- Xin cháo Liễu thị trưởng, tôi tên là Giang Vân Hiệp, hiệp trong hiệp khách, không phải ráng trong ráng hồng.
Người tự xưng là hiệp khách này lại là một cô gái trẻ cực kỳ xinh đẹp, ngũ quan đoan chính, cánh môi căng mọng khiêu khích, nhìn chừng hai hai hai ba tuổi, mắt rất to, vóc dáng lả lướt bao bọc trong một bộ đồng phục màu xanh nhạt làm nổi bật đường cong nữ nhân, trông vô cùng thích mắt.
Cho dù Liễu Tuấn đã thấy quen mắt các cực phẩm mỹ nữ rồi, cũng cảm thấy trước mắt như bừng sáng.
Nếu như nhất định phải nói cô có điểm gì thiếu sót, thì mũi của Giang Vân Hiệp không đủ cao, nhưng không hể ảnh hưởng tới sự quyến rũ của một mỹ nữ.
- Sớm đã nghe đại danh như sấm nổ bên tai.
Liễu Tuấn mỉm cười đứng dậy bắt tay với Giang Vân Hiệp, bàn tay thon thon mềm mại rất ấm áp.
- Huyện trưởng thật là biết khen người khác.
Giang Vân Hiệp cười duyên dáng, nói rất phóng khoáng tự nhiên.
Song câu này của Liễu Tuấn không phải là trái lòng.
Giang Vân Hiệp là nhân viên pháp chế của chính phủ huyện, trước kia làm việc pháp luật ở cục tư pháp, cho dù mới điều về ban pháp chế chính phủ huyện không bao nhiêu lâu, nhưng sắc đẹp đã đồn xa, mọi người ai ai cũng biết.
Ban pháp chế xưa nay luôn thiếu một đại mỹ nữ.
Liễu Tuấn cũng nghe nói tới vẻ đẹp của Giang Vân Hiệp nhưng chưa bao giờ được gặp, hiện giờ được gặp rồi quả nhiên là tiếng đồn không ngoa.
Câu trả lời của Giang Vân Hiệp cũng rất khéo léo, có thể thấy cũng là một người thông tuệ, không phải là chỉ dựa vào sự xinh đẹp mà thôi.
Liễu Tuấn yêu cầu chủ nhiệm ban pháp chế phái một nhân viên nữ công tác pháp luật tới, chủ nhiệm ban pháp chế liền chọn trúng Giang Vân Hiệp, tất nhiên không phải bởi vì vẻ đẹp của cô.
- Đồng chí Giang Vân Hiệp, hôm nay mời đồng chí tới đây là có một vụ án cần tới sự giúp đỡ của đồng chí.
Liễu Tuấn mời Giang Vân Hiệp ngồi xuống ghế sô pha, nhìn cô thong thả nói.
Làm lãnh đạo có cái ưu thế này, cứ việc thoải mái nhìn chằm chằm vào cô gái xinh đẹp cho no mắt mà không lo lắng bị ăn tát.
- Xin huyện trưởng chỉ thị.
Giang Vân Hiệp ưỡn thẳng lưng, khẽ hít một hơi để bầu ngực đầy đặn càng thêm nổi bật.
Liễu Tuấn hỏi:
- Vụ án Tần Phượng cô đã nghe qua chưa.
- Vâng, tôi đã nghe tới rồi.
Giang Vân Hiệp gật đầu đáp, mặt thoáng lộ ra chút vẻ khẩn trương.
Vừa rồi chủ nhiệm ban pháp chế thông báo cho cô tới phòng làm việc của Liễu huyện trưởng cũng không nói là có chuyện gì, chỉ nói Liễu huyện trưởng muốn có một nữ nhân viên làm công tác pháp luật tới.
Khi đó ánh mắt của các đồng nghiệp trong phòng nhìn cô rất là phức tạp.
Trước đây Liễu huyện trưởng chưa bao giờ đưa ra yêu cầu như vậy với ban pháp chế, Giang Vân Hiệp tới không bao lâu, Liễu huyện trưởng đột nhiên yêu cầu rõ ràng muốn một nữ nhân viên công tác pháp luật tới, trong việc này chẳng lẽ không có một chút "huyền cơ" nào hay sao?
Cho dù Liễu Tuấn sau khi tới huyện Ninh Bắc không hề lưu lại vấn để quan hệ nam nữ nào cho người ta nắm lấy chỗ yếu, tới mức có một dạo người huyện Ninh Bắc còn nói Liễu huyện trưởng là "thành nhân".
Tuổi trẻ như thế vừa không tham tài lại chẳng háo sắc thì không phải thánh nhân hay sao?
Nhưng có một số nhân vật lão luyện giang hộ tự nhận mình am hiểu chuyện đời thì chỉ cười khẩy.
Không háo sắc ư? Đó là vì chưa gặp phải người khiến cho Liễu huyện trưởng động lòng mà thôi.
Cứ nhìn xem những nữ nhân bên người Liễu huyện trưởng có cấp bậc như thế nào?
Con gái của bí thư tỉnh ủy hết ai gặp qua một lần thôi đều phải khen là tiên nữ, cho dù bí thư huyện ủy tiền nhiệm Bạch Dương có lời đồn quan hệ mờ ám với Liễu huyện trưởng cũng chẳng phải là đại mỹ nữ thượng đẳng sao!
Loại hàng bình thường sao đủ để làm cho Liễu huyện trưởng động lòng.
Nhưng chắc chắn rằng Giang Vân Hiệp có đủ tư cách này.
Như như đối diện với nữ nhân như Giang Vân Hiệp mà còn không động lòng thì Liễu Tuấn không phải là nam nhân nữa rồi.
Nếu không sao người ta tới chưa bao lâu đã gọi tới rồi, hơn nữa còn ngang nhiên sai chủ nhiệm ban pháp chế gọi tới phòng làm việc không cần phải che dấu gì hết.
Xem ra nha nội đúng là nha nội, làm gì cũng chẳng cần phải kiêng kỵ.
Cả một đám người không liên quan còn có suy nghĩ như vậy, bản thân Giang Vân Hiệp lại càng thêm thấp thỏm rồi.
Trước khi Liễu Tuấn chưa lên tiếng, trong lòng cô đã xoay chuyển không biết bao nhiêu ý nghĩ, không hiểu Liễu Tuấn đột nhiên gọi cô tới là có ý gì.
Chắc là vị huyện trưởng kia không phải chỉ là ngưỡng mộ sắc đẹp của mình thôi chứ?
Hiện giờ Liễu Tuấn nói về vụ án Tần Phượng chẳng những không làm cho Giang Vân Hiệp yên tâm mà lại còn càng trở nên thấp thõm.
Vụ án này gây xôn xao cả huyện Ninh Bắc mà lại.
Lý Quốc Khánh là ai chứ? Đó là cháu ngoại của Chu Quốc Trung, chủ nhiệm đại hội đại biểu nhân dân huyện, phó bi thư huyện ủy.
Lý Quốc Khánh hoành hành bá đạo ở huyện quen rồi, những chuyện xấu xa làm không ít, ỷ vào một người cha lắm tiền và bác có quyền, chẳng một ai làm gì nổi hắn cả, nhưng lần này đụng phải Liễu huyện trưởng nên mới vì một cô gái làm đầu mà bị phán xử tử hình.
Nội tình của vụ án không có nhiều người biết lắm.
Chỉ bởi vì cha của Tần Phương lần trước từng nhiều lần tới tận nơi cầu khẩn Liễu Tuấn chủ trì công đạo mà cuối cùng Lý Quốc Khánh bị trừng phạt nghiêm khắc, mọi người rất sẵn lòng đem cái mũ "thanh thiên" đội lên đầu Liễu Tuấn.
Người dân nước ta vì nguyên nhân truyền thống và chế độ, cho nên từ xưa tới nay đều thích Bao thanh thiên, hiện giờ khi thực sự bất đắc dĩ họ liền hi vọng có một quan viên chính trực ra làm "thanh thiên đại lão gia".
Giang Vân Hiệp tuy nói cán bộ của chính phủ huyện, nhưng quan hệ giữa các lãnh đạo chủ yếu trong huyện ủy không được hiểu rõ cho lắm, không tránh khỏi bị những lời đồn đại trong dân gian ảnh hưởng, cho rằng giữa Liễu huyện trưởng và Chu Quốc Trung có mâu thuẫn.
Hiện giờ Liễu huyện trưởng đột nhiên nhắc tới chuyện cũ, Giang Vân Hiệp tất nhiên khó tránh khỏi khẩn trương.
Nhưng mà vụ án này chẳng phải đã phán xử rồi sao? Đương sự cũng đã đưa vào nhà giam tụ án, sao Liễu huyện trưởng còn không chịu buông tay?
Liễu Tuấn đột nhiên hỏi:
- Đồng chí Giang Vân Hiệp có bằng cấp gì?
Giang Vân Hiệp không ngờ Liễu Tuấn đột nhiên lại hỏi vấn đề này, có chút xấu hổ, lắp ba lắp bắp nói:
- Dạ, là đại học hàm thụ, chuyên ngành pháp luật.
Các cán bộ trong chính phủ huyện ủy ai chẳng biết Liễu huyện trưởng tốt nghiệp nghiên cứu sinh thạc sĩ của đại học Hoa Nam danh tiếng, cái bằng cấp này đem so với bằng hàm thụ đại học của Giang Vân Hiệp mà nói thậm chí cùng với chức vụ hai người chênh lệnh, làm người ta cảm thấy áp lực rất lớn.
****Hàm thụ và đào tạo từ xa.
- đào tạo từ xa ( hiện đại ) : HV phải tham dự lớp ít nhất bao nhiêu % thời gian của khóa học, thi hết môn, cấp bằng
- hàm thụ : ít gặp hoặc ko gặp GV, mục đích chỉ là thu thập kiến thức, hiểu là chính. Giống như truyền đạt kinh nghiệm vậy. HV có thể lựa chọn bài giảng, môn học mình thích. Thường thì ko cấp bằng. VD : như bạn muốn biết về kỹ thuật trồng trọt. bạn viết thư cho kỹ sư nào đó ( của chương trình nào đó ). Ông kỹ sư gửi bài giảng cho bạn. bạn ko hiểu chỗ nào thì hỏi
Cơ bản là 95 % giống nhau. Dựa trên nền tảng người học tự học là chính.
( theo Nguyễn Hiến Lê trong cuốn : " Tự học, một nhu cầu thời đại ")
Liễu Tuấn không hề để ý tới sự quẫn bách của Giang Vân Hiệp, tiếp tục hỏi.
- Như vậy đồng chí là luật sư chứ?
- À, không không, tôi chỉ có giấy chứng nhận của người công tác pháp luật thôi.
Giang Vân Hiệp càng thêm luống cuống, gò má trắng muốt nổi lên hai áng mây hồng, liếc nhìn Liễu Tuấn một cái, vừa xẩu hổ lại xen chút phẫn nộ.
Tôi biết huyện trưởng ngài bằng cấp cao rồi, nhưng cũng không cần phải sỉ nhục con gái người ta như vậy chứ.
Cái gọi là "người công tác pháp luật" mà một đặc sản của thời đó, vào năm 94, luật sự là một nghề nghiệp phải nói là tuyệt đối cao cấp, người bình thường rất khó mà trở thành luật sư được.
Số ít luật sư tập trung ở những thành thị lớn giàu có, còn trong một cái huyện nho nhoi như huyện Ninh Bắc thì rất hiếm thấy.
Nhưng mấy năm qua các loại như cầu về pháp luật kiện cáo ngày càng nhiều, cần có một lượng luật sư lớn, vì thế mà cái nghề nghiệp "người công tác pháp luật" cũng theo thời vận mà ra đời.
Cục tư pháp ở một số huyện mở ban bồi dưỡng pháp luật, trải qua thi cử và bồi dưỡng nhất định, cấp cho một số người công tác pháp luật có một phần tư cách luật sư, có thể thay thế biện hộ trên tòa án.
Nhưng không thể tra duyệt hồ sơ, không thể gặp người hiềm nghi phạm tội bị giam giữ, quyền lực bị hạn chế rất nhiều.
Bởi thế cái nghề nghiệp này vừa xuất hiện đã rất rầy rà, về sau luật sư chính quy càng ngày nhiều thì càng ngày càng có nhiều "người công tác pháp luật" bị đảo thải cũng là hợp tình hợp lý, nhưng vào khi đó vẫn mang tới tác dụng tích cực.
Ở các địa phương xuất hiện rất nhiều các "luật sư nhà quê này", một số ở trong dân gian còn có uy vọng rất cao.
Bất quá Giang Vân Hiệp với bằng cấp như vậy mà có được thân phận người công tác pháp luật, lại được trở thành nhân viên chính thức trong ban pháp chế của chính phủ huyện có thể thấy là cũng có mối quan hệ xã hội nhất định.
Nghe nói Giang Vân Hiệp không phải là luật sư Liễu Tuấn có chút do dự.
- Huyện trưởng, vụ án Tần Phượng chẳng phải là đã kết án rồi sao?
Thấy Liễu Tuấn do dự, Giang Vân Hiệp lại càng tức giận? Sao nào, coi thường tôi đấy à? Thế là lập tức chủ động hỏi tới, nhưng ngữ khí vẫn rất cẩn thận.
Tuy nói nữ nhân xinh đẹp có rất nhiều đặc quyền, song nghe đâu vị huyện trưởng này không thích "nữ sắc", không nên tùy tiện "lạm dụng đặc quyền" thì tốt hơn.
Giang Vân Hiệp từ khi tiến vào văn phòng làm việc cũng chưa từng nhìn thấy loại ánh mắt thèm khát của nam nhân xuất hiện ở Liễu Tuấn, mà vẫn bình tĩnh như nước, giống như nói chuyện với người đồng giới vậy.
Liễu Tuấn nói:
- Bên hình sự thì kết an rồi, nhưng hiện giờ bộ phận dân sự còn có chút vấn đề chưa được giải quyết.
Giang Vân Hiệp tò mò hỏi:
- Ồ vấn đề gì vậy?
Vào tối hôm qua Liễu Tuấn và vợ chồng Doan Xương Huy, Lý Uyển giao lưu ở bên trong phòng bao khách sạn Thuy Thủy về vụ án của Tần Phượng.
- Có thể khởi tố một lần nữa để bồi thường thêm.
Doãn Xương Huy nghe Liễu Tuấn nói xong tình hình, không hề có chút do dự nói, mặt lộ ra vẻ phẫn nộ.
- Trước kia phán như thế là chưa được.
Liễu Tuấn hỏi:
- Như vậy thì công tố hay là tự khởi tố.
Doãn Xương Huy đáp:
- Tự khởi tố, bởi người nhà cô ấy mời luật sư, trực tiếp tới trung viện khởi tở, yêu cầu bồi thường thêm.
Liễu Tuân cười khổ.
Phóng chừng nhà lão Tần hiện giờ cơm ăn cũng là một vấn đề đâu ra tiền mà mời luật sư.
- Liễu Tuấn, chuyện này là cậu không đúng rồi, thân là huyện trưởng, thì cậu phải làm chủ cho người dân của mình. Nhà họ Tần không mời được luật sư thì huyện các cậu phải hộ trợ pháp luật, không thể bỏ mặc người ta được.
Sau khi hiểu được gia cảnh nhà họ Tần, Doãn Xương Huy sáng ngời chính nghĩa bất mãn "giáo huấn" Liễu huyện trưởng.
Liễu huyện trưởng cũng liên tục gật đầu thành tâm tiếp nhận phê bình, không nói một lời.
Bởi thế ngày hôm sau đến văn phòng không lâu Liễu Tuấn đã đưa ra yêu cầu này với ban pháp chế.
Suy tính tới Tần Phượng là cô gái trẻ, hơn nữa tinh thần lại ở vào trạng thái cực độ bất ổn, cho nên Liễu Tuấn mới muốn một nữ nhân viên công tác pháp luật, để đảm đương việc này, khi cần giao tiếp với đương sự cũng thuận tiện hơn.
Có điều hiện giờ Liễu huyện trưởng tựa hồ không đủ tự tin vào Giang Vân Hiệp.
Giang Vân Hiệp chẳng nhưng trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, hơn nữa còn không có cả tư cách luật sư, cũng không biết là có thích hợp với vụ kiện tụng này không, dù sao đây cũng đâu phải tuyển hoa hậu.
Liễu Tuấn trầm ngâm một lúc rồi mới đem tinh huống vụ án Tần Phượng ra giải thích với Giang Vân Hiệp.
- Huyện trưởng nói muốn tôi giúp nhà họ Tần kiện vụ này ra tòa?
Giang Vân Hiệp thăm dò.
Liễu Tuẩn gật đầu:
- Ừ! Thế này đi, chúng ta tới nhà họ Tần xem xem