La cục trưởng của chi cục công an khu Thiên Mã đang cũng mấy chiến hữu đại chiến trên chiếu bài, Trương Đào cũng biết sở thích của La cục trưởng, tỉnh huồng bình thường sẽ biết đầu không đi quấy rầy cục trưởng đại nhân, có điều tình huống hiện giờ nằm ngoài sự khống chế của hắn, cú điện thoại này không gọi không được.
Trong đồn công an nho nhỏ ba vị nha nội ngồi hàng ngang, cùng một vị thường ủy chính hiệp tỉnh, đại biểu đại hội nhân dân toàn quốc. Đúng nói tới thẩm vấn, ngay cả nói cũng chẳng dám nói bừa.
Người có thể chọc vào mấy vị nha nội này không nhiều.
La cục trưởng lúc nhận được điện thoại rất tức giận, vì trước đó La cục trưởng số đen, thua không ít, vừa mới xoay chuyển được tình thế thì điện thoại của Trương Đào gọi đến.
Tên Trương Đào này thật quá tệ rồi.
Trương Đào báo cáo:
- Cục trưởng, có mấy người Nhật Bản, bị người ta đánh ở khách sạn Phù Dung.
La cục trưởng sắc mặt khó coi, quát:
- Đứa mù mắt nào lại dám đánh người Nhật? Cứ nhốt lại rồi hãy nói.
- Cục trưởng không được, người đánh là Liễu huyện trưởng huyện Ninh Bắc.
La cục trưởng kinh hãi, dù hắn chưa từng gặp mặt Liễu Tuấn, nhưng cũng đã nghe qua đại dại của Liễu nha nội.
Huyện trưởng hai mươi tư tuổi chỉ có một người mà thôi.
- Ngoài ra, công tử của Nghiêm bí thư và công tử của Đường thị trưởng đều ở cục, có cả Liễu chủ tịch của công ty Đằng Phi nữa, cục trưởng mau tới đây đi.
Trương Đào gấp tới độ giọng biến đổi.
La cục trưởng hít một hơi khí lạnh, cuống cuồng chạy ra ngoài, trên đường đi xô đổ hai cái ghế, nhưng chẳng hề bận tâm.
Khi La cục trưởng hớt hải chạy tới cục công ân, thì mấy vị nha nội và Liễu chủ tịch đang ngồi uống trả tán gẫu, Trương Đào đứng ở bên cạnh tươi cười phục vụ, La cục trưởng vội đi nhanh tới chào hỏi các vị nha nội.
Hàn huyên xong, La cục trưởng mời mấy vị nha nội và Liễu Triệu Ngọc và phòng làm việc của cục trưởng, dò hỏi:
- Liễu huyện trưởng, chuyện này...
Mấy tên tiểu quỷ tử kia đã bị đánh cho mặt mày bầm dập chờ kết quả ở trong cục, liên quan tới "bạn bè quốc tế", La cục trưởng cũng không dễ xử lý, muốn thảo luận cùng với mấy vị nha nội.
Liễu Tuấn cười nói:
- La cục trưởng, đồng chí vừa tối, trước tiên chớ vội hỏi chúng tôi. Nói thực, mấy chúng tôi cơ bản là nhân chứng, đánh người là người khác. Đồng chí trước tiên đi tìm hiểu qua tình hình, chúng ta mới nói chuyện nhé?
- A, vâng vâng, được.
Nghe lời này, La cục trưởng liền yên tâm hơn nửa, chỉ cần các nha nội không tham dự trực tiếp vào trong đó là chuyện dễ giải quyết hơn nhiều rồi, lập tức luôn miệng vâng dạ, rồi lại đích thân rót trà nước cho mấy vị xong mới xin lỗi đi ra ngoài.
La cục trưởng vừa đi ra, Trình Tân Kiến và Tiêu Kiếm đã vội vã tới nơi.
Đánh mấy tên tiểu quỷ tử, vào năm 94 đúng là một chuyện quan trọng, không thể xem thường, dù sao trung ương luôn hô hào "láng giềng thân thiện", mà tiểu quỷ tử ngang ngược quen rồi, cẩn thận một chút không có gì hại cả.
- Tiểu Tuấn, hôm nay tay lại ngứa ngáy đi đánh tiểu quỷ tử ả?
Trình Tân Kiến vừa mới vào cửa đã nói oang oang, rồi đưa mắt ra hiệu với Tiêu Kiếm.
Tiêu Kiếm hiểu ý, gật đầu với mấy người Liễu Tuấn đi ra ngoài, toàn bộ tình huống sự việc phải tìm hiểu rõ trước mới có cách ứng phó, mặc dù nói chi cục khu Thiên Mã không dám giở trò gì, nhưng thế nào người bên mình nên biết kỹ càng.
Liễu Tuấn cười nói:
- À chẳng đánh đấm gì, chỉ ném một chai bia quát mất câu thôi, còn công việc cụ thể đều bị người ta giành hết mất rồi, chả đến lượt em.
- Chậc chậc tiếc thật đấy nhỉ! Hay giờ tới tẩn bọn chúng một lượt cho bõ thèm cái?
Trình Tân Kiến lắc đầu thở dài.
Bọn Nghiêm Minh mổm cứ há hốc ra.
Người này đúng là phó cục trưởng cục công an thành phố sao?
Hình như đại ca xã hội đen cũng chẳng tàn nhẫn như vậy.
Kỳ thực lời này của Trình Tân Kiến chỉ là nói đùa mà thôi, có điều đã nói rõ một chuyện, đó là Trình cục trưởng tin vào Liễu nha nội trăm phần trăm, ở tình huống bình thường, nếu không đứng về phía có lý, Liễu Tuấn không tủy tiện ra tay, nếu đã ra tay thì ắt có chuẩn bị ứng phó về sau.
Thế là Trình Tân Kiến cũng ngồi xuống, Đường Thắng Châu rót trà, mọi người nói nói cười cười, như tán gẫu đem đầu đuôi câu chuyện kể ra.
- Thì ra là như thế, mấy tên tiểu quỷ tử này cũng quá láo toét rồi, đáng ăn đòn.
Trình Tân Kiến hầm hừ nói, mọi người đều bật cười.
Ước chừng nửa tiếng sau, La cục trưởng vội vã quay lại, sắc mặt rất khó coi, thấy Trình Tân Kiến, vội chào hỏi:
- Trình cục trưởng, anh cũng tới rồi.
- Sao thế lão La, chuyện có phiền toái à?
Trình Tân Kiến trừng con mắt trâu lên.
La cục trưởng trán đầy mồ hôi, lắp bắp nói:
- Thụy chủ nhiệm của văn phòng đối ngoại tỉnh chính phủ gọi điện tới, nói tổng lánh sự quán của Nhật Bản đóng ở thành phố Nam Phương đã đích thân gọi điện cho Trương tỉnh trưởng, đưa ra kháng nghị nghiêm trọng.
Hắn chỉ là một cục trưởng chi cục, hiện giờ chuyện kinh động tới cả tỉnh trưởng rồi, chẳng trách sợ toát mồ hôi lạnh.
- Kháng nghị cái mẹ gì?
Trình Tân Kiến đột nhiên vỗ rầm một cái lên bàn, nổi cơn lôi đình:
- Tiểu quỷ tử ở Đại Ninh phi lễ với cô gái trẻ tuổi ở nước ta, còn ra tay đánh người, mà bọn chúng lại thành có lý à? Tưởng giờ là năm 37 chắc? Đi, bắt mấy thằng khốn kiếp kia lại cho tôi, trước tiên cứ giam giữ vài ngày rồi hãy nói!
- Chuyện...chuyện này, Trình cục trưởng, tôi hãy là chúng ta tính ổn hỏa đã.
La cục trưởng mồ hôi như tắm:
- Thụy chủ nhiệm nói sẽ lập tức tới ngay! Còn yêu cầu chúng ta bắt giữ hung thủ người.
- Nhổ vào! Thụy Quốc Bình nó muốn làm hán gian đấy hả?
Trình Tân Kiến chửi bới làm La cục trưởng trợn mắt há mồm.
Sớm đã biết Trình Tân Kiến biệt danh "đại pháo" rồi, nhưng không ngờ lời gì cũng dám nói ra khỏi miệng. Thụy Quốc Bình tốt xấu gì cũng là cán bộ cấp chính sở, mà vị này lại nói người ta là "hán gian"!
- Anh Trình bình tĩnh chút nào! Đoán chừng một lát nữa sư phụ cũng tới thôi.
Liễu Tuấn cười khuyên can Trình Tân Kiến.
Nếu như tổng lãnh sự quán đã hỏi tới chuyện này, mà Trương Quang Minh cũng bị kinh động, thì Lương Quốc Cường khẳng định sẽ biết.
Bọn tiểu quỷ tử này, cứ hơi một tý là lấy "sự kiện ngoại giao" ra nói, không cần hỏi rõ trắng đen.
Trước tiên là đưa ra một cái kháng nghị nghiêm trọng, đó là vì nắm thóm được một số chính phủ địa phương sợ rước lấy "tranh chấp ngoại giao", luôn luôn nhượng bộ, mới dám leo lên đầu lên cổ.
Quả nhiên không nằm ngoại dự liệu của Liễu Tuấn, Thủy Quốc Bình và Lương Quốc Cường đều nối nhau tới nơi, chi cục công an khu Thiên Mã trở nên náo nhiệt vô cùng.
Thụy Quốc Bình tới rất gấp, trong điện thoại sai La cục trưởng bắt hung thủ đánh người xong là cúp điện thoại, hỏa tốc chạy tới, chẳng nghe La cục trưởng giải thích.
Thụy Quốc Bình bốn mươi mấy tuổi, gầy gò, có thể gọi là huynh đệ với Tôn Hữu Đạo, mang một cái kính to gọng đen, khuôn mặt sầm lại như sắp đổ mưa, vừa mới vào cửa chẳng hề hỏi chuyện như thế nào, vội đi thăm mấy người Nhật Bản trước, đổi sang vẻ mặt "thân thiết" tươi cười với "bạn bè Nhật Bản" hàn huyên xong lại trở mặt quát tháo La cục trưởng.
Lúc này nụ cười thân thiết đã không thấy chút nào nữa rồi:
- La cục trưởng, đồng chí làm ăn kiểu gì thế? Bạn bè Nhật Bản đầu tử ở tỉnh ta, mà thế nào ngay cả an toàn nhân thân cũng không được bảo đảm.
La cục trưởng tiếp tục lau mồ hôi.
Từ sau khi hắn quay về cục, hiểu rõ ràng tình huống, mồ hôi chưa lúc nào ngừng chảy.
- À Thụy chủ nhiệm, tình hình có hơi phức tạp...
- Có gì mà phức tạp? Hung thủ đâu? Bắt hết cả rồi chứ?
Thụy Quốc Bình rất bực mình.
- Đương sự hai bên đều ở trong cục, Thủy chủ nhiệm, xin qua đây nói chuyện.
Trước mặt người Nhật Bản, La cục trưởng tất nhiên không tiện tiết lộ thân phận mấy nha nội, Thụy Quốc Bình cũng là nhân vật lọc lõi rồi, thấy bộ dạng của La cục trưởng cũng đoán ra chuyện có khả năng không đơn giản. Nghe La cục trưởng nói cũng hiểu rõ rồi, chỉ là đương sự hai bên, chi cục công an không dám nhận định là "hung thủ đánh người"!
La cục trưởng dẫn Thụy Quốc Bình vào phòng làm việc của mình, giới thiệu thân phận của nhóm nha nội và Liễu Triệu Ngọc.
Cách làm của La cục trưởng rất hợp quy củ, chuyện mặc dù xảy ra ở khu vực quản lý của chi cục cảnh sát khu Thiên Mã, nhưng hai bên đương sự đều không dễ trêu chọc, mình cứ làm chân sai vặt đi, để các vị đại lão thương lượng với nhau là được rồi.
Hiển nhiên Thụy Quốc Bình không ngờ "hung thủ đánh người" dính líu tới mấy người này, lập tức lại đổi sang "nụ cười thân thiên" bắt tay chào hỏi đám người Liễu Tuấn.
Trong đầu hắn thì bắt đầu suy tính xem phải xử lý chuyện này thế nào mới là thượng sách.
- À, Liễu huyện trưởng, Nghiêm bí thư, tổng lãnh sự quán của Nhật Bản gọi điện thoại cho Trương tỉnh trưởng. Trương tỉnh trưởng bảo tôi đến tìm hiểu tình hình.
Trong chớp mắt Thụy Quốc Bình đã nghĩ ra cách ứng phó, làm ra vẻ hết sức thành khẩn, như "người phe mình" vậy.
- Thụy chủ nhiệm, tình huống thực tế là mấy người Nhật Bản uống rượu gây chuyện, ra tay đánh công dân nước ta trước, hai vị quân nhân xuất ngũ là Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn nhìn không thuận mắt, mới trượng nghĩa ra tay! Tôi cho rằng, theo quy định luật pháp của nước ta, hành vi của hai người này thuộc về ngăn chặn tội phạm, đáng được biểu dương. Còn mấy người Nhật Bản, tôi kiến nghị cơ quản công an tạm giam.
Liễu Tuấn không khách khí, nói thẳng ra quan điểm của mình.
Thụy Quốc Bình thầm hít một hơi khí lạnh.
Sớm đã nghe nói Liễu nha nội "ngang ngược" quả nhiên là thế, không hề đem chuyện "tranh cãi ngoại giao" để vào trong lòng, mở miệng ra là "quy định pháp luật" muốn trừng trị triệt để mấy người Nhật Bản.
- Liễu huyện trưởng, bí thư chính pháp ủy Lương Quốc Cường sẽ tới ngay, nếu như đã là tranh chấp trị an, thì nên để cơ quan công an xử lý vậy.
Thụy Quốc Bình làm việc già dặn, chớp mắt cái đã đẩy ngay củ khoai nóng cho Lương Quốc Cường.
Thụy chủ nhiệm đã quyết định, bất kể phía thành phố Đại Ninh xử lý như thế nào, hắn đều không phát biểu ý kiến, tất cả cứ báo cáo theo đúng sự thực cho Trương tỉnh trưởng.