Liễu Tuấn vừa cúp điện thoại, thì tiếng chuông lại vang lên.
- Alô, tôi là Liễu Tuấn đây.
- Liễu Tuấn, bài báo đó xem rồi chứ.
Trong điện thoại vang lên tiếng nói trầm của Đường Hải Thiên, hơi có chút tuổi giả, nghe rất uy nghiêm.
- Vâng, cháu vừa xem xong.
Ở trường hợp không có người ngoài, Liễu Tuấn thường không xưng hô theo chức vụ của hai người.
Đường Hải Thiên chậm rãi nói:
- Trước khi đăng bài báo này bọn họ đã xin ý kiến của bác trước, do bác đồng ý đấy.
Liễu Tuấn cười:
- Cháu biết.
Đường Hải Thiên liền cười khẽ một tiếng:
- Biết là tốt rồi, đứng có gánh nặng tư tưởng gì, công việc nên làm gì thì cứ làm cái đó đi.
Liễu Tuấn giọng rất trấn tĩnh:
- Bác yên tâm, cháu không có gánh nặng tư tưởng nào cả.
Đường Hải Thiên yên tâm, đổi đề tài:
- Việc xóa khu gộp xã chuyện bị tới đâu rồi.
Báo cáo xóa khu gộp xã của huyện Ninh Bắc, cơ bản đã được cuộc họp thường ủy thành phố thông qua, sau đó thông báo lên chính phủ tỉnh, Trương Quang Minh phê: Có thể tiến hành thí điểm, nhưng phải chú ý giữ yên ổn đoàn kết, không thể liều lĩnh.
Có lời phê rõ ràng của tỉnh trưởng, chuyện này coi như được xác định, thành phố Đại Ninh chính thức phát ra văn bản, yêu cầu huyện Ninh Bắc trong vòng một năm cơ bản hoàn thành công tác thí điểm "xóa khu gộp xã", đồng thời tổng kết thành kinh nghiệm, báo có lên tỉnh và thành phố, để làm tham khảo thực hiện công tác này trong phạm vi toàn tỉnh.
Vì thế huyện Ninh Bắc thành lập tiểu tổ lãnh đạo, do Bành Thiếu Hùng làm tổ trưởng, Liễu Tuấn làm phó tổ trưởng thường vụ, Lục Hương Mai, Lý Giang, Chu Quốc Trung đảm nhận phó tổ trưởng, thành viên tiểu tổ lãnh đạo bao gồm toàn bộ thành viên thường ủy và những người đứng đầu nhiều ban ngành trực thuộc chính quyền huyện.
Bành Thiếu Hùng làm tổ trưởng chì vì yêu cầu của thể diện, dù sao một công tác lớn liên quan tới toàn huyện, người đứng đầu đương nhiên phải ra mặt, còn công việc cụ thể thì do Liễu Tuấn phụ trách, đề nghị này do Liễu Tuấn đưa ra, chả nhẽ lại quẳng khó khăn cho người khác gánh sao?
Liễu huyện trưởng cậu thích thứ mới mẻ lập dị, vậy cho cậu chơi nổi đã đời, lỡ chẳng may xảy ra chuyện không khống chế được, Bành Thiếu Hùng này mới ra tay thu dọn đống lộn xộn, để cho người khác biết, ở huyện Ninh Bắc, ai mới là "đại ca".
Người đứng đầu, là có ưu thế tiến lui tự nhiên như vậy đấy.
- Hội nghị động viên đã được mở, thống nhất được tư tưởng, công tác cụ thể tiếp theo là giới thiệu phạm vi khu vực quản hản của các xã, làm chuẩn xác điều này mới có thể tiến hành công tác tiếp theo để hoàn thành toàn bộ xóa khu gộp thôn được, có điều...
Liễu Tuấn kịp thời dừng lại.
Đường Hải Thiên nói rất thoải mái:
- Á à, lại muốn thừa cơ bắt chẹt bác rồi hả? Có điều kiện gì cứ nói đi!
- Hì hì, bác Đường anh minh sáng suốt, quả thực không điều gì có thể che dấu được.
Liễu Tuấn thuận tiện tâng bốc.
Đường Hải Thiên cười nói:
- Đừng có đẩy bác lên cao quá, bác không chịu nổi đâu, trước tiên cứ nói điều kiện đi, nếu chấp nhận tất nhiên sẽ ủng hộ cháu.
Liễu Tuấn lộ ra vẻ tham lam:
- Dạ được, cháu không cần gì, chỉ cần tiền thôi.
- Làm gì mà suốt ngày đòi tiền thế? Ngân hàng không phải cho huyện Ninh Bắc vay mấy trăm triệu sao? Còn giàu hơn cả ta nữa.
Nghe nói xin tiền, Đường Hải Thiên lại khó chịu, ông là thị trưởng, người nắm tài chính, bực mình nhất là người dưới xin tiền! Đại Ninh mấy năm qua kinh tế có bước tiến dài, nhưng cũng khởi công nhiều công trình, lại thêm chế độ phân thế năm nay sẽ chính thức thực thi, tài chính thành phố trở nên khẩn trương, Đường Hải Thiên phải siết chặt miệng túi, sợ người ta nhòm ngó.
Tên Liễu Tuấn này, đúng là vạch áo cho người xem lưng.
Liễu Tuấn cười hì hì:
- Bác Đường, bác đừng lừa cháu, đó là tiền ngân hàng, phải sinh ra lợi ích kinh tế mới được, còn xóa khu gộp thôn phải cho thôi việc rất nhiều công nhân tạm thời, mất một khoản trợ cấp, lại còn có một số cán bộ tự nguyện kinh doanh, cũng phải cấp tiền, chính phủ huyện không có khoản dự toán này.
- Nếu như không có dự toán cậu còn đề xuất ra làm gì? Nếu cậu dám đề xuất ra thì tự giải quyết đi.
Đường Hải Thiên không chút khách khí cắt ngang lời giải thích của y.
Đường thị trưởng nhớ kỹ "chỉ thị" của Nghiêm bí thư, tên tiểu tử này rất thích giấu của, không ép y, thì không chịu móc ra.
Liễu Tuấn mặt mày nhăn nhó:
- Bác Đường, bác không thể làm thế, muốn ngựa chạy lại không cho nó ăn, thế giới đâu ra chuyện tốt như thế được? Cháu nói nhé, cháu không cần nhiều lắm, thành phố chỉ cần trợ giúp 30 triệu, lại cho cháu tám chỉ tiêu cơ cấu thị trấn là được. Thế nào hả bác, yêu cầu của cháu thấp lắm rồi chứ?
- Giỏi lắm, tham lam thế mà còn dám nói thấp! Chỉ tiêu cơ cấu tám thị trấn không vấn đề gì, nhưng tiền không thể nhiều như vậy, 20 triệu là cùng lắm rồi.
Đường Hải Thiên mặc cả.
- 25 triệu! Đó là giới hạn thấp nhất của cháu , thiếu nữa thì phải bán luôn cả văn phòng chính phủ huyện rồi.
Liễu Tuấn đâu phải dễ chơi, cố tình nói ra những lời kinh người.
- Hừ văn phòng chính phủ huyện có bán, cũng ai dám vào ở chứ? Được rồi 25 triệu thì 25 triệu, ta ủng hộ cậu, nhưng làm việc phải thật đẹp vào.
Đường Hải Thiên cắn răng đồng ý.
Với mức độ eo hẹp của tài chính thành phố, đây đã là sự ủng hộ to lớn của Đường Hải Thiên với Liễu Tuấn rồi, dù thế nào thì xóa khu gộp xã là xu thế chung của toàn quốc, tên tiểu tử này ánh mắt nhạy bén, giỏi nắm thời cơ, chuyện này mà làm tốt là thành tích hạng nhất, Đường Hải Thiên tất nhiên phải chiếu cố cho y nhiều hơn.
- Cám ơn bác Đường.
Liễu huyện trưởng moi được một món tiền lớn, tâm tình cực tốt.
….
- Bành bí thư, có tin tức tốt đây.
Liễu Tuấn gọi điện thoại cho Bành Thiếu Hùng.
- A huyện trưởng có tin tức gì, mau nói cho tôi cùng vui với nào.
Bành Thiếu Hùng cũng cười rất sảng khoái.
Bề ngoài thì hai người đứng đầu huyện Ninh Bắc hợp tác rất vui vẻ, Bành Thiếu Hùng trước hay sau người khác, đều giữ thái độ rất khách khí với Liễu Tuấn. Tất nhiên Liễu Tuấn cũng rất hiểu lý lẽ, ví như vừa rồi "cướp đoạt" được một món tiền ở chỗ Đường Hải Thiên, là lập tức báo cáo cho Bành Thiếu Hùng, chính là một biểu hiện cụ thể.
Liễu Tuấn đem chuyện kiếm được 25 triệu và biên chế nói ra.
Bành Thiếu Hùng rất vui nói:
- Hay quá! Đường thị trưởng rất ủng hộ cho công tác của huyện chúng ta.
- Đúng thế, đúng thế, có chính phủ thành phố ủng hộ, chúng ta mới dễ triển khai công tác mà.
Liễu Tuấn nhẹ nhàng "đính chính " lại, Bành Thiếu Hùng nói là "Đường thị trưởng" mang tính chất tư nhân, còn "chính phủ thành phố" mới là cách nói đường hoàng.
Ở tình huống bình thường, thể diện phải đầy đủ, không nên gây hiểu lầm gì.
Bành Thiếu Hùng cảm thán về sự cẩn thận của Liễu Tuấn, rồi lập tức cười nói:
- Huyện trưởng, tờ (động thái kinh tế) kia...
Liễu Tuấn bình thản nói:
- Tôi thấy không sao, chuyện đã trải qua, tôi sớm đã báo cáo với Đào bí thư rồi, người ta hiểu lầm chẳng còn cách nào.
- À huyện trưởng thấy có nên liên hệ với phòng tuyên truyền thành phố, mời bọn họ dùng phương thức thích hợp công bố chân tướng chuyện này, làm sáng tỏ hiểu lầm không?
Bành Thiếu Hùng quan tâm nói:
- Lần này là người Mỹ hiểu lầm, nếu về sau lại có thêm nhiều nhà đầu tư khác hiểu lầm, thì không hay.
Phải nói lời này của Bành Thiếu Hùng là một loại quan tâm, sự thực chứng minh chỉ cần hợp tác tốt với Liễu Tuấn, thì người này sẽ rất quy củ, từ khi làm huyện trưởng chỉ một lòng kiến thiết kinh tế đi lên, đối với vấn đề điều động cán bộ, không hề nhúng tay vào, trừ mấy mấy người đúng đầu các ban ngành có trọng lượng trực thuộc huyện, thì phát biểu ý kiến điều chỉnh, còn cơ bản tán đồng với đề nghị của Bành Thiếu Hùng và Lục Hơn Mai.
Hơn nữa Bành Thiếu Hùng cũng nhận ra, Liễu Tuấn cho dù tuổi trẻ, nhưng làm kinh tế đúng là rất cừ, nhiều hạng mục trong tay Liễu Tuấn tiến triển nhanh hơn rõ ràng khi còn nắm trong tay hắn.
Đặc biệt là sự phát triển của các xí nghiệp tư nhân và xí nghiệp xã, đã hoàn toàn khởi động, rất mau thôi sẽ có hiệu quả quy mô nhất định, mở ra một nguồn thế mới, tài chính của huyện sẽ ngày càng sung túc.
Đem so ra với mấy huyện khác, thậm chí là khu Giang Đông, bởi vì thực thi chế độ phân thuế, tài chính đã xuất hiện cục diện thiếu thốn, Bành Thiếu Hùng khi lên thành phố họp, nói chuyện với mấy bí thư nơi khác, trong lời nói bọn họ đều lộ ra lo lắng nhất định.
Nếu như cứ bình ổn phát triển tiếp, là điều Bành Thiều Hùng vui vẻ muốn thấy.
Hiện giờ chuyện này, các đại lão trên tỉnh không ai nói gì, nhưng không ai đảm bảo được họ sẽ vĩnh viễn không nói gì, Tiểu Liễu khẳng định là chịu áp lực nhất định, Bành Thiếu Hùng muốn tỏ rõ thái độ của mình là ngả về phía Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn nói:
- Tôi thấy không cần, các quốc gia phương Tây luôn phê phán báo chí chúng ta thiếu chân thực, phòng tuyên truyền đứng ra thanh minh, sợ rằng lại có hiệu quả ngược, cứ để thuận theo tự nhiên thì tốt hơn.
- Ừm thế cũng được, công đạo ở trong lòng người, bọn chúng không không thể điên đảo trái phải mãi được.
Bành Thiếu Hùng biểu đạt sự quan tâm của mình là được rồi, không kiên trì ý kiến nữa.
Huống hồ hắn cũng biết Liễu Tuấn nói có lý, trong nhà tự tuyên truyền, hải ngoại chắc gì đã chịu tin.
….
- Huyện trưởng Chu Phàm vẫn ở Đại Ninh, chưa về Mỹ.
Phan Tri Nhân tiến vào báo cáo.
Liễu Tuấn mỉm cười, Phan Tri Nhân làm việc thần tốc, nhanh vậy đã có kết quả.
Phan Tri Nhân nói:
- Có thể anh ta tháng sau mới đi Mỹ, ở nhà nhiều hơn đề bồi tiếp cha mẹ.
Thấy Phan Tri Nhân lộ vẻ khó xử, Liễu Tuấn gật đầu nói:
- Nói tiếp đi.
- Anh ta không muốn tới huyện Ninh Bắc, nói nếu như có người muốn gặp, thì đến nhà mà tìm.
Phan Tri Nhân nói đúng theo sự thực.
- Ha ha ha, phần tử trí thức mà, thanh cao lắm.
Liễu Tuấn cười cười, không rõ thái độ gì.