương kia, càng không dễ đắc tội.

Cho nên trước khi tới huyện Ninh Bắc, Viên phó kiểm sát trưởng chuẩn bị tư tưởng đầy đủ, tất nhiên hắn cũng hi vọng chuyện này là cục công an huyện tự ý hành động mà không hỏi ý kiến của nhóm người Bạch Dương, chỉ sau khi chuyện đã rồi mới đành ngầm thừa nhận, như vậy thì dễ làm rồi.
Phòng chứng còn mang một chút hi vọng này, vì thế Viên phó kiểm sát trưởng mới tìm thẳng tới Khâu Viên Triêu, không định kinh động tới ba người kia.

Không ngờ vừa gặp Tạ Vạn Lợi, chưa nói được hai ba câu Liễu Tuấn đã nhảy ra, nói chuyện không nể nang gì, coi họ Viên hắn như không khí.

Viên phó kiểm sát trưởng cũng lạnh mặt lại nói:
- Liễu bí thư , nói chuyện như vậy không ổn đâu, trước khi có chứng cứ xác thực chứng minh đồng chí Tạ Vạn Lợi phạm tội, thì đồng chí ấy được tự do, không một ai có quyền hạn chế tự do nhân thân cả.

Hắn ta cũng là nhân vật không đơn giản, trong chớp mắt đã vạch rõ quan hệ, Liễu Tuấn dù lai lịch cực lớn, nhưng hậu thuẫn của họ Viên là Vương kiểm sát trưởng, lúc quan trọng không thể hàm hồ.

- Viên kiểm sát trưởng, tôi thừ nhận đồng chí nói có đạo lý, nhưng đồng chí có biết hắn nợ huyện chúng tôi bao nhiều tiền không? Ba triệu đấy!
Liễu Tuấn nhìn Viên phó kiểm sát trưởng, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh:
- Ba triệu là một khái niệm gì? Là hai vạn năm nghìn tấn than! Cần phải bao nhiêu công nhân mỏ ngày đêm xuống mỏ mới đảo lên được? Đồng chí không tự mình xống mỏ, khả năng còn chưa biết, 30 tết năm ngoái, vì đảm bảo cung cấp than cho nhà máy điện Đại Ninh, Bạch bí thư , Bành huyện trưởng và tôi đã ăn tết dưới mỏ, tận mắt chứng kiến quá trình gian khổ đó. Đồng chí nói xem, Tạ Vạn Lợi một tên lừa đảo có đức có tài gì dám nuốt món tiền mồ hôi nước mắt này?

Viên phó kiểm sát trưởng lại biến sắc, trầm mặt xuống nói:
- Liễu bí thư , tôi biết công tác ở địa phương không dễ dàng, lãnh đạo địa phương đều rất vất vả, nhưng tôi là kiểm sát viên, hôm nay tôi tới đây là điều tra vấn đề Tạ Vạn Lợi đồng chí bị bắt có hợp trình tự không, chúng ta việc nào ra viếc nấy đi.


Lúc này đã tới lượt Bạch Dương nói chuyện rồi.

Cô nhẹ nhàng vén mái trọng dợn sóng, bỉnh thản nói:
- Viên kiểm sát trưởng, mỗi người chúng ta đều phải tôn trọng pháp luật, điều này tôi ủng hộ. Nhưng các đồng chí của viện kiểm sát, có phải cũng nên quan tâm xem Tạ Vạn Lợi có phạm tội thật hay không chứ? Nếu như nói cục công an huyện Ninh Bắc trong quá trình bắt Tạ Vạn Lợi có tồn tại một số vấn đề, viện kiêm sát nên sửa chữa cho đúng là chuyện phải làm, bất quá nếu như vì thế mà làm cho kẻ hiềm nghi phạm tội chạy thoát, tạo thành tổn thất kinh tế không thể vãn hồi, vậy xin hỏi Viên kiểm sát trưởng trách nhiệm này do ai gánh? Viện kiểm sát Đại Ninh có phải cũng nên suy nghĩ qua thình huống thực tế hay không?

Bạch Dương khí độ đoan trang nhã nhặn, nhiều năm kinh nghiệm lãnh đạo cán bộ, làm cô tự nhiên mã nuôi dưỡng lên "quan uy" ung dung, thường làm cho người ta quên đi giới tính và tuổi tác của cô.

Viên kiểm sát trưởng lựa chọn từ ngữ rất cẩn thận đáp.
- Bạch bí thư , đồng chí Tạ Vạn Lợi có hiềm nghị lừa đảo hay không, chúng tôi còn chưa hiều tra, tạm thời chưa có quyền phát ngôn. Chúng tôi nhận được tố cáo chỉ nói có người bị công an huyện Ninh Bắc vô cớ bắt giữ, cho nên hôm nay chúng tôi tới đây là tìm hiểu vấn đề này trước. Còn về phần trách nhiệm buông tha hiềm nghi phạm tội lửa đảo như Bạch bí thư nói, tôi không có quyền đưa ra câu trả lời. Nhưng tôi tin pháp luật công bằng, không oan uổng cho một người tốt nào, cũng sẽ không tha cho một người xấu nào.

Vương kiểm sát trường bảo hắn tới tìm hiểu tình huống của Tạ Vạn Lợi, ý tứ rất rõ ràng rồi.

Trong lòng Viên phó kiểm sát trưởng hiểu rõ, nếu như có khả năng, hắn đương nhiên phải nghĩ cách "giải cứu" Tạ Vạn Lợi theo chỉ thị, còn về phần đắc tội với nhóm người Bạch Dương và Liễu Tuấn thì cũng đành phải vậy. Thân là kiểm sát viên, muốn chỗ nào cũng vẹn toàn, không đắc tội ai vốn cực khó, nhưng hiện giờ xem ra thái độ của lãnh đạo chủ yếu của huyện Ninh Bắc rất rõ ràng,

Liễu Tuấn cau mày lại.

Viên phó kiểm sát trưởng này thật đúng là nhân vật khó chơi, khuông uổng Vương Thịnh Đức điểm danh hắn tới làm việc, hạng người lỡ cỡ, hẳn là cũng chẳng lọt được vào mắt Vương Thịnh Đức.

Bạch Dương chẳng có kiên nhẫn đấu võ mồm với người khác, phât bàn tay nhỏ trắng muốt lên, nói:
- Các đồng chí viện kiểm sát muốn tìm hiểu tình hình tôi không phản đối. Nhưng Tạ Vạn Lợi phải trả nợ, nếu không vừa rồi Liễu bí thư đã nói đấy, hắn không thể rời khỏi huyện Ninh Bắc.

Nói xong Bạch Dương liền gật đầu với Viên phó kiểm sát trưởng, rồi xay người đi ra khỏi phòng thẩm vấn.

Lãnh đạo đã đi, Liễu Tuấn tất nhiên cũng phải đi theo, thấy Khâu Viên Triêu cũng muốn đi ra theo liền đưa mắt ra hiệu, Khâu Viên Triêu hiểu ý ở lại phòng thẩm vấn.


Liễu Tuấn theo sát, sóng vai cùng Bạch Dương mà đi, hỏi nhỏ:
- Chị định thế nào?

- Mặc cho bọn họ công kích, Tạ Vạn Lợi không trả tiền thì cũng đừng nghĩ tới đi ra nữa.
Bạch Dương giọng không lớn, nhưng nói hết sức kiên quyết.

Liễu Tuấn gật đầu.

Dù trước kia Bạch Dương suy nghĩ thế nào, nếu như cô đã nói lời kiên quyết trước mặt người của viện kiểm sát, thì Bạch Dương bằng với việc bị trói lên chiến xa tiến tới rồi, không còn đường mà do dự nữa.

- Còn nữa, chuyện này cậu đứng nhúng tay vào, về danh nghĩa, câu không quản việc này.
Bạch Dương vừa đi vừa nói, thái độ rất tùy ý.

Liên Tuấn đứng lại hỏi:
- Chị nói thế là sao?

Bạch Dương cũng dừng lại nhìn y, ánh mắt hết sức nhu hòa, nhẹ nhàng nói:
- Cậu là nam nhân, lại còn trẻ như vậy, tiền đồ vô lượng, chị không thể để cậu đi mạo hiểm.

Liễu Tuấn sững người, một luồng hơi ấm tràn lên trong lòng, nếu chẳng phải Trương Hiểu Mạn và Phan Tri Nhân theo cách đó không xa, nói không chừng đã kéo Bạch Dương vào lòng, đặt lên một nụ hôn nồng nàn.

Tin rằng nếu như hai người ở đơn độc với nhau, y có làm như vậy Bạch Dương cũng sẽ không phản đối.


- Tiểu Tuấn, lần này nghe chị nhé? Được không?
Bạch Dương giống như thương lượng, lại giống như cầu khẩn, chỉ mỗi ý mệnh lệnh là không hề có.

Liễu Tuấn mím chặt môi không nói, hiển nhiên không muốn để Bạch Dương xông lên tuyến đầu.

Bạch Dương cười nói:
- Nếu như bọn họ gây chuyện thái quá, nói không chừng chị cũng muốn một chuyến lấy quyền đè người.

Liễu Tuấn cũng cười.

Bạch Dương từ khi tham gia chính trường tới nay, chưa từng cầu xin Bạch Kiến Minh cái gì, nếu như lần này thực sự mở miệng, Bạch lão gia tử chừng rất khó cự tuyệt yêu cầu của cô con gái yêu.

Liễu Tuấn nói:
- Tới phòng làm việc của chị nói chuyện đi.

Bạch Dương gật đầu.

Kỳ thực tới phòng làm việc, cơ bản chẳng trò chuyện gì, Liễu Tuấn cứ ngây ngất nhìn Bạch Dương, nói chuyện lung tung câu được câu chăng, Bạch Dương hơi có chút ngượng ngùng, tránh khỏi ánh mắt nồng cháy của y, khuôn mặt xinh nổi lên hai áng mây hồng.

Chính lúc Liễu nha nội "thú huyết sôi trào" muốn làm một chút chuyện ở phòng làm việc thì tiếng chuông điện thoại chết tiệt vang lên rất không đúng lúc.

Bạch Dương nhoẻn miệng cười với Liễu Tuấn rồi nhấc điện thoại lên.
- Xin chào, tôi là Bạch Dương.

- Chào Bạch bí thư , tôi là lão Viên đây, tôi muốn nói chuyện với đồng chí, Bạch bí thư có thời gian chứ?

Viên phó kiểm sát trưởng hơi ngạc nhiên, hình như giọng nói của Bạch bí thư chẳng có vẻ tức giận, còn mang theo chút vui vẻ, nhưng không biết vì sao vào lúc này Bạch bí thư còn có thể giữ được tâm tình vui vẻ.


- Hoan nghênh!
Giọng nói của Bạch Dương lập tức khôi phục sự bình đạm khách khí.

Viên phó kiểm sát trưởng tới rất nhanh.

Thực tế trong quá trình công an huyện Ninh Bắc bắt Tạ Vạn Lợi có chút thiếu hợp pháp, tình huống này rất rõ ràng, Tạ Vạn Lợi nói qua, Khâu Viên Triêu cũng chẳng phủ nhận, chỉ nhấn mạnh sự thực Tạ Vạn Lợi hiềm nghi quịt nợ.

Viên phó kiểm sát trưởng vấp phải khó khăn, nhưng không nổi giận với Khâu Viên Triêu, sau khi thấy thái độ hai người Bạch Liễu, biết rằng lời nói Khâu Viên Triêu không quyết định được, nổi giận với hắn chỉ đắc đội vô nghĩa.

Một bí thư chính pháp ủy, thường ủy huyện ủy, nếu như không cần thiết không nên đắc tội.

Viên phó kiếm sát trưởng tới nơi thì Liễu Tuấn đã về phòng làm việc của mình.

Y tiếp nhận đề nghị của Bạch Dương, không quản chuyện này nữa, Bành Thiếu Hùng chẳng phải cũng tới cơ sở rồi sao? Lúc đó Đại Ninh cho dù có điện thoại di động , nhưng chỉ có một số ít nhương nhân lớn mới dùng, ngoài ra cũng chỉ có đám hoàn khố nha nội thích thứ mới mẻ, nhưng cầm di động nói oang oang, làm ra vẻ ta đây, còn chưa lưu hành trên quan trường. Bành Thiếu Hùng trốn vào một góc hương trấn sơn cước nào đó, hưởng thụ sự tiếp đãi xun xoe, muốn tìm được hắn đúng là không dễ gì.

- Bạch bí thư , tình huống chúng tôi cơ bản đã tìm hiểu rõ, căn cứ vào quy định pháp luật liên quan, huyện Ninh Bắc bắt giữ đồng chí Tạ Vạn Lợi là phạm pháp, phải lập tức thả ra ngay.
Mặc dù Bạch Dương đã tỏ rõ thái độ, Viên phó kiểm sát trưởng vẫn cứ kiên trì.
- Trình tự cần có không thể thiếu một bước, còn về phần huyện Ninh Bắc kiên quyết không thả người, lão Viên tôi cũng chẳng cưỡng ép, bất quá tôi sẽ báo cáo đúng sự thực với cấp trên, xử lý như thế nào thì do thượng cấp định đoạt là được.

Bạch Dương mỉm cười nói:
- Viên kiểm sát trưởng vất vả rồi, chuyện này đúng là tồn tại một chút vấn đề trình tự, nhưng người không thể thả! Tin rằng đồng chí cũng biết ba triệu này với huyện Ninh Bắc có ý nghĩa gì.

Viên phó kiểm sát trưởng gật đầu nói:
- Được, vậy thì Bạch bí thư , tôi xin cáo từ.

Hắn tới vốn chỉ là một cái lễ số, hiện giờ Bạch Dương đã nói rõ như vậy, không còn đường xoay chuyện nữa, nói tiếp cũng vô nghĩa.

- Thứ lỗi không tiễn xa được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận