Trùng Sinh Chi Nha Nội

Viên phó kiểm sát trưởng trở về rồi, điện thoại của Vương Thịnh Đức cuối cùng cũng gọi tới cho Liễu Tuấn.

Vương Thịnh Đức vừa cười vừa nói:
- Liễu bí thư xin chào, tôi là Vương Thịnh Đức của viện kiểm sát.

- A, xin chào Vương kiểm sát trưởng.
Liễu Tuấn miệng cũng cười, nhưng trong lòng lại ngạc nhiên, theo lý Bạch Dương đã nhận lấy việc này, Vương Thịnh Đức không nên tới tìm y, nhưng kẻ này đã gọi điện tới rồi, trong đó có huyền cơ gì, Liễu nha nội phải suy tính cho rõ.

- Liễu bí thư này, tại sao cơ quan công an quý huyện biết luật còn phạm luật, vô cớ bắt giữ thương nhân thủ đô vậy.
Vương Thịnh Đức rất khách khí, quan lớn chính cấp trên tỉnh, đối với hậu sinh vãn bối hai mươi mấy tuổi cấp phó ở huyện, luôn miệng nói "Liễu bí thư " còn không mang theo chút "châm chọc" nào, đạo hạnh phải rất cao.

Riêng bằng sự tu dưỡng này đủ để Liễu Tuấn cảnh giác rồi, có thể trở thành nòng cốt của Hồ hệ, hẳn chẳng phải là hạng tầm thường.

- Ấy Vương kiểm sát trưởng, chuyện này không phải do tôi quản đâu.
Liễu Tuấn nhất thời không nghĩ ra nguyên nhân Vương Thịnh Đức gọi điện tới, cũng không muốn tùy tiện tiếp lời.

Dù sao Vương Thịnh Đức hơn xa Viên phó kiểm sát trưởng, nói chuyện với hắn ta phải đặc biệt cẩn thận.

- Mặc dù không phải là do Liễu bí thư quản, nhưng hẳn Liễu bí thư cũng biết chứ?
Vương Thịnh Đức hỏi, ngữ khí vẫn rất hòa hoãn.

- Cũng hiễu được ít nhiều, theo tình huống của bên chính phủ huyện phản ánh thì thương nhân Tạ Vạn Lợi tựa hồ hiềm nghi lừa đảo, số tiền rất lờn, ý tứ của huyện ủy là vì thu hồi lại tổn thất kinh tế to lớn này, huyện mới mời đồng chí đó tới huyện bàn bạc cẩn thận.
Liễu Tuấn đáp rất cẩn thận, hơn nữa chỉ rõ là bên chính phủ huyện phản ánh tình huống.

Sau khi chuyện này xảy ra, Ngô Ba xông lên trước, một cụ điện thoại gọi tới, Bành Thiếu Hùng đã rụt đầu lại làm con rùa đen, làm Liễu nha nội hết sức bất mãn, cho nên kéo hắn ra chắn phía trước Vương Thịnh Đức.

- Hà hà, bàn bạc cẩn thận đương nhiên là phải làm, bất quá thủ pháp mời khách có chút không hợp quy củ! Liễu bí thư , đối với phần tử phá hỏng kiến thiết kinh tế đương nhiên phải nghiêm trừng không tha, chức trách cơ quan chính pháp là vì mở rộng cái cách, bảo vệ cho kiến thiết kinh tế mà, nhưng căn cứ vào tình huồng cơ quản kiển sát tìm hiểu được, đây chỉ là một chuyện tranh chấp kinh tế thông thường, tạm thời còn chưa có chứng cớ xác đáng chứng minh đồng chí Tạ Vạn Lợi lừa đảo, tôi cho rằng, nếu là tranh chấp kinh tế, vẫn phải dựa theo phương thức tranh chấp kinh tế xử lý, dùng cơ quan quốc gia xen vào tranh chấp kinh tế, sẽ không tốt lắm, sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu, bôi đen cơ cấu chính pháp.
Vương Thịnh Đức kéo một cái tội rất lớn xuống.

Liễu Tuấn đáp:
- Vâng, cám ơn Vương kiểm sát trưởng nhắc nhở, tôi sẽ lập tức báo cáo với Bạch bí thư , đem chỉ thị của Vương kiểm sát trưởng chuyển đạt lại.

- Liễu bí thư , một chuyện nhỏ như thế, không cần mở hội nghị thường ủy thảo luận chứ?
Ngữ khí của Vương Thịnh Đức đã hơi có chút thay đổi.

Lúc này Liễu Tuấn cơ bản đã đoán được ý tứ Vương Thịnh Đức rồi, chỉ có một câu thôi, đó là mọi người đều muốn tránh Bạch Dương, nhưng Vương Thịnh Đức hiển nhiên mưu kế càng sâu hơn một tầng.

Hậu thuẫn của Tạ Vạn Lợi ở thủ đô rất mạnh, đây là điều chắc chắn rồi, có thể làm một kiểm sát trưởng cấp tỉnh ra trận đâu phải chuyện thường, hơn nữa Vương Thịnh Đức còn đích thân lên tuyến đầu, phóng chừng cũng được Hồ Vi Dân cho phép.

Tới tầng cấp của Vương Thịnh Đức, lại liên quan tới Bạch Dương và Liễu Tuấn, Vương Thịnh Đức tuyệt đối không thể tự ý chủ trương được.

Chắc là Viên phó kiểm sát trưởng sau khi trở về đã lập tức báo cáo thái độ của Bạch Dương và Liễu Tuấn cho ông ta rồi.

Theo lý lẽ thường mà phân tích, Bạch Dương đã tỏ thái độ, thì bất kể là ai trong huyện Ninh Bắc muốn cứu Tạ Vạn Lợi ra phải được sự cho phép của Bạch Dương, nếu không chẳng ai dám công nhiên đối đầu với bí thư huyện ủy, tự ý thả Tạ Vạn Lợi ra.

Dù là Liễu Tuấn cũng không thể vượt quyền.

Thế mà Vương Thịnh Đức lại cứ nói với y, vậy ý đồ rõ rồi, thả Tạ Vạn Lợi hay không đã không quan trọng nữa, bọn họ đã bắt chết "mục tiêu" vào Liễu Tuấn, mượn nhân vật sau lưng Tạ Vạn Lợi đả kích Liễu Tuấn.

Ý đồ là, lãnh đão à, không phải chúng tôi không chịu giúp, mà thằng nhãi Liễu Tuấn rất "ngạo mạn", người ta là nha nội, là con trai Liễu Tấn Tài, chúng tôi cũng không làm gì được.

Vương Thịnh Đức muốn giúp Hồ Vi Dân xả hận, chơi con Liễu Tấn Tài một vố lớn.

Quả nhiên là rất giỏi chơi thủ đoạn.

- Vương kiểm sát trưởng, chuyện này tôi đúng là không rõ lắm, chính pháp không trong phận sự của tôi. Ngoài ra chuyện liên quan tới công ty Hưng Thịnh là do chính phụ huyện quản lý, Bạch bí thư và Bành huyện trưởng chỉ thị rõ ràng, Tạ Vạn Lợi không trả tiền, thì không thả được. Tôi cũng không thể nói gì, mong Vương kiểm sát trưởng thông cảm. Thế này vậy, Vương kiểm sát trưởng trực tiếp hạ chỉ thị với Bạch bí thư và Bành huyện trưởng, chỉ cần hai vị lãnh đạo đồng ý thả người, tất nhiên tôi không có ý kiến gì.
Liễu Tuấn cùng cười ha hả, chơi "trốn tìm" với Vương Thịnh Đức.

Nếu y đã nghĩ rõ nguyên nhân hậu quả rồi, sao chịu mắc lừa?

Các người không dám đụng vào Bạch Dương hả? Vậy thì tôi chẳng dính dáng gì nữa.

Muốn mượn đao giết ngươi ư, tưởng cả thiên hạ này chỉ mỗi mình Vương Thịnh Đức ông thông minh thôi hả?

Vương Thịnh Đức không ngờ Liễu Tuấn cơ cảnh khác thường, không chịu có chút bồng bột của tuổi trẻ, tu dưỡng sâu như vậy làm Vương Thịnh Đức rất ngạc nhiên, lập tức cười ha hả rồi cúp điện thoại.

Có nên "chỉ thị" cho Bạch Dương không, Vương Thịnh Đức phải nghĩ cho rõ.

Đáng lẽ nói trước kia quyết định phái cảnh sát đi bắt Tạ Vạn Lợi tới huyện Ninh Bắc "nói chuyện", lãnh đạo huyện bao gồm Liễu Tuấn, không ai nghĩ chuyện này sẽ bị làm rùm beng lên như thế.

Cúp điện thoại của Vương Thịnh Đức rồi, Liễu Tuấn cười lạnh, đột nhiên cảm thấy chuyện này còn chưa đủ ầm ĩ, vốn y định theo ý của Bạch Dương rút mình ra, không ngờ y chẳng chọc vào người ta, người ta lại tới gây chuyện rồi.

Được được lắm, các người đã ra đòn, vậy tôi tiếp chiêu luôn!

- Viên Triêu bí thư , tên Tạ Vạn Lợi đó vẫn chưa chịu khai báo hả?
Liễu Tuấn vừa đi lại vừa hút thuốc trong phòng, một lúc sau mới hạ quyết tâm gọi điện cho Khâu Viên Triêu.

- Vâng Liễu bí thư , tên này miệng rất cứng.
Khâu Viên Triêu có hơi mất tinh thần.

- Tiếp đãi hắn cho chu đáo, mặc kệ là thủ đoạn gì cũng dùng hết, dù hắn sống hay chết, dù như thế nào, nhất định phải lấy được khẩu cung. Ngoài ra, cho hắn gọi điện cho chủ ở kinh thành.
Giọng nói của Liễu Tuấn có chút lạnh lẽo.

- Vâng!
Khâu Viên Triêu cũng chẳng nói nhiều.

Thái độ hai người Bạch Liễu hôm nay đã nói rõ tất cả rồi, hiện giờ lại được Liễu Tuấn phân phó, Khâu Viên Triêu biết hai vị nha nội nổi giận thực rồi, chuẩn bị làm náo loạn một trận.

Vào thời khắc quan trọng lãnh đạo không để hắn phải chống đỡ, hắn cũng không thể chỉ làm cảnh.

Không có gì để nói nữa, cứ theo mà làm thôi!

Ác mộng của Tạ Vạn Lợi lại đổ xuống.

Nhưng Tạ Vạn Lợi đúng là rất cứng cỏi, bất kể cục công an dùng thủ đoạn gì cũng cắn chặt miệng không nói.

Khâu Viên Triêu vừa tức vừa hận, nhưng không thể đẻ hắn bị chết ! Đang không có kế gì thì công hàm của viện kiểm sát Đại Ninh đã gửi tới huyện Ninh Bắc.

Viện kiểm sát chỉ ra, cục công an huyện Ninh Bắc trong quá trình bắt giữ Tạ Vạn Lợi dùng trình tự không đúng pháp luật, yêu cầu công an huyện Ninh Bắc lập tức sửa chữa, thả Tạ Vạn Lợi ra.

Khâu Viên Triêu dĩ nhiên dùng tốc độ nhanh nhất đem công hàm này giao tận tay Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn xem cẩn thận một lượt, rồi trả lại cho Khâu Viên Triêu, nghiêm túc suy nghĩ rồi mỉm cười nói:
- Viện kiểm sát nói rất có lý, khi nên thả thì phải thả.

Khâu Viên Triêu thần người ra, không hiểu gì cả.

Liễu Tuấn cảm thấy Khâu Viên Triêu đúng là người thành thật, làm chính pháp bao năm như vậy mà đầu óc không thoánng chút nào, nếu đổi lại là Trình Tân Kiến thì đã hiểu ý của y rồi.

Bất quá không thể trách Khâu Viên Triêu được, dù sao hai người làm việc với nhau chưa lâu, Liễu Tuấn và Trình Tấn Kiến lại có giao tình mười mấy năm, mức đó ăn ý, Khâu Viên Triêu sao bì được.

Liễu Tuấn cười nói:
- Cục công an là cơ quan chấp pháp, chuyện biết luật mà còn vi phạm, có thể không làm thì đừng nên làm. Tạ Vạn Lợi cứng như thế, nhốt hắn cũng vô dụng, thả ra đi!

Khâu Viên Triêu cả kinh:
- Thả thực sao?

- Đương nhiên, hãy trả lời viện kiểm sát, chúng ta lập tức thả người. Có điều Viên Triêu bí thư này, tôi nghe nói tên Tạ Vạn Lợi này không chỉ nợ tiền mỗi huyện Ninh Bắc chúng ta, còn nợ rất nhiều đơn vị khác phải không?
Nụ cười của Liễu Tuấn ngày càng cao thâm khó lường.

Khâu Viên Triêu gục gặc đầu.

- Vậy tốt rồi, chúng ta thả hắn, nhưng không đại biểu cho người khác không bắt hắn, Viên Triêu bí thư thấy đúng không?

- Quá đúng!
Khâu Viên Triêu choàng tỉnh, lập tức giơ ngón tay cái với Liễu Tuấn.

Đối với vị bí thư trẻ tuổi này, Khâu Viên Triêu bội phục sát đất rồi.

Thế là Tạ Vạn Lợi được thả ra.

Bạch Dương sau khi biết tinh, giật mình kinh hãi, lần đầu tiên làm ầm ĩ trong điện thoại với Liẽu Tuấn.

- Cậu nói cái gì? Thả hắn rồi?
Có vẻ như Bạch Dương không tin.

- Đúng thế, viện kiểm sát gửi công hàm tới, muốn chúng ta sửa chữa sai lầm, người ta cơ quan kiểm sát thượng cấp, ý kiến chính xác chúng ta cần phải tôn trọng.
Giọng nói của Liễu Tuấn rất thản nhiên.

- Cậu...cậu đúng là làm bừa!

Bạch Dương khóc cười không xong.

Liễu nha nội không vui, nghiêm mặt lại, nói rất không vui:
- Bạch bí thư , chị phê bình như thế là không đúng, tôi không nhận, chúng tôi dựa theo trình tự pháp luật làm việc, phạm sai lầm thì phải sửa chữa, vì sao chị lại phê bình tôi lung tung thế?

Bạch Dương đang muốn nói, thì tên tiểu ngoan đồng đáng ghét đã cúp điện thoại, thiếu chút nữa làm chị Bạch Dương tức tới gất xỉu.

- Tiểu ngoan đồng, cậu chỉ biết làm bậy!
Bạch Dương cầm điện thoại kêu u u, nghiến răng nhiến lợi rít vào ống nghe.

Mới mắng không được mấy câu, cửa phòng làm việc đã bị mở ra, tiểu ngoan đồng mặt mày lấm lét thò đầu chui vào, nở nụ cười xấu xa, còn thuận tay cài cửa phòng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui