Trùng Sinh Chi Nha Nội

Nghe tiếng chuông cửa, Bạch Dương có ý khó chịu, không biết giờ này rồi còn có ai tới tìm, song vẫn khoác áo choàng ra mởi cửa, cô cố ý mặc như vậy để vị khách “không biết điều” kia khôn hồn thì về cho sớm.

Cửa vừa mới mở ra chưa kịp nhìn rõ là ai đã bị một cánh tay lớn kéo ập cả người Bạch Dương vào lòng, Bạch Dương không hề phòng bị người đó ôm gọn, nhưng Bạch Dương chỉ kinh hoàng trong chưa đầy một giây, cô nhận ra ngay được mùi vị trên người tiểu ngoan đồng.

Bạch Dương khẽ vịn tay đẩy Liễu Tuấn ra, vừa ngẩng đầu lên còn chưa kịp lên tiếng trách móc, đã bị tiểu ngoan cúi xuống hôn lên cánh môi đỏ mềm mại.

- Ưm...cậu điên rồi...
Bạch Dương giật bắn mình, hoảng hốt đẩy Liễu Tuấn ra, nhìn vội về phía cửa.

- Đừng lo, cửa đóng rồi.
Liễu Tuấn có "mưu đồ" sẵn mà đến, nên tất nhiên không thể quên đóng cửa được, có điều thật không hiểu người này vừa vào trong đã ôm ngay chị Bạch Dương vào lòng, thì đóng cửa thế nào, thật tài tình, xem ra người học võ từ nhỏ chân tay nhanh nhẹn đúng là có cái lợi.

Còn chưa đợi Bạch Dương kịp lấy lại tinh thần, tiểu ngoan đồng lại ôm ghì lấy tấm thân mềm mại, bốn cánh môi tìm tới nhau. Lần này thì Bạch Dương chỉ phản kháng mang tính tượng trưng rồi mau chóng khuất phục rồi, tiểu ngoan đồng đã quen đường thuộc lối mau chóng tìm được chiếc lưỡi nhỏ ướt át, quấn lấy một trận. Liễu Tuấn vốn định "đình chiến" để nhìn ngắm cho kỹ chị Bạch Dương lâu rồi chưa được gặp, không ngờ lưỡi vừa thu lại, bị chiếc lưới nhỏ của Bạch Dương đuổi sát phía sau, xem chừng Bạch Dương đã ngây ngất hoàn toàn phản ứng theo bản năng.

Liễu nha nội từ khách sạn Thu Thủy đi về đây, sau cuộc chiêu đãi mừng thăng chức của Liễu Triệu Ngọc, vốn người có sẵn hơi men rồi, giờ lại thêm phản ứng của chị Bạch Dương, tức thì "thú huyết sôi trào", ra sức mút lấy lưỡi của cô như đói khát giống như vừa xong chẳng phải y đi ăn tiệc mà đi đào đường vậy.

- Đáng ghét, làm gì mạnh thế, đau chết đi được. T
iểu ngoan đồng trong lúc kích động dùng sức quá mạnh, bị đôi nắm đấm nhỏ của chị Bạch Dương đánh như mưa lên người.

Tiểu ngoan đồng nhanh tay nắm lấy tay Bạch Dương, nhìn thẳng đôi mắt đen láy, dịu dàng nói:
- Không phải như vậy càng chứng minh, em yêu Dương Dương của mình thế nào sao?

Bạch Dương là cô gái được dạy dỗ tiêu chuẩn, tính cách khá e lệ, dù hai người đã tiến xa hơn nhiều những lời tình tứ âu yếm, vẫn không khỏi mặt đỏ bừng, hơi quay đầu đi không dám tiếp xúc với ánh mắt nóng bóng của tiểu ngoan đồng.

Một phen kịch liệt vận động vừa rồi, làm chiếc áo choàng của Bạch Dương rơi xuống đất lúc nào không hay, cô vốn chuẩn bị đi ngủ, nên trên người lúc này chỉ còn lại một bộ váy ngủ màu hồng nhạt, cổ áo trễ xuống, lộ ra một mảng ngực trắng muốt, đang phập phồng theo từng hơi thở.

Liễu nha nội nuốt nước bọt đánh ực. Chuyện này mà nhịn được, thì còn gì mà không nhịn được nữa.

Tất nhiên Liễu nha nội chẳng có lý do gì để phải nhịn cả, tức thì đặt tay lên đồi ngực chị Bạch Dương cách lớp y phục xoa nắn.

- Đừng ... Tiểu Tuấn...đợi chút đã...
Có điều có nam nhân nào đợi được vào lúc này? Tiểu ngoan đồng thì càng không, đôi tay thành thạo đã luồn qua vạt áo ngủ, lần mò cởi áo lót của chị Bạch Dương rồi.

Bạch Dương mặc áo lót đem riềm ren, càng làm nổi bật thêm làn da trắng nõn nà, cộng thêm áo ngủ màu hồng, quả thực đúng là "yêu tinh" hại người.

Liễu Tuấn giật mạnh áo lót của Bạch Dương ra, cúi đầu xuống ngậm lấy hạt anh đào đỏ hồng, vừa nhay vừa mút.
- A...

Bạch Dương mặt đỏ như lửa đốt, phát ra tiếng kêu như rên như khóc, biết lúc này không thể "chống cự" nổi nữa, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mặc cho tiểu ngoan đồng muốn làm gì thì làm.

Liễu nha nội miệng như đứa trẻ khát sữa lâu ngày, hai tay cũng chẳng hề rảnh rang, luồn ra sau lưng Bạch Dương từ lúc nào, vén lớn ngủ khống chế đôi bờ mông săn chắc hai tay ra sức bóp mạnh, miệng cúng dần dần trượt xuống dưới...

Bạch Dương ráng chiều đầy ráng hồng, hai tay đặt lên bờ vai rộng thở gấp liên tục.

Liễu nha nội vầy mò một trận, lại thành không còn kìm chế được trước, bế ngang thân thể đầy đặt gợi cảm của Bạch Dương lên, đi nhanh vào phòng ngủ, chị Bạch Dương hai tay quảng lên cổ tiểu ngoan đồng toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào cả.

Tiểu ngoan đồng vốn muốn "ném" Bạch Dương lên giường, không ngờ Bạch Dương ôm chặt lấy cổ không buông, làm cả hai người ngả lăn quay ra giường.

- Cậu đó, lần nào cũng cứ hung hăng như vậy.
Chị Bạch Dương bất mãn làu bàu.

Liễu Tuấn cười cười, rồi lập tức lại "hung dữ" nói:
- Không được phản kháng, chuyện này chị phải nghe theo em.

Bạch Dương vừa ngọt ngào lại vừa tức giận, lườm y một cái, rồi mặc cho tiểu ngoan đồng, giải trừ từng món chướng ngại vật một. Chẳng bao lâu sau Bạch Dương phát ra tiếng kêu khoái lạc tột cùng.
...
Thật lâu tiếng rên rỉ vô tận cuối cùng cũng dần dần lắng lại, Bạch Dương sau khi hít một hơi lấy sức, u oán nói:
- Tiểu Tuấn, cậu...cậu lần sau đừng có tàn nhẫn như vậy có được không, hành hạ làm người ta xương cốt đều tan hết cả ra rồi.

Tiểu ngoan đồng đúng là biết hành hạ người khác, chuyện đã xong một khoảng thời gian rồi, mà vẫn còn nằm trên người cô, miệng ngậm lấy nụ hoa vừa cắn vừa mút, không chịu yên thân một chút nào của, làm cho Bạch Dương trong lòng cứ ngứa ngáy, nhưng cảm giác thực sự tuyệt diệu không lời nào tả siết.

Liễu Tuấn nghe vậy ngẩng đầu dậy, đẩy người về phía trước, cùng Bạch Dương bốn mắt nhìn nhau.

Bạch Dương sau khi ân ái, gò mà tren khuôn mặt diễm lệ trắng mịn như ngọc vẫn còn hây hây đỏ, hai màng mi dài run run, trong đôi mặt đẹp chan chứa nhu tình, đẹp không sao có thể diễn tả thành lời, đẹp hơn bất kể lúc nào trước kia.

- Chị thật đẹp...
Tiểu ngoan đồng phát ra lời khen từ tận đáy lòng, trên mặt lộ ra vẻ tràn ngập yêu thương.

Bạch Dương liền nở một nụ cười duyên dáng, diễm lệ vô ngần như hoa xuân nở rột, đưa cánh tay thon thả ra quấn quanh cổ tiểu ngoan đồng, say đắm nhìn nam nhân trước mắt mình, khẽ cắn môi nói:
- Thật thế chứ?

Vào thời khắc đó, Bạch Dương cảm giác như mình trở về tuổi thanh xuân đôi tám, trong lòng chỉ có vui sướng hạnh phúc.

- Đương nhiên là thật rồi, chị là yêu tinh quyến rũ làm người ta mê mệt..

Liễu Tuấn không kìm được lại cúi xuống hôn lên cánh môi đỏ tươi căng mọng của Bạch Dương, một tay lại luồn ra sau, thuận theo bờ lưng trơn mịn , vuốt ve, rồi từng chút từng chút một di chuyển xuống dưới, mang theo quyến luyến mê đắm vô tận.

- Này...đừng phá quấy nữa...ư ư ...chúng ta nói chuyện tử tế một lúc đã ... Cậu, cậu thực sự quá cường tráng rồi...
Hôn nhau một hồi, Bạch Dương vội vàng dời đôi môi đi, nói với chút run sợ.

Đúng thế thật, có thể nguyên nhân bởi vì tiểu ngoan đồng tập võ từ nhỏ, cho nên thân thể cường tráng, tinh lực dư dả tới mức làm người ta phải "sợ hãi". Bạch Dương đã được lĩnh giáo quá rồi, nếu lúc này đây không mau nghĩ cách phấn tán sự chú ý của tiểu ngoan đồng không bao lâu, Liễu Tuấn sẽ lại hiên ngang khí thế như trước đó chưa hề có chuyện gì "tấn công" tới.

Nhìn thấy trong đôi mắt của Bạch Dương lộ ra vẻ mệt mỏi rã rời, Liễu nha nội trong lòng như sát muối, lập tức ngừng tiến thêm một bước nữa.

Xem ra quảng thời gian này đã làm bảo bối tâm can của liễu nha nội quá mệt mỏi rồi.

Khi ở huyện Ninh Bắc, Liễu Tuấn sao chịu để cho chị Bạch Dương phải vất vả như thế này.

Tay Liễu Tuấn từ phía lưng của Bạch Dương di chuyển lên khuôn mặt của cô, dịu dàng vuốt ve mái tóc đen nhánh xõa xuống hai vai, rồi lại âu yếm mân mê vành tay, đau lòng hết sức nói:
- Quãng thời gian này có phải là mệt lắm rồi không?

Bạch Dương giảu môi lên, gật đầu, tỏ ra vô cùng tủi thân.

- Đều tại cậu hết, nghĩ ra cái chủ ý không ra gì, làm người ta tới cái đơn vị quỷ quái này, mệt chết người đi được.

Liễu Tuấn rất là xấu hổ.

Khuyến khích Bạch Dương vào kỷ ủy tỉnh ủy, đúng là củ ý của Liễu Tuấn thật, nếu luận về năng lực bản thân, kinh nghiệp phá án phong phú, thì trong tất cả cán bộ cấp chính phó xử của cơ quan kỷ ủy tỉnh, người hơn Bạch Dương đếm không kể siết, nhưng bọn họ bất kể ai cũng không có được một hậu vững trãi vô cùng như Bạch Kiến Minh.

Điều Nghiêm Ngọc Thành muốn, không chỉ là thuận lợi điều tra vụ án này, mà quan trọng hơn nữa là đem toàn bộ quá trình phá án cùng với việc xử hậu quả về sau, đều phải chủ động nắm chắc trong tay, mượn sức của Bạch Kiến Minh, chỉ là một trong số những nước cờ cần phải đi.

Nhưng Bạch Dương chẳng phải vì Nghiêm Ngọc Thành mà đi tiếp nhận công việc khổ sai này, mọi điểu cô làm là vì tương lai của Liễu Tuấn.

Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài, bất kể là một người nào thất thế, đều sẽ tạo thành đả kích cực lớn cho tiền đồ của Liễu Tuấn, cho dù đứng đằng sau lưng Liễu tuấn không phải chỉ có hai vị đại lãi Nghiêm Liễu, nhưng dù sao bề ngoài, vẫn là hai vị đó hỗ trợ trực tiếp nhất.

Tiểu ngoan đồng gãi gãi đầu, nói:
- Chị, hay là em không làm huyện trưởng nữa, cũng điều luôn tới kỳ ủy tỉnh ủy cùng chị phối hợp, vẫn cứ làm trợ thủ cho chị như trước...

Bạch Dương lại khẽ mỉm cười, đưa ngón tay khẽ chỉ lên chóp mũi tiểu ngoan đồng, nói đầy yêu thương:
- Cậu có phần tâm ý này là được rồi, cứ kiến thiết thật tốt kinh tế của huyện Ninh Bắc đi, đó mới chính là thế mạnh của cậu. Liễu Tuấn cười gượng gạo, cũng tự biết rằng đề nghị của mình là không thể thực hiện được.

Thực tế thì bất kỳ ai cũng có thể tới điều tra vụ án này, chỉ có một mình Liễu Tuấn là không được, nếu con rể của Nghiêm Ngọc Thành xen vào, thì tất chất của sự việc đã hoàn toàn biến đổi rồi.

Chuyện tự chuốc lấy phiền phực không thể làm.

Thấy hai hàng lông mày Liễu Tuấn cau lại, Bạch Dương nhìn mà lòng xót xa, đưa tay ra xoa nhẹ lên trán tiểu ngoan đồng, khẽ cười nói:
- Không sao đâu, thật thì không thể giả, giả thì không thể thật, chị nhất định sẽ tra ra hai năm rõ mười vụ án này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui