Trùng Sinh Chi Nha Nội

Sáng sớm ngày hôm sau, Liễu Tuấn tới thành ủy, Lưu Hòa Kiêm vừa mới tới văn phòng làm việc đã thấy Liễu Tuấn, có thể thấy Liễu Tuấn về thành phố Đại Ninh từ ngày hôm qua, đặc biệt tới vì Bành Thiếu Hùng.

Lưu Hòa Khiêm rất khách khí tiếp đãi Liễu Tuấn, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu.

Bành Thiếu Hùng xảy ra vấn đề, Liễu Tuấn là người có hi vọng nhất thành bí thư huyện ủy, nóng ruột một chút cũng là hợp tình hợp lý thôi, nhưng không phải tới vội như vậy.

Sao thế, không tin nổi Lưu Hòa Khiêm tôi sao?

Người trẻ tuổi công phu dưỡng khí đúng là còn kém chút hỏa hầu.

- Liễu Tuấn này, cậu vì vụ án của Bành Thiếu Hùng mà tới phải không?
Hai bên chia chủ khách ngồi xuống, Lưu Hòa Khiêm hỏi thẳng luôn, bất quá ngữ khí vẫn khá ôn hòa.

Lưu Hòa Khiêm là bí thư của Long Thiết Quân, luận cấp bậc trước kia còn ở trên cả Liễu Tấn Tài và Nghiêm Ngọc Thành, về sau hai người Nghiêm Liễu thăng tiến thần tốc, mau chóng thành lãnh đạo thành phố, Lưu Hòa Khiêm lại trở thành cấp dưới.

Vì thế trong lòng Lưu Hòa Khiêm ít nhiều có chút không thoải mái.

Bất quá cuối cùng ông ta vẫn thích ứng được, quan hệ với Nghiêm Liễu không tệ, công bằng mà nói, có thể tính ông ta là đại tướng trung kiên nhất của Nghiêm Liễu hệ.

Nếu luận giao tình cá nhân thì tất nhiên không bằng những người như Đường Hải Thiên, Lương Quốc Cường, thậm chí là còn không bằng cả Đường Văn Minh và Dung Bách Xuyên.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới sự quý trọng của ông ta với Liễu Tuấn, cho nên chút không vui trong lòng kia cũng mau chóng tiêu tan.

- Vâng thưa Lưu bí thư.
Liễu Tuấn hơi khom người xuống, thừa nhận thẳng thắn.

Lưu Hòa Khiêm vỗ vỗ đầu nói:
- Vụ án này Đào bí thư và Đường thị trưởng đều vô cùng chú ý, đưa ra chỉ thị rõ ràng, phải tra tới cùng tuyệt đối không được nhân nhượng! Đặc biệt là Đường thị trưởng vô cùng phẫn nộ.

Lời của Lưu Hòa Khiêm có ý là, cậu không cần phải vội đến nghe ngóng tin tức, phải làm như thế nào trong lòng tôi biết rồi.

Nhưng phản ứng của Liễu Tuấn lại nằm ngoài dự liệu của Lưu Hòa Khiêm, Liễu Tuấn không tỏ ra chút vui mừng nào mà lại thêm trầm ngâm.

Lưu Hòa Khiêm nói:
- Có gì cứ nói thẳng đừng ngại.

Liễu Tuấn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Lưu bí thư tôi cho rằng kỷ ủy thành phố phải thận trọng đối với vấn đề của Bành Thiếu hùng, phải điều tra thật rõ, không nên để biểu hiện bên ngoài che đậy.

Lưu Hoa Khiêm ngẩn ra:
- Bị biểu hiện bên ngoài che đậy là sao? Liễu Tuấn, cậu đang lo lắng điều gì?

Liễu Tuấn nhìn Lưu Hòa Khiêm, rất thành khẩn nói:
- Lưu bí thư, tôi và Bành Thiếu Hùng cùng làm việc với nhau đã hai năm rồi, đối với phẩm đức cá nhân của đồng chí này vẫn khá hiểu, tôi cho rằng đồng ý ấy không có khả năng nhận hối lộ lắm.

Liễu Tuấn nói ra những lời này Lưu Hòa Khiêm giật mình, lại lần nữa vỗ đầu.

Lưu Hòa Khiêm năm nay cũng phải năm hai năm ba rồi, nhưng tóc vấn còn đen nhánh không thấy sợ hoa râm nào, không biết có phải là nhuôm tóc hay không.

- Liễu Tuấn, cậu có biết mình đang nói gì hay không?
Lưu Hòa Khiêm trầm giọng hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Liễu Tuấn, như muốn nhìn thấy gan ruột của y.

Liễu Tuấn gật đầu, nói rất thản nhiên:
- Có, tôi hiểu rõ, tôi sẽ có trách nhiệm với mỗi một câu nói của mình.

- Như vậy cậu cũng phải biết Hầu bí thư hôm qua đích thân tới nhà Bành Thiếu Hùng lục soát được bốn vạn đồng, khi đó cậu cũng có mặt ở hiện trường, đó là chừng cứ xác đáng.

Lưu Hòa Khiêm nhìn Liễu Tuấn, vẻ mặt thoáng chút ngạc nhiên.

Dựa theo tin tức người tố giác, tìm ra bốn vạn tiền mặt trong nhà Bành Thiếu Hùng, theo quy tắc phá án thông thường có thể coi là, chứng cứ sắt đá rồi.

Thế mà Liễu Tuấn lại muốn đề xuất dị nghị, nhất là làm Lưu Hòa Khiêm khó hiểu là người toàn thiên hạ có thể đề xuất dị nghị với vụ án của Bành Thiếu Hùng, chỉ mỗi Liễu Tuấn là không thể.

Vì động cơ là gì?

Hiện giờ cái mũ ô sa sắp rơi xuống đầu rồi, sao lại đẩy ra ngoài?

Chẳng lẽ làm nhị ca sướng lắm hay sao?

- Lưu bí thư, khi lục soát hiện trưởng tôi cũng có mặt, chính bởi vì như thế tôi mới cảm thấy trong này có vấn đề. Tôi nghĩ, Bành Thiếu Hùng khả năng không hề biết bên trong hai tút thuốc là đó chưa tiền, nếu không thì đồng chí ấy sớm đã xử lý rồi, sao có thể ngốc nghếch để đó đợi các đồng chí viện kiểm sát và kỷ ủy tới nhà bắt được. Điều này không có lý nào, hơn nữa căn cứ vào những điều tôi hiểu về Bành Thiếu Hùng, ngày lễ ngày tết đồng nghiệp qua lại với nhau thì có, những đồ thuốc lá rượu chè cũng thu một ít, là quà cáp qua lại thông thường. Còn về số tiền mặt lớn như vậy thì chưa từng nghe thấy có lời đồn đại nào, bởi vậy tôi cho rằng không thể đơn thuần bằng vào bốn vạn đồng này mà định án được, phải tiều hiểu kỹ càng hơn.
Liễu Tuấn nói rõ thêm.

Lưu Hòa Khiêm nghe lời này chấn động.

Hôm qua ông ta cũng nói chuyện với Bành Thiếu hùng, hắn cũng nói y như vậy, căn bản không biết bên trong thuốc lá có tiền, nếu như biết khẳng định sẽ không nhận mà trả về.

Chuyện như vậy Bành Thiếu Hùng nói vẫn thường làm.

- Lưu bí thư, nếu như không vi phạm kỷ luật, tôi muốn biết là ai tố cáo Bành Thiếu Hùng.

Liễu Tuần hỏi.

Lưu Hòa Khiêm trầm ngâm một chút, chậm rãi nói:
- Hình Hán Quý.

Liễu Tuấn mỉm cười:
- Quả nhiên là hắn!

Hình Hán Quý là bí thư đảng ủy xã Lý Ngư, lần này xóa khu gộp xã, được dự tuyển làm phó bí thư đảng ủy thị trấn Lý Ngư kiêm trấn trưởng! Là cán bộ bên phía Bành Thiếu Hùng tiến cử, nghe nói năng lực công tác rất mạnh, rất có khí phách.

Trong quá trình dáng bảng công bố này, Hình Hán Quý bị người ta tố cáo có vấn đề tham ô hối lộ nghiêm trọng, còn liên kết thương nhân bất hợp pháp biển thủ tài sản quốc gia.

Qua điều tra của kỷ ủy huyện Ninh Bắc, chứng cứ xác đáng, đã vi phạm luật pháp, quyết định khai trừ khỏi đảng, khai trừ công chức, giao cho bên cơ quan tư pháp.

Không ngờ tới thời khắc mấu chốt, hắn liền tố cáo Bành Thiếu Hùng nhận hối lộ, không biết là trong lòng oán hận hay là do muốn tranh thủ lập công chuộc tội, có lẽ là cả hai.

Rất nhiều vụ án đều xuất hiện loại tình hình này.

Lưu Hòa Khiêm ngạc nhiên:
- Sao vậy, hình như cậu đã dự liệu được từ trước rồi?

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Đoán thôi ạ.

Lưu Hòa Khiêm cũng nổi hứng lên, cười hỏi:
- Vậy cậu làm thế nào mà đoán được thế?

Liễu Tuấn nghĩ một lúc rồi nói:
- Lưu bí thư, tài liệu tố cáo này không phải là do Hình Hán Quý giao mà là do người nhà hắn giao đúng không?

Lưu Hòa Khiêm thực sự có chút chấn kinh rồi, hỏi:
- Làm sao cậu lại biết được? Chẳng lẽ tổ chuyên án có người tiết lộ tin tức?

Liễu Tuấn vội khoát tay nói:
- Lưu bí thư, đừng hoài nghi các đồng chí trong tổ chuyên án, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng có bất kỳ chút giao tiếp nào với các đồng chí tổ chuyên án. Tổ chuyên án có những ai, tôi còn chưa biết kia!

Lưu Hòa Khiêm hỏi tới ngay:
- Thật chứ?

Liễu Tuấn nửa đùa giỡn nói:
- Tôi dám lừa bí thư sao? Chẳng nhẽ tôi ăn gan báo?

- Đừng có lôi thôi lằng nhằng với tôi, cậu nói đi, vì sao lại đoán được là người nhà Hình Hán Quý giao nộp tài liệu?
Lưu Hòa Khiêm bám sát.

Liễu Tuấn cười nói:
- Chuyện này cũng dễ đoán thôi mà, Hình Hán Quý từ sau khi bị song quy, luôn ở dưới sự khống chế của các đồng chí ở tổ chuyên án, nếu như hắn ta tố cáo Bành Thiếu Hùng thì làm sao các cán bộ ở huyện lại không biết? Cho dù là viết thư cho kỷ ủy thành phố cũng phải thông qua kiểm tra, cho nên chỉ có thể là người nhà tố cáo thôi. Phải nói rằng tên Hình Hán Quý này cũng rất giỏi mưu mô, biếu cho Bành Thiếu Hùng hai tút thuốc lá nhưng từ đầu tới cuối không hề nói gì. Giả sử như có thể dược toại nguyện lên làm trấn trưởng của thị trấn Lý Ngư thì tất nhiên không có gì để nói nữa. Hiện giờ chuyện bể rồi, còn bị nhốt vào trong ngục giam, tâm lý không cân bằng, cho rằng Bành Thiếu Hùng chơi hắn, cho nên mới bảo người nhà tố cáo Bành Thiếu Hùng. Lưu bí thư kỳ thực riêng bằng vào hai tút thuốc lá Kim Diệp, lại biết được bên trong chuyện này có vấn đề, không đơn giản như lời người tố cáo nói được.

Lưu Hòa Khiêm cảm thấy hơi hoa mày chóng mặt rồi.

Tên nhóc con này rốt cuộc đầu óc như thế nào mà đoán ra được tình tiết gần giống hệt như tình huống mà hiện giờ kỷ ủy nắm bắt được?

Nếu chẳng phải Lưu Hoa Khiêm tin Liễu Tuấn không nói dối, thì nhất định sẽ hoài nghi tổ chuyên án tiết lộ bí mật.

- Thuốc lá Kim Diệp thì sao? Vì sao bên trong lại có vấn đề.

Liễu Tuấn cười nói:
- Đây là quy củ của Bành Thiếu Hùng, quà cáp quá quý trọng không thu, trừ khi là bạn bè trặng. Cấp dưới tặng rượu thuốc đắt tiền là không nhận, thành thực mà nói ngày hôm qua trong những số thuốc lá rượu đắt tiền hôm qua tìm được trong nhà đồng chí ấy có một phần là do tôi tặng vào dịp lễ tết. Đây không coi là hối lộ chứ?

Lưu Hòa Khiêm cười mắng:
- Sớm đã biết cầu lắm của mà, khi ở đoàn tỉnh ủy đã có tổ chức kết luận rồi.

Liễu Tuấn hơi giật mình.

Không ngờ Lưu Hòa Khiêm lại hiểu chuyện của y như vậy, ngay cả kết luận của đoàn tỉnh ủy hai năm trước cũng biết.

Khi đó Lưu Hòa Khiêm còn là phó bí thư thành phố Bảo Châu, Liễu Tuấn thì làm trong tỉnh đoàn, nên chẳng có chút liên quan nào về mặt công tác với Liễu Tuấn cả.

Chỉ có thể nói thân là nha nội, là sẽ bị chú ý rất nhiều.

Liễu Tuấn nghiêm túc nói:
- Quy củ này của Bành Thiếu Hùng chẳng những tôi biết, Hình Hán Quý biết, cán bộ huyện Ninh Bắc gần như cũng biết hết. Hình Hán Quý hiểu thói quen của Bành Thiếu Hùng, trực tiếp biếu hai tút thuốc lá Trung Hoa nhất định sẽ bị Bành Thiếu Hùng đuổi ra khỏi cửa, cho nên mới tằng thuốc lá Kim Diệp giá rẻ, bình thường Bành Thiếu Hùng hút loại thuốc này. Đợi tới khi Hình Hán Quý lên làm trấn trưởng rồi thì Bành Thiếu Hùng có trả lại hay không cũng chẳng sao cả. Tôi nghĩ chân tướng chuyện là như thế, Bành Thiếu Hùng bị Hình Hán Quý che dấu cho rằng là hai tút thuốc lá Kim Diệp bình thường thật, chỉ có hai trăm đồng nên nhận lấy. Lưu bí thư tôi kiến nghị kỷ ủy thành phố nên thận trọng đối đãi với chuyện này? Chính sách của đảng ta là không oan uổng cho một người tốt, không bỏ qua cho một kẻ xấu nào.

Lưu Hòa Khiêm lông mày nhíu chặt, châm thuốc rít từng hơi một, thật lâu không nói gì.

Tình huống Liễu Tuấn phân tích và điều Bành Thiếu Hùng nói cơ bản là nhất trí.

Tất nhiên không có suy luận rõ ràng như Liễu Tuấn, sau khi bị kỷ ủy mời đi, đầu óc hắn hơi rối loạn, tâm tình kích động, nhưng nhìn chung là ý tứ vẫn rất rõ ràng.

Liễu Tuấn kiên nhẫn chờ đợi.

Hút hết một điều thuốc, Lưu Hòa Khiêm mới trầm giọng hỏi:
- Liễu Tuấn, hôm nay cậu tới đây chính là để nói với tôi vấn đề này sao?

- Vâng, Lưu bí thư!
Liễu Tuấn đáp chắc chắn.

- Vì sao lại làm như thế?
Lưu Hòa Khiêm hỏi ngay tới.

Phải, vì sao Liễu Tuấn lại làm như thế?

Chẳng những Lưu Hòa Khiêm không hiểu, rất nhiều người khác cũng không hiểu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui