Trùng Sinh Chi Nha Nội

Tình thế huyện Ninh Bắc hết sức tốt đẹp, các nơi đều có tin vui truyền đi.

Lúc ấy đồng chí Liễu Tuấn đang mở cuộc họp văn phòng huyện trưởng, thương thảo chuyện đại hổi biểu dương tổng kết cuối năm, mặc dù hiện giờ mới là trung tuần tháng mười một, nhưng chuẩn bị trước luôn là chuyện tốt.

Đang họp, thì Hầu chủ nhiệm của văn phòng huyện đột nhiên đẩy cửa phòng họp chạy vào, thở hổn hển, vẻ mặt vừa kích động vừa cổ quái, ánh mắt nhìn vị trí của Liễu Tuấn càng mập mờ, tựa hồ như đang né tránh ánh mắt của Liễu huyện trưởng.

- Hầu chủ nhiệm, xảy ra chuyện gì?
Liễu Tuấn hỏi, rất là ôn hòa.

Chính đang họp Hầu chủ nhiệm lại xông vào, tất nhiên là rất thất lễ, có điều Liễu Tuấn biết tính cách của Hẩu chủ nhiệm, nếu không phải có chuyện cực lớn, quyết không dám tự ý làm thế.

- À, huyện trưởng có một cú điện thoại khẩn cấp, cần huyện trưởng nhận.

Hầu chủ nhiệm không đợi cho hơi thở điều hòa, đã vội vàng nói:

Liễu Tuấn cau mày lại, nói:
- Không thể chuyển tới phòng hội nghị được sao?

- E rằng, e rằng không ổn, huyện trưởng cứ nên tới phòng làm việc nghe đi.

Hầu chủ nhiệm nói càng thêm lảng tránh:

Những phó huyện trưởng tham dự cuộc họp tức thì sắc mặt nghiêm nghị.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đã xảy ra chuyện lớn rồi, hơn nữa lại còn liên quan tới Liễu huyện trưởng, nếu không hầu chủ nhiệm sẽ không kiêng kỵ như thế.

Liễu Tuấn gật đầu, nói với các vị phó huyện trưởng:
- Hôm nay tới đây thôi, chuyện còn lại, ngày mai hãy xử lý.

Mọi người vội đồng loạt gật đầu.

Liễu Tuấn đứng dậy, thong thả đi ra ngoài phòng hội nghị, mọi người như vô ý tụt lại mấy bước, chỉ có Hầu chủ nhiệm theo sát, ghé vào bên tai Liễu Tuấn nói:
- Là, bí thư Diệp Xuân Lâm trên tỉnh gọi điện tới.

Liễu Tuấn hơi giật mình.

Diệp Xuân Lâm đích thân gọi điện thoại tới cho ý, chuyện này thực sự không hề tầm thường, mặc dù Diệp Xuân Lâm và cha y trước kia đều là đại tướng của Liêu hệ, nhưng không có qua lại riêng tư gì, Diệp Xuân Lâm tìm y, nhất định là chuyện công, chỉ có điều thực sự Liễu Tuấn nghĩ không ra, giữa Diệp Xuân Lâm và mình thì có chuyện công gì để mà trao đổi.

Cấp bậc giữa hai người chênh nhâu đâu chỉ một hai cấp.

Liễu Tuấn rảo bước đi vào phòng làm việc của Hầu chủ nhiệm, nhấc điện thoại lên.

Đoán chừng là Diệp Xuân Lâm vốn gọi điện thoại tới phòng làm việc của y, nhưng không may Liễu Tuấn đang họp, Phan Tri Nhân phụ trách ghi chép, phòng làm việc không có ai, Diệp Xuân Lâm mới gọi điện tới văn phòng chính phủ.

Liễu Tuấn nói rất vững vàng:
- Xin chào Diệp bí thư, tôi là Liễu Tuấn đây.

Hầu chủ nhiệm liền nhẹ nhàng ra ngoài khép cửa phòng lại, có điều cú điện thoại này đã đủ kinh động tới Hẩu chủ nhiệm rồi, không khỏi cảm thán, nha nội đúng là nha nội, đối diện với vị quan lớn quyền lực khuynh đảo một vùng như phó bí thư tỉnh ủy, mà thái độ vẫn thản nhiên, nếu đối lại là người khác, cho dù có cách điện thoại, chỉ sợ lưng cũng đã gập lại thành 90 độ rồi.

- Liễu Tuấn này, đồng chí lập tức tới phòng làm việc của tôi một chuyến.
Diệp Xuân Lâm nói xong câu này, liền cúp điện thoại luôn.

Người này tính khí vốn không bình hòa cho lắm, lại đợi tới tận nửa ngày trời, may là Liễu Tuấn, chứ đổi lại là người khác, Diệp bí thư đã nổi cơn lôi đình rồi.

Liễu Tuấn ngẩn ra một lúc, nhất thời đúng là nghĩ không ra cú điện thoại này của Diệp Xuân Lâm có ý gì, hình như giữa y và tỉnh ủy đâu có dây dưa gì trực tiếp, cho dù có bị người khác tố cáo, thì theo trình tựu cũng phải là kỳ ủy thành phố gọi điện tìm y trước, hiện giờ không ngờ lại là Diệp Xuân Lâm gọi tới, hơn nữa chỉ nói vẻn vẹn có một câu, lại còn không để người khác chuyển thay, bắt buộc phải đích thân y nghe điện mới được.

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi.

Liễu Tuấn không vội xuất phát, trầm tư một lát rồi gọi điện cho Bạch Dương.

Khoảng thời gian này Bạch Dương rất hiếm khi ở phòng làm việc, thường xuyên ra ngoài đốc thúc điều tra.

"Vụ án gian lận trong hoạt động bình chọn cá nhân tiên tiến" đã vào thời điểm mấu chốt, nghe Bạch Dương nói sắp có được tiến triển mang tính đột phát, đã tra ra tình hình của mấy người gian lận trong vụ án này, những "quan lớn" ở tầng cấp cao hơn cũng sẽ mau chóng bị đưa ra ngoài ánh sáng.

Vì thuận tiện cho công việc, kịp thời trao đổi điều tra, kỷ ủy tỉnh đã phân phối cho những người phụ trách chủ yếu của tổ chuyên án điện thoại di động.

Giọng của Bạch Dương rất vui vẻ.

Khoảng thời gian này mọi người đều bận rộn, thời gian hai người gặp nhau không được nhiều, nhưng mỗi lần đều đầy tràn mật ngọt, hai bên đều có được sung sướng lớn nhất.

Chị Bạch Dương càng ngày càng quyến luyến tiểu ngoan đồng rồi.

- Chị, vụ án tiến triển thuận lợi chứ?
Liễu Tuấn bình thản hỏi tới chuyện vụ án.

Bạch Dương có vẻ hưng phấn:
- Ừ, không tệ lắm, sắp bắt được cá lớn rồi.

Liễu Tuấn hỏi:
- Cá lớn gì thế?

Bạch Dương không hề che dấu:
- Cổ Vinh.

Thực tế có rất nhiều tài liệu do Liễu Tuấn cùng cô thâm duyển, cung cấp cho cô một số ý kiến tham khảo, đầu óc Liễu nha nội linh hoạt, có thể phát hiện ra được những manh mối che dấu dưới biểu hiện bề ngoại. Hơn nữa chưa nói cái khác, chỉ cần sự ngọt ngào khi hai người tay nắm tay cùng đọc xem hồ sơ, đủ để làm cho công tác khô khan này trở nên tuyệt diệu vô cùng rồi.

Liễu Tuấn hơi kinh hãi:
- Cổ Vinh thực sự có dính líu sao?

- Đúng, theo tình huống hiện giờ nắm được, phân tích sơ bộ thì Cổ Vinh có vấn đề rất lớn, cái tên này giống hệt cậu, đều là hạng xấu xa.

Bạch Dương cười khúc kích trong điện thoại.

Liễu nha nội choáng luôn!

Thế nào mà chớp mắt một cái, Cổ Vinh và Liễu huyện trưởng đã ngang nhau rồi! Hơn nữa cùng là "hạng xấu xa", làm gì có cái lý đó.

- Em xấu như thế nào?
Liễu huyện trưởng cực kỳ bất mãn, bắt đầu làm loạn, nhất thời quên mất mục đích mình gọi điện cho Bạch Dương.

- Cậu còn không xấu à? Hừ.. Tên Cổ Vinh này lợi dụng quyền thế, uy hiếp những nữ sinh tham gia chi giáo phải... Hừm..
Ở bên kia điện thoại, chị Bạch Dương giảu cánh môi đỏ mê người lên.

Liễu nha nội lại lần nữa choáng váng.

Quả là không ngờ Cổ sở trưởng và Liễu huyện trưởng giống nhau thật.

Đương nhiên, Liễu huyện trưởng chưa từng dùng quyền thế uy hiếp nữ sinh! Về điềm này, có khác biệt về bản chất với Cổ sở trưởng.

Có điều trong lòng, chị Bạch Dương, cũng là "hạng xấu xa" giống nhau.

Ha ha ha, Bạch Dương đôi khi nói chuyện chẳng khác gì trẻ con.

Bất quá đó chỉ giới hạn ở trước mặt Liễu Tuấn mà thôi, còn với người khác, đồng chí Bạch Dương là chủ nhiệm phòng giám sát thứ nhất kỳ ủy tỉnh, quan lớn cấp phó sở, đoan trang tú mỹ, làm người ta không dám nhìn thẳng.

Liễu Tuấn hỏi:
- Nói như thế là sắp có đột phá toàn diện rồi?

- Đương nhiên!
Giọng nói của Bạch Dương có vài phần đắc ý!
- Xem tên đó ngoan cố được tới đâu! Chị không tin không tóm được cái đuôi hồ ly của bọn chúng.

Bạch Dương trước kia chưa từng có kinh nghiêm công tác ở các ban ngành có quyền lực, chuyến này lần đầu ra tay đã thắng lớn, chẳng trách khó che dấu được sự hưng phấn.

Liễu Tuấn cười hì hì:
- Vậy tốt rồi, xin chúc mừng Bạch chủ nhiệm.

Bạch Dương hé môi cười, hỏi:
- Này tiểu ngoan đồng, cậu đang làm cái gì thế? Không chịu làm việc nghiêm túc, trong giờ làm lại gọi điện cho chị tán gẫu làm gì?

Liễu Tuấn đột nhiên nhớ ra nguyên nhân mình gọi điện cho Bạch Dương, xem ra "ái tình" rất nguy hiểm, không cẩn thận một chút là làm hỏng chuyện chính.

Liễu Tuấn nói:
- À là thế này, bí thư Diệp Xuân Lâm vừa gọi điện thoại cho em, yếu cầu em lập tức tới phòng làm việc của đồng chí ấy ngay lập tức.

- Vậy sao cậu còn không mau đi đi, trò chuyện với chị làm cái gì?

Bạch Dương cả kinh, thầm nghĩ tiểu ngoan đồng sao lại không biết nặng nhẹ như vậy, trong tình huống khẩn cấp như vậy còn ung dung gọi điện thoại cho mình, người này thật đúng là không biết phải nói gì nữa.

- Vì em không biết người ta gọi em tới làm cái gì?
Liễu Tuấn rất bất mãn với sự "chậm hiểu" của chị Bạch Dương.

Bạch Dương cũng cau mày lại.

Đúng thế, chuyện này đúng là có chút kỳ lạ.

- Chị cũng không nghĩ ra vì sao, liệu có phải có người tố cáo cậu không?
Bạch Dương cũng không chắc chắn cho lắm.

- Cho dù là có kẻ tố cáo, thì cũng phải do Dung Bách Xuyên tìm em chứ, sao lại là Diệp Xuân Lâm?

- Ừ, chị cũng không hiểu nữa, cậu mau mau đi đi, đi lại biết rồi, tính khí của Diệp bí thư không tốt lắm, cậu đứng có đấu khẩu với người ta.
Bạch Dương đặc biệt nhắc nhở Liễu Tuấn một câu.

Cô hiểu rất rõ cái tính xấu của tiểu ngoan đầu, bình thường rất lịch sự, rất dễ nói chuyện, nhưng lỡ mà đụng vào "vảy ngược" của y, thì bất kể là ai, có là ông trời chăng nữa cũng đấu lại hết.

- Chị yên tâm, nếu lãnh đạo muốn phê bình thì cứ thoải mái, em coi như gió thổi bên tai là được, giống như trước kia chị phê bình em ấy.
Liễu tuấn cười nói, vẫn tỏ ra rất thoải mái.

Bạch Dương thì hơi sốt ruột rồi:
- Đi mau đi, đừng có quậy nữa, mau lên!

Dám cho lãnh đạo phải đợi, chỉ có tiểu ngoan đồng mới dám làm.

- Được em đi ngay.

Liễu Tuấn cúp điện thoại, ra ngoài gọi Vương Á và Phan Tri Nhân tới, đi cái xe Santana rách nát, tới thẳng tỉnh thành.

Khu văn phòng tỉnh ủy được ẩn dưới một vùng cây xanh tươi, thỉnh thoảng lộ ra góc tòa nhà đan xen giữa hai màu đen trắng, rất uy nghiêm thần bí.

Mấy tiếng sau, Liễu Tuấn đã xuất hiện ở phòng làm việc của Diệp Xuân Lâm.

Thư ký của Diệp Xuân Lâm vẫn là người cũ, họ Trần, dù Liễu Tuấn qua lại không nhiều, thấy y tới, nặn ra nụ cười chào hỏi:
- Liễu huyện trưởng tới rồi.

Tim Liễu Tuấn lại giật thót một cái, chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn thật rồi?

Bởi vì thư ký chuyên chức của lãnh đạo tỉnh ủy, ai chẳng là nhân vật lợi hại khôn khéo, thường ngày nếu thấy Liễu Tuấn, là tươi cười chào hỏi, chân thành không để đâu cho hết, nào giống như hiện giờ, chỉ hơi nhếch mép lên một chút mà thôi?

- Xin chào Trần xử trưởng.
Liễu Tuấn mỉm cười chào hỏi.

Trần thư ký tuổi khá trẻ, hiện giờ là cấp chính xử, có điều theo Diệp Xuân Lâm vài năm nữa, sớm muộn gì cũng lên tới chức phó sở.

- Xin Liễu huyện trưởng đợi một lát, tôi đi thông báo một tiếng đã.

- Cám ơn!
Mặt Liễu Tuấn vẫn không có chút xao động nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui