Trùng Sinh Chi Nha Nội

Giải Anh và Nguyễn Bích Tú ngồi ở phòng khách hàn huyên, hai bà thông gia đã lâu chưa gặp nhau, cho dù thường xuyên liên lạc, cũng thường gửi đặc sản bản địa cho đối phương, nhưng dù sao vẫn không được thân thiết như gặp mặt.

Bất quá lần này không khí ít nhiều có chút gượng gạo.

Đương nhiên, trong lòng mỗi người đều có vết gợn mà.

Nghiêm Phi vì lễ tiết, luôn ở một bên bầu bạn, nhưng rõ ràng là đứng ngồi không yên.

Giải Anh và Nguyễn Bích Tú không biết phải an ủi cô như thế nào.

Cô bé này ngây thở thì ngây thơ thật, song gặp phải chuyện như vậy, ít nhiều có chút nổi giận, nhưng Nghiêm Phi ngoài nổi giận, lại cũng rất lo lắng, không biết cha mình sẽ giáo huấn Tiểu Tuấn như thế nào.

Nói gì thì nói Nghiêm Phi cũng rất thích Tiểu Tuấn mà.

Cuối cùng khi cửa thư phòng mở ra, Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài cùng xuống lầu, trên mặt không ngờ có chút vẻ vui mừng, mà Liễu Tuấn thì hiên ngang đi ở phía sau, không hề có chút dáng vẻ bị "chính đốn" gì cả.

Không biết tên tiểu tử này có bản lĩnh gì mà lại có thể "lừa" được hai vị đại lão?

Thấy Liễu Tuấn, Nghiêm Phi vui mừng gọi một tiếng chạy tới, nhưng mới được hai ba bước, đột nhiên ý thức được điều gì, lập tức dừng bước, đứng ngây ra đó, hay tay buông thóng, mười ngón tay siết chặt vào nhau tới trắng bệch, cánh môi hồng ướt mọng giảu lên, đôi mắt đen to tròn long lanh chớp chớp, nước mắt lăn qua gò má như chuỗi hạt đứt giây.

Liễu Tuấn tức thì đau lòng, chẳng đề ý gì tới lễ phép nữa, chen qua người hai vị đại lão, ba chân bốn cẳng chạy tới trước mặt Nghiêm Phi, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dịu dàng an ủi:
- Cô bé ngốc ơi, khóc cái gì chứ, toàn là giả hết, người ta vu cáo thôi, vừa rồi Diệp bí thư đã gọi điện tới, sở công an tỉnh giám định rồi, đó là ảnh giả do người ta ghép vào đấy.

- Thật chứ?
Nghiêm Phi cực kỳ vui sướng, tức thì ngẩng đầu lên, nước mắt trong suốt vẫn chảy, nhưng miệng lại nở nụ cười rực rỡ như hoa xuân.

- Đã bao giờ anh nói dối em chưa?
Liễu Tuấn xoa đầu cô, rồi đưa tay ra lau khô nước mắt trên mặt Nghiêm Phi.

- Ba.
Nghiêm Phi vẫn không yên tâm lắm, lên tiếng gọi Nghiêm Ngọc Thành.

Nghiêm Ngọc Thành mỉm cười gật đầu, đầy vẻ hiền từ.

"Chụt.." Nghiêm Phi hoàn toàn yên tâm rồi, sung sướng reo lên một tiếng, rồi ôm lấy cổ Liễu Tuấn, hôn lên má y một cái, làm Liễu nha nội cho dù mặt dày hơn thớt, cũng đỏ bừng mặt, trong lòng kêu hổ thẹn không thôi.

Giải Anh và Nguyễn Bính Tú đều thở phảo, bị động tác hết sức trẻ con của Nghiêm Phi, làm bật cười.

Giải Anh đẩy chén trà tới trước mặt Nguyễn Bích Tú, nói với chút áy náy:
- Bích Tú, nào, uống trà đi.

Vừa rồi mặc dù hai người đều cố ý né tránh đề tài này, nhưng dù sao Nguyễn Bích Tú có chút lo lắng, Giải Anh thì có chút trách móc, con gái nhà mình là đứa bé tốt nhường nào, Tiểu Tuấn thực sự không ra gì rồi.

Hiện giờ nghe nói là bị người khác vu cáo, Giải Anh ít nhiều có chút xấu hổ.

Trách nhầm người ta mà.

- Ba, chú Liễu, bọn họ vì sao lại vu cáo Tiểu Tuấn chứ? Sao lại bắt nạt người ta chứ? Thật xấu xa.
Nghiêm Phi kéo tay Liễu Tuấn đi tới bên ghế, tức giận cáo trạng với Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài, cô nàng đem toàn bộ ủy khuất vừa rồi vứt tới tận chín tầng trời rồi, chỉ còn biết kêu oan cho tình lang.

Nghiêm Ngọc Thành nghiêm túc gật đầu, nói:
- Bọn chúng đúng là kẻ xấu, con cứ yên tâm, ba và chú Liễu sẽ không bỏ qua cho bọn chúng.

Nghiêm Phi hải lòng mỉm cười, quay đầu nhìn Tiểu Tuấn, vui sướng vô cùng.

Liễu Tấn Tài nói với vợ:
- Bích Tú, chúng ta qua nhà số tám một chút đi.

Biệt thự số tám là nơi ở của Vũ Thu Hàn, trong thường ủy Vũ Thu Hàn xếp sau Quan Minh Kiệt, đứng thứ tám.

Liễu Tấn Tài với Nghiêm Ngọc Thành là thông gia, với Vũ Thu Hàn cũng là thông gia, tới đây tuy là theo lời mới của Nghiêm Ngọc Thành, nhưng theo lễ số vẫn phải tới thăm hỏi Vũ Thu Hàn, thuận tiện để thăm Liễu Yên.

Nguyễn Bích Tú gật đầu.

Liễu Tấn Tài lại nói:
- Tiểu Tuấn, Phi Phi, cùng đi nào!

Các quan lớn cấp tỉnh bộ qua lại với nhau ít nhiều phải chú ý, nhất là Vũ Thu Hàn và Liễu Tấn Tài thuộc phái hệ khác nhau, càng phải chú ý ảnh hưởng, mang theo Nghiêm Phi và Liễu Tuấn tới thăm hỏi, tỉnh chất tư nhân vô cùng rõ ràng, không ai nói gì được cả.

Dù sao giữa thông gia với nhau, không thể học theo Đại Vũ, ba lần qua cửa mà không vào.
*** Đại Vũ, vì trị thủy mà bôn ba khắp nơi, nhiều lần đi qua nhà mà không vào, cả khi vợ sinh con nghe thấy tiếng con khóc mà vẫn bận rộn không vào nhà thăm.

Mặc dù không có gọi điện thoại hẹn trước, nhưng Vũ Thu Hàn luôn có mặt ở nhà.

Liễu Tấn Tài đột nhiên tới tỉnh, lại không "phong tỏa tin tức", Vũ Thu Hàn biết tin, đoán Liễu Tấn Tài nhất định tới thăm, nên phải ở nhà đón.

- Chào Liễu tỉnh trưởng.

Vũ Thu Hàn vẫn y như cũ, không giỏi xã giao, khuôn mặt nghiêm nghị lộ ra nụ cười, bắt tay với Liễu Tấn Tài và Nguyễn Bích Tú, coi như hà đủ lễ số.

Biết được cha già về Đại Ninh, Liễu Yên và Vũ Thu Hàn cũng ở nhà đợi.

Sau khi kết hôn với Vũ Chính Hiên, công tác của Liễu Yên lại điều về Đại Ninh, làm ở cục tài chính.

- Ba, mẹ.
Liễu Yên nhìn thấy cha mẹ, hết sức vui mừng, nắm tay Nguyễn Bích Tú nước mắt không kìm được tràn ra, Vũ Chính Hiên đứng bên cạnh tay chân lóng ngóng, hai vợ chồng họ cực kỳ ân ái, Vũ Chính Hiên rất mực yêu thương Liễu Yên. Liễu Yên chân thật ngoan ngoãn, quan hệ với gì Bành cũng rất tốt, từ khi vào nhà họ Vũ, Liễu Yên không bị chút ủy khuất nào, nhưng xa cách cha mẹ lâu ngày, Liễu Yên không kìm được bật khóc.

Nguyễn Bích Tú vỗ tay con gái, vỗ về:
- Đứa con ngốc, đang yên lành lại khóc cái gì?

- Nào nào nào, Liễu tỉnh trưởng, bà thông gia, Tiểu Tuấn, Phi Phi, mau mời ngồi.
Gì Bành nhiệt tình chào hỏi.

Gọi Liễu Tấn Tài là "Liễu tỉnh trưởng", Nguyễn Bích Tú là "bà thông gia" là phát minh sáng tạo của gì Bành, kết quả Nguyễn Bích Tú cũng bị ảnh hưởng, gọi Vũ Thư Hàn là "Vũ bí thư", gọi gì Bành là "bà thông gia"

Huyên náo một hồi, mọi người phân chủ khách ngồi xuống, Vũ Chính Hiên và Liễu Yên làm phục vụ, pha trà rót nước cho mọi người.

Nghiêm Phi Phi ngó đông ngó tây hỏi:
- Gì Bành ơi, Viện Viện đâu rồi?

Cô và Vũ Viện Viện là bạn thân, lại còn cùng mua mấy gian hàng ở khu mua sắm Thiên Mã cho thuê, cũng được coi là bạn hợp tác rồi.

Gì Bành cũng tỏ ra kỳ quái:
- Ôi cái con bé điên điên khùng khùng đó, vừa mới rồi còn ở đây, sao thoáng một cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.

- Mẹ, lại đang nói xấu gì con đấy!
Vũ Viện Viện từ trong phòng mình đẩy cửa đi ra, gò má đỏ hồng, rất là hưng phấn.

- Phi Phi, Liễu Tuấn, hai người tới vừa đúng lúc, mau tới xem bộ y phục mới của tôi như thế nào? Chị Mộng Doanh mua từ thành phố Nam Phương gửi cho đấy.

Vũ Viện Viện vừa nói vừa quay một vòng tại chỗ, khoe bộ áo mới.

Thì ra là cô nàng vừa mới chạy vào phòng để thay quần áo.

Mua được y phục mới, vội mặc vào cho bạn thân xem, cũng là chuyện hợp lý, huống chi người bạn này lại còn là nhà thiết kế nổi tiếng, thì càng phải trưng cầu ý kiến chuyên gia rồi.

Liễu Tuấn và Vũ Viện Viện có thói quen trêu đùa nhau rồi, vốn định thuận miệng nói xấu mấy cau để đả kích sự tin tin của cô nàng, nhưng ngại trưởng bối ngồi bên không tiện nói bừa, nên chỉ gật đầu liên tục, khen ngợi luôn mồm, làm cho Vũ Viện Viện bị khen tới chóng mặt, hoài nghi có phải hôm nay miệng Liễu Tuấn có bôi mật ong hay không.

Nghiêm Phi thì dùng ảnh mắt của chuyên gia, đề xuất một số ý kiến nhỏ, ví dụ phải dùng khăn quàng màu gì, dùng túi ra sao cho hợp, nói chung là rất tán thưởng.

Có cô nàng chọc cười mọi người Vũ Viện Viện này, không khí được điều tiết, mọi người đều cười vui vẻ.

Liễu Tuấn hỏi:
- Này Viện Viện, cô và Lý Tử Hành thế nào rồi.

Vũ Viện Viện trợn mắt lên:
- Thế nào là thế nào? Vẫn như cũ!

Gì Bành đau đầu hết sức, gắt:
- Con bé này, không biết chừng mực gì, cả đời không lớn nổi. Chuyện người yêu cũng không chịu để tâm, mẹ thấy Tử Hành rất là được đấy.

Vũ Viện Viện không chịu nghe theo:
- Mẹ, con thấy mẹ bị Lý Tử Hành cho uống thuốc mê rồi à, sao cả ngày cứ nói tốt cho anh ta thế? Cứ như con gái mẹ không ai cần nữa, không gả đi được vậy.

Liễu Tuấn thì cảm thấy có chút hiều kỳ, hóa ra tên tiểu tử Lý Tử Hành, đã lọt vào mắt gì Bành, có hi vọng thành con rể nhà họ Vũ.

Đây đúng là một phát hiện mới.

Gì Bành giở khóc giở cười:
- Con bé này chỉ toàn nói nhăng nói cuội.

Nguyễn Bính Tú hỏi:
- Viện Viện năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

- Bằng tuổi với Tiểu Tuấn, ít hơn mấy tháng thôi, sắp hai mươi tử rồi. Con xem xem Tiểu Tuấn người ta đã là huyện trưởng rồi, cai quản chục vạn nhân khẩu, còn xem lại mình đi, cứ như đứa bé không bao giờ lớn vậy.

Gì Bành lại bắt đầu cằn nhằn:
- Mẹ, vậy mà mẹ cũng nói được à, Liễu Tuấn là đàn ông, phải ra sức lập nghiệp; con chỉ là một cô gái, phải hưởng thụ cuộc sống, giữa con và anh ta, không thể so bì được.

Vũ Viện Viện nói rất hùng hồn, chẳng chịu thua kém.

Gì Bành nghẹn họng không nói lên lời.

Liễu Tuấn nghìn Nghiêm Phi đầy yêu thương, cười nói:
- Lời này cùng có lý, Phi Phi nhà cháu, cũng là cô bé mãi mãi không lớn.

- Đúng đấy.
Vũ Viện Viện có đượng "chi viện" lại càng thêm tự đắc.

Vũ Thu Hàn hắng giọng một cái, trừng mắt nhìn Vũ Viện Viện, trách cô không biết lễ phép, Vũ Viện Viện liền lén lè lưỡi ra, không lên tiếng nữa.

- Liễu tỉnh trưởng, những bức ảnh kia, tổng đội kỹ thuật của sở đã xác nhận là ảnh ghép, anh hẳn là biết rồi chứ?
Vũ Thu Hàn hỏi Liễu Tấn Tài, không cố kỵ gì cả.

Tuy nói tỉnh ủy có điều lệ bảo mật, nhưng chuyện như thế này khó mà che dấu được, nhất là thời khắc mẫn cảm như hiện nay, tin tức giữa các thường ủy rất linh thông.

Liễu Tấn Tài gật đầu, sắc mặt có chút nghiêm trọng.

- Vụ án này, chừng sẽ do tỉnh làm, anh yên tâm đi, tôi sẽ đích thân đốc thúc.
Vũ Thu Hàn nói không nhiêu, nhưng xưa nay nói là giữ lời.

Liễu Tấn Tài mỉm cười nói:
- Được.

Ông hiểu tính cách của Vũ Thu Hàn, cũng không nói khách sáo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui