Trùng Sinh Chi Nha Nội

Thị trưởng Đường Hải Thiên muốn tới huyện Ninh Bắc thị sát công tác xóa khu gộp xã.

Tác phong làm việc của Đường Hải Thiên giống hệt như của Liễu Tuấn Tài, cần mẫn thực tế, thường xuyên tới các khu huyện để tìm hiểu tình huống, rất ít khi chỉ dựa vào tài liệu báo cáo mà đưa ra quyết định trọng đại.

Bởi vì thế huyện Ninh Bắc cũng thường được thấy bóng dáng của thị trưởng Đường Hải Thiên.

Trước kia mỗi lần tới huyện Ninh Bắc là tâm tình của Đường Hải Thiên đều không tệ.

Chẳng phải vì Liễu Tuấn đang làm việc ở huyện Ninh Bắc, cho dù Đường Hải Thiên rất tán thưởng Liễu Tuấn, nhưng không tới mức nông cạn như vậy.

Quan trọng là huyện Ninh Bắc từ sau khi Liễu Tuấn tới công tác luôn ở trong giai đoạn tiến bộ không ngừng, mỗi lần Đường Hải Thiên tới đây đều nhìn thấy những thay đổi khác nhau.

Trừ số liệu kinh tế và thị trường ngày càng thịnh vượng, điều làm Đường Hải Thiên cảm xúc nhất là huyện Ninh Bắc đã trở nên sạch sẽ gọn gàng hơn rất nhiều, cái cảnh tượng mù mịt khói bụi trước kia sớm đã biến mất, thay vào đó là khung cảnh sáng sủa, khắp nơi xanh mượt tràn ngập sức sống, diện mạo tinh thần của người dân thay đổi rất nhiều, trở nên phấn chấn hướng về phía trước.

Sự thay đổi này càng làm Đường Hải Thiên thấy vui mừng hơn cả sự tăng trưởng về kinh tế.

Một thành phố tràn ngập sức sống, sự tiến bộ của nó là điều có thể dự tính được.

Có điều lần này tâm tình của Đường thị trưởng rõ ràng là không tốt, từ khi xuống xe không hề nhìn thấy mấy nụ cười, cho dù lúc bắt tay với những lãnh đạo huyện ủy như Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn cũng rất nghiêm túc.

Những người đứng đầu huyện ủy liền trở nên cẩn thận hơn nhiều lần.

Không biết Đường thị trưởng đại nhân vì sao lại bất mãn với huyện Ninh Bắc rồi.

Bắt tay xong mọi người đều đợi Đường thị trưởng ra chỉ thị, bởi vì Đường Hải Thiên thường không vào phòng hội nghị nghe báo cáo tinh huống mà lần nào cũng có chuẩn bị mới tới, gọi mấy người phụ trách có liên quan trong huyện tới, rồi đi thẳng tới nông thôn hoặc công xưởng thị sát.

Thị sát xong mới vào phòng hội nghị nghe báo cáo và cùng mọi người tham khảo ý kiến.

- Đi tới phòng hội nghị! Các thành viên của cuộc họp văn phòng bí thư tới đó một chút, các đồng chí khác ai vào việc nấy đi.
Đường Hải Thiên chỉ hời hợt nói hai câu như vậy, rồi đi thẳng tới tầng năm của văn phòng chính phủ huyện.


Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn nhìn nhau một cái rồi theo sát đằng sau.

Lý Giang, Lục Hương Mai, Chu Quốc Trung mặt mày nặng nề.

- Nói đi, công tác xóa khu gộp xã tiến triển đến đâu rồi.
Vừa mới vào trong phòng hội nghị ngồi xuống, Đường Hải Thiên chẳng hàn huyên khách sáo mà đi thẳng luôn vòa vấn đề, ánh mắt uy nghiêm lướt qua mặt những người phía trước, mọi người bất giác đều cúi đầu xuống.

Bành Thiếu Hùng hắng giọng, bắt đầu báo cáo tình hình.

Mặc dù công tác này thực chất luôn do Liễu Tuấn làm chủ đạo, nhưng về thể diện thì Bành Thiếu Hùng mới là tổ trưởng của tiểu tổ lãnh đạo, nên báo cáo tình huống với cấp trên đương nhiên phải do hắn ra mặt rồi.

Bành Thiếu Hùng cũng biết tính cách của Đường Hải Thiên, phàm là chuyện lớn luôn chú ý tới những điều thực chất, ghét nhất những lời sáo rỗng không có chút thực tế nào, nên khi báo cáo cũng ngắn gọn, chỉ chọn ra những điều quan trọng để nói, trình bày rõ ràng.

Dựa theo tiến độ mà xét, thì công tác xóa khu bỏ xã đã hoàn thành được một nửa rồi, công việc tiếp theo là bố trí cơ cấu chính quyền và sắp xếp cán bộ, sau đó là bắt đầu vận hành.

Còn về phần xử lý phân chia các nhân viên dôi dư, là một công tác lâu dài, không thể tính vào trong tiến dộ của việc xóa khu gộp xã.

Chỉ cần đợi cho tới khi các ban của xã thị trấn mới toàn diện vận hành là công tác xóa khu gộp xã cơ bản coi như hoàn thành rồi.

- Việc dán thông báo cán bộ là như thế nào?

Đường Hải Thiên nghe Bành Thiếu Hùng báo cáo xong không tỏ thái độ gì mà hỏi thẳng tới chuyện công khai cán bộ.

Bành Thiếu Hùng mặt khựng lại.

Lục Hương Mai càng bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Thì ra Đường thị trưởng hôm nay tới đây là chuyên môn vì chuyện này, nhìn thái độ của Đường thị trưởng thì có vẻ như không tán động lắm với chuyện dán bảng thông báo cán bộ.

- Thưa thị trưởng, liên quan tới việc công bố công khai cán bộ là quyết định tập thể của cuộc họp văn phòng bí thư huyện ủy chúng tôi, chúng tôi cho rằng phải thay đổi phương thức bổ nhiệm cán bộ vốn có trước kia, phải thêm công khai hóa để tăng cường tối đa tiếp nhận sự giám sát của quần chúng.


Bành Thiếu Hùng chỉ hơi khựng lại một chút rồi lập tức giải thích.

Cho dù chủ ý này có phải là do Lục Hương Mai đưa ra hay không, cũng không cần biết Lục Hương Mai có phải là người cùng chiến tuyến với hắn hay không, thì nếu như cuộc họp văn phòng bí thư đã thảo luận thông qua, thì với trách nhiệm của người đứng đầu, ở trường hợp công khai Bành Thiếu Hùng đương nhiên phải nói như vậy.

Đường Hải Thiên đôi mày nhíu chặt lại nói:
- Tiếp thụ sự giám sát của quần chúng không phải là sai, nhưng cũng phải chú ý tới thời cơ, hiện giờ làm cho cáo trạng suốt ngày đưa tới tỉnh thành, làm xôn xao náo loạn cả lên, ảnh hưởng không tốt đâu!

Thực tế Đường Hài Thiên hôm nay vì chuyện này mà tới huyện Ninh Bắc đã chứng minh chuyện này ảnh hưởng không tốt rồi, tình huống bình thường sẽ không thể làm cho một vị quan lớn cấp phó bộ như Đường Hải Thiên nóng ruột như vậy.

- Hiện giờ vấn để xảy ra tra cũng không được, không tra cũng không được. Đừng quên huyện Ninh Bắc các đồng chí là một trong hai huyện thí điểm xóa khu gộp xã của toàn thành phố, toàn tỉnh. Tất cả đều đang đợi kết quả thí điểm của các đồng chí đó.

- Vâng thưa thị trưởng, là do chúng tôi suy tính chưa được chu toàn.

Bành Thiếu Hùng không dám giải thích nữa, cúi đầu xuống lắp bắp nhận sai.

Lục Dương Mai lấy dũng khí nói:
- Thưa thị trưởng, ý kiến công bố cán bộ này là do tôi đưa ra ở trong cuộc họp văn phòng bí thư, chủ yếu là do tôi suy nghĩ chưa được chu đáo.

Đường Hải Thiên khoát tay nói:
- Tôi cũng không nói tới việc phải phê bình ai, càng không nói tới vấn đề truy cứu trách nhiệm của ai. Nếu như vấn đề đã phát sinh ra rồi thì cần phải nghĩ cách để giải quyết!

Liễu Tuấn chậm rãi nói:
- Thị trưởng, khi đồng chí Lục Hương Mai đề xuất ra ý kiến này, tôi cũng hết sức tán thành, nếu nhìn qua thì chuyện này đúng là suy tình thiếu chu toàn, gây nên phong ba, có điều nếu phân tích kỹ càng thì không phải là hoàn toàn không có thu hoạch gì.

- Vậy thì các đồng chí có được thu hoạch gì?

Đường Hải Thiên nhìn Liễu Tuấn, ánh mắt rất nghiêm túc.

- Ít nhất chúng tôi cũng phát hiện ra công khai cán bộ là một phương pháp rất tốt, giống như Lục bí thư đã nói, cách này có thể tăng cường công khai hóa minh bạch hóa ở mức tối đa, tiếp thụ sự giám sát của quân chúng. Có việc công bố cán bộ này, rất nhiều tình huống trước kia chúng tôi không nắm bắt được đã nảy sinh ra, các cán bộ chúng có một sự đốc thúc tốt. Ánh mắt của quần chúng sáng suốt, ai tố ai xấu đều có đánh giá trong lòng. Đương nhiên phạm vi chuyện này quá lớn khả năng gây ra một số ảnh hưởng không tốt. Nhưng tôi cho rằng chế độ này cần phải kiên trì thực thi, đây là một biện pháp tốt hữu hiệu cho công tác phản hủ xướng liêm.


Liễu Tuấn bảy tỏ quan điểm của mình.
- Nhắm vào tình huống có rất nhiều thư tố cáo và tài liệu tố cáo hiện giờ xuất hiện, chúng tôi cũng đã mở cuộc thảo luận văn phòng bí thư, quyết định những lá thư tố cáo cố tính xác thực tương đối cáo sẽ tiến hành điều tra. Thông qua sự xác mình sơ bộ của kỷ ủy huyện, nếu như phát hiện ra cán bộ cá biệt có tồn tại vấn đề nghiêm trọng, như vậy trước khi bổ nhiệm sẽ bắt được những con sâu mọt này, đó là việc rất tốt cho triển khai công tác ở xã thị trấn sau này. Mục đích ban đầu của xóa khu gộp xã là có thể tổn hợp tài nguyên tốt hơn, để tối hưu hóa tổ hợp, cũng là phá bỏ cái cũ lập cái mới. So ra mà nói thì tuyển chọn một cán bộ thích hợp phải được đặt lên hàng đầu, cho dù vì thể mà có hơi trì hoãn công tác lại một chút, thì cũng là có lợi hiệu hơn hại.

Nghe Liễu Tuấn giải thích, Đường Hải Thiên trở nên trầm ngâm.

Liễu Tuấn nhìn Lý Giang nói:
- Bí thư Lý Giang, mời đồng chí báo cáo với Đường thị trưởng biện pháp xử lý cụ thể của kỷ ủy đi.

Lý Giang nhìn thái độ của Đường Hải Thiên rồi lên tiếng, Đường Hải Thiên không hề tỏ ý có chút không vui nào, mà giống như đang nghe một báo cáo đơn giản cách thức xử lý ở trong văn phòng làm việc.

- Ừm, nếu như các lãnh đạo chủ yếu của huyện ủy đã thống nhất ý kiến như vậy thì cứ theo đó mà làm đi! Nhưng tôi một lần nữa nhắc nhở các đồng chí, phải phát triển ổn định, nắm chắc cục diện, không để cho nó đi ra khỏi tầm kiếm soát.

Trầm ngâm một lúc, cuối cùng Đường Hải Thiên cũng chậm rãi gật đầu.

Mọi người đều thầm thở phảo.

Sau khi nghe báo cáo xong, sắc mặt của Đường Hải Thiên có hòa hoãn hơn một chút.

Tiếp theo đó dưới sự tháp tùng của Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn, Đường Hải Thiên đi thị sát khu cao tân, đối với công tác kiến thiết kinh tế cụ thể, Đường Hải Thiên tỏ ra rất hài lòng.

Huyện nhiệt tình giữ Đường thị trưởng ở lại dùng cơm, nhưng Đường Hải Thiên từ chối.

Buổi trưa sau khi hết giờ làm, Liễu Tuấn ăn cơm qua loa ở phòng ăn nhỏ tại cơ quan, muốn trở về nhà khách Thiên Nga nghỉ ngơi một chút nhưng chiếc Santana bị chút hỏng hóc nhỏ, Vương Á đem đi sửa chưa chưa kịp trở về.

Dù sao nhà khách Thiên Nga cũng cách tòa nhà chính phủ không xa, Liễu Tuấn liền bỏ ý nghĩ đi xe, chậm rãi đi bộ về nhà khách Thiên Nga, vừa mới đia qua đường Dân Chủ tiến vào nhà khách Thiên Nga thì có một người trung niên chạy nhanh tới gọi:
- Huyện trưởng.

Liễu Tuấn ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là cha của Tần Phượng.

Lão Tần chỉ mới có hơn bốn mươi tuổi mà lưng là còng còng, tóc nửa đen nửa trắng rồi.

- Lão Tần, có chuyện gì xảy ra thế?
Liễu Tuấn dừng bước.


- Huyện trưởng, xin ngài hãy cứu lấy Tiểu Phượng nhà tôi.

Lão Tần giọng run rẩy van xin, đi tới trước mặt Liễu Tuấn chừng ba bốn mét rồi dừng lại, không dám tới gần nữa, mắt tha thiết trông mong nhìn Liễu Tuấn.

- Nó...nó mãi mà không phục hồi được như trước.

Vào lúc này cả một đoàn người tò mò đã tụ lại nhìn ngó bọn họ, tất nhiêu là do tiếng "huyện trưởng" kia của lão Tần gây họa rồi, gặp được huyện trưởng ở trên đường không phải là dễ.

Liễu Tuấn khẽ cau mày lại.

- Lão Tần, đi theo tôi.

- Vâng, vâng.

Lão Tần liền đi theo sát sau Liễu Tuấn vào gian phòng số ba nhà khách Thiên Nga.

- Lão Tần, hãy nói tình huống cụ thể đi.

Liễu Tuấn bảo lão Tần ngồi xuống, nhưng lão Tần rụt dè sợ dãi không dám ngồi, Liễu Tuấn cũng không miễn cưỡng, rót cho ông ta một cốc nước rồi ngồi xuống ghế sô pha hỏi.

Thì ra Tiểu Phượng sau khi bị cưỡng bức, tinh thần bị đả kích cực lớn, thần chí trở nên không được tỉnh táo, mặc dù thân thể đã bình phục rồi, nhưng vết thương tâm linh thì còn lâu mới có thể khép lại, cả ngây cứ ngây ngây dại dại, hoặc không nói gì, hoặc là trở nên vô cùng cuồng bạo, theo cách nói của dân gian thì bị "điên" rồi.

Liễu Tuấn nói:
- Vậy thì phải mau chóng cho đi trị liệu.

Lão Tần lắp ba lắp bắp:

- Chúng tôi không ...không ..có tiền.

- Phán quyết của tòa án dân sự không có bồi thường sao?

- Có thì có, tổng cộng bồi thường năm vạn động, đã dùng hết rồi, nhưng bệnh tình càng ngày càng nặng, không thấy đỡ hơn chút nào. Thầy thuốc nói muốn chữa được cái bệnh này ít nhất là phải cần trên mười vạn đồng. Tôi...tôi đã đem tất cả đồ đạc có giá trị trong nhà đi bán rồi....

Lão Tần nói tới đây liền bật khóc nức nở:
- Huyện trưởng, tôi cũng biết không nên cứ tới làm phiền ngài mãi được, ngài phải làm việc lớn, nhưng... Nhưng mà thực sự tôi không còn cách nào khác nữa. Tiểu Phượng đang yên lành tốt đẹp như thế, tôi không thể cứ trở mắt ra nhìn cuộc đời nó bị hủy như vậy được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận