Trùng Sinh Chi Nha Nội

Khoảng thời gian này Liễu Tuấn trốn việc khá thường xuyên, kỳ thực công tác của huyện vẫn rất bận rộn, bất quá cũng chẳng còn cách nào, sắp được làm cha rồi, Liễu Tuấn thi thoảng lại chạy tới Giang Khẩu thăm Lương Xảo.

Hoa Hưng ở Giang Khẩu cũng có rất nhiều nhà cửa, bởi vì thời gian tiến vào tương đối sớm, Giang Khẩu phát triển với tốc độ kinh người, rất nhiều nơi hẻo lánh, hiện giờ đã thành đô thị náo nhiệt, nhà cửa của Hoa Hưng tất nhiên cũng thuyền lên theo nước.

Tòa biệt thự mà Xảo Nhi ở, dù là ở đô thị náo nhiệt, nhưng hoàn cảnh không tệ chút nào.

Hoài thai năm tháng, Xảo Nhi nhìn đã hơi thấy rõ rồi, thân thể với đường cong ưu mỹ tuyệt luân trước kia đã gồ lên ở phía bụng, Xảo Nhi mặc váy bầu, vẫn cứ xinh đẹp tuyệt trần như vậy, một tay cô khoác tay Liễu Tuấn, một tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của mình, khuôn mặt nở nụ cười hết sức ngọt ngào.

Biệt thự rất lớn, còn có một vườn hoa siêu cấp, Liễu Tuấn cùng Xảo Nhi tản bộ trong vườn hoa.

- Á!
Xảo Nhi đột nhiên khẽ hô lên.

Liễu Tuấn rất khẩn trương, vội vàng hỏi:
- Làm sao rồi?

Liễu Tuấn hai kiếp làm người, kiếp trước cũng hai lần làm cha rồi, nhưng vẫn không khỏi có chút thấp thỏm.

- Em bé đạp.
Xảo Nhi mỉm cười, mặt đầy hạnh phúc.

- Nào, nghỉ một chút!
Liễu Tuấn đỡ Xảo Nhi ngồi xuống một chiếc ghế đá ở bên đường, ghé sát tai vào bụng Xảo Nhi.

- Để anh nghe xem con trai chúng ta đang nói gì.

Xảo Nhi cười hỏi:
- Làm sao anh khẳng định là con trai.

"Kiếp trước anh có hai đứa con trai."
Thiếu chút nữa Liễu Tuấn buột miệng nói ra câu này.

Sau khi trùng sinh, thân thể vẫn là thân thể kia, chỉ càng thêm cường tráng, hẳn là "đặc tính" sinh con trai hẳn là cũng lưu lại chứ nhỉ? Có điều cũng khó nói, kiếp này rất nhiều chuyện đã thay đổi rồi.

Liễu nha nội cười:
- Anh biết mà.

Thai nhi chưa tới năm tháng, tất nhiên không nghe được nhiều động tĩnh lắm, đứa bé cũng không định nể mặt ba mình, đá cho y một phát, Xảo Nhi định kỳ tới bệnh viện kiểm tra, bất quá không bảo bác sĩ giám định giới tính của thai nhi.

Cho dù chỉ cần cô mở lời, bác sĩ sẽ không từ chối.

Liễu Tuấn đứng thẳng dậy, khẽ ôm lấy bở vai nhỏ của Xảo Nhi nói:
- Xảo Nhi, anh vui lắm.

Xảo Nhi dựa đầu vào người y, nhỏ giọng đáp:
- Em cũng vậy.

Liễu Tuấn hỏi:
- Xảo Nhi, còn nhớ tới lần đầu hai chúng ta gặp nhau không?

- Nhớ!

Trong đầu Xảo Nhi hiện lên cảnh lần đầu gặp Liễu Tuấn ở bệnh viện nhân dân huyện Hướng Dương, khi đó Xảo Nhi mười bốn tuổi, Liễu Tuấn mới chỉ là chú nhóc chín tuổi mà thôi, nhưng đã trượng nghĩa đuổi bà mối muốn "bán" Xảo Nhi cho một kẻ "tên già".

Bất quá hiện giờ Xảo Nhi nghĩ lại, chỉ cảm thấy ấm áp, không hề có nửa phần "đau khổ" nào.

Tính cách của Xảo Nhi vẫn luôn lương thiện, lạc quan, luôn nghĩ tốt cho người khác, rất dễ tha thứ cho cái "ác" của người khác.

- Hiện giờ nhớ lại cái bà mai đó đúng là không có chút nhãn quang nào.
Liễu Tuấn cười vui vẻ.

Xảo Nhi hỏi:
- Vì sao thế?

- Chuyện này chẳng phải rõ ràng thế sao? Em là bà xã của anh, nhưng bà ta lại muốn giới thiệu cho người khác, đúng là tự chuốc lấy phiền phức.
Liễu Tuấn dày mặt bắt đầu nói lung tung.

Xảo Nhi cười khúc khích không thôi.

- Mặt của anh thật là dày, khi đó anh mới bao tuổi chứ? Chín tuổi, thế mà đã muốn lấy vợ!

- Ai nói chín tuổi không thể lấy vợ chứ, thời xưa còn có đính hôn từ trong bụng mẹ kia mà, hơn nữa khi anh mười tuổi, chẳng phải là hai chúng ta đã ...
Liễu Tuấn bật cười ha hả.

Xảo Nhi nhớ tới chuyện " ngủ chung một giường" với Liễu Tuấn, khuôn mặt kiều diễm nổi lên hai ráng mây hồng, trong lòng lại vui mừng vô bờ, có lẽ là ông trời đã định sắn rồi, định sẵn nam nhân này sẽ thành người bạn đời của cô.

- Ấy dà, Xảo Nhi sao lại ngồi trên ghế đá thế kia? Cẩn thận bị lạnh.
Thím Lương từ trong biệt thự đi ra, thấy Xảo Nhi ngồi trên ghế đá, liền làm ầm lên.

- Khi có em bé, không để được mắc bệnh.
Thím Lương vẫn cứ càu nhàu.

Xảo Nhi vội đứng dậy, mỉm cười giải thích:
- Con chỉ ngồi một chút, không sao đâu.

Liêu Tuấn gọi một tiếng:
- Mẹ!

Lúc ban đầu Liễu Tuấn gọi như thế thìm Lương cũng có chút không tự nhiên, thời gian lâu rồi cũng thành quen.

Thím Lương nói:
- Vào nhà ngồi đi, bên ngòai gió lớn lắm.

Giang Khẩu là thành phố bên bờ biển, ban ngày thi thoảng có gió thổi qua.

- Vâng!
Liễu Tuấn đáp lời, đỡ Xảo Nhi vào trong phòng.

Kỳ thực Xảo Nhi rất là khỏe rmạnh, tuổi cũng không lớn, hoài thai năm tháng thân thể rất là nhẹ nhàng, căn bản không cần phải đỡ, chỉ là cô thích hưởng thụ sự yêu chiều của Liễu Tuấn với mình.

Một nữ nhân có mang, được nam nhân yêu thương dìu đỡ chậm rãi bước đi, đúng là một loại hưởng thụ rất lớn.

Mới đi được vài bước một loạt tiếng phanh xe hơi đã vang lên, tiếp đó Hắc Tử toàn thân áo đen, sát khí tràn ngập đi vào trước, Thạch Tú Lệ xinh đẹp thành thục theo sau, tiếp theo nữa là nhân vật như một trái banh thịt, chẳng phải Bàn Đại Hải thì là ai?

Toàn là những người bạn cũ đã lâu không gặp.

- Tuấn thiếu gia, Xảo Nhi.
Hắc Tử đi tới bên cạnh Liễu Tuấn chao hỏi, khi có mặt người ngời, hắn rất quy củ gọi Lương Xảo là chủ tịch, còn tụ hội riêng tư, thỉnh thoảng lại dùng cách xưng hô năm xưa ở huyện Hướng Dương.

Bàn Đại Hải mới chạy nhanh vài bước đã thở dốc rồi.

- Đại Hải, phải rèn luyện đi, nếu không sắp không đi được tới nơi rồi kia kìa.
Liễu Tuấn trêu chọc.

Nhìn điệu bộ của Bàn Đại Hải, không 100 thì cũng 90 kg, người này có sở thích "vận động trên giường", thật khó mà tưởng tượng ra được một tòa núi thịt như thế, làm sao lại hoàn thành được một loạt "động tác kịch liệt độ khó cao" như vậy!

- Rèn luyện chứ, tôi vẫn rèn luyện thường xuyên mà, máy chạy bộ đã hỏng mất ba cái rồi, chẳng hiểu quả gì hết. Ôi, chỉ uống nước thôi nó cũng mọc ra thịt.
Bàn Đại Hải mặt mày sầu khổ.

Liễu Tuấn vui vẻ hỏi:
- Cái máy chạy bộ của anh mua ở đâu, ai mua vậy?

Bàn Đại Hải tức thì nghiêm sắc mặt nói:
- Là sản phẩm tổng công ty phát triển thực nghiệm Đằng Phi, tuyệt đối là hàng thật, không phải đồ giả.

Đằng Phi đi theo con đường "kinh doanh thực nghiệp báo quốc", nghiệp vụ chủ yếu là những sản phẩm kỹ thuật công nghệ cao như máy điều hòa, xe xúc cỡ lớn..v..v...
Bất quá những đồ rèn luyện thân thể như máy chạy bộ cũng thành lập công ty sản xuất chuyên môn, phương diện chất lượng sản phẩm, Liễu Triệu Ngọc luôn quản lý rất chặt, Bàn Đại Hải nói là sản phẩm của công ty Đằng Phi, thì chất lượng đúng là không phải hoài nghi.

Xem ra nguyên nhân rốt cuộc vẫn là không chịu nổi sức nặng.

Công ty Đằng Phi cuối năm ngoài cơ bản hoàn thành cổ phần hóa, toàn bộ thôn dân của Liễu Gia Sơn đều trở thành cổ đông, theo phương án phân phối, Liễu Triệu Ngọc, Liễu Triệu Thi, Nguyễn Vĩ Đức, Phương Dịch Văn, nhưng "nguyên lão" được chia cổ phần nhiều hơn thôn dân bình thường, đương nhiên cũng chỉ là nhiều hơn tương đối thôi, đều do hội nghị thôn dân đồng ý.

Những người này cống hiến lớn cho sự phát triển cao cốc của công ty, thêm một chút cổ phần cũng là chuyện đương nhiên.

Sau khi hoàn thành cổ phần, chủ tịch Liễu Tấn Văn tuổi ngoài bảy mươi đã hoàn toàn rút lui, đem công ty Đằng Phi và chức chủ tịch cùng bí thư chi bộ Liễu Gia Sơn giao cả cho Liễu Triệu Ngọc, coi như là công thành thân thoái rồi.

Trong lúc giao bán, thành lập cả hội giám sát, nằm ngoài dự liệu là bác bảy Liễu Tấn Bình, cũng chính là cha của Tiểu Thanh, đảm nhiệm chủ tịch hội giám sát, phụ trách trong trách giám sát vận hành của công ty Đằng Phi.

Sở dĩ tuyển cử Liễu Tấn Bình làm chủ tịch, quan trọng là vì Tiểu Thanh đầu tư cực lớn ở công ty Đằng Phi, thêm vào thành lập khu công nghiệp Đằng Phi ở Đại Ninh, hiện giờ Tiểu Thanh sở hữu gần hai mươi phần trăm cổ phần công ty rồi, là cổ đông lớn nhất. Cấp cho Liễu Tấn Binh vinh dự này là cũng nên.

Đối với việc bác bảy làm chủ tịch giám sát, Liễu Tuấn kỳ thực cũng rất tán đồng.

Bác bảy là người tốt bụng, chỉ thiếu tri thức chuyên nghiệp giám sát xí nghiệp hiện đại, ở vị trí này sợ rằng không đảm nhiệm nổi, nhưng chuyện nội bộ công ty Đằng Phi nếu bác năm và anh Triệu Ngọc đều đồng ý rồi, lại là mọi người tuyển cử ra, y cũng không tiện nhúng tay vào.

Cũng may là Liễu Triệu Ngọc công tư phân minh, công ty Đằng Phi tổng tài sản hơn 7 tỷ, giao cho hắn quản lý cũng có thể yên tâm.

Đám Hắc Tử đã tới, Liễu Tuấn liền không vội vào phòng, mời khách ngồi ở chòi nghì trong vườn hoa, thím Lương liền cấp tốc vào phòng lấy đếm bông ra lót trên ghế đá cho Xảo Nhi. Giúp việc cũng mang hoa quả bánh trái và đồ pha trà lên cho khách.

Hắc Tử đích thân pha trà.

Khoảng thời gian này Xảo Nhi an tâm dưỡng thai, chuyện trong công ty đều giao cho đám Hắc Tử quản lý.

Hắc Tử giữ quy củ, mỗi tuần ít nhất một lần đích thân tới báo cáo một lần, bình thường mỗi ngày báo cáo trong điện thoại một lần, tuyệt đối không hàm hồ.

Hôm nay nghe nói Liễu Tuấn tới đây, liền hạn Bàn Đại Hải cùng tới nhà, mọi người tụ họp.

- Tuấn thiếu gia, sắp làm cha rồi, cảm giác rất thích hả?

Hắc Tử luôn nghiêm nghị, cũng trêu chọc Liễu Tuấn.

- Đương nhiên, chỉ cho anh đẻ hết đứa này tới đứa khác, hết con trai tới con gái, không cho em để một đứa à?
Liễu Tuấn tâm tình cực tốt, cười đáp lại.

Hắc Tử nhìn sang Thạch Tú Lệ, cười ha hả.

- Này đừng có nhìn em, chỉ hai đứa là đủ rồi. Còn muốn đẻ thêm thì anh mà tìm người khác.
Thạch Tú Lệ lườm hắn một cái, làm ra chiều nổi giận.

Mọi người đều cười lớn.

Hắc Tử và Thạch Tú Lệ cực kỳ mặn nồng, chưa từng ra ngoài trêu hoa ghẹo cỏ, hơn xa loại "đại sắc ma" như Bàn Đại Hải, ngay Liễu phó thư ký cũng tự hổ thẹn không bằng.

- Đại Hải, anh cũng không ít tuổi nữa đâu, tìm vợ kết hôn thành gia thất đi chứ, đừng để tới lúc muốn sinh con cũng chẳng sinh nổi nữa.

Liễu Tuấn lại nói với Bàn Đại Hải.

Bàn Đại Hải giơ hai ngón tay múp míp lên, há miệng cười lớn:
- Chơi thêm hai năm nữa, hai năm sau sẽ kết hôn.

Liễu Tuấn lắc đầu.

Y biết hiện giờ Đại Hải tiến quân vào nghề điện ảnh, phim ảnh và truyền hình đều có, cô gái nhỏ xinh đẹp trong tay nhiều không đếm xuể, nhìn hoa cả mắt, đúng là khó mà quyết tâm kết hôn được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui