Nhà họ Tần ở thôn Thạch Ngưu, khi Liễu Tuấn và Giang Vân Hiệp tới thôn Thạch Ngưu thì đó là vào lưc chừng 10 giờ, đại bộ phận người dân trong thôn đã bắt đầu bận rộn ở trong ruộng đồng rồi.
Thôn Thạch Ngưu thuộc sự quản hạt của thị trấn Thành Quang, đại bộ phân thôn dân là những người nông dân trồng rau.
Nông dân trồng rau là một quân thể khá đặc thù, về bản chất bọn họ là nông dân, nhưng chủ yếu là trồng các loại râu củ cải, cung cấp thức ăn cho cư dân trong thành trấn.
Bởi vì bọn họ không trồng lương thực, bởi vậy người nông dân trồng rau đều ký hợp đồng với chính phủ, được hưởng thụ cung cấp lương thực, còn có thể tới các thạm thu mua lương thực thuộc cục lương thực để mua thóc gạo.
Khác với người nông dân trồng lúa gạo thuần túy, bọn họ bình thường đều ở ngoại ô thành trấn, theo quan điểm thế tục mà xét thì bọn họ là "nông dân cao cấp" tiếp cận với cư dân thành trấn nhất.
Các cô gái nông thôn nếu như tướng mạo xuất chúng một chút, lựa chọn hàng đầu là gả cho cư dân thành trấn, hai là gả cho nông dân trồng rau, dù sao sống ở gần trên thành thị, cũng được tính là một nửa "người trên phố" rồi.
Nhưng ở trong mắt cư dân thành thị, đặc biệt là trong mắt các cán bộ thì nông dân trồng rau và nông dân trồng lương thực chẳng có gì khác biệt, đều chẳng phải là người thành phố.
Tiến vào thôn Thạch Ngưu, Vương Á dừng xe ở bên lề đường hỏi một người đi qua xem có biết nhà họ Tần ở đâu hay không?
Nghe nói tới tìm Tần Phượng, người kia liền tỏ ra rất cảnh giác, nhìn bọn họ khắp một lượt rồi hỏi:
- Các anh là ai?
- Chúng tôi là người ở trên huyện xuống, tới tìm Tần Phượng để tìm hiểu một số tình hình.
- Hừ, người ta đã biến thành con điên rồi, các anh còn tìm cô ta tìm hiểu tình hình gì nữa.
Người đó cũng chỉ chừng hai mấy tới ba mươi tuổi, nói chuyện rất thô lỗ.
Vương Á rất khó chịu liền khởi động xe tiếp tục đi tới phía trước.
- Ê này, để tôi dẫn các anh đi.
Không biết vì sao người kia đổi ý ở phía sau lớn tiếng gọi.
Vương Á liền dừng xe lại.
Phan Tri Nhân xuống xe nói với hắn ta:
- Anh ngồi ở vị trí phụ lái dẫn đường cho tài xế đi.
Phan Tri Nhân liền ngồi xuống ghế sau, Liễu huyện trưởng bị ép vào giữa, may mà Giang Vân Hiệp và Phan Tri Nhân đều khá mảnh khảnh cho nên cũng không chật chội cho lắm.
Chưa tới mười lăm phút xe đã tới nhà họ Tần.
Người kia rõ ràng là không an phận dẫn đường, từ kính chiếu hậu nhìn thấy Giang Vân Hiệp vô cùng xinh đẹp, nhiều lần muốn lên tiếng hỏi, nhưng thấy Liễu Tuấn khí độ oai nghiêm tựa hồ là một lãnh đạo cho nên không dám làm bừa.
Mọi người vừa mới xuống xe thì từ trong nhà họ Tần có một cô gái đầu tóc rối bù mặc một cái ao sơ mi nhăn nheo lao thẳng vào chiếc xư Santana kêu gào ầm ĩ, nhưng mà không nghe ra cô ta đang nói cái gì.
- Tiểu Phượng, mau về đi Tiểu Phượng...
Lão Tần từ trong nhà đuổi theo lớn tiếng gọi.
Thì ra cô gái này chính là Tần Phượng.
Giang Vân Hiệp trong thấy như vậy thầm sợ hãi bất giác nấp vào sau lưng Liễu Tuấn, chừng như người này cao lớn khôi ngô là đối tượng có thể dựa vào được.
Tần Phượng chạy tới trước mặt Liễu Tuấn, chỉ thẳng vào mũi y cười ngây ngốc hỏi:
- Hi hi, anh là người xấu hay là người tốt?
Tần Phượng ngũ quan đoan chính, mặt mày thanh tú, cho dù vóc người rất gầy gò mang theo vẻ bệnh tất, nhưng diện mạo vẫn rất dễ coi, đương nhiên là không thể nào so sánh được với Giang Vân Hiệp.
Lúc này Tần Phượng cười ngây ngốc trông vô cùng đáng thương.
- Thôi nào, đứng quậy phá nữa... A, là Liễu huyện trưởng.
Lão Tần chạy tới trước mặt mới nhìn rõ là Liễu Tuấn, tức thì há hốc mồm ra.
- Là tôi đây.
Liễu Tuấn gật đầu.
Lão Tần cũng chẳng kịp nói chuyện với Liễu Tuấn, lập tức ôm lấy Tần Phượng, vừa ôm vừa kéo cô vào trong nhà.
Phan Tri Nhân nhìn Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn lắc đầu đi về phía nhà họ Tần.
- Liễu huyện trưởng thật xin lỗi, làm cho quý khách với sợ hãi.
Một lúc sau lão Tần mới thở hổn hển từ trong nhà chạy ra khom người xin lỗi Liễu Tuấn.
Trước khi ông ta ra, Liễu Tuấn đã quan sát bốn xung quanh, đây là một căn nhà kiểu rất cũ, cửa đỏ lợp ngói, tường không trát xi măng, nhìn màu sắc của gạch thì cũng đã có thời gian khá lâu rồi.
Trên vách tường chỉ treo một cái mũ và một cái áo tơi, ngoài hai thứ này ra thì hoàn to không còn cái gì nữa, dùng từ nhà chỉ có bốn bức vách hinh dung thực sự là không thể sát hơn.
Lão Tần mời:
- Liễu huyện trưởng, các vị cán bộ mời vào nhà trong ngồi.
Liễu Tuất khoát tay nói:
- Cứ ở phòng trên đi, nơi này rộng rãi thoáng đãng dễ nói chuyện hơn.
- Vâng, vâng.
Lão Tần không dám làm trái ý huyện trưởng, vội chạy vào nhà trong mang ra ra mấy cái ghế, sau đó lấy ấm trà ra rót nước mời mọi người.
Liễu Tuấn hỏi:
- Lão Tần, Tần Phượng đâu rồi?
Lão Tần lắp ba lắp bắp nói:
- Ở gian trong.
Liễu Tuấn nhìn ông ta một cái.
Lão Tần cúi đầu xuống nói:
- Đứa bé này cứ nổi cơn liên tục, tôi không...không trông được nó, nên … nên trói lại rồi.
Giang Vân Hiệp phát ra một tiếng kêu khẽ.
Liễu Tuấn cau mày lại có điều không nói gì cả, hiện giờ với tình hình của Tần Phượng cũng chỉ có thể xử lý như thế, nếu như cởi trói cho cô ta, thì cô ta lại làm loạn lên, chẳng nói chuyện được gì nữa.
- Huyện trưởng, tôi thực sự không ngờ ngài sẽ tới đây, thực sự là không ngờ tới.
Lão Tần người lom khom đứng trước mặt Liễu Tuấn giọng nói nghẹ ngào, liên tục đưa ống tay áo lên lau nước mắt.
Phàm chuyện gì cũng đích thân tới hiện trưởng tìm hiểu trực tiếp sự việc, đã dần trở thành thói quen của Liễu Tuấn.
- Lão Tần ngồi xuống đi! Nói chuyện cho cẩn thận.
Liễu Tuấn có chút cảm khái, ôn hòa nói với lão Tần.
- Vâng.
Lão Tần ngồi xuống một bên.
Liễu Tuấn hỏi:
- Tình huống này của Tần Phượng đã kéo dài bao nhiêu lâu rồi?
- Khi mới từ bệnh viện thì chỉ ngồi ngây ra ở trên giường tới mấy tiếng đồng hồ không nói gì cả, ban đầu tôi cho rằng là nó sợ hãi, để lâu rồi sẽ ổn thôi. Nhưng về sau thì nó bất đầu phá phách, khoảng thời gian gần đây thì lại càng tệ hơn, thi thoảng lại không mặc y phục chạy ra ngoài đường, chúng tôi chẳng còn cách nào, nên khi nó phát bệnh chỉ đành trói lại. Trước khi các vị tới nó còn khá yên tĩnh, chả hiểu sao đột nhiên lại lên cơn rồi.
Lão Tần vừa nói vừa gạt nước mắt.
- Trong nhà vốn đã khó khăn lắm rồi, hiện giờ lại còn phải để lại một người trong nhà trông coi nó, không biết còn phải tiếp tục thế này tới bao giờ nữa đây?
Liễu Tuấn nhìn Giang Vân Hiệp một cái.
Giang Vân Hiệp biết mình phải biểu hiện gì đó, nên mở miệng nói:
- Lão Tần, tôi có thể giúp ông, chúng tôi có thể giúp ông.
Cô gái này quả nhiên thông minh, biết mình khi nào phải làm gì, hơn nữa còn bổ xung câu "chúng tôi có thể giúp ông" ở đằng sau, cho thấy phong cách làm việc cẩn thận của cô.
Có huyện trưởng ở đây sao có thể chơi trội một mình được.
- Hả? Cám...cám ơn..
Lão Tần vội đứng dậy, liên túc cúi mình cám ơn Giang Vân Hiệp, làm cho cô mặt đỏ bừng bừng chân tay luống cuống.
- Không cần cám ơn, không cần đâu, đây là chuyện chúng tôi nên làm mà. Lão Tần tôi là Giang Vân Hiệp ở ban pháp chế huyện chính phủ, hiệp trong hiệp khách chứ không phải là, ráng trong ráng hồng.
*** Chữ hiệp và chữ hà (ráng) phát âm giống nhau.
Liễu Tuấn thầm buồn cười.
Xem ra Giang Vân Hiệp rất chú tới cái "hiệp trong hiệp khách" đi tới đâu cũng phải giải thích.
Có điều nghe qua ráng trong ráng hồng càng có ý cảnh hơn, cũng không biết lão Tần có phân biệt nổi không.
- Ban pháp chế chúng tôi có chức năng hỗ trợ pháp luận cho quần chúng, Liễu huyện trưởng chỉ thị cho chúng tôi một lần nữa đi kiện vì Tần Phường nhà ông, bắt mấy nhà kia trả tiền chữa bệnh cho Tần Phượng.
Giang Vân Hiệp đúng là một nhân viên công vụ đúng tư cách, không lúc nào quên tuyên truyền hình tượng tốt đẹp cho cơ quan chính phủ.
Thế nhưng Phan Tri Nhân lại hơi cau mày lại.
"Liễu huyện trưởng chỉ thị"
Những câu thế này Phan Tri Nhân không thích nghe.
Mặc dù là chỉ thị của Liễu Tuấn thật, nhưng đúng như lời Giang Vân Hiếp đã nói, chức năng của ban pháp chế là hỗ trợ pháp luật cho quần chúng, cho dù không có chỉ thị của Liễu huyện trưởng, cũng phải ra mặt.
Vụ án này có liên quan tới thân thích của Chu Quốc Trung, không thể lúc nào cũng đem lời "chỉ thị của Liễu huyện trưởng" ở bên miệng được, đó không phải là chuyện tốt gì.
Có điều hắn là Giang Vân Hiệp không biết suy nghĩ chu toàn như vậy, chỉ biết dựa theo quy củ của quan trưởng vinh quang thuộc về lãnh đạo. Một cô gái trẻ làm sao có thể so sánh được với thư ký của huyện trưởng được rèn rũa bao lâu.
- Vậy chúng tôi phải làm những gì?
Lão Tần hết sức thận trọng hỏi.
Giang Vân Hiệp còn chưa kịp nói gì thì ở ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân gấp gáp, mấy người người nam nhân trung niên vội vội vàng vàng chạy tới.
Lão Tần nhìn thấy vội vàng chạy ra cửa chào đón bọn họ.
Thì ra là chi thư, trưởng thôn nhưng nhân vật có vai có vế của thôn Thạch Ngưu.
Vừa rồi người dẫn đường kia nghe thấy lão Tần gọi một tiếng "Liễu huyện trưởng", là biết ngay tình huống khác thường, vội chạy ngay đi thông báo cho những người này.
Huyện trưởng tới thông Thạch Ngưu, nếu như chi thư trưởng thôn đều không xuất hiện, khẳng định là nói thể nào cũng không thông.
- Ai dà, Liễu huyện trưởng, chào ngài , chào ngài.
Chi thư liên tục chào hỏi, rất cung kính bắt tay Liễu Tuấn.
- Xin chào các đồng chí.
Liễu Tuấn mỉm cười đáp lễ.
Lão Tần vội vàng mang ghế ra, đoàn người náo loạn một lúc mới yên tĩnh được.
Trong gian sảnh đường nhỏ lập tức trở nên náo nhiệt.
Chi thư của thôn Thạch Ngưu cẩn thận hỏi:
- Huyện trưởng đại giá quang lâm không biết có chỉ thị gì không ạ?
Liễu Tuấn nói:
- Tôi nghe nói bệnh tình của Tần Phượng rất nghiêm trọng, cho nên đặc biệt tới đây để tìm hiểu tình hình.
Chi thư liền lộ ra vẻ mặt khâm phục, nói cả một đống những lời đại loại như "Liễu huyện trưởng yêu dân như con" những cán bộ khác cũng luôn mồm phụ họa.
Liễu Tuấn khát tay ngăn bọn họ lại, sắc mặt trở nên rất nghiêm nghị:
- Tình huống này của Tần Phượng trước kia tôi không biết là sơ sót, cho nên hôm nay tôi mới mời đồng chí Giang Vân Hiệp của ban pháp chế huyện tới giúp Tần Phượng kiện cáo. Bất kể như thế nào cũng phải trị khỏi bệnh cho Tần Phượng, cô ấy tuổi còn trẻ, con đường đời sau này còn rất dài. Bất quá trước khi toàn án phán xử vụ án này, tôi hi vọng thôn có thể giúp nhà lão Tần qua được cuộc sống hàng ngày, cục dân chính của huyện cũng sẽ có tiền cứu trợ khó khăn.
- Cám ơn, cám ơn huyện trưởng.
Lão Tần lại tiên tục cúi đầu cám ơn