Trùng Sinh Chi Nha Nội

- Huyện trưởng, tôi là Dịch Hàn đây.

Liễu Tuấn nhận đư điện thoại của Dịch Hàn ở trong phòng làm việc.

Từ sau khi tới công ty than Hưng Thịnh làm phó giám đốc, Dịch Hàn cũng được coi là thực sự bước vào quan trường, trước kia thỉnh thoảng còn vọt miệng gọi một câu "Liễu Tuấn", hiện giờ đã không còn phạm phải loại sai lầm cấp thấp này nữa, luôn mồm gọi huyện trưởng, không thấy ngượng mồm chút nào.

- Dịch Hàn, có chuyện gì thế?

Liễu Tuấn hỏi với vẻ hết sức tùy ý, không hề cố tỏ ra ôn hòa hay uy nghiêm, chỉ có trước mặt cấp dưới hoàn toàn tín nhiệm được, Liễu Tuấn mới tùy ý như thế.

- Vâng là thế này, ở bên viện kiểm soát gửi tới một kiến nghị, nói thị trấn Ngũ Lý Kiều có một mò than khai thác trộm, chủ mỏ họ Tôn, tên là Tôn Nguyên Hán, khai thác không giấy phép, yêu cầu chúng tôi điều tra tìm hiểu. Dịch Hàn nói trong điện thoại

Liễu Tuấn cau mày nói:
- Chuyện này hình như đâu thuộc phạm vi quản lý của công ty than Hưng Thịnh chứ?

- Vốn không phải do chúng tôi quản lý, viện kiếm sát phát kiến nghị là cho đội chấp pháp của cục giám sát an toàn huyện, bên cục giám sát liền chuyển cho chúng tôi, nói là mời chúng tôi châm chước xử lý.

- Vớ vẩn! Diền Hồng Quân làm cái trò gì thế? Đây là chuyện trong phạm vi quản lý của bọn họ, sao lại đẩy cho công ty than được?

Liễu Tuấn rất không vui.

Điền Hồng Quân là cục trưởng cục giám sát an toàn, ấn tượng của Liễu Tuấn với hắn luông không tốt, nhưng vì ổn định đội ngũ cán bộ, sau khi đóng cửa mỏ than nhỏ xong, tình uống an toàn mỏ than chuyển biến rất tốt, nên cũng để cho hắn ở vị trí đó, không ngờ hiện giờ tới lúc phải làm việc thì lại dây dưa đùn đẩy.

Dịch Hàn thấy Liễu Tuấn nổi giận thì im thít.

Liễu Tuấn nói thẳng thừng:
- Hơn nữa, cho dù là cục giám sát an toàn đẩy cho công ty than, thì cũng phải là do Chung mơ hồ báo cáo cho tôi, sao lại đẩy anh ra hả?

Càng là người mình, Liễu Tuấn càng nói chuyện không giữ lại thể diện gì.

Dịch Hàn trán bắt đầu toát mồ hôi, ấp a ấp úng nói:
- Lão Chung nói, nói là..là...sợ huyện trưởng.

Liễu Tuấn không khỏi ngạc nhiên.

Lời như vậy cũng chỉ Chung mơ hồ mới nói ra được, mà cũng chỉ có dạng đầu đất như Dịch Hàn, mới đi "truyền lời" cho hắn.

- Chung mơ hồ nói thế là ý gì? Tôi là hổ ăn thịt người hả?
Liễu huyện trưởng dở khóc dở người.

Cấp dưới công khai nói với người khác là sợ mình, không biết là nên vui hay nên buồn nữa.

- Huyện trưởng, người viện kiếm sát phát hiện ra cái mỏ than lậu này, là thuộc khoa giám đốc điều tra của viện kiểm sát, tên là Dịch Ngọc Hoành, à cậu ấy là người trong cùng họ tộc của tôi.
Dịch Hàn liền thay đổi đề tài, nói dông dài giới thiệu người tên Dịch Ngọc Hoành kia.

- Cậu ấy ra ngoài thụ lý vụ án phát hiện ra mỏ than kia không có giấy phép, biện pháp an toàn gần như không có, tuy nhiên nghe Dịch Ngọc Hoành nói, chủ mọ than họ Tôn kia, có chút quan hệ thân thích với bí thư Mai Văn Hoa của thị trấn Ngũ Lý Kiều.

Nghe tới đó Liễu Tuấn nhíu mày.

Huyện ủy cuối năm ngoái hạ công văn đóng dấu đỏ cấm tư nhân khai thác than, toàn huyện tiến hành chỉnh đốn, không ngờ tên Tôn Nguyên Hán này lại dám chống lại, đối với loại hành vi này, Liễu Tuấn không có ý định dung thứ, mà không chỉ xuất phát từ việc cần thiết phải bảo vệ uy quyền của huyện ủy, còn có một phương diện khác, Liễu Tuấn cực kỳ căm ghét những mỏ thang lậu, coi thường sinh mạng của quần chúng.

Chuyện này vượt quá giới hạn cho phép của Liễu Tuấn.

Còn về phần Tôn Nguyên Hán và Mai Văn Hoa có quan hệ thân thích gì, Liễu Tuấn hoàn toàn không quan tâm, y không vì thế mà cố ý gì, cũng không vì thế mà ảnh hưởng tới cái nhìn về Mai Văn Hoa.

Đương nhiên tiền đề là Mai Văn Hoa phải tiến thoái trong việc này.

Liễu Tuấn làm chức huyện trưởng này, dù sao có khác biệt với huyện trưởng khác, ít nhất là không có toàn tính vụn vặt, đây cũng chính là vấn đề cách cục mà Nghiêm Ngọc Thành thường xuyên nói tới.

Liễu Tuấn căn dặn:
- Được, tôi biết rồi, Dịch Hàn, chuyện thế này về sau anh biết thì biết thôi, chuyện của ai, thì phải để người đó làm, đừng có kéo vào mình, đã hiếu chưa?

Đây cũng là đang dạy dỗ quy tắc quan trường cho Dịch Hàn, Liễu Tuấn hiểu tính cách của Dịch Hàn, cho nên tất nhiên không trách tội hắn, thế nhưng Dịch Hàn không thể tạo thành thói quen đó, dù sao về sau trên quan trường, Dịch Hàn không thể mãi cứ gặp được cấp trên như Liễu Tuấn được.

Dịch Hàn vâng dạ nghe theo.

Cúp điện thoại của Dịch Hàn, Liễu Tuấn bảo Phan Tri Nhân thông báo cho Điền Hồng Quân lập tức tới phòng làm việc của mình một chuyến.

Điền Hồng Quân nhận được thông báo của Phan Tri Nhân, sợ tới thiếu chút nữa làm đánh đổ cả chén trà, hình như mỗi một cán bộ trung tầng chưa từng tiếp xúc với Liễu Tuấn, nghe Liễu huyện trưởng gọi là có cái thái độ này.

Chủ nhiệm giáo ủy Tiễn Bình trước kia như thế.

Vừa rồi Dịch Hàn càng nói rõ ràng cho biết, Chung Trường Sinh sợ y, giờ Điền Hồng Quân cũng giống hệt. Không phải là thủ đoạn chỉnh người của Liễu nha nội xuất thân nhập hóa, mà vì đồng chí huyện trưởng này quá "dị loại", ấn tượng trong lòng mọi người so với các lãnh đạo huyện khác quá khác biệt.

Khi Liễu Tuấn mới đến, mọi người đều cho rằng y chỉ là hạng công tử ăn chơi, chỉ biến tán gái, song một năm qua phát hiện ra hoàn toàn khác hẳn, đủ các thủ loại "nịnh nọt hối hộ" trên quan trường, hoàn toàn không có tác dụng. Đám Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý lớn gan dám "vuốt râu hùm", hiện giờ còn đang ở trong nhà giam kia kìa, chẳng biết tới ngày tháng năm nào mới được tự do.

Phòng làm việc của Liễu huyện trưởng, vừa vào cửa là nhìn thấy hình dáng rắn ròi mạnh mẽ, làm mọi người phải sinh khiếp sợ.

Tặng tiền không được, tặng gái không xong, vậy chỉ còn lại "tâng bốc" thôi, nhưng Liễu nha nội hoàn toàn không để ý tới trò đó, bất kể trên hội nghị lớn hay nhỏ, luôn nói rất rõ ràng, muốn tiến bộ? Mang thành tích ra đây.

Nếu ngươi mà muốn nịnh bở để được lọt vào mắt xanh của Liễu huyện trưởng thì sớm bỏ cái ý nghĩ đó đi.

Huống hồ Điều Hồng Minh tự biết rõ mình làm việc thế nào, sở dĩ còn có thể ngồi ở cái vị trí cục trưởng này, là bởi vì Liễu huyện trưởng nhất thời còn chưa nhớ tới hắn mà thôi, một khi để mắt tới phòng chừng là nguy rồi.

Nhưng huyện trưởng cho gọi, ngàn vạn lần không thể chậm trễ.

Không còn cách nào Điền Hồng Quân đành lấy tinh thần, chạy nước rút tới phòng làm việc của huyện trưởng, khi tới nơi đã thở hồng hộc, mồ hôi như tắm.

Phan Tri Nhân thấy cái bộ dạng này của hắn, thì cười thầm.

Tuy nói hiện giờ đang lưu hành phong cách thở hồng hộc tới gặp lãnh đạo, nhưng vị Điền cục trưởng này thái quá rồi, thở chắc khác gì cái cối xay gió.

Từ bãi đỗ xe tới phòng làm việc của huyện trưởng cùng lắm là mấy trăm mét, không đến mức thế chứ?

Phan Tri Nhân có lòng tốt nhắt nhở:
- Điền cục trưởng, tôi thấy cục trưởng hãy nghỉ ngơi trước đã, để thở đều rồi hãy vào.

Điền Hồng Quân nuốt nước bọt, lắp bắp khẩn cầu:
- Không, không, không, mong Phan khoa trưởng thông báo ...

Đùa à?

Thở đều rồi mới vào vậy tôi ra sức chạy tới đây làm cái quái gì chứ?

Đây mới là hiệu quả tôi cần đó.

Phan Tri Nhân nhắc nhở:
- Nhìn dáng vẻ này của cục trưởng, cho dù có vào, cũng không thể báo cáo được với huyện trưởng.

- Không... không sao cả đâu... sẽ... sẽ ổn ngay thôi...

Điền Hồng Quân thiếu chút nữa quỳ xuống lạy Phan Tri Nhân, trong lòng thì đã hỏi thăm ân cần từng vị nữ tính trong nhà họ Phan một lượt rồi.

Phan Tri Nhân lắc đầu, bất đắc dĩ đi thông báo cho Liễu Tuấn.

- Mời vào đi!

Liễu Tuấn nói rất uy nghiêm, có điều chữ "mời" lọt vào tai Điền Hồng Quân, cảm thấy ít nhiều dễ chịu hơn, nào biết Liễu huyện trưởng tốt nghiệp thạc sĩ, nên chú trọng văn minh lịch sự thôi, chứ chẳng phải có thiện cảm gì với Điền cục trưởng.

- Chào..chào huyện trưởng. Điền Hồng Quân đi vào phòng làm việc, trước tiên khom người hướng về phía Liễu Tuấn, thở hổn hển chào hỏi.

Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
- Chào Điền cục trưởng.

Điền Hồng Quân có chút bối rối, bởi vì trước kia hắn tới gặp lãnh đạo, chưa có ai chào hỏi hắn, cho dù là phó huyện trưởng thường vụ Thạch Trọng quan hệ với hắn khá tốt cũng chưa từng khách khí như thế, nhưng Liễu huyện trưởng khách khí như vậy lại làm cho Điều cục trưởng tim đập thon thót.

Không ổn rồi, có lãnh đạo nào mà lại khách khí với cấp dưới như vậy đâu.

- Chào huyện trưởng.

Trong lúc hoảng loạn, Điền Hồng Quân lại cúi chào Liễu Tuấn một lần nữa.

- Điền cục trưởng, nghe nói các đồng chí ở viện kiểm sát phát hiện ra mỏ than lậu ở thị trấn Ngũ Lý Kiều, chủ mỏ họ Tôn, tên là Tôn Nguyên Hán, có phải như vậy không?

Liễu Tuấn không bắt tay hắn, càng không cho ngồi, hỏi thẳng vào chuyện:

Đây là tác phong nhất quán của Liễu Tuấn, gặp cán bộ cấp dưới trong phòng làm việc, trước nay luân đi thẳng vào chuyện, không dông dài lung tung, chuyện nói xong là mời đi luôn, chớ có ở lại mà nịnh bợ tâng bốc.

- Vâng, đúng thế thưa huyện trưởng, đúng là có việc này.
Điền Hồng Quân thầm kêu khổ.

Kỳ thực việc này hắn sớm biết rồi, Tôn Nguyên Hán còn là khách quý trong nhà của hắn kia, nhận được kiến nghị của viện kiểm sát, hắn đã chửi tổ tiên mười tám đời Dịch Ngọc Hoành một lượt! Vốn hắn định đá quả bóng cho Chung mơ hồ, để Chung mơ hồ đi mà làm kẻ ác, ai ngờ người ta gặp chuyện lớn chẳng hề mơ hồ, đá thẳng quá bỏng cho huyện trưởng.

Đúng là tính toán sai lầm.

Càng không ngờ rằng một chuyện nhỏ như thế mà Liễu huyện trưởng lại đích thân hỏi tới.

- Nếu như đã biết thì vì sao lại không xử lý? Văn kiện huyện ủy phát đi chỉ để nhìn cho vui sao?
Giọng Liễu Tuấn trở nên nghiêm khắc, nhìn thăng vào Điều Hồng Quân.

- Vâng vâng, huyện trưởng, chúng tôi sẽ lập tức xử lý.

Điền Hồng Quân nào dám chơi đá bóng nữa, vội vâng vâng dạ dạ, cái gọi là giao tình với Tôn Nguyên Hán lúc này không còn giá trị gì nữa, lửa cháy ngang mày rồi, giải quyết nguy cơ rồi hãy nói.

Liễu Tuấn chậm rãi nói:
- Đồng chí Điền Hồng Quân, tôi cảm thấy phương thức làm việc của cục giám sát an toàn rất có vấn đề.

Người Điền Hồng Quân rõ ràng run lên một cái, sắc mặt trở nên nhợt nhạt.

- Tình hống này, theo lý mà nói các đồng chí phải nên chủ động đi phát hiện, phát hiện ra một cái là phải xử lý ngay, hiện giờ đợi cho các đồng chí viện kiểm sát nhắc nhở. Càng thái quá hơn nữa là viện kiếm sát đã phát ra kiến nghị chính thức, cục giám sát an toàn lại đẩy việc cho công ty than, đây rõ ràng là hành vi thiếu trách nhiệm.

- Vâng, vâng thưa huyện trưởng, là chúng tôi làm việc không tới nơi tới chốn, chúng tôi tiếp nhận phê bình của huyện trưởng, xin được làm kiểm điểm sâu sắc.

Liễu Tuấn khoát tay nói:
- Những lời thế này tôi không muốn nghe, đồng chí hãy lập trức trở về bố trí, làm một cuộc thanh tra lớn trong phạm vi toàn huyện, tuyết đối không cho phép mỏ than lậu nào hoạt động lại. Tôi cho đồng chí một tuần, một tuần sau tôi muốn nghe báo cáo chuyên đề của cục giám sát an toàn, nếu như sau khi thanh tra còn có mỏ than tự ý khai thác, tôi sẽ kiến nghị huyện ủy, đổi một người khác tới chủ trì công việc của cục giám sát an toàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui