Chuyện cá nhân tiên tiến hoạt động chi giáo của Long Diễm Lệ không ngờ bị hỏng, Long Diễm Lệ khóc suốt một đêm, cuối cùng không kìm được tới huyện ủy tìm Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn hoàn toàn không biết có chuyện này.
Phan Tri Nhân thấy Long Diễm Lệ hai mắt sưng đó, chẳng hề trang điểm che đi, cứ vội vã như vậy chạy tới muốn gặp Liễu bí thư, không khỏi cau mày lại.
Phan Tri Nhân đã gặp Long Diễm Lệ hai lần, biết cô gái quyến rũ này là bạn học của Liễu bí thư, cũng biết chuyện "ghen tuông" ở trường Thủy Lợi, khiến cho Liễu Tuấn và Quan phó tỉnh trưởng thế không đội trời chung, cũng là vì cô.
Hiện giờ Long Diễm Lệ bộ dạng thế này tới tìm tận cửa, không biết có bao nhiêu người ở huyện ủy nhìn thấy, ai biết lại có bao nhiều lời mát mẻ nói kháy sau lưng nữa.
Tuy thế Phan Tri Nhân chỉ hơi cau mày một chút liền tươi cười tiếp đón Long Diễm Lệ.
Thực sự, Phan Tri Nhân cũng không hiểu giữa Long Diễm Lệ và Liễu Tuấn có "quan hệ" gì.
- À cô giáo Long, cô đợi một chút, Liễu bí thư đang nói chuyện với người khác.
Long Diễm Lệ vừa nghe thế, nước mắt lại rơi xuống, cứ như bị oan ức tày trời.
Phan Tri Nhân lại cau mày, không nhịn được khẽ nhắc nhở:
- Cô giáo Long, nơi đây là cơ quan nhà nước.
Ý tứ của câu này là, nếu như cô có "quan hệ" với Liễu bí thư, thì phải giữ gìn hình tượng cho Liễu bí thư, khóc lóc sướt mướt ở chỗ này sẽ bị người ta nắm thóp. Nếu như cô hoàn toàn không có "quan hệ" gì với Liễu bí thư, thì càng không nên khóc ở đây, ai nợ cô cái gì sao? Đến cầu xin lãnh đạo, vừa mới tới làm lãnh đạo "phát ngán" là không được rồi.
Long Diễm Lệ vội lấy khăn tay ra lau sạch nước mắt, nhưng vẻ mặt vẫn rất ủy khuất.
Phan Tri Nhân nhìn đồng hồ nói:
- Cô ngồi đi, hẳn là sắp nói chuyện xong rồi.
Phan Tri Nhân biết phong cách làm việc của Liễu Tuấn, nói chuyện với cấp dưới, thời gian không dài lắm, bình thường chỉ bàn công tác, nói xong là mời đi, chỉ có khi làm công tác tư tưởng thời gian mới lâu hơn một chút.
Bất quá thường thường người được "làm công tác tư tưởng" là đã sắp mất đi sự tín nhiệm của lãnh đạo rồi, ở quan trường, phải là cấp dưới giải quyết khó khăn chia sẽ lo lắng, nghĩ cách làm lãnh đạo vui, khi nào tới lượt lãnh đạo phải làm cho anh vui chứ?
Phan Tri Nhân dự đoán không sai, ước chừng hai ba phút sau, cửa phòng làm việc mở ra, hai người phục trách của cục nhân sự mỉm cười đi ra, gật đầu với Phan Tri Nhân, ánh mắt liếc qua người Long Diễm Lệ, không lộ ra chút thái độ nào liền đi luôn.
Cô gái xinh đẹp tới tìm lãnh đạo, không nên nhìn nhiều thì tốt hơn.
Phan Tri Nhân tiến vào phòng làm việc nói:
- Liễu bí thư, cô giáo Long diễm lệ ở bên ngoài.
Liễu Tuấn tựa hồ tâm tình không tệ, có thể vừa rối nói chuyện khá thuận lợi, nghe vậy liền cười nói:
- À, mời cô ấy vào đi.
Phan Tri Nhân vừa mới đóng cửa phòng vào, nước mắt của Long Diễm Lệ đã tràn ra như xuối, cũng chẳng ngồi, cứ xoắn hai tay cúi đầu đứng giữa phòng làm việc, dáng vẻ hết sức tủi thân.
Liễu Tuấn không khỏi kinh hãi.
Phải nói Liễu Tuấn ít nhiều được xem như là hiểu tính cách của Long Diễm Lệ, đó là một cô gái rất hoạt bát thoáng đạt, có lẽ khi ở đại học tác phong cá nhân không chừng mực cho lắm, đó cũng vì bị ảnh hưởng của trào lưu thời đại, một cô gái trẻ hơn hai mươi, liệu mấy ai không bị ảnh hưởng? Nói ra cũng không phải đáng trách.
Trừ điều đó ra, Long Diễm Lệ có thể coi là một cô gái không tệ, dù khi đấu với cha con Kinh Lương - Kinh Vô Úy, gặp phải áp lực cực lớn, cũng chưa bao giờ khóc trước mặt Liễu Tuấn như vậy.
Liễu Tuấn vội đứng dậy hỏi:
- Làm sao thế?
Long Diễm Lệ nghẹn ngào kể ra.
- Ha ha ha, thì ra là như thế, chuyện nhỏ.
Liễu Tuấn thở phào.
- Hả?
Long Diễm Lệ thiếu chút nữa tức tới ngất xỉu.
Còn cho rằng Liễu Tuấn là hảo hán trọng tình trọng nghĩa, không ngờ lại không tim không phổi như thế, ỷ có người cha tốt, tuổi còn trẻ đã làm huyện ủy phó thư ký, liền không coi chuyện của người dân thường ra gì nữa rồi.
Liễu Tuấn thu lại nụ cười, nói:
- Tôi nói chuyện nhỏ là chuyện nhỏ!
Long Diễm Lệ tức thì bị câu nói hết sức chắc chắn này của Liễu Tuấn "trấn áp", ngừng khóc ngẩng đầu lên nhìn Liễu Tuấn.
Kỳ thực câu nói này có chắc chắn hay không không quan trọng, căn cứ vào kinh nghiệm của Liễu Tuấn, khi các cô gái rơi nước mắt, hoặc là người khóc cùng cô ấy, hoặc ngươi trấn áp cô ấy! Nếu như muốn mềm mỏng làm công tác tư tưởng, thì có pha hai chum nước trà cũng không đủ thấm cổ họng mà nói đâu.
Liễu Tuấn không đợi cho Long Diễm Lệ có phản ứng, đã ngồi thẳng xuống ghế sô pha, nói:
- Ngồi xuống đi, nói cho kỹ một chút, có chuyện gì?
Long Diễm Lệ bị "mắng" lập tức trở nên vô cùng ngoan ngoãn, cúi đầu ngồi xuống.
Khí trời nóng nực, Long Diễm Lệ mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay, vừa ngồi xuống bộ ngực lớn liền hiện ra vô cùng nổi bật, từ khe áo lộ ra đường ren của chiếc áo lót và một khe vú thật sâu.
Liễu nha nội phải chuyển dời ánh mắt đi.
Về tư tường thì Liễu Tuấn có thể kháng cự được sức quyến rũ này, nhưng chỉ sợ thân thể trẻ trung chưa chắc đã nghe lời.
- Bọn họ nói mình khi còn học ở trường Thủy Lợi, biểu hiện không tốt, tác phong có vấn đề, nên không phù hợp với điều kiện bình chọn cá nhân xuất sắc.
Long Diễm Lệ ấp a ấp úng nói, không ngừng liếc mắt nhìn sắc mặt của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn không hề tức giận:
- Hắc, bọn họ là ai vậy?
Long Diễm Lệ nói:
- Chính là người của giáo ủy.
Liễu Tuấn hỏi:
- Là giáo ủy huyện à?
- Ừ, là bọn họ thông báo cho mình biết.
Long Diễm Lệ chỉ là một giáo viên bình thường ở Thất Lĩnh Trùng, chỉ có thể tiếp xúc được với cấp bậc giáo ủy huyện của huyện, nhưng Liễu Tuấn biết vấn đề không phát sinh ra ở đó.
*** Giáo ủy: Tên đầy đủ ủy ban giáo dục về sau Chu Dung Cơ (1998-2003) lên làm thủ tưởng đã đổi tên gọi là bộ giáo dục, tương ứng ở cấp tỉnh gọi là sở giáo dục, thị/huyện gọi là cục giáo dục. Lúc này năm 1993 nên vẫn gọi là giáo ủy.
Đừng nói giáo ủy huyện, cả huyện Ninh Bắc này, sợ rằng không có ai dám làm khó Long Diễm Lệ trong vấn đề ấy.
Muốn tự chuốc lấy phiền phức cũng không phải làm như vậy.
- Bạn đợi một chút, để tôi gọi điện thoại hỏi xem.
Liễu Tuấn nói rồi đứng dậy tới bàn làm việc gọi điện.
Nghe Liễu Tuấn nói, trong mắt Long Diễm Lệ lại nổi lên một tia hi vọng, vốn tưởng Liễu Tuấn sớm biết việc này, nhưng bỏ mặc không quan tâm, thì ra y không biết gì cả.
Liễu Tuấn có một đặc điểm, đó là trí nhớ rất tốt, có điều cũng chỉ có thể nhớ được số điện thoại nhà và phòng làm việc của cấp dưới trực tiếp và mấy vị lãnh đạo phó huyện, còn các cán bộ phụ trách các ban ngành phân quản, khó mà nhớ hết được.
Liễu Tuấn gọi điện tới cho chủ nhiệm Tiễn Bình.
- A lô, vị nào đấy?
Tiễu Bình chính đang ở phòng làm việc.
- Tiễn chủ nhiệm à? Tôi là Liễu Tuấn.
- A là Liễu bí thư, xin chào xin chào, Liễu bí thư có chỉ thị gì ạ?
Tiễn Bình không ngờ rằng Liễu Tuấn có thể đích thân gọi điện thoại cho mình, kích động tới mức nói không ra đầu ra đuôi nữa, lại còn khom lưng cúi đầu trước điện thoại. Đương nhiên, rất nhanh chóng ý thức được Liễu bí thư không ở trước mặt, có điều vẫn cứ đứng nghe điện thoại, không hề ngồi xuống.
- Năm ngoái đoàn tỉnh ủy tổ chức hoạt động chi giáo Tiễn chủ nhiệm có biết chứ? Thất Lĩnh Trùng ở huyện chúng ta cũng được phân phối mấy sinh viên đại học, trong đó có một nữ sinh tên là Long Diễm Lệ, là cá nhân tiên tiên của hoạt động chi giáo lần này ở huyện chúng ta, Tiễn chủ nhiệm biết chuyện này chứ?
Liễu Tuấn nói với ngữ khí rất ôn hòa, có điều nghe vào trong tai Tiễn chủ nhiệm, lại thấy đầu óc ong ong.
Chuyện này Tiễn chủ nhiệm nếu không biết thì có khác gì kẻ đần độn.
Tiễn chủ nhiệm bắt đầu lau mồ hôi:
- Vâng, vâng Liễu bí thư, tôi ...tôi có biết một chút.
Liễu Tuấn không nói nữa, đợi Tiễn chủ nhiệm giải thích.
Tiễn Bình lắp ba lắp bắp giải thích:
- Là thế này thưa Liễu bí thư, tài liệu của đồng chí Long Diễm Lệ chúng tôi sớm đã đưa lên giáo ủy thành phố rồi, mấy ngày trước có câu trả lời, bởi vì trường Thủy Lợi... Vâng... Vâng nhận xét về cô giáo Long không được có lợi lắm, cho nêb... Cho nên giáo ủy tỉnh ...
Liễu Tuấn hỏi một câu:
- Người của giáo ủy thành phố nói?
- À, vâng là người bên đó nói, cụ thể là ban nào thì giáo ủy huyện chúng tôi.. Chúng tôi không biết rõ lắm.
- Ừm.
Thái độ của Liễu Tuấn không rõ ràng.
Tức thì áp lực lên Tiễn chủ nhiệm tăng vọt, vội vàng nói:
- Hay là, Liễu bí thư, để giáo ủy huyện cố gắng....
Tuy nói là giáo ủy tình gạt bỏ, nhưng Tiễn chủ nhiệm vẫn cảm thấy mình không làm tròn chức trách, ít nhất cũng không ra sức tranh đấu, vì sao huyện Ninh Bắc chúng tôi chỉ báo lên một cá nhân tiên tiến, mà lại gạt bỏ.
Đương nhiên, cô giáo Long có "quan hệ mật thiết" với Liễu bí thư hay không cũng không thể mang lên mà nói được.
Chuyện này, nếu Liễu bí thư đã hỏi tới, Tiễn chủ nhiệm phải đem hết sức ra tranh thù, lần trước vị chuyện chặn tiền phát cho trường học ở Thất Lĩnh Trùng, giáo ủy huyện và bản thân đã để lại ấn tượng không tốt trong lòng Liễu bí thư rồi, hiện giờ lại để xảy ra chuyện thế này, chẳng phải giáo ủy huyện cố ý gây sự với Liễu bí thư sao?
Tiễn chủ nhiệm không có lá gan lớn như vậy.
- Được rồi, đồng chí hỏi một chút cũng được, thế nào cũng phải có lý do để người ta phục chứ.
Nghĩ một chút, Liễu Tuấn lại thêm vào một câu:
- Tiễn chủ nhiệm cũng không cần quá cố gắng, hỏi rõ nguyên nhân là được rồi.
- Dạ, vâng vâng, tôi sẽ tới giáo ủy thành phố ngay, xin Liễu bí thư yên tâm.
Tiễ Bình trong lúc đó không hiểu Liễu bí thư rốt cuộc "làm cho ra vẻ" hay là thực sự không để ý lắm tới chuyện này, nhưng cứ phải biểu hiện rõ quyết tâm trước cái đã, có thái độ tốt với chuyện mà lãnh đạo chú ý, thế nào cũng không hại gì.
Liễu Tuấn đặt điện thoại xuống, đi về ghế sô pha, nói với Long Diễm Lệ:
- Diễm Lệ, chuyện này hẳn là có chút hiểu lầm ở bên trong, bàn không cần lo lắng quá, thực ra cho dù không được bầu làm cá nhân tiên tiến cũng chẳng vấn đề gì, bạn là sinh viên tốt nghiệp trường chính quy, khẳng định sẽ được an bài một công việc tốt, không vào được cơ quan của Đại Ninh, thì vào cơ quan Bảo Châu.
Mắt Long Diễm Lệ tức thì sáng lên.
Cô không hiểu sức ảnh hưởng của Liễu Tuấn ở Bảo Châu lớn thế nào, nhưng biết anh rể của Liễu Tuấn chính là bí thư huyện ủy Hướng Dương, muốn an bài cho cô một vị trí tốt hẳn là không thành vấn đề.
Thế là lập tức tán gẫu với Liễu Tuấn, thấy Liễu Tuấn không có ý mời mình ở lại cùng ăn trưa, liên có chút lưu luyến tạm biệt.
Tiễn Long Diễm Lệ đi, Liễu Tuấn ngồi trở lại bàn làm việc, không ngờ khóe miệng lại hiện lên một nụ cười.